Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 179: Có Thể Làm Khó Dễ Gì Được Ta

Chương 179: Có thể làm khó dễ gì được ta Chương 179: Có thể làm khó dễ gì được taChương 179: Có thể làm khó dễ gì được ta

"Thăng cấp lên áo bào vàng bảy tuyến."

Lời này vừa dứt, toàn trường đều kinh hãi.

Trên mặt Nam Cung Tĩnh cũng lộ ra dị sắc, mà vẻ mặt Lý Mạt Đỉnh cùng vị trưởng lão Xích Tiêu môn gã mang đến càng ngưng lại, cứng tại chỗ, còn với tư cách là nhân vật chính của tất cả chuyện này, Từ Hàn cũng không nghĩ tới kết quả như vậy.

Thần sắc hắn cổ quái nhìn Nam Cung Tĩnh, thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương liền đoán được kết quả như vậy hiển nhiên không phải do đối phương làm nên, như vậy đáp án duy nhất chính là vị Tiêu các chủ kia.

Khi Từ Hàn đưa mắt nhìn về phía đối phương, đối phương cũng quay lại nhìn hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, vị các chủ tai to mặt lớn của Chấp Kiếm các không ngờ lại chớp chớp mắt với Từ Hàn.

Điều này làm cho Từ Hàn càng thêm nghi hoặc, hắn tự cho là mặc dù có vài lần giao tiếp cùng vị Các chủ đại nhân này, nhưng còn xa đến mức quen thuộc, vì sao lúc này y lại làm ra quyết định như vậy?

Chỉ là Từ Hàn còn chưa kịp cân nhắc thật kỹ Tiêu Nhiêm đến tột cùng đánh chủ ý gì, vị trưởng lão Xích Tiêu môn ở một bên kia sau khi kinh ngạc ngắn ngủi đã phục hồi tinh thần lại.

Chỉ thấy tên trưởng lão dáng người gầy gò kia sắc mặt âm trâm nhìn về phía Tiêu Nhiêm, cắn răng nói: "Tiêu các chủ, cách làm như vậy có phải có chút không thỏa đáng hay không?”

Mọi người ở đây nghe vậy, cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía vị các chủ đại nhân này.

Bọn họ ngược lại cũng không quan tâm ân oán giữa Xích Tiêu môn cùng Từ Hàn, chỉ là Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng từ khi Chấp Kiếm các được sáng lập tới nay, cho tới bây giờ đều chỉ cấp áo bào trắng từ một tuyến đến ba tuyến, áo bào vàng bảy tuyến có ý nghĩa gì, mỗi người ở đây đều hiểu cực kỳ rõ.

Phải biết rằng phóng tâm mắt ra toàn bộ Chấp Kiếm Các ngoại trừ áo bào vàng chín tuyến, liền chỉ có một mình Nam Cung Tĩnh mặc áo bào vàng bảy tuyến này, mà nàng cũng được mọi người âm thầm xem là người kế nhiệm chức các chủ Chấp Kiếm các tiếp theo. Từ Hàn này mặc từ sau khi xuất hiện ở giang hồ Đại Hạ, mọi chuyện đều có thể coi là đại sự oanh chấn giang hồ, nhưng dù sao hắn mới gia nhập Chấp Kiếm các, hiện tại liên trao cho hắn địa vị cao như vậy, mặc dù giờ phút này ngoài miệng mọi người không nói, nhưng đáy lòng lại có chút oán khí.

Chỉ là đối mặt với nghi hoặc của mọi người, cùng với chất vấn của vị trưởng lão Xích Tiêu môn kia, Tiêu Nhiêm lại mỉm cười, híp mắt hỏi ngược lại: "Không ổn như thế nào vậy?"

"Các chủ đã quên chuyện Từ Hàn tàn sát ba vị trưởng lão Lữ Hậu Đức, Hồ Mạn Nhi, Hình Trấn ta ở trên đại hội Chấp Kiếm nhân sao?" Trưởng lão kia trầm giọng nói.

"Đao kiếm không có mắt, tử thương khó tránh khỏi, người tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân ta đều là lập qua khế ước sinh tử, chẳng lẽ ngay cả điểm quy củ này mà Xích Tiêu môn cũng không hiểu sao?" Tiêu Nhiễm nói.

Vị trưởng lão Xích Tiêu môn kia nghe nói vậy sắc mặt lập tức có chút khó coi, nhưng lão vẫn kiên trì nói: "Nếu là trong luận võ, chắc chắn phải chịu trách nhiệm này, Xích Tiêu môn ta đương nhiên sẽ không truy cứu, nhưng Lữ trưởng lão rõ ràng đã nhận thua, Từ Hàn này vẫn kiên quyết hạ sát thủ, chuyện này có gì khác mưu sát? Chẳng lẽ đường đường Chấp Kiếm các mà ngay cả việc này cũng phải bao che sao?" "Ồ? Có chuyện này sao? Tại sao ta không nghe thấy gì cả?" Tiêu Nhiêm hiển nhiên đã kiên quyết muốn bảo vệ Từ Hàn, giờ phút này đương nhiên phải giả bộ hồ đồ.

Nhưng lời này vừa nói ra, trưởng lão Xích Tiêu môn mới vừa rồi vẻ mặt còn tức giận hổn hển, khóe miệng lại chợt hiện ra một ý cười: "Đương nhiên là có.'

Lão nói như thế, trong đám Chấp Kiếm nhân mới thăng kia đã có hơn hai mươi vị cất bước mà ra, bọn họ đồng loạt chắp tay với Tiêu Nhiêm, lập tức nghiêm túc nói: 'Bẩm báo các chủ, việc này chúng thuộc hạ đều tận mắt nhìn thấy, Từ Hàn kia tâm tư ác độc, cố ý mượn cơ hội trả thù, sau khi Lữ trưởng lão nhận thua vẫn dứt khoát hạ sát thủ! Kính xin các chủ đại nhân nghĩ lại!"

Mấy người vừa nói ra lời này, sắc mặt những người ở đây đã đồng loạt biến đổi.

Chuyện bọn họ nói, rất nhiều Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng ở đây đương nhiên cũng đã gặp qua, bọn họ không nói một là bởi vì tình huống lúc đó cực kỳ phức tạp, một câu khó biểu hiện hết ý, đương nhiên không muốn dẫn lửa thiêu thân, tham dự vào việc này. Mà trọng yếu hơn là hiện giờ bọn họ đều đã là Chấp Kiếm nhân của Chấp Kiếm các, Tiêu Nhiêm tỏ thái độ muốn bảo vệ Từ Hàn, giờ phút này lên tiếng làm chứng cho Xích Tiêu môn liền có nghĩa là trong những ngày sau đó, bọn họ nhất định sẽ trở thành nhân vật râu ria của Chấp Kiếm các.

Mà có thể để cho bọn họ làm ra quyết định như vậy, nghĩ đến Xích Tiêu môn trước đó tất nhiên đã hứa hẹn với bọn họ đủ lợi ích.

Việc này nếu chỉ dừng lại ở thế thì cũng thôi, nhưng mọi người ở đây đại khái đều là nhân vật có đầu có mặt trên giang hồ Đại Hạ này, tâm tư đương nhiên cũng tinh tế hơn rất nhiêu, bê ngoài xem ra đây chỉ là Xích Tiêu môn báo thù vì đệ tử tông môn mà thiết lập nên hậu thủ. Nhưng trên thực tế, vị chưởng giáo đại nhân Xích Tiêu môn kia vượt qua Thiên kiếp thứ ba, trở thành Địa Tiên ba kiếp hiếm có trên đời hiện nay, hơn nữa trong môn sớm đã tồn tại hai vị Tiên nhân vượt qua một lần Thiên kiếp, hiện giờ thế lực Xích Tiêu môn sớm đã vượt qua Ma Thiên môn cùng với Cực Thượng môn, bọn họ nghiễm nhiên trở thành tồn tại đủ để chống lại Long Ẩn tự, Xích Tiêu môn như vậy làm sao có thể cam tâm khuất phục dưới sự thống trị của Chấp Kiếm các?

Bởi vậy mọi chuyện phát sinh giờ phút này thay vì nói là ân oán giữa Xích Tiêu môn cùng Từ Hàn, chỉ bằng nói là Xích Tiêu môn ý đồ lật đổ quy củ được giang hồ Đại Hạ âm thầm tán thành lúc trước.

Mà Từ Hàn vừa vặn trở thành mấu chốt của thế lực hai bên cũ và mới này.

Dường như là vì chứng minh suy đoán như vậy của mọi người, theo lời này vừa dứt, liền có hơn mười vị Chấp Kiếm nhân cất bước mà ra, khác biệt với những Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng kia, những Chấp Kiếm nhân này đều là người sớm nhậm chức ở Chấp Kiếm các nhiều năm, bọn họ vào giờ phút này cũng đồng loạt lớn tiếng nói: 'Hành động này có chút không thỏa đáng, kính xin Các chủ suy nghĩ kỹ!"

Quan hệ bên trong Chấp Kiếm các vốn rối ren phức tạp, trong đó Chấp Kiếm nhân đến từ các môn phái giang hồ, lúc trước có Chấp Kiếm các đãi ngộ hậu hĩnh cộng thêm Long Ẩn tự đè nặng, mặc kệ quan hệ giữa những người này như thế nào, ở trong Chấp Kiếm các đương nhiên đều thu liễm phong mang. Nhưng cho dù như thế, Chấp Kiếm các đối với những người này mà nói chỉ là bàn đạp của bọn họ, căn cơ thực sự vẫn là tông môn sau lưng những người này.

Nhưng giờ phút này theo Xích Tiêu môn làm lớn, có chút tông môn lui tới mật thiết với tông môn này đương nhiên cũng lay động chiến kỳ của bọn họ, mà những đệ tử của bọn họ thân ở trong Chấp Kiếm các cũng bị tông môn bày mưu tính kế, tại giờ phút này đồng thanh lên tiếng.

Đây đương nhiên không phải đơn giản như khuyên bảo, đây kỳ thật chính là bức cung!

Đối mặt với hai đám người Chấp Kiếm nhân cũ và mới lên tiếng, ánh mắt Tiêu Nhiêm kia lập tức nheo lại.

Ánh mắt của y đảo qua trên người những Chấp Kiếm nhân này, hàn mang lóe ra trong khe mắt hẹp.

Giờ phút này ở tổng bộ Chấp Kiếm các có hơn trăm vị không phải Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng, trong đó đã có hơn ba mươi người nghiêng về phía Xích Tiêu môn, đây còn chưa tính những người còn đang chờ đợi, theo Tạ Mẫn Ngự vượt qua Thiên kiếp thứ ba, kịch biến trên giang hồ Đại Hạ chỉ sợ sẽ nhanh hơn trong tưởng tượng của y, cũng mãnh liệt hơn một chút.

Đương nhiên tuy rằng nghe theo tông môn bày mưu tính kế, nhưng Tiêu Nhiêm này hiển nhiên đã tích uy rất nặng trong lòng rất nhiều Chấp Kiếm nhân, ánh mắt của y đi qua chỗ nào, những Chấp Kiếm nhân kia đều đồng loạt cúi đầu.

"Còn gì nữa không?” Thanh âm của Tiêu Nhiêm khi đó cũng vang lên, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, nghe không ra một chút bất mãn hoặc tức giận, nhưng tất cả mọi người đều biết ẩn nấp phía sau phần bình tĩnh này chính là lôi đình vạn quân cùng cuồng phong bão táp.

Trên sân một mảnh im lặng, cũng không ai dám đáp lại lửa giận của vị Các chủ đại nhân này.

"Quyết định của các chủ lần này có chút không thỏa đáng, chuyện giữa Từ Hàn cùng Lữ Hậu Đức còn chưa điều tra rõ nguyên nhân, liền phong vị trí áo bào vàng bảy tuyến, cho dù không đề cập đến việc này, trực tiếp phong chức vị như vậy cũng là không ổn." Lúc này, vị Lý vương gia Lý Mạt Đỉnh chợt lên tiếng, vẻ mặt gã đầy ý cười ấm áp, ngược lại làm ra tư thế muốn ổn thỏa mọi chuyện."Huống hồ thân phận của Từ Hàn còn nhiều nghi vấn, nếu Tiêu các chủ thật sự yêu quý tài năng của Từ công tử, không bằng tạm thời gác lại việc này, đợi đến khi điều tra rõ ràng rồi mới định đoạt."

Nói xong lời này, trong lòng Lý Mạt Đỉnh âm thầm cười lạnh.

Gã cảm thấy mình làm rất tốt, vừa cho Tiêu Nhiêm vốn cưỡi hổ khó xuống một bậc thang để giải thoát, lại cho chư vị nhân sĩ giang hồ do Xích Tiêu môn cầm đầu một kết quả có thể chấp nhận được.

Bản lĩnh ổn thỏa mọi việc, Lý Mạt Đỉnh đương nhiên là dùng xuất thần nhập hóa ở triều đình Đại Hạ nhiều năm như vậy.

Chỉ có điều gã không nhìn thấy chính là, vị trưởng lão Xích Tiêu môn bên cạnh gã khi nghe vậy sắc mặt biến đổi, mà Từ Hàn làm trung tâm của biến cố này cũng chỉ lắc đầu cười khổ.

"Vậy nếu ta khăng khăng như thế thì sao?" Đương nhiên còn có vị Tiêu các chủ này, y lại cực kỳ hiếm thấy không tiếp nhận lối thoát này, khi đó sắc mặt âm trầm nói.

"Chấp Kiếm các thân là quản chủ giang hồ Đại Hạ, làm việc thiên vị như thế, vậy chúng ta cũng chỉ có thể rời khỏi tổ chức này!" Rất nhiều Chấp Kiếm nhân liên có người cầm đầu vào lúc này cao giọng nói.

Từ Hàn rất rõ ràng, hiện tại mới là mục đích cuối cùng của Xích Tiêu môn khi khơi mào việc này, nếu Tiêu Nhiêm từ ban đầu cúi đầu nhận thua, gạt bỏ hắn ra ngoài, tạm thời ổn định địa vị ở Chấp Kiếm các, vậy đương nhiên sẽ không có chuyện như bây giờ, nhưng nếu y không cúi đầu, vậy Xích Tiêu môn sẽ có thể liên hợp rất nhiều môn phái phụ thuộc vào bọn họ, lấy lý do này làm đầu rời khỏi Chấp Kiếm các, từ đó triệt để thoát khỏi khống chế của tổ chức này. Mà Lý Mạt Đỉnh tự cho là đúng ra vẻ người đứng ra giảng hòa, lại hoàn toàn là hành vi ngu xuẩn khiến cho bên nào cũng tức giận.

Hiện giờ giang hồ Đại Hạ sớm đã không còn là Long Ẩn tự một nhà độc đại như trước đây, thế giới đang thay đổi, mà Lý Mạt Đỉnh còn đắm chìm trong cảnh đẹp lúc trước, không thấy rõ tình thế. Đều nói Hoàng tộc Lý thị này nhìn như phòng thủ kiên cố, bên trong lại có nhiều bệnh, hiện tại đã có thể thấy được một chút.

Nhưng Lý Mạt Đỉnh này vẫn không hề có ý thức về phương diện này, gã thấy tình cảnh này lại lên tiếng: "Chư vị không cân dụng tâm như vậy, Tiêu các chủ không phải là người không rõ lý lẽ, chúng ta nên thương nghị thật kỹ, nhất định sẽ tìm ra một kế sách lưỡng toàn, làm cho chư vị hài lòng."

Gã nói như vậy, còn không ngừng nháy mắt với Tiêu Nhiêm, ý đồ làm cho đối phương chịu thua, lại không biết dáng vẻ của gã rơi vào trong mắt mọi người ở đây lại giống như chú hề nhảy nhót, buồn cười đến cực điểm.

Từ Hàn lại lắc đầu, hắn cười khổ gạt hàng người đi ra, cũng không phải cố ý muốn cứu viện cho Lý Mạt Đỉnh, chỉ là dù sao hắn cũng là nhân vật chính của tranh chấp lần này, mặc dù ý nghĩa đằng sau tranh chấp đã sớm không liên quan đến chuyện này, nhưng Từ Hàn cuối cùng lại khó có thể đứng ngoài cuộc.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Nhiêm, mỉm cười với y.

"Các chủ đại nhân yêu thương, Từ Hàn tâm lĩnh."

"Nhưng một người làm việc một người ngăn cản..."

Từ Hàn nói như thế, hắn bất ngờ xoay người nhìn về phía mọi người phía sau.

Một khắc kia, ý cười trên mặt thiếu niên trong nháy mắt tản đi, vẻ lạnh lùng hiện lên đuôi lông mày.

"Hôm nay Từ mỗ liền muốn nhìn xem, các ngươi có thể làm gì ta!"
Bình Luận (0)
Comment