Chương 117: Dối trá
Chương 117: Dối tráChương 117: Dối trá
Từ Hàn nói xong lời này, cũng mặc kệ ba người Lữ Hậu Đức đến tột cùng phản ứng như thế nào, khi đó liền rất tự giác đi tới trong đám người, nhìn thoáng qua Nam Cung Tĩnh, cười ha hả nói: "Bắt đầu chưa?"
Nam Cung Tĩnh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, đang muốn tuyên bố thí luyện bắt đầu, nhưng Lữ Hậu Đức ở một bên chợt trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Nam Cung đại nhân, đây chính là thí luyện của Kim chấp, tiểu tử này rõ ràng là Đồng chấp, hắn đã qua thời gian, theo lý cũng mất đi tư cách tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân!"
Lời này nói ra, mọi người cũng ý thức được điểm này, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tĩnh, trong lòng âm thâm phỏng đoán vị Chấp Kiếm nhân ào bào màu vàng sẽ xử lý việc này như thế nào.
"Lữ trưởng lão lo lắng nhiều rồi." Nam Cung Tĩnh khi đó lại nở nụ cười: "Chấp Kiếm các xưa nay nặng nhất quy củ, thời gian của Đồng chấp là bốn canh giờ, vị Từ thiếu hiệp này mặc dù đến trễ hai canh rưỡi, nhưng thí luyện Đồng chấp còn chưa chấm dứt, chỉ cần hắn có thể thông qua thí luyện ở trong một canh giờ rưỡi còn lại, cũng có thể tính là thắng lợi, đương nhiên nếu hắn tiêu nhiều hơn cho dù là một hơi thở, Chấp Kiếm các ta cũng sẽ không cho phép hắn tiếp tục tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân nữa."
Cách nói như vậy đương nhiên có thể coi là hợp tình hợp lý, mọi người xung quanh vào thời điểm đó cũng âm thầm gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Nam Cung Tĩnh. Nhưng ba người Lữ Hậu Đức hiển nhiên cũng không hài lòng, bọn họ vốn định nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra thì sắc mặt Nam Cung Tĩnh đã trở nên âm lãnh, trong lòng ba người lập tức nhảy dựng lên, chỉ có thể ngập ngừng thu hồi lời nói đến bên miệng.
"Lữ trưởng lão có thể yên tâm, thí luyện này cực kỳ cổ quái, ngay cả cao thủ Đại Diễn cảnh như La Mặc cũng chiết kích trầm sa ở đây, huống chi Từ Hàn? Nghĩ đến cho dù hắn có thể thông qua, một nửa canh giờ này cũng xa xa không đủ." Hình Trấn bên cạnh Lữ Hậu Đức lúc đó tiến đến bên tai y nói như vậy.
Những lời này của gã ngược lại có chút căn cứ, dù sao khoảng cách thí luyện Đồng chấp bảng bắt đầu đã qua hai canh giờ rưỡi, ngoại trừ vị tiểu hòa thượng kia lúc đầu chỉ tốn nửa canh giờ, mấy người phía sau thông qua đều mất hơn hai canh giờ.
Phải biết rằng bọn họ cũng có nghe qua đối với tiểu hòa thượng kia, tuổi tuy nhỏ, nhưng một thân tu vi sâu không thấy đáy, trên Long Môn hội gần như không người có thể đi qua một chiêu nửa thức ở trong tay gã, đương nhiên không thể lấy lẽ thường mà suy xét, tu vi của Từ Hàn tuy rằng kinh người, nhưng đám người Hình Trấn từng giao thủ với hắn lại biết, thiếu niên này còn xa mới bằng bản lĩnh của tiểu hòa thượng kia.
Nghe nói vậy, sắc mặt khó coi của Lữ Hậu Đức hơi chậm lại, y trâm mày gật đầu, nói: "Thí luyện này có chút cổ quái, đợi lát nữa chúng ta cần phải cẩn thận ứng đối, mục đích lớn nhất của chuyến đi này chính là thăng cấp thành Chấp Kiếm nhân, đến lúc đó muốn thu thập tiểu tử này, chẳng qua chỉ là chuyện đưa tay nhấc chân."
Hai người Hồ Mạn Nhi bên cạnh cũng đồng loạt gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang xuống.
Thấy trận hỗn loạn này lắng xuống, Nam Cung Tĩnh vào lúc đó cũng tuyên bố bắt đầu thí luyện.
Yến Trảm đứng ở phía trước đội ngũ đưa cho Từ Hàn một ánh mắt cẩn thận, đoàn người lập tức đi về phía đỉnh núi Long Ẩn tự. ...
Mà giờ phút này, một bãi đất trống trên ngọn núi Long Ẩn sơn, có một ít người đang đứng, trong đó liên có Phương Tử Ngư cùng Quảng Lâm Quỷ, mọi người thật cẩn thận phân tán lẫn nhau, trong ánh mắt đối đãi lẫn nhau đều lộ ra mùi vị cảnh giác. Phương Tử Ngư mơ hồ có chút lo lắng, nàng thông qua thí luyện lên núi này, theo lý thuyết Sở Cừu Ly thân là tùy tùng của nàng giờ phút này cũng nên được đưa lên đỉnh núi, nhưng đối phương lại không xuất hiện, khả năng duy nhất nàng có thể nghĩ tới chính là chỉ sợ Từ Hàn còn chưa tới.
Đây cũng không tính là tin tức tốt, dù sao cũng giống như Sở Cừu Ly lo lắng, nếu ngay cả chuyện trọng yếu như vậy mà Từ Hàn cũng chưa từng chạy tới, vậy thiếu niên này không chừng đã gặp phải phiền toái gì ở bên ngoài hay không. Nhưng nàng hiện tại không cách nào xuống núi, cũng chỉ có thể ôm lo lắng như vậy mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, Phương Tử Ngư không thể đè nén phiền muộn trong lòng, ánh mắt quan sát thật cẩn thận mọi người ở đây. Có thể vào thời điểm này đi tới đỉnh núi, rất rõ ràng những người này đều là nhân vật có sức nặng trong đại hội Chấp Kiếm nhân lần này.
Nói đến cũng kỳ quái, trong đám người này lại có hơn phân nửa là những hắc mã đột nhiên chạy ra mà Sở Cừu Ly lải nhải cùng nàng lúc trước. Thế nhưng bọn họ đại khái đều là người trên Ngân chấp bảng,
Phương Tử Ngư cũng không có khả năng giao thủ, điều duy nhất khiến nàng lo lắng chính là vị Quảng Lâm Quỷ kia. Thế nhưng đối phương lại tựa như sớm đã quên hết mọi chuyện phát sinh ở Linh Lung các lúc trước, dẫn theo cô bé bằng tuổi gã ở bên cạnh nói cái gì đó, cũng không để trong lòng đối với việc Phương Tử Ngư tồn tại.
Phương Tử Ngư cũng âm thầm có chút nghi hoặc, nhưng Phương đại tiểu thư biết bản lĩnh của tiểu hòa thượng này đương nhiên sẽ không chủ động trêu chọc, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên lo lắng chờ đợi Từ Hàn hoặc Sở Cừu Ly xuất hiện.
Mà mọi người ở đây đại khái đều mang tâm tư giống như nàng, cũng không có bất cứ kẻ nào chủ động bắt chuyện với người khác.
Nhưng có điều bọn họ không biết chính là, trên đài cao cách bãi đất trống này không xa, một vị nam tử trung niên dáng người to lớn gương mặt đầy thịt béo cùng một vị nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ có vài phần tương tự với Nam Cung Tĩnh sóng vai mà đứng, đang nhìn nơi này.
"Khảo nghiệm Các chủ thiết lập có phải quá mức cổ quái một chút hay không, xem ra thi đấu Chấp Kiếm nhân lần này lại khó có thể tuyển đủ nhân thủ." Nam tử tuấn mỹ nhìn bóng người lưa thưa đứng trên bãi đất trống, có chút bất đắc dĩ nói.
"Thà thiếu chứ không tỉnh." Nam nhân mập mạp lại không để ý, y híp mắt đáp lại như thế.
"Vậy hiện tại cũng quá ít đi." Thanh niên tuấn mỹ vẫn có chút khó hiểu, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nam nhân trung niên bụng phệ kia từ trong ngực lấy ra một trái cây, lột vỏ, ăn từng ngụm từng ngụm, trong miệng còn hàm hồ đáp lại: "Gấp cái gì, không phải còn chưa kết thúc sao?"
Thanh niên tuấn mỹ biết tâm tư của vị Các chủ này xưa nay vốn là như thế, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, gã cũng không đi nghiên cứu kỹ lưỡng, chỉ thật cẩn thận nhắc nhở: "Ta nghe nói vị La Mặc trưởng lão Lạc Hà cốc kia cũng được chọn, hắn chính là mấy vị cao thủ hiếm hoi trong Đại Hạ những năm gần đây có thể trùng kích Tiên nhân cảnh, nếu có thể tuyển vào trong các..."
"Hừ!" Chỉ là thanh niên còn chưa nói hết lời đã bị nam nhân hừ lạnh cắt đứt. Chỉ thấy nam nhân trung niên tùy ý ném hột quả ăn thừa ra phía sau, trên mặt đầy thịt béo lộ ra vài phần khinh thường: 'Lạc Hà cốc thân là một trong mười hai trấn, nhưng từ sau khi chưởng giáo tiên nhiệm La Hồng Quy độ kiếp thất bại, địa vị Lạc Hà cốc đã bị rất nhiều nhân sĩ giang hồ đề thấp."
"Lạc Hà cốc cần một vị Tiên nhân, cho nên gần như dốc hết lực lượng tông môn bồi dưỡng La Mặc, La Mặc cũng biết rõ trên vai mình gánh vác hưng suy của tông môn, cho nên những năm gần đây làm việc thật cẩn thận, nhưng con đường tu hành vốn là đoạt tạo hóa thiên địa, trong lòng có kính sợ đương nhiên không sai, nhưng khắp nơi như đi trên băng mỏng, không có mũi nhọn, làm cách nào cũng không đi tới được một bước kia...'
Thanh niên tuấn mỹ nghe đến đây, giống như có điều ngộ ra, nhưng lại không cách nào nói thật, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Bộ dáng ngây người như vậy rơi vào trong mắt nam nhân, làm cho y không khỏi trợn trắng mắt, dứt khoát không muốn đàn gảy tai trâu nữa, ngược lại nhìn về phía đám người xa xa, ánh mắt của y đảo qua trên thân mọi người, cuối cùng rơi vào trên người tiểu hòa thượng đang nói chuyện rất vui vẻ với thiếu nữ kia.
Lông mày của vị nam nhân này lập tức nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, hỏi: "Hắn là ai?"
Thanh niên ở một bên vẫn chưa nghe ra sự khác thường trong lời nói của nam nhân, gã tùy ý trả lời: "Một tên gia hỏa không biết từ đâu xuất hiện, tuổi tuy nhỏ nhưng bản lĩnh lại rất lớn, dùng nửa canh giờ liền thông qua thí luyện Các chủ thiết lập. Nói đến cũng kỳ quái, Hoành Hoàng thành này gần đây cũng không yên ổn, những yêu nghiệt không biết từ nơi nào toát ra này nếu vào Chấp Kiếm các ta, lại là phiên toái.'
Nói tới đây, gã dường như mở máy hát ra, lại nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, tiểu tử theo Đạo tổ tới Hoành Hoàng thành kia cũng đã đến chân núi, giờ phút này chắc hẳn đang xông quan đấy, ngươi nói vị Đạo tổ lão nhân gia này sống nhiều năm như vậy, sao bỗng nhiên liền nghĩ đến Hoành Hoàng thành chúng †a đây?”
"Theo lý thuyết lão chắc chắn là rất lợi hại, sao suýt nữa chôn mình ở trong tay Tạ Mẫn Ngự? Chẳng lẽ là lớn tuổi, sắp chết rồi sao?"
Người trẻ tuổi liên tục nói không ngừng, nhưng gã lại chưa chú ý tới thân sắc đang dần dần ngưng trọng trên mặt nam nhân bên cạnh, đối phương vốn không rảnh để ý tới gã, đột nhiên vị nam nhân kia giống như nhớ tới cái gì đó, trong con ngươi hẹp dài của y đột nhiên nổ bắn ra một đường Thần quang, sắc mặt chợt đại biến.
"Không đúng! Đó là hắn! Lý Du Lâm đang nói dối, hắn vốn không hề chết!"...