Chương 37: Thêm 1 ván
Chương 37: Thêm 1 vánChương 37: Thêm 1 ván
Chuyện sau đó đại khái có thể dùng một vòng phong hồi lộ chuyển để hình dung.
Có câu là phía đông tối phía tây sáng, Yến Trảm này đối với Từ Hàn mà nói ngược lại là một niềm vui ngoài ý muốn, gã chớp chớp mắt với Từ Hàn, thu hồi sáu viên Nguyên bảo cả vốn lẫn lời mà nhà cái đưa cho, lại nhìn vê phía Tuyết Ninh phía sau hỏi,'Lúc này đây thì sao?"
Không biết vì sao Tuyết Ninh dọc theo đường đi ở chung biểu hiện cực kỳ nhút nhát, vào lúc này lại giống như thay đổi một người khác, trên mặt tràn đầy ý cười như gió xuân, mà ý cười như vậy đại khái là xuất phát từ sự tự tin gần như chắc chắn của nàng đối với bản thân mình.
"Mười tám." Tuyết Ninh không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Tốt!" Yến Trảm cười, cược toàn bộ sáu quả Nguyên bảo lên chỗ kia.
Sắc mặt tên nhà cái kia lập tức biến đổi, lúc này mới ý thức được người tới không tốt, y mở to tròng mắt nhìn thoáng qua Lộc Đồng dẫn đám người Từ Hàn tới đây, Lộc Đồng kia lập tức rụt cổ, sắc mặt trắng bệch.
"Thế nào? Không chơi tiếp ư?" Yến Trảm lại tựa như không chú ý tới hai người này có chút tương tác rõ ràng, lúc đó lớn tiếng hỏi.
Tên nhà cái gọi là Hùng lão đại kia lộ ra nụ cười âm lãnh, nói: "Chơi, đương nhiên phải chơi, nơi đây chỉ có đạo lý con bạc không đánh nổi nữa, nào có đạo lý nhà cái không theo được?"
Dứt lời y liên lân thứ hai nhấc chén xúc xắc kia lên, dùng một loại vận luật kỳ quái bắt đầu lay động.
Có thể ngồi lên chức vụ nhà cái sòng bạc lớn như vậy, Hùng lão đại có bản lĩnh riêng của mình, ít nhất y vẫn có môn đạo dựa vào lực đạo, xúc xắc và chén đựng va chạm, liền có thể khống chế được số điểm.
Yến Trảm cược mười tám, liền ý nghĩa là cược ba mặt sáu, đây là một Báo tử, dựa theo quy củ bàn đánh bạc áp trúng con số sẽ gấp năm lần, hơn nữa Báo tử gấp ba lần, ước chừng là tám lần tỷ lệ cược.
Sáu quản Nguyên bảo, ít nhất cũng có một trăm tám mươi lượng, gấp tám lần chính là trận cược ngàn lượng, cho dù chủ nhân sau sòng bạc này nhà lớn nghiệp lớn, nhưng xảy ra sơ hở như vậy, chỉ sợ Hùng lão đại cũng không chịu nổi.
Hùng lão đại nghĩ đến những chuyện này không thể không dốc toàn lực bản thân lắc xúc xắc, cũng cẩn thận thông qua tiếng vang trong chén để phán định kết quả lần cược này.
Lúc này đây y phải lắc khoảng chừng hai mươi hơi thở, sau đó mới hạ chén xúc sắc xuống.
Khi đó hai tròng mắt y trâm xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Yến Trảm mang theo nụ cười oán độc, y cực kỳ chắc chắn con số trong chén xúc xắc này hiện giờ hẳn là một năm sáu...
Nhưng Yến Trảm dường như không cảm giác được bầu không khí khẩn trương trong phòng chút nào, gã thảnh thơi ngồi ở chỗ đó, thậm chí còn thỉnh thoảng ghé vào tai Tuyết Ninh ở phía sau nói cái gì đó, chọc cho thiếu nữ cười khúc khích một hồi.
Hùng lão đại bị coi khinh trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ hỏa khí.
Cánh tay nắm giữ chén xúc xắc của y mạnh mẽ nâng lên, mà thứ y chờ đợi lại là tiếng kinh hô của mọi người xung quanh.
Ba con xúc xắc, tổng cộng mười tám điểm, không nhiều không ít nằm ở nơi đó.
Khóe miệng Hùng lão đại bắt đầu co quắp, mà trên mặt Yến Trảm lại không có chút dao động nào, dường như trong mắt gã đây chính là chuyện đương nhiên...
"Từ huynh đệ, đã đủ chưa?" Khi đó gã quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, hỏi.
"Lại một lần nữa, chắc cũng đã vừa đủ." Từ Hàn đáp lại.
Hắn thấy tay chân Yến Trảm không hề chạm vào bàn đánh bạc một chút, càng không có khả năng phóng thích ra một chút chân nguyên hoặc là bất kỳ nội lực nào khác can thiệp vào kết quả xúc xắc này dưới sự giám thị của Lưu Quang thiết.
Gã làm thế nào để làm được điểm này, Từ Hàn tự nhiên trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng so với những thứ này, hắn càng lo lắng chính là tình huống của vị Sở Cừu Ly bên cạnh này.
Tuy rằng sau mấy chục hơi thở này, dị sắc trên mặt hán tử trung niên có chút hòa hoãn, nhưng mồ hôi rậm rạp trên trán y lại chưa từng giảm đi nửa phần.
"Đùng!"
Lúc này một tiếng vang truyên đến, Hùng lão đại kia vào lúc này vung tay xốc bàn đánh bạc lên, chỉ vào Yến Trảm liền quát mắng: "Tay chân ngươi không sạch sẽ!"
Yến Trảm khi đó dùng khóe mắt nhẹ nhàng nhìn Hùng lão đại vẻ mặt giận dữ một cái, hỏi: "Như thế nào? Không muốn thua?"
"Rõ ràng là ngươi động tay chân." Hùng lão đại giận dữ quát.
"Đến tột cùng ta có động tay động chân hay không, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta." Ánh mắt Yến Trảm khi đó híp lại, trong miệng nói như thế.
Hùng lão đại khi đó sửng sốt, y không khỏi nhớ lại thật kỹ chi tiết vừa rồi mình lắc xúc xắc.
Theo lý thuyết y nắm chắc lực đạo cực kỳ hoàn mỹ, cũng không có nửa điểm sơ suất, mà toàn bộ quá trình Yến Trảm cũng không đụng vào bàn đánh bạc, Lưu Quang thiết cũng không có bất kỳ phản ứng dị thường nào, như vậy đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề đây?
Hùng lão đại nghĩ tới đây, thân thể chợt chấn động.
Vấn đề nằm ở lúc hạ xúc xắc, có lẽ là bởi vì quá muốn nhìn thấy thần sắc kiêu ngạo trên mặt Yến Trảm mất sạch, lực đạo khi y hạ xúc xắc lớn hơn vài phần, mà lực đạo này đã thúc đẩy mặt xúc xắc vốn nên là một năm sáu điểm biến thành Báo tử ba con sáu.
Nghĩ tới đây, trên trán Hùng lão đại lập tức hiện ra mồ hôi rậm rạp, y quả thực nghĩ mà không rõ vì sao Yến Trảm có thể tính toán ra đường đi nước bước của bản thân, đối với Hùng lão đại cũng không có tu vi mà nói được coi là một chuyện cực kỳ khủng bố.
Thân thể y lập tức lay động, một lúc lâu sau mới nói: "Đi lấy ngân phiếu cho hắn..."
Tiểu nhị phụ trách hầu hạ bên cạnh hơi sửng sốt, đang muốn nói cái gì đó, sắc mặt Hùng lão đại lại lạnh lẽo, cao giọng nói: "Không nghe thấy lời ta sao?"
Tiểu nhị kia lập tức thu tiếng, vội vàng rời khỏi cửa phòng này.
Không quá hai mươi hơi thở, gã liền mang đến hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm đều giá trị ngàn lượng.
Hùng lão đại khi đó cung kính đưa ngân phiếu lên, miệng nói: "Lúc này đây, Hùng mỗ nhận thua."
Không thể không nói, Hùng lão đại quyết đoán như vậy coi như rất tốt, nếu y thật sự không muốn nuốt trái đắng, so đo lực lượng với đối phương, lấy tu vi của Yến Trảm, chỉ sợ tổn thất không chỉ là những ngân lượng này. "Hơn hai ngàn lượng rồi." Yến Trảm tiếp nhận ngân phiếu mỉm cười, hỏi ngược lại.
Tỷ lệ cược gấp tám lần, lấy số tiền mà gã cược xuống, nhà cái chỉ cần đưa ra khoảng chừng một ngàn bốn trăm lượng là được, hai ngàn lượng này quả thực nhiêu hơn một chút.
Chỉ là Yến Trảm thẳng thắn vẫn chưa hề được Hùng lão đại thiện ý đáp lại, nam nhân này khi đó sắc mặt biến đổi, trầm giọng hỏi: "Vị huynh đệ này, ta và ngươi chưa từng gặp mặt, càng không thù không oán, vì sao phải bức Hùng mỗ đến đường chết?"
"Hả? Ý ngươi là sao?" Yến Trảm khó hiểu nói.
Hùng lão đại không biết Yến Trảm đến tột cùng là cố ý trêu chọc mình, hay là thật sự không hiểu quy củ, nhưng giờ phút này y là thịt cá, người ta là đao thớt, y không thể không kiên nhẫn trầm giọng nói: "Nói trên quy củ, làm việc lưu lại một đường, ngày sau cũng dễ đối mặt!"
"Nếu các hạ đã có bản lĩnh như vậy, Hùng mỗ cam bái hạ phong, số tiền này chính là tiền mua đường của Hùng mỗ, thu tiền này, kính mời các hạ rời đi!"
"Như vậy a...' Nghe nói vậy, Yến Trảm khẽ gật đầu, bộ dáng hiểu rõ.
Hùng lão đại thấy thế tâm thần vốn căng thẳng lúc đó buông lỏng, nhưng còn chưa đợi y hoàn toàn thả lỏng.
Yến Trảm liền lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn Hùng lão đại nói: "Nhưng huynh đệ của ta muốn ta đánh thêm một ván nữa."
Nói xong y liên đặt hai tấm ngân phiếu kia ở trên một mảnh chiếu bạc hỗn độn.