Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 18: Huyết Mâu

Chương 18: Huyết mâu Chương 18: Huyết mâuChương 18: Huyết mâu

ÔI

ÔI

ÔI...

Huyền nhi không ngừng dùng đầu cọ vào thân thể Lang vương đã nhắm hai mắt lại, trong miệng phát ra tiếng ô ô, giống như là muốn đánh thức nó.

Nhưng Từ Hàn lại rất rõ ràng cách làm như vậy chỉ là vô ích.

Lang vương mặc dù còn chưa chết, nhưng kinh mạch trong cơ thể nó đã nghiền nát hơn phân nửa, tử vong đến chỉ là vấn đề thời gian.

Từ Hàn hạ thấp thân thể, muốn trấn an Huyền nhi không nên bi thương.

Cạch.

Nhưng lúc này lại đột nhiên có một thứ trong ngực hắn rơi ra, rớt xuống trên tảng đá phát ra một tiếng giòn vang, sau đó lại bắn lên, rơi vào trước người Lang vương.

"Hả?" Từ Hàn nhướng mắt nhìn lại, lại là tảng đá màu đỏ tươi tìm được ở trong cơ thể quái vật màu đen kia.

Hắn đang muốn nhặt lấy, nhưng đúng lúc này, tảng đá màu máu kia lại đột nhiên bộc phát một đạo huyết quang chói mắt.

Từ Hàn vốn cực kỳ kiêng ky đối với quái vật màu đen kia, nguyên nhân ban đầu lưu lại vật này là muốn lấy đó làm căn cứ, tìm kiếm về nguồn gốc của những quái vật kia một phen. Giờ phút này thấy biến dị, trong lòng hiển nhiên giật nảy mình, theo bản năng muốn ngăn cản.

Nhưng bàn tay hắn vừa mới vươn ra, trong lòng lại chợt động.

Hắn phát hiện huyết quang quanh tảng đá màu đỏ kia đang không ngừng tràn vào trong cơ thể Lang vương, mà theo dị biến như vậy, kinh mạch đứt đoạn trong cơ thể đối phương lại mơ hồ có dấu hiệu khôi phục.

Từ Hàn không nắm chắc lai lịch của tảng đá màu máu này, càng không rõ việc chữa trị như vậy có thể mang đến ảnh hưởng khác cho Lang vương hay không, nhưng dựa trên thái độ ngựa chết xem ngựa sống, chỉ cần có chút hy vọng, Từ Hàn vẫn sẵn sàng thử một lần, dù sao tình huống bây giờ đã tệ hơn bất cứ lúc nào khác.

Nghĩ như vậy, hắn thu hồi tâm tư khác, gọi Huyền nhỉ trở về, ánh mắt lại nhìn thẳng vào thân thể Lang vương.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mây đen phía chân trời chợt tản đi, ánh trăng như nước bạc chiếu lên thân thể Lang vương.

Thân thể nó dưới ánh máu cùng ánh trăng bao bọc, lúc đó nhìn qua còn ẩn giấu một chút hương vị quỷ di.

Hô hấp yếu ớt gần như không thể nghe thấy của nó dần dần trở nên mạnh mẽ, lồng ngực cũng bắt đầu phập phồng, dường như lại có sinh cơ.

Huyền nhi cùng Từ Hàn đều khẩn trương nhìn chăm chú vào Lang vương, mỗi một tia biến hóa trên thân thể nó đều làm cho thần kinh một người một mèo này căng thẳng. Hôi

Bỗng nhiên, chóp mũi Lang vương phát ra một tiếng hít thở vang dội, hai tròng mắt nhắm chặt của nó đột nhiên mở ra, một đạo huyết quang chói lóa sáng lên trong mắt, trong tích tắc đã khôi phục bình thường.

"Meo meo?" Huyền nhi từ trên bả vai Từ Hàn nhảy xuống, thật cẩn thận đi tới bên cạnh Lang vương, dường như muốn dò xét tình huống của nó.

Nhưng ngay lúc đó, Lang vương lại bất ngờ đứng lên, nó dường như cũng có chút hoang mang, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu đen nho nhỏ trước mắt kia, con ngươi to lớn của nó lại toát ra hưng phấn từ đáy lòng, nó tiếp tục cúp thấp người, vây quanh đối phương không ngừng nhảy nhót, cái đuôi cũng phe phẩy trái phải, thậm chí còn vươn đầu lưỡi của mình không ngừng liếm liếm Huyền nhi.

Chỉ là vóc người của nó quả thực quá lớn một chút, rất nhanh liên tưới nước bọt sền sệt lên cả người Huyên nhi, thấy Lang vương thức tỉnh, tâm tình Huyền nhi dường như tốt hơn rất nhiều, hiếm thấy không so đo việc này với nó, ngược lại nhảy lên đỉnh đầu Lang vương, không ngừng dùng móng vuốt nho nhỏ của mình vuốt ve đầu đối phương.

ảnh tượng như vậy quả thực làm cho Từ Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thực sự cảm thấy cao hứng đối với Lang vương chết đi mà sống lại, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn thấy tảng đá rơi ở một bên.

Hắn cúi người nhặt nó lên đặt ở lòng bàn tay.

Dường như là bởi vì hao hết lực lượng trong đó, tảng đá màu đỏ như máu giờ phút này biến thành một vật trong suốt, Từ Hàn dưới ánh trăng đánh giá thật kỹ vật kia, lông mày nhíu lại lần nữa. ...

Cảnh ban đêm càng sau.

Gió đêm cuối thu mang theo một cỗ ý lạnh thấu xương, trên đường phố thành Trường An đã sớm ít ỏi người qua lại, đại khái ai cũng không muốn hành tẩu ở trong gió đêm như vậy.

Mà trong Vị Ương điện của Phổ Thiên cung vẫn sáng lên ánh nến như cũ.

Triệu Tinh Vũ mặc một thân giáp trụ nghiêng mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp vẫn đang phê duyệt tấu chương trên đài cao, thân là cháu trai của Triệu vương Triệu Trử U châu, thân phận Triệu Tinh Vũ đương nhiên được coi là cao quý, nhưng ở trước mặt vị nữ tử kia, tất cả những chuyện này lại có vẻ không quan trọng.

Vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay đăng cơ, điều này đương nhiên dẫn tới rất nhiều bất mãn, nhất là ở đám Châu mục Phiên vương ủng binh tự trọng của Đại Chu.

Nhưng Triệu vương Triệu Trử xưa nay thờ ơ đối với chuyện triều đình, thậm chí còn có chút giao hảo với Chúc Hiền lại phóng thích thiện ý của mình với triều đình trước tiên —— để cho cháu trai Triệu Tinh Vũ dẫn một vạn đại kích sĩ vào kinh cho triều đình sử dụng, bình phục nội loạn.

Đối với Triệu Tinh Vũ đang ở U châu mà nói, hắn có bất mãn đối với triều đình những năm gần đây không làm được gì, nhưng cho đến một ngày, hắn lại thay đổi suy nghĩ.

Đó là ngày thứ ba hắn đến kinh thành, đại quân bị trú đóng ở ngoài thành Trường An chờ phái đi, còn mình thì ở trong phủ tướng quân triều đình chuẩn bị sẵn sàng chờ điều lệnh.

Hắn rảnh rỗi không có việc gì, cho nên muốn đi dạo chung quanh một chút.

Khi đi đến vùng ngoại ô phía đông, hắn trông thấy thiếu nữ được dân chúng vây quanh, nàng đang phát cháo cho những người ăn xin kia. Bộ dáng của thiếu nữ tuy không thể xưng khuynh quốc khuynh thành, ít nhất ở U châu, khi Triệu Tinh Vũ vung tay lên, sẽ có vô số nữ tử như vậy chen chúc xông tới, nhưng không biết là do trên mặt thiếu nữ luôn luôn mang theo ý cười ôn nhuận, hoặc là cho dù đầu đầy mồ hôi, nàng vẫn chưa từng than vãn ra một câu khổ sở, đến cuối cùng, Triệu Tinh Vũ nhớ nhung không cách nào quên vị nữ tử kia, nhưng lại tìm không được.

Cho đến mấy ngày sau, hắn phụng mệnh tiến cung diện thánh, lúc này mới biết được vị nữ tử kia vậy mà chính là đương kim Thánh thượng Vũ Văn Nam Cảnh!

Vì thế đáy lòng hắn không còn nửa phần khúc mắc đối với triều đình, sau khi bình phục nội loạn, lại dựa vào hai mươi lăm tuổi đã đạt tới tu vi Thiên Thú cảnh của bản thân, trở thành cận vệ của Hoàng đế.

Thế nhưng hắn cũng hiểu được chênh lệch giữa mình và Vũ Văn Nam Cảnh đến tột cùng lớn như thế nào, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh đối phương như vậy, liên đã cảm thấy thỏa mãn.

"Đại nhân." Lúc này, một vị nữ tử ăn mặc như quan nữ đi đến bên cạnh Triệu Tinh Vũ, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn.

"A." Triệu Tinh Vũ nghe xong lời này khẽ gật đầu, liền cất bước đi vào trong điện.

"Bệ hạ, Diệp Hồng Tiên - Thiên Sách phủ cầu kiến." Khi đó hắn cúi đầu chắp tay nói.

"Hả? Để cho nàng vào." Trên đài truyên đến thanh âm ôn nhuận của nữ tử, Triệu Tinh Vũ cúi đầu đáp một tiếng, cũng không dám ngửa đầu nhìn. Dường như dù cho chỉ liếc mắt một cái, đối với hắn mà nói chính là hành động khinh nhờn.

Hắn đang định lui đi, nhưng thiếu nữ ở trên đài giống như nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức mở miệng nói, Tất cả các ngươi lui ra đi."

"Nhưng..." Triệu Tinh Vũ sửng sốt, đang cảm thấy không ổn, nhưng lại nghĩ đến quan hệ giữa vị nữ tử này cùng Diệp Hồng Tiên của Thiên Sách phủ, lập tức thu lời nói đến bên miệng trở về, khom người chậm rãi lui ra. ...

Tần Khả Khanh không thích cái tên Vũ Văn Nam Cảnh này, cũng không thích thân phận như nữ đế Đại Chu.

Nàng chỉ thích cuộc sống trước đây.

Là Tân Khả Khanh, là một người ở bên cạnh Từ Hàn.

Nhưng lại có rất nhiều người nói rằng chỉ khi nàng ngồi vào vị trí Hoàng đế, trên đời này mới không có dân chúng lưu lạc, mới không có người phải chết đói. Tân Khả Khanh không hiểu đây là đạo lý gì, nhưng tất cả mọi người đều lặp đi lặp lại những lời này.

Cho nên nàng không có lựa chọn, chỉ có thể thuận theo.

Nhưng nàng rốt cuộc cũng không vui nổi, bởi vì Từ Hàn đã chết.

Chết như thế nào, mọi người đối với việc này giữ kín như bưng, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.

Nàng sao có thể cam tâm cho được?

Đại điện Vị Ương cung đột nhiên bị đẩy ra, nữ tử mặc một bộ áo đỏ cất bước đi vào, quỳ xuống trước điện, hô to: "Thân Diệp Hồng Tiên, bái kiến bệ hạ."

"Sư tỷ, tỷ mau đứng lên đi." Tân Khả Khanh vội vàng từ trên đài cao bước nhanh xuống, đỡ nữ tử áo đỏ đang quỳ trên mặt đất lên, nói như thế.

Nàng xưa nay vốn không hề ưa thích lễ nghi phức tạp như vậy, nhất là đối với người trước kia thân cận với mình như thế, nàng liền cảm thấy càng thêm khó chịu.

"Hiện giờ bệ hạ thân là Thiên tử Đại Chu, những lễ tiết này chính là chuyện đương nhiên, không thể để người ngoài lời ra tiếng vào được." Diệp Hồng Tiên đứng lên cười nói, nàng vẫn bộ dáng xinh đẹp kia, chỉ là giữa hai hàng lông mày lại ẩn giấu một chút mệt mỏi nói không rõ ràng.

Đối thoại như vậy giữa hai người đã tiến hành không biết bao nhiêu lần, Tân Khả Khanh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định dây dưa nhiều trong việc này, lôi kéo Diệp Hồng Tiên liền hỏi: "Chuyến đi này của sư tỷ có thuận lợi không?”

"Ừm, đám Man tử bên ngoài Hữu Thủy quan Sung châu coi như biết thân biết phận, chỉ là gây ra chút náo loạn nho nhỏ, năm nào cũng như thế, bệ hạ cũng không cần để ý." Diệp Hồng Tiên cười đáp lại.

Nói xong lời này, giữa hai người liên lâm vào trâm mặc.

Từ Hàn không còn nữa, các nàng một người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, một người trở thành Phủ chủ Thiên Sách phủ, hai người có thể nói là một trong những người có quyền hành nhất Đại Chu hiện giờ, nhưng giữa bọn họ lại thiếu một thứ gì đó, thứ này làm cho các nàng không còn như xưa.

"Sư tỷ..." Mà sau một thời gian trầm mặc, Tần Khả Khanh lên tiếng phá vỡ phần im lặng này.

Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Khả Khanh, đang muốn đáp lại, nhưng thanh âm đối phương lại tiếp tục vang lên.

Tần Khả Khanh khi đó nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, ngữ điệu đột nhiên trở nên có chút trâm thấp, nàng hỏi: "Tỷ nghe nói tới phương pháp Long Xà song sinh chưa?"

"Hả?" Diệp Hồng Tiên nghe được lời này sắc mặt biến đổi, không chỉ là bởi vì chính miệng Tần Khả Khanh nói ra lời lẽ văn hoa này, càng bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, giọng điệu âm hàn như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong miệng Tần Khả Khanh.

Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Diệp Hồng Tiên mơ hồ phát hiện trong đôi mắt của Tần Khả Khanh, dường như có một đạo huyết quang chợt lóe rồi biến mất.

"Tỷ đã nghe nói qua rồi đúng không?" Tần Khả Khanh từ phản ứng kịch liệt của Diệp Hồng Tiên tìm được đáp án mình muốn.

Khóe miệng đỏ thẫm của nàng nhếch lên, gợi lên một đường cong sắc bén.

"Quá nhiều người đã thấy cảnh đó, giấy không giữ được lửa." Tân Khả Khanh dịu dàng nói, hào quang trong mắt dần dần lạnh xuống.

Diệp Hồng Tiên tâm tư càng lúc càng thâm trầm, mấy vạn Thiên Sách quân, còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ mà Chúc Hiền - Trường Dạ ty mang đến đều thấy qua một màn kia, chuyện này đương nhiên không có khả năng giấu diếm vĩnh viễn, nàng biết sớm muộn gì Tần Khả Khanh sẽ biết chân tướng, nhưng điều khiến nàng thực sự lo lắng chính là phản ứng của Tần Khả Khanh giờ phút này khác biệt quá nhiều so với nàng dự đoán.

Không có nước mắt buồn bã, không có ăn năn tự trách mình.

Có chỉ là vẻ bình tĩnh gân như điên cuồng, lạnh nhạt gần như lý trí.

Điều này thực sự quá khác biệt với Tân Khả Khanh mà nàng biết, cho nên khiến cho nàng cực kỳ bất an.

"Ừm"' Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, mơ hồ cảm thấy đối phương có chút xa lạ.

"Cho nên là bọn họ hại chết Từ công tử, đúng không?" Thiếu nữ lại hỏi. "Từ Hàn chưa chết." Không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào, Diệp Hồng Tiên sau khi hơi do dự, vẫn nói sự thật cho Tần Khả Khanh. Nàng cảm thấy làm như vậy có lẽ có thể khiến cho thiếu nữ trước mắt cảm thấy dễ chịu hơn một chút,'Nhưng cũng không thể để cho bọn họ biết chuyện này, nếu không sẽ rất nguy hiểm đối với Tiểu Hàn."

Ngoài dự liệu chính là Tân Khả Khanh chỉ dùng mấy hơi thở liền tiêu hóa hết tin tức như vậy.

Ý cười trên mặt nàng càng sâu, lại không có hương vị làm cho người ta tắm gió xuân như ngày xưa, ngược lại mang theo một chút cảm giác âm trầm.

"Ta hiểu, bọn họ còn không có ý định buông tha Từ công tử"

"Không sao đâu."

"Ta sẽ giúp hắn, giúp hắn giết chết những kẻ xấu này."

Thiếu nữ cười nói, ngữ điệu thoải mái tựa như đang nói một chuyện nhỏ không quan trọng, mà trong mắt lại dấy lên huyết quang đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment