Chương 209: Ngao ô
Chương 209: Ngao ôChương 209: Ngao ô
"Từ Tiếu Tiếu, tên này rất đặc biệt."
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy, ta đã hỏi mẫu thân ta là vì sao. Người nói, những đứa nhỏ khác khi sinh ra đều khóc không ngừng, mà lúc ta sinh ra thì lại chỉ suốt ngày cười." Ở bên cạnh đống lửa trên vùng đất tuyết, cô bé xinh đẹp động lòng người ngồi xổm xuống, một tay cầm củi gỗ xốc lên đống lửa, vừa thì thào lẩm bẩm.
"Ồ? Vậy mẫu thân ngươi chắc chắn cũng là người rất đặc biệt."
"Đúng vậy." Từ Tiếu Tiếu dương dương tự đắc vểnh cổ của mình, kiêu ngạo nói: "Mẫu thân ta là người đặc biệt nhất, cũng là người xinh đẹp nhất trên đời này."
Nhưng rất nhanh nàng lại cúi đầu, sắc mặt có chút cô đơn: "Nhưng mẫu thân ta rất ít khi cười, ta nghe a di Huyền nhi nói, nếu mẫu thân ta cười lên sẽ càng đẹp mắt."
"Vì sao?"
Cô bé khua nắm đấm, không cam lòng nói: "Còn không phải bởi vì phụ thân ta hay sao, từ khi sinh ra ta cũng chưa từng gặp qua hắn, tuy mẫu thân ta không nhắc đến, nhưng tất cả mọi người đều biết ngài ấy vì hắn mà trở thành như vậy."
"Thế phụ thân ngươi đi đâu?"
"Không biết." Từ Tiếu Tiếu cười khổ lắc đầu: "Bảy tám năm trước gì đó, người giám thị ở Thần cung truyền tin tức đến, nói là tìm được tung tích của phụ thân ta, cái gì mà lòng có chấp niệm, tuy có hóa thân ngàn vạn, nhưng cuối cùng cũng có ngày trở về nhà, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi. Từ đó trở đi, Khả Khanh a di, A Sanh thúc thúc hàng năm đều sẽ đi đến thiên ngoại xuyên không để tìm tung tích phụ thân ta, cho đến lúc năm hết tết đến mới trở về."
Nói xong, cô bé ngẩng đầu nhìn tuyết lớn rơi lả tả nơi chân trời, ra vẻ ông cụ non thở dài, nói: "Lại nói tiếp sắp bước qua năm mới rồi, mọi người sẽ được tụ tập một chỗ."
"Mọi người?”
"Rất nhiều người, có Tống thúc thúc, Từ Lai ca ca, có Sở đại thúc, đệ đệ Sở Ninh, ừm, còn có Mười chín tỷ tỷ và Mộ An ca ca." Từ Tiếu Tiếu nói xong lại cười hì hì, lộ vẻ buôn cười: "Ngài có biết không? Mộ An ca ca là một người rất buồn cười, mấy năm nay ca ấy luôn lo lắng bản thân rốt cuộc có phải là hậu nhân của người giám thị hay không, ta đã nói với ca ấy rất nhiều lần, nếu huynh đúng thì làm sao không rút ra được kiếm đại nhân cho mình. Nhưng huynh ấy vẫn không tin, trước đó vài ngày ta mang hắn đi Thần cung một chuyến, thế mới biết được tổ tiên mình là con nuôi của đại nhân, Mộ An ca ca vui mừng phát điên, dọc đường nói năng lộn xộn, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu."
Cô bé nói tới đây, dường như là nghĩ tới hình ảnh kia, lại bắt đầu che mặt cười không ngừng.
Lúc này, thân ảnh đội mũ tơi ngồi đối diện cô bé đứng lên, hắn võ vỗ bông tuyết trên vai mình, nói: "Tiếu tiếu, sắc trời sáng rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Ừm”" Cô bé đứng lên, dập tắt lửa trại trong đống tuyết.'Đại thúc muốn đi đâu?"
"Trường An." Nam tử nhẹ giọng đáp, thanh âm nặng nề.
"Thật sao? Nhà ta cũng ở Trường An, đang muốn trở về, chúng ta có thể cùng đường." Từ Tiếu Tiếu vui vẻ nói.
"Ừm, thế cùng đường vậy." Người nam nhân kia gật đầu. Hai bóng người một lớn một nhỏ cất bước đi về hướng Trường An. Những nơi hai người đi qua lưu lại một loạt dấu chân trên mặt tuyết, thân ảnh cũng dần dần đi xa, nhưng đối thoại vẫn còn đang tiếp tục.
"Đại thúc, đến cuối năm rồi, ngài tới Trường An làm cái gì?"
"Gặp một người đã đợi ta rất lâu."
"Ồ, Vậy là phải đợi thật lâu rồi?"
"Ừm"
"Vậy đến lúc đó ta sẽ đến tìm ngài chơi, ta nói cho ngài biết nè, chắc hẳn ngài cũng biết đến Thừa Thiên Nữ đế chứ? Đó là Tử Ngư tỷ tỷ của ta, toàn bộ thành Trường An nàng lão đại ta lão nhị, đến lúc đó có phiền toái gì, ngài đều có thể đến tìm ta, ta che chở cho ngài."
"Còn nữa, ngài cũng có thể tới nhà của ta chơi, ta không nói ngoa đâu, sân nhà của ta rất lớn, trong nhà còn có một con chó đen, ngài đoán xem nó tên là gì?"
Cô bé líu ríu nói không ngừng, nhưng nam nhân lúc này đang sóng vai đi cùng nàng chợt hỏi.
"Tiếu Tiếu, ngươi nói xem tại sao lúc sinh ra ngươi lại biết cười?" Nam nhân kia hỏi một câu không liên quan với chủ đề trước kia.
Cô bé ngẩn người, nhưng vẫn nói: "Ta cũng không nói chính xác được, nhưng mẫu thân ta từng nói là vì thế giới này quá đẹp, ta chỉ nhìn một cái đã yêu thế giới này, cho nên cười không biết bao nhiêu lần."
"Vậy à?" Nam nhân kia im lặng một hồi, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy mình có ưa thích không?”
"Đương nhiên." Cô bé không chút do dự đưa ra đáp án của mình, sau đó nàng lại thúc giục: "Đại thúc, đừng có cố ý đánh trống lảng, đoán xem con chó đen nhà ta tên gọi là gì."
Nam nhân lại trầm mặc, hắn ngẩng đầu nhìn bông tuyết trên trời, sau đó cúi đầu bắt đầu lên đường.
Cô bé nhíu nhíu mày, cực kỳ không vui dậm dậm chân, đang muốn nổi giận với hắn.
Nhưng nam nhân đi đằng trước lại phun ra hai chữ nhẹ nhàng: "Ngao ô."...