Chương 87: Lẻ loi một mình
Chương 87: Lẻ loi một mìnhChương 87: Lẻ loi một mình
Hoành Hoàng thành vào tháng hai đã dần dần ấm lên, khi Từ Hàn ở trong phòng mở mắt ra, tia nắng đầu tiên của ngày xuân xuyên thấu qua cửa sổ phòng chiếu vào mắt hắn. Từ Hàn theo bản năng đưa tay che ánh sáng kia lại, hắn cảm thấy có chút chói mắt.
Hắn đã không nhìn thấy ánh nắng mặt trời như vậy trong một thời gian dài.
Từ sau Long Môn hội, Yến Trảm cảm thấy có chút nắm chắc trong việc thi đấu Chấp Kiếm nhân, cho nên dứt khoát bỏ ra một số tiền lớn mua một tòa trạch viện ở một chỗ trong Hoành Hoàng thành, thứ nhất là thuận tiện cho mọi người làm việc, thứ hai cũng để Ngụy tiên sinh tu dưỡng thân thể.
Cho nên vị thổ tài chủ này vung tay lên, mua một tòa trạch viện bất kể trang trí, địa vị hay là trình độ khí phái đều không thể bắt bẻ được.
Ở trong tòa trạch viện này, Yến Trảm cũng bố trí tiểu viện cho mỗi một người, Từ Hàn đương nhiên cũng không ngoại lệ
Sau khi đi tới Đại Hạ, trải qua mấy lần tử đấu làm cho hắn ý thức được mình kém chút gì đó.
Luận công pháp hắn có thể nói là độc nhất vô nhị, là "Đại Diễn Kiếm Quyết" cho dù Tiên Nhân cũng hâm mộ không thôi, luận tu vi, hắn mở ra ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, trong cơ thể có chín đạo Chân nguyên nối liền thành một mảnh, U môn mở lớn, trong cơ thể kiếm ý tuôn trào, mênh mông như biển, cho dù tu sĩ Ly Trần cảnh cũng khó có thể so sánh với hắn.
Nhưng Từ Hàn vẫn còn thiếu sót của riêng mình.
Sát chiêu hoặc có thể gọi là lá bài tẩy.
Hắn thiếu đồ vật như vậy, càng thiếu một cỗ Chân linh thuộc về mình.
Tuy rằng bất kể Tu La đã bị phong ấn hoặc là Yêu thú không cách nào dễ dàng bày ra trước mặt người khác, hai thứ này mặc dù là Chân linh của Từ Hàn, có uy lực thật lớn, nhưng dù sao lúc trước ngưng tụ ra Chân linh như vậy chỉ là vì luyện hóa hai cỗ lực lượng ở trong cơ thể mình, nói cho cùng chính là ngộ biến tùng quyền.
Từ Hàn cần là một đạo Chân linh thuộc về mình, cũng cần một bộ sách lược đối địch của riêng bản thân.
Cho nên từ sau khi hắn đi tới nơi này đã đóng cửa không ra, cả ngày ở trong tiểu viện của mình, cũng phân phó người khác không được quấy rầy, hắn cần một hoàn cảnh tương đối yên tĩnh để bản thân ngưng tụ ra Chân linh thuộc về mình, hoặc là tìm hiểu ra một bộ phương pháp áp dụng cho đối địch.
Một tháng này, hắn cố hết sức muốn làm được điểm này, tuy rằng mỗi ngày khổ tư minh tưởng nhưng lại thu được rất ít hiệu quả.
Hắn cũng biết việc này chung quy là chuyện không gấp được, cho nên dứt khoát thu hồi kiếm ý quanh quẩn quanh thân, lần đầu tiên bước ra cửa phòng của mình sau một tháng. ...
"Tiểu Hàn, ngươi xuất quan?" Sở Cừu Ly đang ở trong sân viện chính lôi kéo Ninh Trúc Mang đàm luận cái gì đó là người đầu tiên nhìn thấy Từ Hàn ra cửa, vị hán tử trung niên này bước nhanh nghênh đón, vẻ mặt tươi cười lôi kéo Từ Hàn nói: "Nào, ngươi đến đúng lúc, ăn chút điểm tâm đi."
Từ Hàn ngược lại nhìn ra được gương mặt rạng rỡ thân thiết của đối phương giờ phút này không giống giả dối, hắn khẽ gật đầu, đang muốn nói cái gì đó.
"Sở đại ca, Ninh đại ca, các ngươi đến nếm thử điểm tâm ta làm..." Lúc này một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một vị nữ tử dáng người uyển chuyển bưng một cái nồi hấp còn đang bốc hơi nóng bước nhanh tới, đặt nôi hấp kia ở trên bàn, liền quay đầu nhìn vê phía nơi này.
Khi đó, ánh mắt của nàng và Từ Hàn chạm nhau giữa không trung.
Thân thể nữ tử chấn động, tựa như bị trọng thương, lông mày Từ Hàn lại nhướng lên, dường như cực kỳ không thích.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử một hồi lâu, lúc này mới nói: "Sao ngươi còn ở chỗ này?"
Nữ tử nghe vậy, vẻ mặt có chút khó xử, nàng bất an đứng ở đó, không biết đáp lại Từ Hàn như thế nào, cho nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Thế nhưng thái độ của Từ Hàn cũng không bởi vì nữ tử quân bách mà có nửa phần chuyển biến tốt đẹp.
Lông mày của hắn vào thời điểm đó nhíu sâu hơn vài phần, thanh âm từ trong miệng phun ra cũng lớn hơn một chút: "Ta hỏi ngươi, tại sao vẫn còn ở đây?"
"Ta... Ta..." Có lẽ là do thật sự không biết nên giải thích như thế nào, hoặc có lẽ chỉ vì bị thái độ ác liệt của Từ Hàn chấn động, nữ tử ấp úng một lúc lâu, nhưng rốt cuộc cũng nói không nên lời.
Mắt thấy sát khí giữa hai hàng lông mày Từ Hàn dần dần nặng nề hơn.
Sở Cừu Ly ở một bên dường như cũng ngửi thấy bầu không khí trên sân dần dần trở nên cổ quái cùng ngưng trọng, y vội vàng cười ha hả nói: "Có chuyện gì vậy, tiểu Hàn, Chân cô nương người ta mấy ngày nay có lòng đổi cách nấu ăn cho ngươi. Đồ ăn hàng ngày của ngươi đều do người ta phụ trách, Ngụy tiên sinh cũng là do nàng và Hồ huynh đệ chăm sóc, ngươi đang làm gì vậy!"
"Oa, thật là thơm! Hôm nay ăn gì vậy?" Đúng lúc này, thanh âm của Yến Trảm đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến, gã dẫn Tuyết Ninh vẻ mặt đầy ý cười từ trong phòng đi đến, như không phát hiện ra bầu không khí quỷ dị trong phòng, trực tiếp đi tới trước nồi hấp bốc hơi nóng cùng mùi thơm, hưng phấn nói.
Nói xong gã bưng nồi hấp xuống, từ trong đó lấy ra một khối điểm tâm, muốn đưa cho Tuyết Ninh ở bên cạnh, nhưng lúc này gã tựa như mới lần đầu tiên phát hiện Từ Hàn xuất quan, vẻ mặt lập tức tràn ngập ý cười nói: "Từ huynh đệ, ngươi xuất quan?"
"Nào nào, nếm thử điểm tâm Chân cô nương làm."
Từ Hàn nhìn điểm tâm đưa tới, lại nhìn Chân Nguyệt vẻ mặt gấp gáp ở một bên, cuối cùng cũng đành phải thu hồi tâm tư làm khó xử, tiếp nhận điểm tâm ngồi ở một bên nặng nề ăn.
Yến Trảm thấy tình cảnh này lập tức hài lòng cười, liền gọi mọi người dùng cơm.
Mặc dù trong suốt quá trình gã và Sở Cừu Ly nghĩ mọi biện pháp khiến bầu không khí trở nên vui tươi hơn, nhưng Từ Hàn cùng Chân Nguyệt đều vẫn luôn trâm mặc. ....
Cho đến khi ăn bữa sáng xong, Từ Hàn không để ý mọi người giữ lại, một mình ra khỏi phòng đi thẳng đến biệt viện của Ngụy tiên sinh.
Khí sắc của vị lão nhân này đã tốt hơn rất nhiều, lúc Từ Hàn đến, lão đang một mình thảnh thơi ngồi ở cửa phòng uống trà, đồng thời cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào vì hắn đến.
"Sao, một tháng này có thu hoạch được gì không?" Lão nhân thấy Từ Hàn đến liền cười ha hả hỏi.
Từ Hàn lắc đầu, thành thật đáp lại: "Không có đầu mối."
"Ngươi một đường kinh lịch, tuy cơ duyên rất nhiều, nhưng cũng học vào có chút phức tạp, ngươi phải ngưng tụ ra một cỗ Chân linh hợp tâm ý của mình, ngộ ra một bộ pháp môn thuận theo tu vi của bản thân, phải nhớ kỹ, ngươi là chủ, chúng là tôi tớ, cho dù một ngày nào đó ngươi lại có cơ duyên như thế nào, đều có thể nhớ kỹ lời này trong lòng. Người ngoài nói tà môn lệch đạo cũng tốt, hạo nhiên chính khí cũng được, chỉ cần ngươi có thể sử dụng, là thiện hay là ác, chẳng qua cũng chỉ trong một ý niệm của ngươi."
Từ Hàn cảm thấy lời này của lão nhân dường như có thâm ý, nhưng khó có thể hiểu được huyền diệu trong đó.
Hắn dứt khoát gật đầu, ghi nhớ lời nói của lão nhân ở trong lòng.
"Kỳ thật Từ mỗ đến gặp tiên sinh, còn có một câu hỏi." Từ Hàn nghiêm mặt lại nói.
Chỉ là lão nhân xưa nay không biết không nói đối với Từ Hàn lại hoàn toàn không đợi hắn nói ra miệng, đã lập tức cắt đứt, lão nhân khi đó khoát tay áo, lại chỉ chỉ lồng ngực mình.
"Nhớ kỹ, thuận theo tâm ý của mình, không ai có thể cho ngươi đáp án mãi mãi, chỉ cần ngươi cảm thấy đúng, vậy cứ thế mà làm." Lão nhân thản nhiên nói, dứt lời này, lão đã chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như đang hưởng thụ ánh xuân sáng sớm cực kỳ thích ý này.
Từ Hàn thấy vậy biết nhiều lời vô ích, vì thế chắp tay về phía lão nhân, liền rời khỏi cửa viện. ...
"Tiểu Hàn, ngươi nghe ta nói, ta cảm thấy Chân cô nương thật sự không tệ. Ngươi thấy đấy..."
Bóng đêm vừa đến, trên đường phố Hoành Hoàng thành người đến người đi.
Sở Cừu Ly vẻ mặt lo lắng lải nhải ở bên tai Từ Hàn.
Còn Từ Hàn thì sao?
Tiếp nhận hai chuỗi thịt nướng vàng ươm từ trong tay ông chủ quầy thịt nướng, nhẹ nhàng ném một cái, đưa hai món mỹ vị này vào trong miệng Huyền nhi cùng Ngao ô đã sớm thèm khát như sắp chết đói. Về phần đại hán đang không ngừng lải nhải, Từ Hàn đã sớm có công phu miễn dịch, hắn tất nhiên nghe vào tai phải cho ra tai trái bước về phía trước, hưởng thụ thanh nhàn khó có được này.
Ngụy lão nói đúng, hắn dường như đã lâm vào trong nhầm lẫn.
Trong cơ thể hắn tồn tại quá nhiều lực lượng, thân thể cường hãn mà Tu La quyết mang đến, kiếm ý bàng bạc của Đại Diễn Kiếm Quyết, Yêu khí trên cánh tay phải, tinh quang do người giám thị lưu lại, cùng với lực lượng đáng sợ từ Hình Thiên kiếm tạm thời phong ấn truyền tới. Từ Hàn luôn nghĩ có thể tập hợp trộn lẫn những pháp môn này cùng một chỗ, tu ra một cỗ Chân linh, hoặc là ngộ ra một đạo pháp môn.
Nhưng trên thực tế, những lực lượng này đều cực kỳ cường đại, căn bản không có khả năng hoàn toàn dung hợp thành một thể, thay vì như vậy, chi bằng dùng biện pháp nào đó tách ra sử dụng, nhưng đồng thời cũng có thể phát huy ra toàn bộ uy lực.
Đương nhiên đây chỉ là một ý tưởng sơ bộ, Từ Hàn có chút đầu mối, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thực hiện, cho nên dứt khoát đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ có thể sửa sang suy nghĩ trong lòng lại rõ ràng.
"Ta nói này tiểu Hàn, ngươi xem chúng ta hiện tại, Đại Chu không về được, nhưng đứa bé Khả Khanh làm Hoàng đế, cô nương Hồng Tiên kia lại làm Phủ chủ Thiên Sách phủ, ta không phải nói cái khác, nhưng chuyện tình cảm vẫn phải chú ý môn đăng hộ đối, bằng không có một ngày, ngươi cùng hai người nàng tụ tập cùng một chỗ, một Hoàng đế một Phủ chủ, ngươi có thể đè được sao!"
"Ta nhìn Chân Nguyệt cô nương rất tốt, muốn mông có mông, thích ngực có ngực, hơn nữa nhu thuận nghe lời, đối với ngươi cũng là..."
Một đường đi tới, Sở Cừu Ly không chỉ không có ý dừng việc lải nhải lại, ngược lại có chút cảm giác càng ngày càng mãnh liệt. Cho dù Từ Hàn cũng bị y tra tấn đến đau đầu nhức óc, hắn dứt khoát dừng bước, quay đầu nhìn về phía hán tử trung niên bên cạnh.
"Sao vậy?" Hán tử trung niên sửng sốt, không rõ nguyên nhân lại có chút chột dạ.
"Trước khi bế quan, ta không phải đã dặn dò, để cho ngươi tiễn nàng đi rồi sao?" Từ Hàn hỏi.
"Ta đây còn không phải là quan tâm đến chuyện đại sự chung thân của ngươi! Sở Cừu Ly vẻ mặt ủy khuất đáp lại.
Từ Hàn nghe vậy lập tức cười khổ lắc đầu, có đôi khi hắn thật sự không rõ vị Sở Cừu Ly này rốt cuộc là thật hồ đồ hay là giả hồ đồ.
Hắn cũng dứt khoát nói thẳng: "Sở đại ca, ngươi chắc là cũng rõ ràng, đi theo chúng ta đối với nàng mà nói không phải chuyện tốt, phiền toái của chúng ta còn rất nhiều."
Sở Cừu Ly nghe vậy ngẩn người, sau đó ngay khi Từ Hàn cho rằng đại hán này hiểu được ý của mình, hán tử trung niên này lại chớp chớp mắt, vẻ mặt mập mờ hỏi: "Nói như vậy, ngươi thích nàng sao? Vậy sao ngươi lại không muốn nàng đi theo mình?”
Từ Hàn nghe vậy cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn biết tên trước mắt này đã quyết ý chen vào chuyện của mình, cho nên chỉ có thể lại lắc đầu: "Quên đi, việc này để ta tự đi giải thích với nàng."
Dứt lời, hắn không còn tâm tư nói tiếp với Sở Cừu Ly nữa, quay đầu dẫn Huyền nhi cùng Ngao ô đi vê phía góc đường.
Lúc này đây, hán tử trung niên vẫn chưa đuổi kịp bước chân của Từ Hàn trước tiên.
Y chỉ sững sờ nhìn thiếu niên rời đi, khi đó, trên đường phố Hoành Hoàng thành vẫn người tới người đi như trước, thiếu niên đi trong đó lại lẻ loi một mình, hắn có chút không hợp với đám người chung quanh.
Sắc mặt của nam nhân trung niên này cuối cùng yên lặng xuống, y dùng một thanh âm mà chỉ có bản thân mới có thể nghe được nói: "Ta chỉ không muốn... Trên con đường này, bạn đi quá cô đơn..."