Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 347 - Chương 99: Đợi Một Thanh Kiếm

Chương 99: Đợi một thanh kiếm Chương 99: Đợi một thanh kiếmChương 99: Đợi một thanh kiếm

"Từ huynh, chân linh của ngươi rốt cuộc là loại vật gì." Mông Lương đỡ Từ Hàn khí tức yếu ớt sải bước chạy về phía Thiên Sách phủ, trong miệng cũng không quên hỏi.

"Đó là sự vật kiếm khí Hình Thiên kiếm vào trong cơ thể ta luyện hóa cùng với linh thức mà thành, ta cũng khó có thể nói rõ chân linh này đến tột cùng là cái gì." Từ Hàn sắc mặt tái nhợt nói, nhưng lông mày lại nhíu thật sâu.

Hắn cùng Tu La huyết mạch tương liên. Đương nhiên có thể cảm nhận được rất chân thật Tu La đã bị hai vị cường giả Ly Trần cảnh kia đánh chết. Nhưng đồng thời Tu La làm chân linh cũng sẽ không bởi vậy mà tiêu vong triệt để, dị động huyết nguyên cuồng bạo trong cơ thể hắn hiện tại đã nói rõ điểm này. Hắn cũng không biết biến hóa như vậy có thể mang đến biến cố nào đó cho thanh Hình Thiên kiếm kia hay không, nhưng lại mơ hồ có chút lo lắng.

"Mau đi một chút, Hình Thiên kiếm ở trong tay Tử Ngư, ta sợ có biến." Hắn nói như vậy.

"Ừm." Mông Lương vốn tâm tâm niệm niệm Phương Tử Ngư, nghe Từ Hàn nói như thế hiển nhiên là sắc mặt biến đổi. Y nặng nề gật đầu, liền không nhiều lời nữa. Mà tốc độ mang theo Từ Hàn rời đi lại rõ ràng nhanh hơn vài phần.

Trong lòng y cũng tràn ngập rất nhiều nghi vấn. Thí dụ như vì sao Hình Thiên kiếm của Thương Hải Lưu lại ở trong tay Từ Hàn? Lại thí dụ như giữa Từ Hàn và Thương Hải Lưu, cùng Kiếm Lăng của Nam Hoang có quan hệ gì? Nhưng những thứ này ở trước mặt an nguy của Phương Tử Ngư, đối với Mông Lương mà nói đều có vẻ không đáng nhắc tới.

"Bên này!"

"Phía trước bên phải."...

Từ Hàn thần sắc tái nhợt chỉ huy Mông Lương, hai người hành tẩu ở trên đường phố Trường An yên tĩnh này khoảng chừng một khắc, phía sau vẫn không hề thấy truy binh.

Hắn âm thầm nghĩ, có lẽ đánh chết chân linh Tu La kia, hai vị cường giả Ly Trần cảnh kia cũng trả giá không nhỏ, điều này làm cho trong lòng hắn hơi an tâm. Nhưng cho đến khi chưa xác nhận được an toàn của Phương Tử Ngư, hắn vẫn không dám lơi lỏng. Giờ phút này hắn kỳ thật đã cực kỳ suy yếu, Tu La màu máu chiến bại đã tạo thành trùng kích thật lớn đối với tâm thân của hắn, hắn dựa vào một cỗ nghị lực kinh người mới cố gắng chống đỡ mình không ngất đi.

Ước chừng lại khoảng trăm hơi thở trôi qua.

Boondgl

Sâu trong hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm minh cao vút, sau đó từng trận khí tức âm lãnh nhộn nhạo ra.

Từ Hàn cùng Mông Lương liếc nhau.

Nó ở ngay đăng kial

Ý niệm như vậy cơ hồ cùng một lúc hiện lên trong đầu hai người.

Không có bất cứ chần chừ nào, tốc độ của Mông Lương lại tăng lên vài phần.

Khi bọn họ bước nhanh đến đầu hẻm nhỏ, cảnh tượng đập vào mắt là một thanh trường kiếm màu đỏ rực đang gào thét bay ra, mục tiêu của nó là mi tâm của một thiếu nữ đang ngồi trên mặt đất. Mà trên mặt đất cách đó không xa còn có một cỗ hài cốt khô héo. "Tử Ngư!" Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng thiếu nữ kia, Mông Lương phát ra một tiếng kinh hô, muốn tiến lên.

Nhưng dù sao y cũng bị thương rất nặng, lại bởi vì lo lắng tình huống của Phương Tử Ngư, dọc theo đường đi không để ý thương thế gia tăng mà mạnh mẽ điều động chân nguyên. Giờ phút này thấy Phương Tử Ngư rơi vào nguy hiểm, mặc dù có lòng ra tay cứu giúp, nhưng mới vừa điều động chân nguyên trong cơ thể, trong lục phủ ngũ tạng liền truyền đến một trận đau nhức, thân thể của y lập tức cứng đờ tại chỗ. Thế nhưng trường kiếm màu máu gào thét mà đi, cũng không có ý chờ đợi y, nó vẫn cố chấp tiến về phía trước, trong nháy mắt ngắn ngủi này, đã đi tới chỗ cách mi tâm Phương Tử Ngư không tới nửa tấc.

Mắt thấy thảm kịch hương tiêu ngọc vẫn sắp phát sinh, Từ Hàn được Mông Lương đỡ lại mạnh mẽ vươn tay, năm ngón tay của hắn mở ra, trong mắt sáng lên một đạo hào quang màu đỏ tươi.

Trường kiếm gào thét mà đi khi đó tựa như có cảm giác, tốc độ nó bắn tới đột nhiên chậm lại, sau đó dần dần trở về tĩnh lặng, thân kiếm của nó không ngừng run rẩy, tựa như đang phản kháng cái gì đó. Từng trận kiếm minh từ trong thân kiếm nhộn nhạo ra, kéo dài thê lương, giống như lệ quỷ đáng sợ nhất trên đời này phát ra tiếng kêu bất lực trước khi bị phong ấn.

Nhưng Hình Thiên kiếm cuối cùng vẫn không cách nào chống cự ý chí của Từ Hàn, trong thời khắc một hai hơi thở nhìn như ngắn ngủi này, thực ra đối với Từ Hàn cùng nó mà nói đều cực kỳ dài dằng dặc, huyết quang trên thân trường kiếm kiếm rốt cục tiêu tán.

Leng keng.

Sau đó nương theo một tiếng giòn vang, thanh Thần kiếm hung sát vô cùng kia đúng lúc này giống như phàm thiết rơi xuống đất.

Mông Lương thấy Phương Tử Ngư thoát khỏi nguy hiểm, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm. Từ Hàn bị y đỡ vào lúc đó liền nghiêng đầu, cuối cùng ngất đi.

Mà trong con hẻm nhỏ vắng người ở thành Trường An, Phương Tử Ngư cùng Mông Lương nhìn thi hài đã khô héo, lại nhìn Hình Thiên kiếm im lặng nằm trên mặt đất, nhìn nhau thật lâu không nói gì. ...

Đông đi xuân tới, băng tuyết tan chảy.

Phía bắc Đại Chu, phía đông Đại Hạ, phía tây Trân quốc.

Dưới chân núi Nha Kỳ, vạn vật hồi sinh, xuân ý trải rộng.

Ninh Trúc Mang nhìn đao khách tĩnh tọa dưới chân núi, lông mày của y nhíu lại.

Y đã ở lại chỗ này cùng đao khách kia mấy tháng rồi, đao khách nói gã muốn chờ đồ đệ của mình, Ninh Trúc Mang liền cùng gã chờ đợi. Đao khách lại muốn truyền thụ sở học cả đời mình cho đồ đệ của gã, Ninh Trúc Mang mang tinh thần có việc cầu người cùng với ý niệm chờ đợi nhàm chán, cũng muốn làm cái gì đó, y không chỉ chờ đao khách truyền thụ xong một thân sở học, thậm chí còn truyền thụ "Thiên Tự Kiếm Điển" của Linh Lung các cho thiếu niên kia.

Đao khách này chính là tông sư Đao đạo hiếm có trên đời này, mà tu vi Kiếm đạo của Ninh Trúc Mang mặc dù không tính là xuất chúng như thế nào, nhưng với tư cách chưởng giáo Linh Lung các, y biết rõ kiếm đạo ẩn chứa trong Thiên Tự Kiếm Điển cao thâm cỡ nào. Chỉ một hai tháng ngắn ngủi như vậy, thiếu niên kia không chỉ học thông suốt đao pháp của đao khách, lý giải đối với "Thiên Tự Kiếm Điển" cũng đến mức cực sâu.

Tuy rằng vướng mắc tu vi hạn chế, rất nhiều đao pháp cùng kiếm pháp đều không thể thi triển ra một cách tùy tâm sở dục. Nhưng chỉ cần theo thời gian trôi qua, một khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới như bọn họ, Ninh Trúc Mang tin tưởng thiếu niên này có khả năng thể hiện ra tu vi Đao đạo hoặc là Kiếm đạo đủ để ngạo thị tất cả đồng lứa trên đời.

Ninh Trúc Mang rõ ràng điểm này, cũng có chút mừng rỡ.

Y truyền thụ kiếm đạo cho thiếu niên cũng không phải chỉ là hứng khởi nhất thời. Y từ trong thanh bội kiếm của thiếu niên cảm nhận được một cỗ kiếm ý cường đại, kiếm ý kia cho dù người đã là Tiên Nhân như Tư Không Bạch cũng chưa từng có được. Trong một thanh kiếm truyền thừa mấy ngàn năm ẩn chứa kiếm ý bàng bạc như thế, như vậy có thể tưởng tượng được, chủ nhân vốn có của thanh kiếm này lúc ấy cường đại đến mức nào. Mà bỏ qua những thứ này không nói, chỉ riêng thiên phú thiếu niên này bày ra, đợi đến một ngày tu vi hắn đại thành, cho dù thiếu niên này chỉ là nhớ rõ một chút thiện duyên hôm nay, đối với Linh Lung các tan đàn xẻ nghé hiện giờ mà nói có lẽ cũng là một con đường sống, cũng không phải là chuyện có thể biết được.

Đương nhiên những thứ này đối với Ninh Trúc Mang mà nói chỉ là một chút cống hiến cuối cùng đối với tông môn của người thân là chưởng giáo Linh Lung các như y, mà hiện tại điều thực sự quấy rây y chính là đao khách này rốt cuộc còn đang chờ cái gì?

"Ta nói, khi nào chúng ta mới có thể lên núi?" Ninh Trúc Mang nhìn đao khách tĩnh tọa thật lâu kia, rốt cục nhịn không được lần thứ hai lên tiếng hỏi.

Dường như sớm đã đoán được y sẽ hỏi như vậy, trên gương mặt không gợn sóng không sợ hãi của đao khách kia vào lúc đó đột nhiên hiện ra một tia ý cười, gã ngẩng đầu, nhìn về phía Ninh Trúc Mang nói: "Chờ một chút."

"Chờ cái gì?" Ninh Trúc Mang nhíu nhíu mày, kiên nhẫn của y trong mấy tháng chờ đợi gần như đã bị hao tổn không còn một mảnh.

Đao khách suy nghĩ một chút, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, gã giống như cảm ứng được một thứ gì đó, đầu chợt ngẩng lên, nhìn về phía chân trời.

Ninh Trúc Mang cũng theo đó ngửa đầu nhìn lại, chỗ đó có một bóng người như lưu quang nhanh chóng tới gần chỗ này.

Người mặc dù chưa tới, nhưng trên người hắn tản mát ra kiếm ý đã sớm gào thét mà đến, cho dù cách nhau khoảng cách ngàn trượng, Ninh Trúc Mang cũng có thể cảm nhận được cỗ kiếm ý kia mênh mông bàng bạc như thế nào.

Ninh Trúc Mang sắc mặt biến đổi, đang âm thâm nghĩ trên đời này đến tột cùng có vị đại năng giả nào có thể kích phát ra kiếm ý bàng bạc như vậy, còn đao khách ngồi yên kia lại đột nhiên đứng lên.

Mà thanh âm của đao khách cũng lập tức vang lên ở bên tai Ninh Trúc Mang.

"Đợi một thanh kiếm."
Bình Luận (0)
Comment