Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 584 - Chương 196: Hoang Mang

Chương 196: Hoang mang Chương 196: Hoang mangChương 196: Hoang mang

"Bất Khổ đại sư!" Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của người tới, mọi người đều phát ra một tiếng kinh hô.

Mà vị lão hòa thượng đứng ở sơn môn kia lúc này cũng quay đầu nhìn về phía mọi người, lão híp mắt mỉm cười khẽ gật đầu với chúng nhân, nhẹ giọng nói: "Chư vị vất vả rồi."

Những giáp sĩ của Minh Kính ty và Chấp Kiếm nhân đại khái không rõ ràng, nhưng dù sao cũng phải cho Bất Khổ đại sư mặt mũi, vì thế khi đó đồng loạt đáp lễ nói: "Chém trừ yêu tà là chuyện thuộc bổn phận, đại sư không cần để ý."

Bất Khổ đại sư nghe vậy khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, lại không đi chọc thủng một số hiểu lầm của mọi người, lão lại khẽ gật đầu, lập tức ánh mắt liền rơi vào trên người Bán yêu kia lần nữa.

Sau đó lão chợt vươn một bàn tay ra, ấn vào đỉnh đầu Bán yêu kia, một đạo Phật quang từ trong cơ thể lão trào ra, rót vào trong cơ thể Bán yêu đã hấp hối nọ.

Kỳ lạ chính là Bán yêu vốn có một cỗ bài xích gần như theo bản năng đối với Phật quang, dưới ánh Phật quang do Bất Khổ đại sư kích phát chiếu rọi, thương thế trên người nàng lại dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tu bổ.

Rất nhanh Bán yêu huyết nhục mơ hồ, bộ dáng dữ tợn liền dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hóa thành một vị nữ hài dung mạo xinh đẹp.

Mà đúng như Từ Hàn dự đoán, thiếu nữ này chính là Lưu Đinh Đương vẫn luôn đi theo bên cạnh Quảng Lâm Quỷ.

Lưu Đinh Đương dường như cũng không ngờ được biến hóa như vậy, nàng khó tin nhìn tứ chi của mình, lại đưa tay vuốt ve hai má mình một lúc lâu, vẫn chưa phát hiện ra những lân giáp khiến nàng trở nên dữ tợn, trong lòng nàng vui vẻ, đang muốn nói cái gì đó.

"Mau đi đi, ngươi chỉ có thời gian một khắc." Mà thanh âm của Bất Khổ đại sư vào lúc đó lại vang lên.

Lưu Đinh Đương sửng sốt, nàng rất nhanh liền phát hiện Yêu lực trong cơ thể mình mặc dù đã tản đi, nhưng cỗ khí tức màu đen tối tăm kia vẫn ngựa không ngừng vó ăn mòn thân thể nàng. Nàng nhất thời hiểu được cái gì đó, đứng lên nặng nề dập đầu một cái với Bất Khổ đại sư, cất bước liền chạy tới chỗ sâu của Long Ẩn tự.

"Mời chư vị trở về đi." Lúc này Bất Khổ đại sư đứng trước sơn môn khẽ gật đầu, cuối cùng vẫn hạ lệnh trục khách.

Mọi người vẫn có chút không rõ nguyên nhân đối với một loạt chuyện phát sinh, nhưng không ai dám ngõ nghịch vị Bất Khổ đại sư này, bởi vậy cũng chỉ có thể đồng loạt áp chế tò mò trong lòng.

Đương nhiên Từ Hàn hiển nhiên không nằm trong danh sách 'chư vị' này.

Ngay khi mọi người xoay người muốn rời đi, Từ Hàn lại đột nhiên cất bước mà ra.

Hắn đi tới trước mặt vị Bất Khổ đại sư kia, hành một lễ Phật với vị Phương trượng Long Ẩn tự này.

Vị Bất Khổ đại sư kia hiển nhiên cũng không ngờ Từ Hàn sẽ có hành động này, lão quay đầu nhìn vê phía Từ Hàn, lông mày khẽ nhướng lên, cũng không nói lời nào, chưa từng di chuyển thân thể của mình, dường như là đang chờ đợi câu cuối của Từ Hàn.

Mà Từ Hàn cũng không làm lão thất vọng, hắn cười nhạt một tiếng, liền nhìn thẳng vị Phương trượng Long Ẩn tự này nhẹ giọng nói: "Tại hạ ngưỡng mộ quý tự đã lâu, hôm nay có duyên, có thể cho phép tại hạ vào chùa viếng lễ hay không?." Bất Khổ đại sư sớm đã hạ lệnh trục khách, lúc này Từ Hàn đi tới, mọi người xem ra ít nhiều có chút không biết đại thể, đám người Diệp Hồng Tiên còn tốt, chỉ là kỳ quái vì sao Từ Hàn lại làm như thế, mà những Chấp Kiếm nhân lòng mang bất chính kia quả thật đều trong lòng cười lạnh, thâm nghĩ Từ Hàn này không khỏi quá mức tự cho là đúng một chút, ở trước mặt bọn họ tác oai tác quái thì thôi, nhưng vị Phương trượng Long Ẩn tự này chính là đại năng có thể sánh với Tiên nhân, Hành động này của Từ Hàn nhẹ thì đụng phải trắc trở, nặng thì... khó tránh khỏi Long Ẩn Tự bất mãn.

Nhưng ngay khi mọi người đang chờ xem vở kịch hay của Từ Hàn, vị Bất Khổ đại sư kia lại híp mắt nhìn hắn một hồi lâu, khẽ gật đầu: "Ừm, nếu thí chủ đã có tâm, vậy thì mời đi."

Dứt lời lão liền lui thân thể, nhường cho Từ Hàn một con đường.

Từ Hàn dường như đã sớm có dự liệu đối với việc này, hắn cũng gật đầu đáp lễ với lão nhân, lập tức liền cất bước đi vào trong sơn môn kia.

Tình cảnh này khiến mọi người có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, mà đồng dạng không tránh khỏi chính là sau khi nhìn thấy Từ Hàn thành công, có người liền động tâm tư, muốn noi theo Từ Hàn đi vào trong Long Ẩn tự, tìm hiểu đến tột cùng, chỉ là cách làm như vậy lại không ngoại lệ bị Bất Khổ Đại sư cự tuyệt.

Đáy lòng bọn họ đương nhiên không cam tâm, nghĩ dựa vào cái gì Từ Hàn có thể, mà đến bọn họ lại hết lần này tới lân khác không được, nhưng không có một người dám biểu lộ cảm xúc như vậy ra, cuối cùng cũng chỉ có thể hậm hực rời đi. ...

Từ Hàn tìm dấu chân Lưu Đinh Đương xuyên qua đại điện Long Ẩn tự, khi đi tới Phật đường nơi sâu nhất kia, hắn nhìn thấy Quảng Lâm Quỷ đang đứng trước Phật đường, gã cúi đầu rũ mi, khóe miệng mỉm cười.

Mà vị Lưu Đinh Đương kia thì nước mắt lưng tròng nhìn Quảng Lâm Quỷ, nàng không ngừng đưa tay lay động thân thể Quảng Lâm Quỷ, nhưng tiểu hòa thượng kia lại giống như đang ngủ, mặc cho nàng hô to như thế nào, đối phương cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Từ Hàn nhíu mày, hắn cũng không rõ Lưu Đinh Đương và Quảng Lâm Quỷ rốt cuộc có quan hệ như thế nào, giữa hai người lại xảy ra chuyện gì. Chỉ là Lưu Đinh Đương phế đi khí lực cực lớn như vậy mới đi tới nơi này, chỉ vì gặp gã một lần, mặc kệ như thế nào, thái độ của Quảng Lâm Quỷ này cuối cùng làm cho Từ Hàn khó hiểu, đương nhiên cũng không thích.

"Từ thí chủ không hiểu sao?" Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một vị lão giả.

Từ Hàn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, đã thấy vị Bất Khổ đại sư kia không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh.

Hắn cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình, hắn khẽ gật đầu nói: "Liêu hết tính mạng, chỉ cầu gặp một lần, mặc kệ có bao nhiêu ân oán, giờ phút này cuối cùng cũng phải buông xuống?”

"Từ thí chủ cho rằng cử động này quá mức vô tình?" Bất Khổ đại sư cũng không đáp lại lời của Từ Hàn, ngược lại tiếp tục hỏi.

Từ Hàn lại gật đầu, nói: "Nàng sắp chết rồi."

Hắn nhìn rất rõ ràng, không bao lâu nữa, Lưu Đinh Đương sẽ hoàn toàn bị khí tức màu đen tối tăm quanh người cắn nuốt triệt để, khi đó, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Lưu Đinh Đương đã chết, Từ Hàn đã trải qua mấy lần cảm thụ như vậy, hắn rất rõ ràng một ít biến hóa trong đó.

Bất Khổ đại sư nghe vậy lại mỉm cười, lão đáp lại: "Mỗi ngày đều sẽ có người chết."

Từ Hàn nghe không ra thiền cơ trong lời nói của lão hòa thượng, lông mày của hắn nhíu càng sâu, hỏi: "Đây là ý gì"

"Mỗi ngày đều có vô số người bởi vì nguyên nhân như vậy mà chết đi, nếu mỗi một người đều phải đau buồn, vậy chẳng phải mỗi người trên đời này đều cần phải sống trong bi thương sao?" Lão hòa thượng nhìn hai người Lưu Đinh Đương ở xa xa nói.

Từ Hàn càng thêm hoang mang, hắn trầm giọng nói: "Đây vốn không phải là một đạo lý."

Lão hòa thượng lại cười nhạt, lão trâm mắt nói: "Đối với Phật mà nói chính là một đạo lý."

Dứt lời này, phía sau lão hòa thượng chợt có một pho tượng Phật màu vàng hiện lên, tượng Phật ngồi cao trên hoa sen lông mày uy nghiêm, Phật quang bao bọc quanh thân, trên mái vòm có phạm xướng vang vọng. Mà tăng y lão hòa thượng tắm rửa dưới Phật quang này cũng lúc đó phồng lên, ngữ điệu của lão cũng lập tức trở nên cao vút thêm vài phần.

"Phật viết, chúng sinh bình đẳng."

"Đối với Phật mà nói, phi điểu như vậy, cỏ cây cũng như thế, đều không có bất kỳ khác biệt nào."

"Cha mẹ chí thân cũng được, tri kỷ giao tâm cũng tốt, so với người qua đường chưa quen biết, cũng sẽ không gia tăng nửa phần trọng lượng trong lòng Phật."

"Phật yêu chúng sinh, tình yêu này cũng bình đẳng. Sẽ không bởi vì cừu oán mà giảm bớt, cũng sẽ không bởi vì ân tình mà gia tăng. Người trong thiên hạ này chỉ cần nguyện ý buông đồ đao xuống, lập địa đều có thể thành Phật."

Lão hòa thượng nói những lời này, bức tượng Phật sau lưng lập tức ánh vàng đại phóng, từng đạo Phật quang rực rỡ chiếu xuống, rơi vào trên người Từ Hàn, bao trùm thân thể Từ Hàn ở trong đó.

Vẻ mặt Từ Hàn trong giây khắc đó đột nhiên bắt đầu trở nên hoảng hốt, hắn cảm giác mình tựa như đang ở nơi cực lạc nào đó, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều lộ ra cảm giác thoải mái.

"Là như vậy sao?" Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn đại Phật sau lưng lão hòa thượng, giống như là sau khi bị người ta thể hồ quán đỉnh mà sinh ra một loại minh ngộ nào đó, trong ánh mắt trống rỗng cũng theo hiểu ra như vậy mà dần dần hóa thành vẻ thần phục.

"Lão nạp hôm nay gặp thí chủ, liền cảm thấy thí chủ rất có tuệ căn, không bằng hôm nay liền cải đạo theo Phật môn, diệt khí sát phạt trong lòng, cùng lão nạp phổ độ chúng sinh, cùng lên cực lạc."

"Cực lạc?"

Vẻ mặt Từ Hàn càng lúc càng hoảng hốt, thần sắc trong mắt hắn dường như từ thần phục biến thành cuồng nhiệt, nhưng trong cuồng nhiệt lại có chút hoang mang.

"Nhưng... là... ta không thể..." Hắn lẩm bẩm, dường như đang lần cuối với hoang mang trong lòng.

"Vì sao không thể?" Bất Khổ đại sư nở nụ cười yếu ớt hỏi, hắn rốt cuộc không còn bộ dáng từ bi cúi đầu như ngày thường, ngược lại trong mắt xuất hiện thêm một phần ý mê hoặc, cực kỳ giống quỷ mị trong rừng núi ban đêm kia, đang dụ dỗ phàm nhân bước vào trong đó.

Từ Hàn dường như thanh tỉnh một chút, hắn cố hết sức lắc đầu, ý đồ khiến cho bản thân tỉnh táo lại từ trong trạng thái cổ quái này, hắn chỉ vào vị Bất Khổ hòa thượng kia, nỉ non nói: "Ngươi là ai? Ngươi không phải là Bất Khổ đại sư!"

Lão hòa thượng dường như rất kinh ngạc khi Từ Hàn đến giờ phút này còn có thể bảo trì vài phần thanh tỉnh, nhưng lão rất nhanh liền cười vươn tay ra, một đạo Phật quang rót vào trên người Từ Hàn lần nữa, trong mắt Từ Hàn vừa mới nổi lên một tia thanh minh, lại lập tức tản đi dưới Phật quang bao phủ.

"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta có thể độ ngươi ra khổ hải, mang ngươi đi cực lạc." Thanh âm lão hòa thượng lần thứ hai vang lên, lúc này đây ngữ điệu của lão trở nên càng thêm cổ quái, mà ý mê hoặc bao bọc trong đó càng không che dấu chút nào.

"Ra khỏi khổ hải... Hướng về cực lạc..." Vẻ mặt Từ Hàn lần thứ hai trở nên hoảng hốt, hắn lặp lại lời lão hòa thượng nói.

"Đúng, đến, nói ra hoang mang của ngươi, để ta giải thích nghi hoặc cho ngươi, sau đó ngươi có thể buông bỏ hết thảy, lập địa thành Phật." Lão hòa thượng cười tủm tỉm nói, ý cười trong mắt dần dần hiện lên vẻ đắc ý khi một cỗ âm mưu thực hiện được.

"Ta hoang mang...' Từ Hàn nỉ non nói.

"Đúng vậy! Nói ra hoang mang của ngươi..." Lão hòa thượng nói như vậy.

Trong mắt Từ Hàn vẫn là một mảnh hoảng hốt, nhưng khóe miệng lại lúc đó phác họa ra một nụ cười.

Hắn rất phối hợp lẩm bẩm nói: "Nếu như thành Phật..."

"Làm sao ta cưới được thê tử như hoa như ngọc..."

"Nối dõi tông đường cho lão Từ gia ta được?"
Bình Luận (0)
Comment