Chương 23: Túi không lớn lắm
Chương 23: Túi không lớn lắmChương 23: Túi không lớn lắm
Vốn là trong túi sạch bóng, Từ Hàn còn trông cậy vào Sở Cừu Ly tiếp tế một phen, giờ phút này nghe y nói, hắn lập tức biến sắc, thanh âm bất giác lạnh thêm vài phần: "Sao lại không có?”
"Dùng hết..." Dường như cũng ý thức được mình đuối lý, thanh âm của Sở Cừu Ly khi đó nhỏ đi vài phần.
"Đó chính là tám ngàn lượng bạc a, ngươi tiêu thế nào hay vậy?" Từ Hàn hiển nhiên không thể tiếp nhận lý do đơn giản của đối phương.
Dựa theo giá cả của Đại Chu, một lượng bạc là khoảng chừng sáu trăm văn tiên, mà chỉ cần hai trăm đồng là có thể ở khách sạn thượng hạng ăn đầy một bàn thức ăn, Từ Hàn như thế nào cũng nghĩ không rõ Sở Cừu Ly làm cách nào chỉ trong nửa năm đã tiêu xài số tiền lớn như vậy không còn một mảnh.
Sở Cừu Ly cũng từ ánh mắt Từ Hàn cảm nhận được việc này không dễ lừa gạt như trong tưởng tượng, y cúi đầu ấp úng phun ra hai chữ: "Thua..."
"Thua..." Từ Hàn lập tức đầu óc phát đau,'Ngươi không phải tự xưng là truyền nhân Đạo Thánh môn sao, không phải nói đánh bạc đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện vặt vãnh ư? Làm sao lại thua đến như vậy?”
"Chuyện này... Thế sự vô thường mà... Ngựa già cũng có lúc mất móng..." Thanh âm Sở Cừu Ly lại nhỏ đi vài phần.
Từ Hàn hiển nhiên không nói nên lời.
Đương nhiên hắn không nói một lời nào, người khác cũng sẽ trâm mặc, ví dụ như tiểu nhị tràn đầy ý định thu tiền phòng kia nghe được lời này lập tức thu hồi ý cười trên mặt, cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Ta nói các ngươi có tiền hay không? Nếu không có tiền, vậy nhanh chóng cút đi!"
Đại Hạ hiện giờ tuy rằng được coi là thái bình thịnh thế, nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể thiếu một ít kẻ lười chuyên đi lừa gạt, rất hiển nhiên trong mắt tiểu nhị này, Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly trước mắt dĩ nhiên là nhân vật như vậy, cho nên lời nói ra hiển nhiên sẽ không quá khách khí.
"Ai, tiểu huynh đệ ngươi sao có thể nói như vậy, Sở mỗ giống như là người không có tiên sao?" Sở Cừu Ly nghe vậy lập tức có chút khó chịu nói.
"Được, vậy ngươi đưa tiền đây." Tiểu nhị kia lại lườm Sở Cừu Ly một cái, nói như thế.
Sở Cừu Ly thân không xu nào lập tức mất bình tĩnh, cúi đầu xuống.
"Không có tiền thì cút nhanh một chút, không cần trì hoãn ta làm ăn." Tiểu nhị kia thấy thế càng lúc càng chắc chắn suy đoán của mình, xô đẩy hai người Sở Cừu Ly cùng Từ Hàn muốn đuổi bọn họ ra khỏi cửa phòng.
Mắt thấy Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly bị đẩy ra khỏi cửa phòng, sắp rơi vào kết cục ngủ ngoài đường, nhưng khi đó một bàn tay già nua lại đột nhiên duỗi tới.
"Số tiên này có đủ tiên cho hai vị ở đây hay không?" Một thanh âm có vẻ già nua cũng theo đó vang lên.
Từ Hàn sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, đã thấy một vị lão nhân ở cửa khách kia đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, lại là lão nhân vừa rồi bán hàng rong hát hí kịch ở bên đường. Giờ phút này lão cõng một cái rương gỗ thật lớn kia, trong tay đưa ra chính là một lượng bạc vụn mà Từ Hàn tặng cho lão lúc nãy.
"Chừng này... tất nhiên là đủ rồi!" Tiểu nhị kia thấy bạc trắng lóa lập tức mặt mày hớn hở, vẻ không vui vừa rồi bị gã ném hết ra sau đầu, liên tục gật đầu đáp lại.
"Nào nào, chư vị mời vào bên trong." Gã vội vàng đón mấy người vào trong phòng.
"Đúng rồi, tiểu huynh đệ, sáng sớm hôm nay ta đã đặt phòng rồi..." Lão nhân khi đó lại nói, dường như là do rương gỗ trên lưng quá mức nặng nề, thân thể lão nhân có chút gầy gò, nhưng trong ánh mắt híp lại nở rộ ý cười, lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Ở đây, đã sớm chuẩn bị tốt cho tiên sinh." Tiểu nhị kia thấy lão nhân ra tay hào phóng, liền cực kỳ sốt sắng đáp lại.
"Cảm ơn tiên sinh." Từ Hàn khi đó cũng chắp tay nói với lão nhân.
Lão nhân nghe vậy lại vội vàng khoát tay áo, nói: 'Lão hủ chẳng qua hành tẩu giang hồ kiếm cơm ăn, không dám nhận xưng hô tiên sinh, huống chỉ số tiền này vốn là tiểu huynh đệ cho, coi như là mượn hoa hiến Phật, không cần phải cảm tạ."
Dứt lời lão nhân liên lần nữa nhìn về phía vị tiểu nhị kia nói: "Vậy lão hủ liền trở vê phòng, số tiền dư thừa nhớ đưa lại cho hai vị huynh đệ này."
Lão nhân nói xong lời này liền xoay người, cõng rương gỗ thật lớn của lão chậm rãi đi lên lầu hai khách sạn. Từ Hàn thấy thế ngược lại cố ý đưa tiễn, nhưng đối phương lại khoát tay áo, khéo léo cự tuyệt ý tốt của hắn. ...
Khoảng chừng một khắc sau, Từ Hàn một mình ngồi trên giường, Huyền nhi thảnh thơi nằm ở một bên, cuộn mình lại, Ngao ô còn chưa khôi phục lại từ đả kích lúc trước, vẫn cúi đầu, vẻ mặt uể oải như cũ.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Sở Cừu Ly cầm một túi tiền lớn đi vào, hưng phấn nói với Từ Hàn: "Tiểu Hàn, đây là tiền lẻ thối được, rõ ràng nên cho năm trăm ba mươi văn, tiểu tử kia lại dám nói màu bạc không đẹp, thầm nghĩ chỉ đổi cho ta năm trăm văn, thế nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Sở gia gia, cùng ta lý luận hồi lâu, không chỉ để cho hắn đổi lại ba mươi văn, còn kiếm thêm được hai mươi văn!"
Sở Cừu Ly dứt lời, còn vẻ mặt cầu công đưa túi tiền lên, nói: "Ngươi đếm thử xem, một đồng cũng không thiếu, khoảng chừng năm trăm năm mươi văn."
Nhưng Từ Hàn làm sao có thể cho y sắc mặt tốt?
Hắn nhận lấy túi tiền, ngẩng đầu liếc Sở Cừu Ly một cái, lập tức nhẹ giọng nói: 'Sở đại ca chuẩn bị để cho chúng ta dựa vào năm trăm văn tiền này đi đến Yên châu?”
"Cái này..." Sắc mặt Sở Cừu Ly lập tức trở nên cực kỳ khó coi,'Cái này sao có thể chứ..."
Từ Hàn cân nhắc túi tiền trong tay một phen, ánh mắt nhìn về phía Sở Cừu Ly trở nên có chút chế nhạo: "Vậy Sở đại ca chuẩn bị làm như thế nào đây?"
"Nếu không ta đi trộm một chút...' Sở Cừu Ly thăm dò hỏi.
"Ta nói này Sở đại ca, ngươi tốt xấu gì cũng là truyền nhân của Đạo Thánh môn, sao lại luôn nghĩ đến những tà đạo không nên người kia?" Từ Hàn vẻ mặt đau lòng đến phát bệnh, dường như cực kỳ chán ghét đối với hành động này của Sở Cừu Ly.
Điều này làm cho Sở Cừu Ly có chút khó hiểu, lúc trước ở Linh Lung các, y cũng không ít lần bị Từ Hàn giật dây làm ra những chuyện không lên được mặt bàn kia, sao hắn làm Phủ chủ Thiên Sách phủ một năm, đã bị những lão gia hỏa đầu óc đầy nhân nghĩa đạo đức kia tẩy não?
"Vậy ngươi nói nên làm thế nào? Cuối cùng cũng không thể để ta đi bán thân chứ? Ta tuy rằng khi còn trẻ quả thật có vài phần tư sắc như vậy, cũng được một số thiếu nữ yêu hoa truy đuổi qua, nhưng dù sao năm tháng như đao, tuy rằng dung mạo vẫn còn, nhưng thân thể này đã sớm không được như năm đó, đặc biệt là cái thắt lưng này a..." Nói đến đây Sở Cừu Ly lại như mở máy hát ra, không ngừng lải nhải: "Tiểu Hàn, lão ca phải nói với ngươi biết, cái này chính là thận giấu tinh, tinh giấu máu, lúc còn trẻ nếu như quá mức phóng túng...
Chỉ là y vừa mới bắt đầu thao thao bất tuyệt, liền bị Từ Hàn ném tới một cái túi vải thật lớn cắt đứt.
"Lúc đến ta thấy phía tây trấn có mấy hộ trạch viện, xây dựng có chút tinh xảo, nghĩ đến là một gia đình giàu có...' Thanh âm của Từ Hàn khi đó cũng vang lên, hắn nghiêm trang nói.
"Hả?" Sở Cừu Ly nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, sắc mặt có chút mờ mịt.
Từ Hàn khi đó hung hăng trừng mắt nhìn y một cái: 'Làm sạch sẽ một chút..."
"Ừm, túi không lớn, nhớ chọn đồ có giá trị mà lấy."