Chương 69: Lên đường đi Hoàng Tuyền một lân
Chương 69: Lên đường đi Hoàng Tuyền một lânChương 69: Lên đường đi Hoàng Tuyền một lân
Trong thành Trường An lúc trước đã sớm có tin đồn đối với thủ đoạn tàn nhẫn của vị Từ Hàn này.
Cố Liên Doanh đương nhiên cũng nghe nói qua những lời đồn này. Nhưng y quả thật cũng không thể ngờ tới, Từ Hàn lại kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này.
Y tốt xấu gì cũng là đích tôn của Cố Tư Cẩm, một trong Cửu khanh Trì Túc Đại Chu, tới phủ đệ của y mà không có một chút thông truyền, liền trực tiếp xông vào, phất tay liên đả thương mấy vị gia binh.
Can đảm như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một người Từ Hàn này mà thôi.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Cố Liên Doanh cũng không phải hạng người ngu ngốc, y nháy mắt với nam nhân ở bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, đột nhiên lui vào trong phòng, một tay nắm lấy Lưu Mạt đã bị biến cố này sợ tới mức có chút thất thần, che miệng nàng lại.
Trước khi Lưu Tiêu cắn ngược Từ Hàn, Lưu Mạt phải được bọn họ nắm chặt trong tay, phòng ngừa Lưu Tiêu sinh ra hai lòng.
Mà Cố Liên Doanh cũng cất bước tiến lên, y chắp tay cười nói với Từ Hàn: "Đây không phải là Từ Phủ chủ sao? Nghe đại danh đã lâu, không biết những gia nô này dưới trướng làm sao lại va chạm với Từ Phủ chủ, dẫn đến Từ Phủ chủ tức giận lớn như vậy, tại hạ ở chỗ này bồi thường cho Phủ chủ ngài là được."
Lời nói này của y nho nhã lễ độ, bộ dáng công tử cực kỳ khiêm tốn.
Nhưng Từ Hàn lại không có chút quan tâm.
Sắc mặt hắn vẫn u ám đáng sợ như cũ, hắn thậm chí không có chút hứng thú nào lá mặt lá trái với Cố Liên Doanh, giọng nói bình tĩnh liên hỏi: "Nàng ở nơi nào?”
Mà kiếm ý bàng bạc quanh người vào lúc đó cũng phá thể mà ra, trực tiếp bao phủ về phía Cố Liên Doanh, dường như chỉ cần trong miệng đối phương dám phun ra một chút vấn đề không liên quan, hắn sẽ không chút do dự lấy đi tính mạng của y.
Cố Liên Doanh này chính là thiếu gia ăn chơi đàm đúm, phá gia chi tử nổi danh kinh đô, tu vi của Tam Nguyên cảnh hơn phân nửa vẫn do dựa vào các loại linh đan diệu dược do Cố gia cung cấp dựng lên, bị cỗ kiếm ý này của Từ Hàn bao phủ lập tức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dày đặc trên trán.
Nhưng Từ Hàn cũng không có chút ý cố ky sinh tử của vị đích tôn Cố gia này, kiếm ý quanh người hắn vẫn không ngừng đổ về phía Cố Liên Doanh, áp chế cho vị Cố công tử này không thở nổi.
Lúc này, mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh đã sớm mai phục trong phòng thấy thế không ổn, đồng loạt thúc dục chân nguyên quanh người, lắc mình ngăn ở trước người Từ Hàn cùng Cố Liên Doanh, ý đồ dùng thân thể của mình trợ giúp y ngăn cản kiếm ý của Từ Hàn.
Nhưng hơn mười vị cường giả Thiên Thú cảnh cùng ra tay, đối kháng đạo kiếm ý này của Từ Hàn vẫn có chút lực không đủ như cũ.
Bọn họ cảm nhận được phần kiếm ý bàng bạc này, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ Hàn này rõ ràng mới tu vi Thông U cảnh, vì sao lại có kiếm ý hạo nhiên như vậy? Những nghi ngờ như thế lập tức nổi lên trong lòng bọn họ.
Tên đầu gỗ như Cố Liên Doanh lại nhìn không ra tình thế vi diệu trên sân, y thấy hơn mười vị cường giả Thiên Thú cảnh chắn trước người mình, lập tức sức lực liền đủ vài phần.
"Từ Phủ chủ có ý gì? Ngươi xông vào phủ đệ của ta, đả thương gia nô của ta, ta đã hảo tâm hỏi, ngươi lại không phân biệt chủ khách muốn động thủ với ta? Chẳng lẽ cho rằng Thiên Sách phủ ngươi thật sự có thể không kiêng nể gì ở Trường An này?" Cố Liên Doanh vẻ mặt nghiêm nghị chất vấn.
Lại không nghĩ bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Từ Hàn lại như chú hê buồn cười đến cực điểm.
Lúc này ngoài cửa phủ truyền đến từng đợt tiếng bước chân, một đám giáp sĩ mặc giáp đen nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu là một vị nam nhân trung niên mặc quan bào màu đen, lại là Đình úy Đỗ Dương Xuân của Đại Chu.
Bọn họ dựa theo kế hoạch thương lượng cùng Cố Liên Doanh lúc trước, mai phục bên ngoài phủ thật lâu, nghe thấy trong phòng nổi lên tiếng động, liền cho rằng song phương đã bắt đầu động thủ, lúc này mới vội vàng xông vào trong đó.
"Từ Phủ chủ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đỗ Dương Xuân nhìn Từ Hàn bị mọi người vây quanh, ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Đỗ Đình úy ngài đến đúng lúc quá, Từ Phủ chủ này không hỏi nguyên nhân liền đánh vào trong phủ ta, làm bị thương mấy vị gia nô, còn ý đồ động thủ với tại hạ. Cố Liên Doanh ta mặc dù chỉ là hạng người thảo dân, nhưng nơi này dù sao cũng là dưới chân Thiên tử, Thiên Sách phủ thật sự có thể tùy ý làm bậy như thế sao?" Cố Liên Doanh thấy Đỗ Dương Xuân đến, trong lòng lập tức vui vẻ, trên mặt lại lộ ra vẻ phẫn nộ, lớn tiếng nói.
"Như vậy sao?" Đỗ Dương Xuân hiểu ý gật đầu:
Lúc này gã mới nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Từ Phủ chủ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, Từ Hàn lúc này tất nhiên sẽ nói ra lý do Cố Liên Doanh bắt cóc muội muội của Lưu Tiêu, mà bọn họ vừa lúc thừa cơ hội này hỏi Lưu Tiêu, người kia sẽ thuận thế cắn ngược lại, liền đẩy Từ Hàn vào tình huống trăm miệng không thể biện minh.
Đáng tiếc tính toán của bọn họ tuy rằng là tốt, nhưng Từ Hàn lại không có một chút ý định đáp lại bọn họ.
Hắn chỉ cầm kiếm, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người một xướng một hòa trên sân, trong mắt dường như còn mang theo một chút hương vị cười nhạo.
Hai người thấy Từ Hàn chỉ im lặng không muốn tiếp lời, nhất thời có chút sốt ruột.
Cố Liên Doanh khi đó trong lòng vừa chuyển, trực tiếp nhìn về phía Lưu Tiêu bên cạnh Từ Hàn hỏi: "Lưu Tiêu! Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Từ Phủ chủ?"
"Cái này..." Lưu Tiêu nghe vậy, thân thể lập tức chấn động. Gã nhìn Từ Hàn ở bên cạnh, lại nhìn Cố Liên Doanh, rất là chần chờ.
Gã đương nhiên muốn cứu muội muội của mình, nhưng trên đường tới, những lời nói kia của Từ Hàn lại làm cho gã có chút động dung, gã cho rằng mình cùng Từ Hàn chỉ là bèo nước gặp nhau, đối phương tuy biết rõ là tình huống nguy hiểm mà vẫn nguyện ý liều mình vì gã, Lưu Tiêu trong lòng áy náy, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời loại lý do đã sắp đặt từ sớm kia.
"Ngươi không cần sợ, có Đình úy đại nhân ở đây, ngài ấy nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi." Chỉ là thân sắc chần chờ của Lưu Tiêu rơi vào trong mắt Cố Liên Doanh, y lại cho rằng gã đang cố ý làm ra bộ dáng khó xử, làm cho người ta càng thêm tin phục việc này. Trong lòng y thầm nghĩ tên Lưu Tiêu này cũng có đầu óc, còn biết tùy cơ ứng biến.
Nếu sau việc này gã đủ nghe lời, Cố Liên Doanh y cũng không phải không thể mở một mặt lưới, giữ gã ở bên cạnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lưu Mạt cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lưu Tiêu nghe đối phương nói vậy, nghĩ đến muội muội của mình vẫn đang gặp nguy hiểm, cho nên bất chấp những thứ khác, gã cắn răng liền xoay người lập tức quỳ xuống trước người Đỗ Dương Xuân, vẻ mặt bi thương nói: "Đình úy đại nhân, xin làm chủ cho thảo dân al"
Đỗ Dương Xuân khi đó thân thể chấn động, gã biết chính kịch đã bắt đầu, khóe miệng râu quai nón run rẩy một hồi, lộ ra bộ dáng chính khí lẫm liệt kia, lập tức trầm giọng nói: "Chuyện gì? Ngươi cứ nói, có thể yên tâm, có Đỗ Dương Xuân ta ở đây, bất kể là ai, ta tuyệt đối cũng sẽ không thiên vị."
Dứt lời này, Đỗ Đình úy còn không quên dùng khóe mắt liếc Từ Hàn một cái, đã thấy đối phương vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, gã âm thâm cười lạnh, ta ngược lại muốn nhìn xem Phủ chủ Thiên Sách phủ ngươi còn có thể kiêu ngạo đến bao giờ?
Lưu Tiêu biết lúc này gã đã không còn đường lui, dứt khoát tiếp tục nói: "Tại hạ vốn cùng gia muội ở thành tây làm mua bán nho nhỏ, miễn cưỡng sống qua ngày."
"Nhưng ai ngờ Từ Phủ chủ này thấy gia muội diện mạo đáng yêu, liền nổi lên ý xấu xa, mấy lần muốn cưỡng bức gia muội đi vào không khổ, gia muội không theo hắn liền muốn cưỡng đoạt."
"Ta nghe nói Cố Liên Doanh công tử xưa nay có danh ghét ác như thù, liền cầu cứu ngài ấy, Cố công tử lúc này mới thu lưu huynh muội chúng ta, lại không nghĩ hôm qua ta ra đường mua thức ăn, bị Thiên Sách quân phát hiện, không may bị bắt đi, đánh độc một trận, uy bức ta hôm nay phải nói ra Cố công tử cưỡng đoạt dân nữ gì đó, xin Thiên Sách phủ thay trời hành đạo, để cho Từ Phủ chủ tới cửa cướp người..."
"Nhưng Cố công tử đối đãi huynh muội ta ân trọng như núi, ta không dám phụ..."
Nói tới đây, thanh âm của Lưu Tiêu lại càng ngày càng nhỏ, người bên ngoài cho rằng trong lòng gã sinh áy náy, lại không biết vẻ áy náy này không phải bởi vì vị Cố công tử trượng nghĩa trong miệng gã, mà là Từ Hàn bị gã vu khống.
"Lúc Lưu Tiêu nói việc này với ta, ta còn không tin, lại không ngờ Từ Phủ chủ thật sự ác độc như thế" Cố Liên Doanh ngược lại rất hài lòng với màn diễn kịch của Lưu Tiêu, gã cũng nhập vai khá sâu, khi đó vẻ mặt không thể tin nhìn Từ Hàn, lớn tiếng nói.
"Từ Phủ chủ, ngươi thân là Thái úy Đại Chu, được bệ hạ coi trọng, sao có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng phải khiến bệ hạ mất mặt hay sao?" Đỗ Xuân Dương cũng rất hiểu ý vào lúc đó bắt được chân đau của Từ Hàn.
Thế nhưng đối mặt với lý do như vậy, vẻ u hàn trên mặt Từ Hàn vẫn không có nửa phần thay đổi.
Sau khi màn biểu diễn của hai người kết thúc, hắn rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi: "Nói xong chưa?"
Thái độ của hắn như thế lập tức làm cho Cố Liên Doanh có chút tức giận,"Từ Hàn, hiện giờ chứng cứ ngươi uy bức kẻ lương thiện, hãm hại người trung nghĩa đã được xác thực, ngươi còn muốn ngụy biện cái gì nữa?" Y chỉ vào mặt Từ Hàn, liền chửi âm lên.
Nhưng cho dù như vậy, Từ Hàn vẫn chưa lưu ánh mắt mình ở trên người y nửa khắc.
Chỉ thấy hắn khi đó vươn tay ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Tiêu nâng gã lên, sau đó trên khuôn mặt u hàn của hắn cuối cùng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, chân nam nhân cũng không phải có thể tùy tiện quỳ xuống trước những khôi mị quỷ quái gì đó."
Giọng điệu ôn nhu như huynh trưởng dặn dò hậu bối, làm cho Lưu Tiêu hoảng hốt một hồi, mà áy náy trong lòng lại càng phô thiên cái địa vọt tới.
"Ta..." Hắn há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một câu nói tiếp theo của Từ Hàn đẩy ngược trở về.
"A Sanh là nam nhi đỉnh thiên lập địa, ta nghĩ đệ đệ của hắn cũng có thể là hạng người như vậy." Lời này vừa nói ra, thân thể vị Lưu Tiêu kia lập tức cứng đờ tại chỗ, gã không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Hàn, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này lại quen biết huynh trưởng thất lạc nhiều năm của mình, hơn nữa từ trong giọng nói đối phương xưng hô Lưu Sanh, Lưu Tiêu không khó để có thể nghe ra, Từ Hàn dường như còn cực kỳ quen thuộc với huynh trưởng của mình.
"Ngươi biết huynh trưởng ta?" Gã một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi.
Từ Hàn cũng không trả lời câu hỏi của gã nữa, chỉ thấy hắn lại cười nhạt, trường kiếm trong tay chợt vang lên, liền cất bước về phía trước.
Khi đó hắn trầm mắt nhìn về phía mọi người trên sân.
"Đỗ Đình úy chí công vô tư..."
"Cố công tử đại nghĩa lăng nhiên..."
"Rất tốt."
Từ Hàn nhẹ giọng lẩm bẩm, mà nói xong lời này, khí thế quanh người hắn chấn động, một cỗ kiếm ý cao vút từ trong cơ thể hắn đột nhiên phá thể mà ra, giống như sấm sét ngang trời xông thẳng lên Cửu tiêu.
Ý cười nhàn nhạt trên hàng lông mày hắn trong nháy mắt tản đi, thay vào đó là một cỗ sát khí mãnh liệt không gì sánh được, tựa như Tu La.
Hai tròng mắt hắn sáng lên hào quang, mắt trái ánh tím yêu dị, mắt phải huyết quang lấp lánh.
Hắn há miệng, lạnh giọng nói ra.
"Vậy liền để cho hạng người tội ác tày trời như Từ mỗ đưa chư vị nghĩa sĩ..."
"Lên đường đi Hoàng Tuyên một lần!"