Chương 104: Ta chính là ngươi
Chương 104: Ta chính là ngươiChương 104: Ta chính là ngươi
"Cho nên một khi tiểu Hàn biết được chân tướng sẽ như thế nào?"
Đứng trên bóng tối nơi đã từng là Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Hồng Tiên cau mày nhìn vê Phượng Hoàng tung cánh phía sau.
Lão giả áo trắng ở trên lưng Phượng Hoàng đang nhắm chặt mắt, mà vợ chồng Diệp Thừa Thai thì bị trói lại với nhau. Dây thừng gút chặt, gân như bao trùm toàn thân hai vợ chồng, đừng nói chạy trốn, giờ phút này bọn họ muốn di chuyển nửa người cũng cực kỳ khó khăn.
Lão nhân nghe vậy chậm rãi mở đôi mắt, nhìn về phía Diệp Hồng Tiên nói: "Một con dê bị nuôi nhốt, nếu như biết giá trị mình tôn tại chỉ là bị người ta đồ sát, nó ăn càng ngon, càng béo tốt sẽ khiến người giết nó càng vui vẻ, con dê kia sẽ như thế nào?"
Chân mày Diệp Hồng Tiên càng nhíu chặt hơn vài phần, nàng không thích ví dụ của lão nhân, nhưng sau đó vẫn kiên nhẫn trả lời: "Chạy?"
"Vậy nếu vòng cỏ có rào chắn cao cao, nó trốn không thoát thì sao?" Lão nhân lại hỏi.
Diệp Hồng Tiên suy nghĩ một chút, hai mắt nheo lại, ngữ điệu lạnh thêm vài phần: "Vậy thì phải giết người chăn dê kial"
"Nhưng nhiệm vụ của người chăn dê chỉ là chăn nuôi súc vật, giết họ đi, chủ nhân thực sự của trại dê sẽ phái ra người chăn dê mới tới, huống hồ cho dù giết được những người này, hai bên chuồng dê có hàng rào cao cao dựng thẳng, cho nên cuối cùng nó vẫn bị nhốt ở trong đó." Lão nhân ngữ khí bình tĩnh lần nữa nói.
Trong lòng Diệp Hồng Tiên có chút phiên muộn, nói: "Vậy theo tiên sinh xem ra đây là một tử cục rồi?"
Ngụy Trường Minh nâng mắt nhìn nàng một cái, giọng vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Lão nói: "Không sai, đây chính là tử cục."
"Đã là tử cục, vậy vì sao tiên sinh phải làm nhiều chuyện như vậy?" Diệp Hồng Tiên hiển nhiên không tin tưởng lời Ngụy tiên sinh nói, nàng nhíu mày truy hỏi.
"Ta đã từng là con dê bên trong trại này, ta không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, tất cả những gì ta nghĩ đều là do tự mình tưởng tượng ra. Nhưng tựa như dê trong trại lại vĩnh viễn không cách nào biết được sự cường đại của nhân loại, cho dù ta đã dùng toàn bộ sức tưởng tượng của mình để đánh giá cao người ở thế giới bên ngoài kia, nhưng sự thật chứng minh ta vẫn ngây thơ một chút."
"Nhưng bây giờ ta đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, thế nên mới biết chúng ta nhỏ bé và vô lực. Mới biết...' Nói đến chỗ này, Ngụy Trường Minh giống như chợt già đi rất nhiều. Lão dừng lại, sau đó mới nói: "Cũng mới biết, những phản kháng của chúng ta trong mắt những người kia buồn cười và bé nhỏ không đáng kể đến mức nào."
Diệp Hồng Tiên nhảy lên, dừng lại trên người Phượng Hoàng Thần điểu, tuy nhìn qua con Phượng Hoàng Thần điểu này không khác gì trước đây, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ kinh ngạc phát hiện ra quanh thân nó đang bị hỏa diễm thiêu đốt, loáng thoáng lại lóe ra từng đợt ánh vàng như có như không. Mà kỳ lạ nhất chính là trong mắt của Phượng Hoàng Thần điểu kia lấp lánh hào quang, tựa như là vật sống. Điều này đối với Chân linh mà nói cũng là một chuyện khó tin, dù sao từ xưa đến nay Chân linh cũng chỉ là một sát chiêu do binh khí của tu sĩ ngưng tụ ra, đương nhiên không thể có được linh trí của mình.
Mà một khi Chân linh hóa thành vật sống, vậy chẳng khác nào bản thân tu sĩ tạo ra một vật sống.
Mà chuyện này dĩ nhiên là thứ liên quan đến phương diện của Thần nhân. Diệp Hồng Tiên cũng không để ý tới biến cố như vậy, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Ngụy Trường Minh, trâm giọng hỏi: "Nếu tiên sinh đã biết chúng ta không còn phần thắng, vì sao còn muốn trở về?"
Nguy tiên sinh nghe vậy khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ dựa vào chúng ta thực sự không được, nhưng ngươi khác hắn."
"Các ngươi không phải dê..."
"Ít nhất chưa từng như vậy"...
Sau khi tới Côn Luân, lôi vân nơi chân trời bị Huyền nhi hô thối lui, mọi chuyện sau đó cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Từ Hàn thầm nghĩ qua, nhục thân và nội công của hắn đều đã đạt tới cảnh giới Tiên nhân, lại thêm kỳ ngộ một đường, tuy rằng chỉ là Địa Tiên một kiếp, nhưng thực tế thực lực hẳn đủ để chống lại Tiên nhân độ qua ba kiếp thậm chí bốn kiếp. Đương nhiên, Tiên nhân trên đời vốn đã ít lại càng thêm ít, suy đoán của Từ Hàn dưới tình huống không đối địch với Tiên nhân có thực lực như vậy, đều không thể phán định chính xác được.
Còn những Côn Luân kiếp có thực lực Tiên nhân cảnh lại không có lực lượng, không có lá bài tẩy và chiêu thức của một vị Tiên nhân chân chính, cho nên thực lực cũng chỉ mạnh hơn nửa bước Tiên nhân cảnh một chút mà thôi, còn kém không ít so với Thánh hậu do Sâm La điện tạo ra. Mà cho dù như vậy, nếu để mặc cho kiếp lôi kia tiếp tục triệu hồi, một khi số lượng Côn Luân kiếp tới hơn trăm vị, hắn cũng chỉ có chạy trối chết.
Huyền nhi giúp Từ Hàn một đại ân, mà chuyện hắn đăng lâm núi Côn Luân cũng nhờ vậy mà thuận lợi, trừ uy áp cuồng bạo tràn xuống từ đỉnh núi ra thì không còn bất cứ vật gì có thể ngăn cản được hắn nữa. Trở ngại như vậy cũng không thể làm cho tốc độ leo lên đỉnh núi của Từ Hàn chậm hơn kế hoạch một hai ngày được.
Ba ngày sau, một tay vươn tới cạnh vách núi trên đỉnh núi Côn Luân, sau đó thân thể Từ Hàn nhảy vọt lên, mang theo a Hoàng, Ngao ô cùng với Huyền nhi trên vai, vững vàng rơi vào đỉnh núi Côn Luân.
Đấn lúc này, luồng uy áp vẫn luôn quấy nhiễu Từ Hàn càng thêm rõ ràng, cho dù lấy tu vi của hắn cũng dần dần cảm thấy khí tức không thông. Chẳng qua Từ Hàn rốt cuộc đến đây cũng không để ý tới uy áp này, mà đôi mắt nheo lại nhìn về phía nơi ở của Tiên nhân trong truyền thuyết.
Côn Luân là nơi ở của Tiên nhân, cũng không phải là bí mật gì, dù là trẻ con bình thường cũng ít nhiều được nghe qua chuyện xưa có liên quan tới chuyện này.
Từ Hàn cũng có chút chờ mong đến nơi này, nhưng khi hắn thực sự thấy rõ tình hình trước mắt, chờ mong như vậy lại thoáng cái biến mất.
Đỉnh Côn Luân cực kỳ rộng lớn, khác với đỉnh núi bằng phẳng trăm trượng vuông trên Đại Uyên sơn, cho dù đã đi tới chỗ cao nhất, nhưng khe núi lan tràn vẫn không thấy bờ. Không có Tiên cung trong truyền thuyết, đương nhiên cũng không có Tiên nhân áo trắng phiêu phiêu, chỉ có tuyết trắng mênh mông bát ngát cùng cột đá khổng lồ đang nứt ra cách đó không xa.
Đó là trụ trời, từng là trụ trời.
Từ Hàn không chỉ một lần nghe người ta nói tới chuyện này, nghe đồn trụ trời nối liền với thiên địa, nối liền với thế gian và phàm nhân. Những Tiên nhân trên đời đều mong đợi sẽ có ngày được đưa qua trụ trời tới Thiên giới, từ đó hóa thành Chân tiên tiêu dao trong thiên địa, mà Tiên nhân trên trời cũng có thể dựa vào nó phủ xuống phàm trần.
Nhưng bây giờ trụ trời cắt đứt, liên hệ giữa Thiên giới và nhân gian trở nên bạc nhược, Từ Hàn âm thâm nghĩ tới có lẽ những Chân tiên kia vẫn muốn giết hắn mà không cách nào động thủ, rất có thể vì trụ trời sụp đổ, bọn họ chỉ có thể dùng hình chiếu giáng lâm nhân gian. Mà Từ Hàn bây giờ đã trưởng thành tới mức không phải chỉ một cái hình chiếu là có thể giết chết.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn đi tới bên cạnh cột đá kia. Hắn cau mày nhìn vào một cột đá lớn khoảng mười trượng, chăm chú nhìn vào từng đường vân cổ quái đã ảm đạm theo thời gian trên cột đá.
Chẳng biết tại sao, hắn lại có cảm giác như đã từng quen biết những đường vân kia.
Hắn nhíu nhíu mày, cũng không nhớ ra mình đã từng thấy những đường vân cổ quái này ở đâu, thời khắc này hắn đè nén nghi vấn này xuống, trong lòng chợt cuồn cuộn nổi lên một ít cảm xúc không hiểu, ánh mắt lần nữa quét nhìn hết thảy xung quanh. Tuyết trắng mênh mông quanh năm bất biến, cho dù Từ Hàn vận chuyển nội lực của mình để tăng cường thị lực nhìn qua, nhưng cho dù ánh mắt có quét đến nơi xa ngàn trượng, ngoại trừ tuyết trắng mênh mông, Từ Hàn rốt cuộc cũng không thể tìm thấy bất kỳ vật gì khác trên đỉnh Côn Luân này.
Người giám thị từng nói, chỉ cần hắn đi tới núi Côn Luân là có thể biết đáp án. Thế nhưng trên núi tuyết không người, ai có thể trả lời nghi vấn sâu trong lòng hắn đây?
Chẳng lẽ người giám thị đã lừa mình sao?
Ý niệm như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong đầu Từ Hàn, nhưng rất nhanh lại bị hắn phủ định, hắn cảm thấy làm như vậy đối với người giám thị dường như không có bất cứ chỗ tốt nào. Từ Hàn nghĩ tới đây, ánh mắt lại lần nữa rơi vào những đường vân kỳ quái trên cây trụ trời bị nghiền nát kia.
Trái tim hắn chấn động, trong đầu chợt hiện ra từng hình ảnh.
Hắn nhìn thấy một bàn tay duỗi ra, vuốt ve trên những đường vân kia, từng đạo kim quang từ trên những đường vân kia sáng lên, sau đó đôi mắt của người nọ ngưng tụ trên cánh tay mình, lấy kiếm ý nhẹ nhàng cắt làn da trên ngón trỏ tay trái mình. Máu tươi từ trong ngón tay y tràn ra, một giọt máu ngay lúc đó nhẹ nhàng rơi xuống đường viền màu vàng trên trụ trời kia.
Từ Hàn cực lực muốn nhìn rõ hình dáng bóng người trong ảo giác kia.
Kia dường như là một nam nhân, chính xác mà nói là một thiếu niên, đường nét trên mặt lại có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại làm cho Từ Hàn có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Âm!
Nhưng ngay khi hắn muốn cẩn thận nhớ lại xem mình đã gặp thiếu niên này ở đâu, trong đầu chợt vang lên một tiếng nổ vang. Hắn có chút choáng váng, huyễn tưởng đột nhiên trào ra kia cũng tán đi.
Từ Hàn có chút hoảng hốt đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh Ngao ô Huyền nhi đều nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như đang cảm thấy kỳ quái vì dị trạng đột nhiên đến của nam nhân này.
"Meo?" Huyền nhi trực tiếp nhảy lên vai Từ Hàn, gọi nhẹ một tiếng mới khiến hắn lấy lại tinh thần.
Từ Hàn theo bản năng vươn tay trái vuốt ve đầu Huyền nhi, nhưng lúc này vừa mới đưa tay ra, hắn liền sửng sốt. Hắn nhìn tay trái của mình, nghĩ đến huyễn tưởng vừa rồi đột nhiên tuôn ra kia, trong lòng khẽ giật mình.
Ma xui quỷ khiến, hắn đi tới bên cạnh trụ trời, chậm rãi vươn tay ra. Hô hấp của hắn trong tích tắc đó trở nên đồn dập, ngay cả tay vươn ra lúc đó cũng run nhè nhẹ.
Tuy chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng Từ Hàn lại ngắm nghía trọn vẹn mười hơi thở rồi mới đặt tay lên trên trụ trời.
Âm. Sau đó một tiếng trâm đục vang lên, khi bàn tay của Từ Hàn vừa mới chạm đến cây trụ trời kia. Những đường vân trên cây cột nọ lúc đó thật sự giống như cảnh tượng trong ảo giác mà hắn vừa nhìn thấy, bắt đầu nổi lên từng trận hào quang màu vàng.
Thân thể Từ Hàn bắt đầu run rẩy, nhưng tay của hắn vẫn di động từ từ theo cảnh tượng trong mộng cảnh.
Bên cạnh, Ngao ô Huyền nhi đương nhiên không rõ tại sao lại phát sinh ra biến cố như vậy, nhưng chúng nó có thể nhận thấy được nội tâm cuồn cuộn trong lòng Từ Hàn, chúng nó lặng yên đứng một bên, khẩn trương nhìn chăm chú vào biến hóa của nơi này.
Rất nhanh, Từ Hàn liền đi một vòng quanh trụ trời bị nghiên nát kia, tay của hắn đã lướt qua toàn bộ đường vân trên trụ trời.
Thế là hào quang màu vàng trên trụ trời trở nên mãnh liệt, sáng ngời gân như loá mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một đạo khí tức trầm trọng lại cổ xưa từ trong trụ trời truyên đến, nhịp tim của Từ Hàn nhanh hơn vài phần, hắn nhìn chằm chằm cột trời ánh vàng chói lóa kia hồi lâu, sau đó hắn dựa theo hình ảnh bên trong ảo cảnh, đầu chậm rãi cúi thấp xuống, nhìn về phía tay trái của mình.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy, tựa như hắn thực sự đã tới nơi này, làm qua việc này.
Loại cảm giác này khiến Từ Hàn có chút hoảng hốt, tình cảnh trong đầu vừa rồi lóe lên rồi biến mất, nhưng ngay lúc này lại xuất hiện một lần nữa.
Thiếu niên đang cúi đầu nhìn cảnh tượng kia chợt ngẩng đầu lên, y tựa như cảm ứng được sự dò xét của Từ Hàn. Ánh mắt y như xuyên qua ngàn vạn năm, qua vô số không gian xung quanh ngăn cách, rơi thẳng tắp lên người Từ Hàn.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia lại như một thanh kiếm sắc đâm vào lồng ngực Từ Hàn, khiến hắn sững sờ đứng yên tại chỗ.
Hắn đã gặp qua y.
Không biết ở nơi nào lúc nào, hắn nhất định đã gặp qua.
Quen thuộc như vậy, lại quen thuộc đến thế...
Tâm thần Từ Hàn chấn động, nhưng thiếu niên trong ảo ảnh khi nhìn hắn lại đột nhiên khóe miệng cong lên.
Y rõ ràng đang cười.
Nhưng sắc mặt lúc này lại lạnh như băng, lạnh lẽo tựa như tuyết đọng vạn trượng trên núi Côn Luân.
Nụ cười đó phối hợp với ánh mắt như vậy lại khiến Từ Hàn có loại cảm giác cực kỳ dữ tợn.
Mà thiếu niên dường như không cảm nhận được tâm tư của Từ Hàn, khi đó miệng y há ra, nói khẽ với hắn: "Ngươi lại đây."
Trong đầu Từ Hàn lại nổ vang một trận, huyễn tượng kia lập tức biến mất, mà sắc mặt hắn lại trở nên trắng bệch, thân thể của hắn loạng choạng ngã ra khỏi đống tuyết.
Ánh mắt hắn dại ra nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: "Là ta... Là ta..."
"Hắn chính là tal!"...
A Hoàng cúi đầu nhìn Huyền nhi bên cạnh, Ngao ô lúc này cũng đưa mắt nhìn Huyền nhi. Trong con ngươi màu hổ phách của Huyền nhi lại tràn ngập lo lắng, nhìn thẳng vào Từ Hàn ngồi cách đó không xa.
Bóng đêm càng sâu, kim quang trên đường vân trụ trời bởi vì đã lâu không chờ được Từ Hàn kích hoạt mà lần nữa tắt đi.
Đỉnh núi Côn Luân tuyết trắng mênh mông lại nổi lên tuyết lần nữa, trên quần áo, tóc tai của Từ Hàn đều đã phủ đầy tuyết. Hắn ngồi yên không nhúc nhích, giống như tượng băng bị đông cứng.
Từ ban ngày khi hắn bị ảo giác kia mê hoặc, ngã ngồi xuống đất, liền vẻ mặt hoảng hốt tự lẩm bẩm một hồi lâu, đợi đến khi khôi phục bình tĩnh rồi vẫn duy trì trạng thái như lúc này. Trọn vẹn một ngày một đêm, hắn cũng không di động nửa điểm, đồng dạng cũng không nói ra nửa câu.
Huyền nhi đương nhiên lo lắng cho Từ Hàn, nhưng cho dù nó làm nũng như thế nào, đối phương cũng chưa từng đáp lại dù chỉ là một lần động góc áo.
Nó dẫn theo a Hoàng cùng Ngao ô đi đến một bên, im lặng nhìn Từ Hàn, không phát ra nửa điểm âm thanh.
Tuyết vẫn rơi, không lớn nhưng lại kéo dài không dứt.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, chân trời dân dần sáng lên, tuyết đêm cũng dần tạnh.
Mãi đến sáng sớm, từ chân trời phía đông hắt lên một tia sáng bạc, thiếu niên khô tọa một ngày một đêm, trên đầu và trên người đều chất đầy tuyết đọng chợt đứng lên.
Huyền nhi và Ngao ô vẫn luôn nhìn chăm chú vào Từ Hàn lập tức nhận ra dị trạng của hắn. Chúng nó cũng ngay lập tức đứng lên, Huyền nhi nhảy lên vai Từ Hàn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ Hàn cúi đầu đưa tay đẩy lớp tuyết đọng trên đầu đi, sau đó mới nhìn về phía Huyền nhi trên vai, hắn nhìn nó cười cười, có chút áy náy nói: "Để cho các ngươi lo lắng rồi."
"Meo." Huyền nhi híp mắt lại gọi Từ Hàn.
Từ Hàn lại cười, hắn nói: "Không sao, ngươi lại đứng sang một bên trước, ta phải làm chút chuyện."
Huyền nhi mặc dù không rõ ràng chuyện Từ Hàn nói rốt cuộc là cái gì, nhưng vẫn cực kỳ nhu thuận nhảy tới một bên khác.
Chỉ thấy Từ Hàn sau một đêm tĩnh tọa lại đứng dậy lần nữa, hắn đưa tay vuốt ve đường vân trên trụ trời giống như hôm qua, đường vân lập tức biến thành màu vàng, sau đó hắn đứng ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc vươn tay trái của mình ra, mà kiếm ý sắc bén trên tay phải bắt đầu khởi động, chậm rãi đi tới bên cạnh ngón tay thò ra kia.
Tuy thân thể hắn vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định.
Mắt thấy kiếm ý sắc bén sắp cắt rách làn da trên ngón tay hắn, đầu hắn lại nổ vang một trận.
Thiếu niên hệt như lúc trước lại xuất hiện trong đầu hắn, trên mặt y là nụ cười đầy cổ quái và dữ tợn. Y nhìn Từ Hàn, hỏi: "Ngươi có muốn làm như vậy không?”
Từ Hàn khó mà nhận ra được thiếu niên giống mình như đúc kia đến tột cùng là ảo giác hay là tồn tại thật sự. Khi đó hắn hơi sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó trên mặt cũng hiện lên một nụ cười không khác gì, hỏi ngược lại: "Không phải ngươi cũng đã làm sao?"
"Cho nên ta nhắc nhở ngươi đừng làm vậy." Kỳ lạ là ảo ảnh vốn nên tồn tại trong đầu Từ Hàn vậy mà khi đó thật sự đáp lại hắn.
"Không làm thì sẽ như thế nào?" Từ Hàn lại hỏi. Ý cười trên mặt thiếu niên càng đậm. Y nhìn chằm chằm Từ Hàn, một lúc lâu sau mới từ trong miệng phun ra một chữ lạnh như băng: "Chết."
Từ Hàn đại khái không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, lúc đó hắn không khỏi sững sờ, sau đó lại nói: "Nếu không làm vậy thì ta sẽ chết, vậy tại sao ta không làm?"
Thiếu niên nheo mắt, trong khe mắt tràn đầy khinh miệt cùng thương hại.
"Trên đời này chưa bao giờ thiếu chuyện càng khủng bố hơn so với tử vong, huống chi ngươi chính là tất cả căn nguyên kinh khủng của thế giới này."
Từ Hàn nhíu mày, sau khi nhận thức rõ ảo ảnh này hắn cũng biết làm vậy sẽ mang đến mầm họa. Vì vậy hắn vắt óc suy nghĩ suốt một ngày một đêm mới củng cố được tâm trí của mình, nhưng giờ đây ảo giác này lại khiến hắn dao động lần nữa.
"Ta đã tới đây đúng không?" Từ Hàn trâm mặc một lúc lâu, lại hỏi.
Thiếu niên lắc đầu: "Đáp án trong tay ngươi, ta không cho ngươi được."
Từ Hàn nhìn ngón tay mình duỗi ra, hiểu rõ được ý trong lời nói của thiếu niên, lông mày càng nhíu sâu hơn, lại hỏi: "Ngươi chính là Đế Quân trong cơ thể ta đúng không?”
Thiếu niên sửng sốt, nhưng rất nhanh liên nở nụ cười.
Khác với nụ cười làm lòng người lạnh lẽo lúc trước, lần này thiếu niên cười rất thoải mái, như là gió xuân tháng ba, mưa hè tháng sáu.
Một lúc lâu sau, y híp mắt lại nhìn Từ Hàn, trong khe mắt hẹp dài còn đầy vẻ trêu tức.
Y nói: "Ta chính là ngươi."
Trong lòng Từ Hàn chấn động, chẳng biết tại sao lại có chút thất thần trong nháy mắt nghe được những lời này của thiếu niên.
Mà đến khi hắn khôi phục lại tinh thần, thân ảnh thiếu niên kia lại một lần nữa tiêu tán, mà chỗ ngón tay hắn cũng truyền đến một cảm giác đau đớn. Từ Hàn cả kinh, theo bản năng cúi đầu nhìn lại, đã thấy nháy mắt khi hắn thất thần, thân thể của hắn lại bị một số lực lượng nào đó không biết dẫn dắt, cắt đứt ngón tay của hắn.
Thế là một vết máu xuất hiện, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay hắn tràn ra, chậm rãi rơi xuống cột trụ kim quang mãnh liệt kia.
Mà khi đó bên tai hắn một lần nữa vang lên thanh âm của thiếu niên.
"Đi đi...
"Cảm nhận cái tuyệt vọng ta đã trải qua mười tám lần a..."
"Ta sẽ ở vực sâu chờ ngươi, cuối cùng chúng ta sẽ hợp hai làm mội..."