Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 590 - Chương 202: Từ Huynh, Bảo Trọng!

Chương 202: Từ huynh, bảo trọng! Chương 202: Từ huynh, bảo trọng!Chương 202: Từ huynh, bảo trọng!

Hoành Hoàng thành vào tháng năm, mùa hè đang nở rộ, ánh mặt trời chói chang.

Vó ngựa vội vàng chạy trên quan đạo Hoành Hoàng thành, qua lại ở cửa thành cùng Hoàng cung Đại Hạ, bụi bặm bay lên trên không trung thật lâu chưa từng tản đi, phiêu đãng trong không khí mà mắt thường có thể thấy được, cảnh tượng mê man mông lung bị nóng rực bao phủ trở nên càng không rõ ràng.

Hai vị Quốc trụ Giang Chi Thần và Khâu Tẫn Bình phát động thế công đối với Kiếm Long quan và Trường Vũ quan đều không đạt được tiến bộ quá lớn, bọn họ bị ngăn cản trước quan ải của ba nước Hạ Trần Chu, tiến vào không được, lui cũng không xong. Lý Du Lâm đại khái lòng nóng như lửa đốt, vì thế muốn dùng Thôi Đình tăng binh cho hai chỗ, hy vọng đạt được thắng lợi. Dù sao mấy năm nay Đại Hạ dụng binh nhiều lần, nhưng vẫn luôn không thể thành công, Lý Du Lâm đại khái cũng đã ngóng tin thắng trận như trời hạn trông mưa. Chỉ là Thôi Đình vào lúc này lại cáo bệnh không tiến, vì thế văn thư thúc binh, cấp báo cầu viện của hai vị Quốc trụ, cùng tấu chương cáo bệnh của một người liền giống như bão tuyết qua lại ở Hoành Hoàng thành.

Ngao ôi!

Trong biệt viện, Ngao ô tức giận gào thét xông lên trên bãi đất trống trong sân nhảy qua nhảy lui, ý đồ bắt lấy con bướm đang đập cánh giữa không trung, hai tròng mắt nó trừng tròn trịa, bộ dáng hận không thể rút gân lột da con bướm kia. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là con bướm kia có những thứ này. Cũng đương điều kiện tiên quyết là nó có thể bắt được.

Ngao ô hiện giờ dường như đã hoàn toàn thích ứng với thân phận là chó của mình.

Sói dữ đang yên đang lành xuống núi, thật sự bị Từ Hàn coi là chó đen giữ nhà, hồ điệp nhẹ nhàng giương cánh đảo người trên không trung, liền dễ dàng tránh được sát chiêu của Ngao ô, mà Ngao ô lại không tránh khỏi sau khi nhào vào khoảng không hung hăng ngã xuống đất, bộ dáng chật vật. Thế nhưng trong đầu nó lại tựa như không có chút khái niệm nào ném đi mặt sói, lập tức đứng lên, rũ đi bùn đất trên người, liền giết tới con hồ điệp kia lần nữa.

Huyền nhi ngồi xổm trong ngực Từ Hàn lười biếng híp mắt, thỉnh thoảng nhìn Ngao ô đang đùa bõn, lại mặc kệ không quan tâm.

Khoảng cách chuyện giữa Quảng Lâm Quỷ và Lưu Đinh Đương phát sinh cũng đã hơn mười ngày, sau khi trải qua chuyện này, hai người không còn lòng dạ làm việc gì khác, đều muốn rời đi tìm một chỗ yên tĩnh. Từ Hàn có lòng lưu đối phương lại, hắn cũng muốn thông qua quan sát tình huống của Lưu Đinh Đương, tìm được một ít manh mối về Bán yêu, dùng chuyện này cứu giúp Lưu Sanh vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Đối phương cũng thông tình đạt lý, đa tạ Từ Hàn lúc ấy ra tay cứu giúp, liền lưu lại mấy ngày. Mấy ngày nay Từ Hàn tìm mọi biện pháp điều tra tình huống trong cơ thể Lưu Đinh Đương, ngoại trừ cảm giác tu vi của đối phương trở nên cường đại ra, liền không có gì khác thường, hắn tìm không được đầu mối, không muốn quấy rầy hai người nên để bọn họ rời đi.

Nhưng cũng may mặc dù không tìm được một chút tiến triển nào ở trên chuyện của Lưu Sanh, có Bất Khổ đại sư ra mặt làm chứng, Yêu hoạn ở Hoành Hoàng thành này hoàn toàn giải trừ, ở điểm này cho dù Nam Cung Tĩnh nghĩ đến cũng không tìm được bất kỳ cái cớ nào để làm khó Từ Hàn, ba việc đã hứa hẹn với Tiêu Nhiêm, hắn coi như đã làm xong một chuyện.

Về phần pháp môn tu luyện thân thể của Mật tông mà Lý Đông Quân đã đáp ứng, Bất Khổ đại sư cũng không chối từ, sớm đã tặng sách cổ ghi chép pháp môn tu luyện thân thể của Mật tông cho Từ Hàn. Chẳng qua mấy ngày nay Từ Hàn vội vàng giải quyết chuyện của Lưu Đinh Đương, vẫn chưa kịp lật xem.

Cốc! Cốc! Cốc!

Lúc này, cửa viện lại truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo còn có thanh âm thanh thúy của Tô Mộ An.

"Phủ chủ đại nhân! Không tốt, có chuyện lớn rồi! Phương tỷ tỷ lại cùng Nam Cung tỷ tỷ cãi nhau ở cửa lớn!"

Từ Hàn nghe nói vậy chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu, hắn từ trên bậc thang sân nhỏ đứng lên, điều này làm cho Huyền nhi vốn nằm trong ngực hắn vô tình rơi xuống đất, tiểu tử kia phát ra một tiếng gọi khẽ bất mãn, mũi chân nhảy lên liên đi tới đầu vai Từ Hàn lần nữa, trợn to tròng mắt nhìn hắn.

Từ Hàn tự biết đuối lý vội vàng đưa tay sờ sờ đầu Huyền nhi, xem như là trấn an, lại vừa cất bước đi tới cửa viện, mở cửa ra, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Tô Mộ An.

"Phủ chủ đại nhân!" Đứa nhỏ này thấy Từ Hàn liền muốn nói cái gì đó.

"Ta biết rồi." Nhưng Từ Hàn cũng không cho gã cơ hội nói, mở miệng liền cắt đứt lời đối phương.

Chuyện như vậy có thể coi là thỉnh thoảng phát sinh trong mấy ngày nay, Nam Cung Tĩnh cũng không biết đến tột cùng có phải vì nguyên nhân nhàn nhã quá mức hay không, luôn biến đổi phương pháp tìm Từ Hàn gây phiền toái. Khi thì phái Từ Hàn làm chút chuyện vặt vãnh, khi thì lệnh cho Từ Hàn tham gia huấn luyện trong nội bộ Chấp Kiếm Các.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, nếu đặt ở ngày thường, Từ Hàn dựa trên thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng toại nguyện ý tứ của nàng, dù sao mục đích của hắn ở Chấp Kiếm các chỉ là vì thu hoạch cơ hội tiến vào Tàng Kinh các, mà Tàng Kinh các là do Long Ẩn tự cùng các chủ Chấp Kiếm các Tiêu Nhiêm cùng nắm trong tay, không được Tiêu Nhiêm cho phép, cho dù bên phía Long Ẩn tự thừa nhận ân tình của hắn thì cũng thúc thủ vô sách đối với việc này. Cho nên Từ Hàn cũng không muốn nháo ra tai họa gì trước khi hoàn thành mục tiêu của mình.

Chẳng qua mấy ngày nay, Từ Hàn vội vàng điều tra tình huống trong cơ thể Lưu Đinh Đương, cũng không có tâm tư quan tâm đến đối phương, không ngờ đối phương lại càng ngày càng lấn tới, rất có tư thế muốn lôi Từ Hàn ra ngoài phố thị chúng.

"A. Được rồi!" Tô Mộ An đương nhiên ôm một bụng nghi hoặc, bản thân còn chưa đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Phủ chủ đại nhân nhà mình lại như thuộc trong lòng bàn tay vậy. Chỉ là tiểu gia hỏa này xưa nay sùng bái Từ Hàn đến cực điểm, cũng sẽ không tìm hiểu rõ nguyên nhân trong đó, chỉ theo bản năng cảm thấy Phủ chủ đại nhân nhà mình ba đầu sáu tay, chuyện gì cũng có thể làm được.

"Vậy chúng ta đi thôi." Từ Hàn nói, nhưng bỗng nhiên lại giống như là nhớ tới cái gì đó, hắn lại tiếp tục dặn dò: "Đúng rồi, Mộ An, về sau vẫn nên xưng hô ta là Từ đại ca, ta đã không còn là Phủ chủ Thiên Sách phủ nữa, nếu bị người bên ngoài nghe được, sẽ không tránh khỏi bị chỉ trích."

"Được, Phủ chủ đại nhân." Tô Mộ An nghiêm trang gật đầu, không có chút tự giác nào mình lại gọi nhầm danh húy.

Đây đã không phải là lần đầu tiên Từ Hàn nói với Tô Mộ An, nhưng đầu óc đứa nhỏ này giống như đoàn bột nhão, mặc kệ Từ Hàn nhấn mạnh với gã việc này như thế nào, cuối cùng cũng không có cải thiện quá lớn.

Thấy lần này cũng không có kết quả, Từ Hàn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, mặc kệ đứa nhỏ này như thế. ...

Khi Từ Hàn đi tới đại điện cửa viện, Phương Tử Ngư đang mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh thần sắc bình tĩnh kia.

Hai người khi cãi nhau đại khái đều là như thế, mặc cho Phương đại tiểu thư sử dụng bản lĩnh toàn thân, Nam Cung Tĩnh đều dùng một chiêu lấy phương pháp bất biến ứng vạn biến, thản nhiên xử lý.

Từ Hàn đi vào trong cửa điện, Diệp Hồng Tiên ngồi ở một bên liền ném cho hắn một cái liếc mắt cực kỳ tức giận, dường như đang trách móc hắn lúc nào cũng dính hoa trêu cỏ. Từ Hàn tự biết đuối lý, có chút áy náy cười cười với đối phương, lúc này mới đi đến bên cạnh Phương đại tiểu thư.

"Làm sao vậy?" Hắn nhíu nhíu mày hỏi, Phương Tử Ngư thấy Từ Hàn tới lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo hắn lại.

"Họ Từ ngươi cuối cùng cũng tới rồi, bà cô già kia khiến ta tức chết!" Phương Tử Ngư nóng như lửa đốt nói, nhưng một lúc lâu cũng không đề nên trọng điểm.

Mà lúc này Nam Cung Tĩnh lại đứng lên, trâm mắt nhìn về phía Từ Hàn: "Từ công tử quả nhiên là quý nhân quên nhiêu chuyện a, hôm nay chính là ngày Chấp Kiếm nhân áo bào vàng của Chấp Kiếm các thương thảo chuyện quan trọng, bình thường ngươi không tới thì thôi, hôm nay cũng muốn vắng mặt, có phải quá không để tâm chuyện Chấp Kiếm nhân trên người mình hay không?”

Từ Hàn nghe vậy sửng sốt, lúc này mới nhớ lại mấy ngày trước đã đáp ứng Nam Cung Tĩnh hôm nay đi Chấp Kiếm phủ thương thảo đối sách đối phó với Xích Tiêu môn, trong Hoành Hoàng thành mấy ngày nay có rất nhiều gương mặt xa lạ, lấy ánh mắt của Chấp Kiếm các bày ra trong Hoành Hoàng thành, đương nhiên không khó cảm giác được khác thường trước khi mưa gió sắp tới. Cho nên Nam Cung Tĩnh mới triệu tập thương thảo nội bộ Chấp Kiếm các, ý đồ tìm kiếm được một kế sách ứng đối, lại không nghĩ Từ Hàn bởi vì chuyện của Lưu Đinh Đương mà quên béng luôn việc này.

Nam Cung Tĩnh đại khái cũng đoán được một ít từ sắc mặt của Từ Hàn, thế nhưng lại cực kỳ hiếm thấy không lên tiếng chế nhạo hắn, ngược lại thu liễm sắc mặt tức giận, ngữ điệu khi đó cũng ôn nhuyễn vài phần hỏi: "Vị bằng hữu kia của ngươi vẫn ổn chứ?"

Lưu Sanh dù sao cũng do Nam Cung Tĩnh mang người cứu về, tuy nàng cũng không biết được tình huống cụ thể trong đó, nhưng đại khái biết được Từ Hàn rất coi trọng vị bằng hữu kia, mà đối phương cũng bởi vì nguyên nhân nào đó cho đến bây giờ cũng chưa từng tỉnh lại.

Từ Hàn ngược lại có chút không thích ứng với thái độ đột nhiên chuyển biến tốt đẹp của nàng, hắn không tránh khỏi hơi sửng sốt, cho đến một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: "Vẫn chưa tỉnh lại.

Nam Cung Tĩnh nhìn thiếu niên này một cái, nhưng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt của mình, lại đưa mắt nhìn về phía nơi khác, ngữ điệu không biết vì sao thấp hơn vài phần, nói: "Gia phụ có vài phần giao tình cùng Đỗ tiên sinh, ngài ấy thân là đại sư Nho đạo, trình độ về y đạo cũng có chút không tâm thường, nếu ngươi cần, ta có thể..."

"Thật sự?" Nàng còn chưa nói hết lời, mắt Từ Hàn đã sáng như ngọn đuốc, hắn giống như sợ Nam Cung Tĩnh đổi ý, vội vàng gật đầu: "Vậy thì đa tạ Nam Cung đại nhân!"

Không biết có phải là không ngờ Từ Hàn sẽ sảng khoái thừa nhận phần ân tình này như vậy, hoặc là có nguyên nhân không biết tên nào đó, trên mặt Nam Cung Tĩnh hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh liên bị nàng che lấp xuống, lại khôi phục thái độ lạnh như băng kia, trầm giọng nói: "Đã như vậy, nhớ kỹ đến Chấp Kiếm phủ sau buổi trưa hôm nay, đừng để chúng ta chờ một mình ngươi."

Dứt lời này, Nam Cung Tĩnh liên bước nhanh ra khỏi cửa phủ, nhưng cước bộ của nàng có chút dị thường, hơi có vẻ như là đang chạy trốn. Từ Hàn lo lắng chuyện của Lưu Sanh nên không để ở trong lòng điều này, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, lại đột nhiên cảm giác được một cỗ sát khí. Hắn đang muốn nghiên cứu kỹ sát khí này từ đâu mà đến, nhưng Phương Tử Ngư cũng đã đi tới trước mặt.

Chỉ thấy Phương đại tiểu thư vươn tay vỗ vỗ bả vai Từ Hàn, một bộ tư thế muốn từ biệt, sau đó chắp tay vê phía hắn, nghiêm trang nói: "Từ huynh, bảo trọng!" Nói xong lời này, nàng còn liên tục nháy mắt với Từ Hàn, cũng lập tức bước nhanh rời đi.

Từ Hàn lúc này mới hơi cảm nhận được, hắn đảo mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên ngồi ở một bên.

Mà đối phương lúc này cũng đang nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cỗ sát khí kia càng lúc càng nồng đậm, Từ Hàn giật mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khổ sở.
Bình Luận (0)
Comment