Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 190: Yêu Quái

Chương 190: Yêu quái Chương 190: Yêu quáiChương 190: Yêu quái

Từ Hàn lần thứ hai đi vào ngõ Khổ Đầu, đại khái hiểu được vì sao nơi này lại không có bất kỳ sự tồn tại của cọc ngầm Minh Kính ty.

Từ hơn nửa tháng trước, Phương Tử Ngư mang theo Nam Cung Tĩnh cùng đoàn Chấp Kiếm nhân phá hủy cứ điểm Sâm La điện nơi đây. Tiêu Nhiêm vì điều tra kỹ toàn bộ mọi thứ về Điện Sâm La, đã phái người quét sạch khu ổ chuột Hoành Hoàng thành này, toàn bộ ngõ Khổ Đầu cũng bị dời ra khỏi đây, giờ phút này ngõ Khổ Đầu không còn người, chỉ có từng căn lều bị xốc tung lung lay sắp đổ trong gió đêm mùa hè.

Người của Minh Kính ty cũng từng hoài nghi ác nhân kia ẩn nấp ở trong này, từng âm thầm phái người vây quanh nơi đây đến nước chảy không thông, sau đó điều tra một phen, lại cũng không thu hoạch được gì, lúc này mới bỏ rơi không để ý tới.

Từ Hàn đương nhiên biết cái gọi là "Yêu tà" kia cũng không ở đây, giờ phút này hắn đến đây cũng không phải vì tìm đối phương, mà là dẫn đối phương mắc câu.

Hắn tản bộ xuyên qua con hẻm nhỏ hẹp dài tối tăm, cất bước đi vào hành lang ẩn nấp ở sâu trong hẻm nhỏ, nơi đó sớm đã bị Chấp Kiếm các dán niêm phong, Từ Hàn xé rách thứ kia, đẩy cửa gỗ thật dày ra, đi tới đại điện vàng son từng làm cho các vương công quý tộc mê mẩn.

Đương nhiên chỗ này hiện tại cũng là người đi lâu không, chén dĩa rải rác cùng với vết máu tùy ý có thể thấy được trên mặt đất vẫn kết vảy như cũ, có lẽ lúc Chấp Kiếm nhân giết vào, trong đại điện này đã bộc phát đại chiến cực kỳ thảm thiết.

Từ Hàn phất đi mạng nhện trước người, hắn khi đó ngồi xuống trên một cái bàn, hai tròng mắt nheo lại, một cỗ Yêu khí nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn nhộn nhạo ra.

Đây là một cỗ Yêu khí cực nhạt, trừ phi các đại nhân vật kia cố ý điều tra thật kỹ, nếu không nhất định sẽ không cách nào phát hiện, nhưng Từ Hàn lại rất chắc chắn nếu thứ gọi là "Yêu tà" kia thật sự có cừu oán nào đó cùng Sâm La điện, muốn tìm bọn họ báo thù, Yêu khí này sẽ không thể gạt được cái mũi đối phương.

Dù sao đối phương có thể tìm được gian tế của Sâm La điện tồn tại trong nơi mấy chục vạn dân chúng hỗn cư như Hoành Hoàng thành, hoặc là có pháp môn dò xét Yêu lực nào đó, hoặc là hiểu rõ vê Sâm La điện.

Nhưng với phong cách làm việc của Sâm La điện mà Từ Hàn biết, muốn làm được phương diện sau khó khăn gấp trăm lần so với lựa chọn trước.

Cho nên hắn đi tới nơi này, thả Yêu khí ra, chính là vì muốn đánh cuộc một trận, cược vị "Yêu tà" mà hắn chưa từng gặp mặt kia thuộc về lựa chọn trước, cũng đánh cuộc cừu hận của đối phương đối với Sâm La điện sẽ đủ để cho Từ Hàn biết được một ít chuyện hắn muốn biết từ trong miệng đối phương.

Từ Hàn cũng không sốt ruột.

Hắn khoanh chân mà ngồi, kiếm ý trong cơ thể lưu chuyển, hắn biết chờ đợi là một quá trình dài đằng đẳng, đương nhiên cũng sẽ không ngồi yên giết thời gian, tu luyện vào giờ phút này mà nói là lựa chọn tốt nhất. Trên thực tế từ sau khi trải qua chuyện Ngụy tiên sinh, hắn liên nắm chắc cơ hội tu hành, vừa rảnh rỗi là sẽ như thế.

Cách làm như vậy có một chút hiềm nghỉ dục tốc bất đạt, nhưng Từ Hàn rất rõ ràng đối thủ của mình đến tột cùng là tôn tại như thế nào, hắn được Nguy tiên sinh ủy thác, mặc kệ vì mình hay là người khác, đều không cho phép có chút lười biếng nào.

Mặc dù biết không có Tàng Thiên tráp, đợi đến khi hắn đột phá Thiên Thú cảnh tới Ly Trân cảnh, rất có khả năng sẽ gọi tới Thiên kiếp giống như thời điểm kết thành kiếm chủng năm đó, nhưng nếu dừng bước không tiến thì cũng là chờ chết, so sánh hai thứ này, lấy tính tình Từ Hàn đương nhiên càng nguyện ý lựa chọn lựa chọn đầu tiên.

Thời gian thoáng qua qua ba canh giờ, Hoành Hoàng thành đã vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, chân trời rất nhanh nổi lên từng tia sáng trắng.

Nhiều người cùng Từ Hàn đến đây, nhưng núp trong bóng tối xa xa cũng đã buồn ngủ.

Phương Tử Ngư ngáp một cái, lười biếng nói: "Xem ra tên kia sẽ không đến."

"Làm sao có thể, Phủ chủ đại nhân nói sẽ tới, vậy chắc chắn sẽ đến." Lời này vừa mới ra khỏi miệng, đã dẫn tới Tô Mộ An ở một bên thái độ kiên quyết bác bỏ.

Mấy ngày nay đã chịu đủ Tô Mộ An nhẹ thì Phủ chủ đại nhân gì đó, nặng thì cha của cha ta... Các loại chủ đề này khiến đầu óc Phương Tử Ngư có chút đau, nàng đưa tay vuốt ve trán mình, xua tay nói: "Được được được, lời ngươi nói đều đúng."

Hai người làm bộ như vậy tự nhiên không tránh khỏi chọc cho Diệp Hồng Tiên cùng Yến Trảm phía sau cười khẽ.

Tô Mộ An thấy bộ dáng mọi người như vậy, còn tưởng rằng bọn họ cũng đồng ý với cách nói của mình, tiểu tử kia khi đó vếnh cổ lên cao cao với Phương Tử Ngư, vẻ mặt đắc ý sau khi chiến thắng trở vê.

Phương Tử Ngư cũng lười cãi miệng lưỡi với gã, đại khái là người hiếm hoi trên đời này làm cho Phương đại tiểu thư không muốn tranh chấp với đối phương, nàng lại ngáp một cái, nhìn sắc trời sáng ngời, thâm nghĩ phỏng chừng hôm nay cũng sắp kết thúc công việc. Dù sao các lộ nhân mã trong Hoành Hoàng thành vơ bắt đối phương không dưới ngàn người, nếu ban đêm mà đối phương chưa từng động thủ, đến ban ngày hiển nhiên càng không có khả năng ra tay. Ôm tâm tư như vậy, Phương Tử Ngư tựa vào bức tường đất bên cạnh nhắm mắt ngủ say.

Tô Mộ An không còn người nói chuyện, chợt cảm thấy nhàm chán, gã lại nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, chớp chớp tròng mắt hỏi: "Diệp tỷ tỷ, tỷ nói thứ kia thật sự là Yêu vật sao?"

Diệp Hồng Tiên câm lặng, thế đạo hiện giờ lấy đâu ra nhiều Yêu vật như vậy, chỉ là người bình thường luôn thích đổ lỗi một ít chuyện quỷ dị cho Yêu vật, mà trên thực tế cũng không phải tất cả Yêu đều là kẻ xấu, hoặc có thể nói yêu cùng người bình thường đều có phân biệt tốt xấu riêng, chỉ bởi vì không biết mà khó tránh khỏi ác ma hóa lẫn nhau mà thôi.

Nàng sớm đã quen với đủ loại vấn đề kỳ quái của Tô Mộ An, nàng hơi trầm ngâm liền nghĩ lấy một bộ từ ngữ mà trẻ em có thể tiếp nhận giảng giải quan điểm như vậy với đối phương, nhưng lời còn chưa nói ra, Phương đại tiểu thư nhắm mắt ngủ say một bên lại giống như rốt cục tìm được cơ hội phản kích, khi đó mở hai tròng mắt nói: 'Lấy đâu ra nhiều yêu quái như vậy. Đây đều là đồ vật dỗ đám trẻ nhỏ, cũng chỉ có trẻ con vắt mũi chưa sạch mới tin mấy thứ này."

Lời này ngay cả Tô Mộ An cũng có thể nghe ra, Phương Tử Ngư đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói gã là một thằng nhóc không thể nghi ngờ trở thành vũ nhục thật lớn đối với người lập chí trở thành một đao khách lợi hại nhất như Tô Mộ An, tiểu gia hỏa này lập tức nhíu mày: "Ta không phải tiểu hài tử, ta là đao khách...'

"Đao khách chân chính sẽ không tin tưởng lời bịa đặt Yêu vật gì đó!" Phương Tử Ngư quyết đoán phản bác châm chọc. "Nhưng trên đời này vốn đã có yêu quái!" Tô Mộ An lại nói.

"Ở Hoành Hoàng thành sẽ không có!" Phương Tử Ngư phản bác.

"Nhưng mài!" Tô Mộ An đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, gã lớn tiếng la hét, nhưng lời vừa nói ra đột nhiên dừng lại, thần sắc trên mặt gã đột nhiên phóng đại, ngữ điệu cũng trở nên cổ quái, gã có chút lắp bắp nói: "Nhưng mà... thật sự... có..."

Thấy tình cảnh này, tốt sắc trên mặt Phương Tử Ngư ngày càng thịnh, nàng chưa phát giác ra dị thường, chỉ cho rằng lời mình nói khiến Tô Mộ An á khẩu không nên lời. Rốt cục đạt được trận đại thắng đầu tiên trong mấy ngày nay, vẻ mặt Phương đại tiểu thư đầy gió xuân, nàng đang muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này lại phát hiện Diệp Hồng Tiên cùng Yến Trảm phía sau Tô Mộ An cũng nổi lên ánh mắt kinh ngạc, lúc này mới hồi tưởng lại, quay đầu nhìn theo ánh mắt mọi người.

Chỉ thấy trên con đường ngõ Khổ đầu gạch ngói vụn rơi tứ tung, một sự vật tứ chỉ rơi xuống đất, trong mắt lóe lên huyết quang, khóe miệng lộ ra răng nanh kỳ dị của sinh vật đang dùng tốc độ cực nhanh chạy như điên về phía nơi Từ Hàn đang ở.

Đồng tử Phương đại tiểu thư vào giờ khắc đó cũng đột nhiên phóng đại, nàng lẩm bẩm nói: "Thật sự có yêu quái..."
Bình Luận (0)
Comment