Tang Thế Sinh Tồn

Chương 29

Trời chiều ngã về tây, bao phủ mặt đất một tầng mờ nhạt ánh sáng ấm áp. Trên sườn núi rộng lớn, có một cây đại thụ cong cong, cây thô ước chừng ba người mới ôm hết. Mùa này cây cối nên là lá xanh rậm rạp, nhưng đại thụ lại hiện ra dấu hiệu héo úa. Nhánh cây không có một mảnh lá cây, vỏ cây màu nâu biến thành ẩm ướt xám đen. Một số nhánh cây vì mục rữa mà rớt xuống đất, từ thân cây rơi xuổng vỏ mục đen xì. Có không ít màu trắng sâu nhỏ chui vào trong thân cây ẩm ướt, tùy ý hưởng thụ thân cây hư thối cung cấp cho dinh dưỡng.

Vương Dương nhàm chán cầm nhánh cây đâm thịt con sâu mập, làm nó cuộn tròn lại, hỏi ở một bên nhóm lửa Kiều Phi Vũ.

“Thoạt nhìn mấy con sâu này khá mập mạp, muốn ăn thử không?”

“A….” Kiều Phi Vũ chần chờ a một tiếng, không biết nên đáp lại thế nào. Vương Dương vẻ mặt giống như thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Ngược lại Viên Tư Điềm đứng cách xa thân cây nhất, nghe lời này thì hét to càng chuyển ra xa hơn, lớn tiếng phản đối.

“A —-! Không cần! Rất ghê tởm!”

Đứng từ xa cô có thể thấy bị Vương Dương đâm mà thi nhau rơi trên mặt đất, không ngừng mấp máy thân hình trắng trong suốt ấu trùng. Viên Tư Điềm vẻ mặt muốn ói. Cô nhìn còn không chịu được nói gì tới ăn. Chỉ xem thôi đã buồn nôn lắm rồi. Toàn thân cô nổi da gà, hai tay không ngừng xoa cánh tay.

“Ai ~ nhưng chúng ta đã hơn một ngày chưa ăn gì, tôi rất đói bụng.” Vương Dương nghiêng đầu móc lỗ tai bị tiếng hét của Viên Tư Điềm làm ù tai. Cậu quăng bỏ nhánh cây, ngồi bệch xuống mặt cỏ, tay chống cằm, vô cùng buồn phiền.

Bọn họ sau một hồi khốn khổ bị xe cảnh sát rượt theo thật lâu, rốt cuộc có cơ hội quẹo qua quẹo lại trong con hẻm ngoằn ngèo cắt đuôi xe cảnh sát. Xe tiến thẳng tới Lâm Sơn.

Vất vả tìm được chỗ nghỉ chân, lại phát hiện Viên Tư Điềm vốn ôm chặt túi thực vật, và cái túi đeo trên lưng để giúp Kiều Phi Vũ lái xe, đã bị cô chẳng biết khi nào đánh mất…

Ba lô chứa đồ ăn đeo ở sau lưng, đít túi bị thứ sắc nhọn nào đó móc rách một lỗ to, thực vật theo bên trong toàn bộ rơi ra. Chỉ còn lại hai chai nước suối cắm ở hai bên hông ba lô là còn nguyên. Cái này có thể tha thứ, nhưng không biết tại sao cô có thể làm mất cái túi ôm chặt trong lòng….

Hết cách, Vương Dương chỉ có thể đem phần thức ăn của cậu và Tiếu Dịch chia cho bốn người. Nhưng mà đối với đàn ông trưởng thành vận động nhiều trốn người đánh cương thi, số đồ ăn này là không đủ. Hơn nữa mấy người không biết tính toán dành dụm số thực vật, nên hai ngày đã ăn hết sạch. Từ sáng đến hiện tại hoàng hôn, mấy người chưa ăn một chút gì. Đối với Vương Dương vốn sức ăn khá lớn thì thật là cực hình.

Cậu quay đầu nhìn sang bên, tên mặt lạnh luôn bên cạnh cậu, chẳng biết vì sao từ chiều tới giờ không thấy mặt. Chẳng hề thông báo một tiếng, không biết hắn đi đâu mất rồi. Cũng không nghĩ lại bây giờ là ngày thứ ba, bọn họ ở đây chờ tin tức của đám Lâm Kiệt và Phương Chí Hoành, phải chờ người tới đông đủ nên làm sao có thể đi tìm hắn? Nhất là nơi đây núi hoang đồi vắng.

Bọn họ ở sườn núi, phương tiện phát hiện người tới chỗ cao, đi xuống chút là chùa Đông Nguyên. Bọn họ không vào trong chùa, sợ bên trong có cương thi. Vì an toàn, đêm qua sau khi tới nơi này liền chọn chỗ cao ngủ qua đêm. Nhất là có thể chú ý động tĩnh xung quanh, cũng có thể nhanh nhất phát hiện ai tiếp cận. Hơn nữa bốn phía trống trải, tiện chạy trốn.

*Sàn sạt—–*

Đằng sau truyền đến thanh âm ma sát rất nhỏ, Vương Dương cảnh giác vội nhặt lên cây xẻng xoay người vung hướng đằng sau. Cây xẻng bị chộp lấy không thể nhúc nhích.

“A?!” Vương Dương giương mắt nhìn lên, thì ra là xuất quỷ nhập thần Tiếu Dịch phiêu trở về. Hắn một tay đang cầm chặt cây xẻng sắc bén, tay kia xách cái gì đó, mặt không chút thay đổi dùng đôi mắt tối tăm nhìn Vương Dương.

“Ác….ha ha, là ông hả, tốt xấu ra tiếng chứ, tôi còn tưởng là cương thi.” Cậu ngượng ngùng buông xẻng sắt, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió.

Tiếu Dịch không đáp lại, tiện tay ném thứ gì đó cạnh đống lửa, đi tới ba lô tìm kiếm cái gì.

Viên Tư Điềm thấy Tiếu Dịch vắng mặt cả buổi chiều nay trở về, vui sướng từ mặt cỏ đứng lên. Cô khẩn trương vuốt quần áo nhăn nheo, lấy ra cỏ dại dính trên người, mặt hơi ửng hồng tới gần Tiếu Dịch, tìm đề tài.

“Tiếu, Tiếu Dịch, anh đã trở về? Hôm nay anh đột nhiên không thấy, làm tôi lo lắng nãy giờ. Không biết anh đi đâu, có gặp nguy hiểm. Anh không sao chứ?”

Tiếu Dịch vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, không để ý Viên Tư Điềm líu ríu, chuyên tâm lục ba lô.

“Cái kia…anh đang tìm gì vậy? Có muốn tôi tìm giúp?” Hỏi vài tiếng vẫn không thấy Tiếu Dịch phản ứng, Viên Tư Điềm thầm an ủi mình, có lẽ hắn không thích đề tài này, phải tìm chuyện gì đó có thể cùng Tiếu Dịch trò chuyện. Viên Tư Điềm liếc mắt thấy đồ vật lúc nãy Tiếu Dịch quăng ra.

Mắt cô lập tức sáng người.

“Oa! Đây là! Đây là Mai Hoa Lộc đúng không? Thật đáng yêu ~~ nó thật dễ thương, là anh bắt nó?” Viên Tư Điềm ngồi chồm hổm nhìn con vật tứ chi dài khoảng một thước bị trói chặt đặt trên cỏ, vui sướng ngẩng đầu hỏi. Chẳng lẽ hắn biết con gái như cô rất buồn chán, tìm động vật đưa cho cô? Để cô đùa?

“Người đẹp, cô đã gặp Mai Hoa Lộc sao? Cái động vật này không có hoa, không có mai, sao cô nói nó là Mai Hoa Lộc?” Vương Dương cũng ngồi xuống nhìn động vật. Vừa giống lộc lại không giống lắm, bình thường sừng lộc nằm ở trên đầu. Mà sừng con vật này thì hướng về phía sau, hơi cong thành hình giống xoắn ốc dán hai bên má. Dù sao Mai Hoa Lộc sẽ không có sừng như thế.

Kiều Phi Vũ đã nổi lửa lên, thấy hai người đều vây quanh con vật, gã vỗ bàn tay dính than củi, chạy lại xem một cái nói.

“Đây là con hoẵng.”

“Con hoẵng? Là con gì?” Viên Tư Điềm bộ dáng ngây thơ tò mò hỏi.

“Xem lông của nó là màu nâu đậm, không giống Mai Hoa Lộc có hoa văn, hơn nữa không to bằng Mai Hoa Lộc. Xương sống có sắc màu đen, mông, đuôi đều là màu trắng, hình đốm tròn. Đây là đặc sắc của con hoẵng. Chúng nó thích sinh hoạt trong rừng rậm, bụi cỏ, khe núi. Nhưng động vật này rất khó gặp gần tỉnh B, càng đừng nói hiện tại khắp nơi là cương thi…”

Lúc bùng phát bệnh độc cương thi, động vật đều trước đó tranh thủ chạy trốn. Khắp nơi hầu như không thấy một con súc vật, ở trong tình trạng này còn có thể bắt được một con hoẵng trưởng thành, đây là năng lực dã ngoại sinh tồn giỏi cỡ nào. Kiều Phi Vũ kính nể nhìn Tiếu Dịch tìm xong đồ đang đi hướng bọn họ.

“Chu choa, không ngờ ông cũng hiểu biết mấy thứ này quá chứ.” Vương Dương chẳng bao giờ cố ý tìm tòi phân tích loại hình động vật, thật không ngờ có thể nghe tên tự kỷ này giải thích hoàn thiện như vậy.

“Bởi vì nó ăn ngon.” Nói đến việc này, Kiều Phi Vũ nhớ lại gì đó, liếm môi. “Tôi thích đem nguyên liệu đồ ăn ngon cẩn thận nghiên cứu.”

“Nói như vậy, nó hương vị không tồi?” Đã sớm đói bụng Vương Dương, con mắt xanh ngắt nhìn chằm chằm con hoẵng.

“Tất nhiên, nếu giờ có hương liệu khác, tỉ mỉ làm thì càng ăn ngon ~” Kiều Phi Vũ gật đầu trả lời, kiên định xác nhận con hoẵng thịt ngon.

“Các người! Hai người quá tàn nhẫn!” Nhìn thấy con hoẵng đáng yêu nằm trên mặt đất, Viên Tư Điềm phản đối. Cô đem con hoẵng ôm vào trong ngực, chỉ trích hai người thảo luận thịt con hoẵng ngon cỡ nào. “Con vật đáng yêu như vậy, tại sao chúng ta có thể ăn thịt nó? Các người xem, nó đẹp biết chừng nào, đôi mắt ngây thơ, làm sao các người nhẫn tâm ăn thịt nó?”

“A…người đẹp, chúng ta đã một ngày chưa ăn gì. Vì bổ sung thể lực đành phải ăn, chúng ta sẽ mang tâm tình cảm kích ăn nó, nó ở trên trời có linh thiêng cũng an nghỉ.” Phụ nữ bùng nổ đồng tình tâm là phiền toái nhất. Chính mình không đành lòng, cũng muốn người khác giống mình nhịn đói. Vương Dương câm nín nhìn Viên Tư Điềm ôm con hoẵng không buông tay.

Làm sao bây giờ? Hai người kia muốn ăn mất vật cưng Tiếu Dịch tặng cô. Viên Tư Điềm đã tự nhiên cho rằng đây là lễ vật Tiếu Dịch đưa cho mình, cô ôm con hoẵng muốn cởi dây thừng thả nó đi. Tuy rằng trong lòng cô không nỡ, đây là món lễ vật thứ nhất Tiếu Dịch tặng cô.

Cô đang cởi dây thừng, phát hiện trước mặt thêm một đôi tay to làn da tái nhợt khớp xương rõ ràng, từ trong tay cô chậm rãi kéo con hoẵng ra. Viên Tư Điềm e thẹn nói.

“Tiếu Dịch, cái kia, tôi có thể tự cởi dây thừng mà.” Nghĩ rằng Tiếu Dịch đến giúp mình, Viên Tư Điềm bày ra nụ cười sáng lạn má lúm đồng tiền, nhìn Tiếu Dịch một tay nắm con hoẵng.

Tiếu Dịch không đáp lời, mặt không chút thay đổi nhấc lên tay kia, đem vừa lấy trong ba lô ra con dao nhỏ sắc bén, một dao chém vào con hoẵng. Ở trước mặt Viên Tư Điềm thoải mái cắt đứt đầu con hoẵng. Đầu con hoẵng *đùng* rơi xuống dưới chân Viên Tư Điềm, ấm áp giọt máu bắn vào tay và quần áo cô.

Nhìn đầu con hoẵng trợn trừng mắt lộ ra đầu lưỡi, trên tay còn dính máu ấm nóng, Viên Tư Điềm ngây ngốc một chút, lát sau tựa như thấy quỷ kinh hoàng hét.

“A—-”

“Ê! Ê! Nhỏ giọng thôi! Đừng kéo cương thi lại đây!” Vương Dương vội chạy qua bị miệng Viên Tư Điềm. Cậu thật đau đầu cô gái này luôn hở chút hét la mà thân kinh thì yếu xìu.

Tiếu Dịch chẳng biết học từ đâu mà xẻ thịt phân thây rất chuyên nghiệp. Hắn nhanh chóng tách rời thân thể con hoẵng, trói lên cái giá gỗ, xoay nướng trên đống lửa Kiều Phi Vũ đã nhóm sẵn. Không biết hắn từ đâu tìm ra lá cây có vị hương liệu, và bao muối trong ba lô, tẩm vào thịt con hoẵng nướng lên khá là ngon. Vương Dương mồm to nhai đùi thịt Tiếu Dịch đưa, ăn vô cùng vui vẻ.

Ăn không ít thịt vẫn còn cảm giác đói, Vương Dương thèm thuồng nhìn hướng Tiếu Dịch mới ăn một chút. Tiếu Dịch gặm vài miếng, chịu không được ánh mắt Vương Dương, lặng lẽ cầm thịt đưa cho cậu.

“Anh bạn ~~ ông thật tốt ~~~” Vương Dương không chút khách sáo cầm thịt nươngs, cũng không ngại Tiếu Dịch đã cắn vài miếng, vừa nhai nuốt vừa cảm động khen tặng.

“Không tưởng nổi ông nấu ăn giỏi thế, thật sự là người tài hết chỗ chê ~ sau này ai mà ông gả cho ông nhất định hạnh phúc chết!”

“Ừm, người đó nhất định sẽ hạnh phúc….” Tiếu Dịch nhìn chằm chằm Vương Dương, đói khát liếm môi, đáp.

Bị đôi mắt sâu thẳm kia nhìn đến cả người nhột nhạt, Vương Dương theo bản năng bảo vệ thịt nướng trong tay, sợ bộ dáng đói khát Tiếu Dịch đột nhiên đổi ý cướp lại thịt. Hiện tại thịt đã trong tay cậu, cậu, cậu sẽ không buông tay.

Viên Tư Điềm ngồi một bên đã bình tĩnh trở lại, vui vẻ ăn thịt nướng ngon lành, nghe Vương Dương và Tiếu Dịch đối thoại, bản năng nghĩ là nói chính mình. Cô xấu hổ lén liếc Tiếu Dịch, nghĩ sao hắn có thể đem lời tâm tình nói trước mặt nhiều người như vậy. Cô đỏ mặt cúi đầu, tiếp tục từ từ ăn thịt, trong lòng nhộn nhạo ngọt ngào.

Kiều Phi Vũ nhàm chán nhìn ba người trước mắt diễn trò. Đôi mắt thú vị nhìn hai người mập mờ, lại thấy ở bên kia Viên Tư Điềm đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng, không biết cô đang ảo tưởng cái gì. Gã cảm thán mình độc thân cô đơn. Tùy ý ném nhánh cây chất thành đống ở bên cạnh vào đống lửa, hừng hực lửa cháy *phừng* một cái, thiêu đốt thêm mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment