"Tiên sinh!" Đường Cửu cười tự giễu, hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả ra sương khói, "Tôi tình nguyện chết cũng không muốn bị biến thành tang thi."
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ vai hắn: "Hùng Thiên Hạo nói rất có lý, các cậu không nhất định sẽ biến thành tang thi, nói không chừng lại vừa khéo có hệ miễn dịch. Hai cậu đều đã theo ta nhiều năm như vậy, không đến phút cuối cùng, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ."
Đường Cửu ha ha cười, đùa giỡn nói: "Vậy hai người bọn tôi phải lãng phí chút lương thực của mọi người rồi."
Không một ai cười đáp lại, tất cả đều vì vận mệnh kế tiếp của bọn hắn mà lo lắng.
Đỗ Tấn trầm mặc hồi lâu, nói: "Tiên sinh, tôi có một việc muốn phiền đến ngài."
"Cứ nói."
Đỗ Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng lo lắng thở dài một tiếng, hốc mắt đỏ lên: "Tôi có một đứa em gái ở B thị, tên là Đỗ Hủy. Nếu như con bé còn sống, xin tiên sinh hãy đi tìm nó, cũng thay tôi chiếu cố nó một chút."
"Được."
Mọi người lần nữa lại lâm vào trầm mặc.
Đỗ Tấn kéo vai Đường Cửu: "Đúng rồi, vẫn luôn không tìm được cơ hội xin lỗi cậu. Lúc trước khi tiên sinh muốn đuổi Đinh tiểu thư đi, tôi lẽ ra không nên lưu cô ta lại."
Đường Cửu không để ý tới mà lắc đầu, trong lòng đầy mờ mịt. Mấy lời này giờ còn ích gì chứ?
"Không có gì, dù sao lúc ấy tôi cũng không bị thương."
Đường Tư Hoàng đứng lên, nhìn chung quanh một vòng: "Được rồi, đều đi làm việc của mình đi. Để Đường Cửu và Đỗ Tấn yên lặng chút."
Mọi người nhìn Đường Cửu cùng Đỗ Tấn, biết rõ trong lòng bọn họ nhất định không bình tĩnh như bề ngoài, đều thầm thở dài, yên lặng rời đi.
Người Đường gia trụ trong toa khách thứ nhất, ở mấy ghế lô sát đầu toa, Tần Cường, Tiền Khả Vi, Trịnh Nhân Nhân, Lý Túc cùng Hồng Thiên thì được an bài trong các ghế lô
[1] ở đầu còn lại. Trương Vọng cùng Đường Nhất ở gần sát mấy người Tiền Khả Vi, một là vì bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý đến động tĩnh của toa hai bên kia, hai là vì đề phòng bọn Tiền Khả Vi. Dù sao, cẩn thận sẽ giữ được thuyền đến vạn năm
* .
(*: nguyên văn là "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền". Đây là một câu nói của Trang Tử, nghĩa là thận trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. Hàm ý rằng khi làm việc phải cẩn trọng suy xét kĩ càng thì mới có được kết quả lâu dài)Vì an toàn, Đỗ Tấn và Đường Cửu ngồi chung một ghế lô. Đường Xuân cùng Xuân Thẩm vào một ghế lô khác chuẩn bị bữa tối, còn Đường Văn thì vào phòng điều khiển hỗ trợ Tần Cường.
Đường Miểu thừa dịp không ai chú ý tránh vào toilet, tiến vào không gian. Có lẽ vì nguyên nhân ổn định, lúc này cậu mới phát hiện tinh thần lực của mình rõ ràng lại tăng mạnh, trước kia có thể nhạy cảm nhận biết rõ động tĩnh trong vòng một dặm, lúc này lại có thể nắm giữ tình huống trong vòng hai dặm, nhất là sau khi nhắm mắt lại, tinh thần lực càng thêm nhạy cảm, trong đầu phảng phất như có một đường chỉ trắng, dưới sự khống chế của cậu, có thể tiếp xúc đến bất kỳ nơi nào trong phạm vi nghìn dặm, ngay cả cảm giác vi diệu khi đầu chỉ này chạm đến cây cối, hoa cỏ hoặc là bất kỳ loại vật cản nào, cậu cũng có thể tự mình cảm nhận rõ ràng.
Đường Miểu mừng rỡ không thôi, sau đó lại thực nghiệm thêm nhiều lần, thẳng đến khi đại não có cảm giác nặng trĩu mới bỏ qua, trong nội tâm ẩn ẩn có cảm giác, loại tinh thần lực này không thể sử dụng quá độ, vạn nhất cái "chỉ" này đứt đoạn, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn. Để không làm người khác nghi ngờ, cậu cũng không dám ngốc trong toilet quá lâu, mau chóng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi ra không gian, trước khi đi thì thấy gà lại đẻ ra không ít trứng, nhưng mà thật sự không có thời gian đi nhặt.
Sau khi đi ra, cậu chọn một cái ghế lô trống, lấy ga giường mới trải lên, nằm xuống mà ngẩn người. Charles lười biếng nằm rạp dưới đất. Hắc Uy có lẽ đi theo Đường Tư Hoàng rồi.
Lúc này rảnh rỗi, Đường Miểu mới có thời gian nghĩ lại chuyện phát sinh hôm nay. Việc Đường Tư Hoàng làm hôm nay thật sự khiến cậu rất đau lòng. Tuy cậu biết rõ Đường Tư Hoàng là vì muốn tốt cho cậu, hơn nữa Đường Tư Hoàng không biết cậu kỳ thật đã qua mười sáu tuổi, làm ra quyết định đó đúng thật không có gì đáng trách. Nói cậu trách Đường Tư Hoàng, không bằng nói cậu lâm vào một loại cảm giác chán ghét chính mình. Cậu cảm thấy trọng sinh lại một lần, chính mình lại vẫn bất lực như vậy, thật sự sống quá uổng phí. Cậu cho rằng một khắc kia khi biết cậu giết người, Đường Tư Hoàng hẳn đã minh bạch quyết tâm muốn cùng y kề vai sát cánh cùng chiến đấu của cậu.
"Cốc cốc..." Có người gõ cửa.
Đường Miểu ngẩng đầu thì thấy Đường Tư Hoàng bước đến. Cậu liếc nhìn Đường Tư Hoàng, mắt lại chuyển về tấm ván gỗ trên giường, không lên tiếng.
Làm như không thấy y, thái độ gì đây? Đường Tư Hoàng khẽ nhíu mày, đi đến bên giường, từ trên nhìn xuống đứa con nhỏ của mình. Từ lúc tận thế hàng lâm đến giờ, một khoảng thời gian không ngắn, đứa con này đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất là ánh mắt. Sau khi nó ra viện, ánh mắt nhìn mình tựa hồ thiếu đi phần khiếp nhược trong dĩ vãng, mà hiện tại, ánh mắt nó đã vô cùng kiên nghị cùng gan dạ, ví như bây giờ, nó thậm chí còn dám liếc mắt nhìn mình. Chuyện này rất thú vị, không phải sao?
"Cha, có chuyện gì?" Đường Miểu hỏi cũng không quá thật tâm. Cậu vừa mới nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước. Cậu và Đường Tư Hoàng lúc đó xác thực không có chỗ nào thân thiết, nhưng cũng không tới nỗi bỏ qua không thèm chú ý như kẻ thù. Cậu nhớ rõ có một lần cậu sinh bệnh phát sốt, là Đường Tư Hoàng đã lái xe suốt đêm đưa cậu đến bệnh viện. Mà lúc đó trong nhà rõ ràng có tài xế. Kiếp này, thời gian cậu và Đường Tư Hoàng ở chung thật sự không ít, nên cho rằng mình và Đường Tư Hoàng đã gần gũi hơn rất nhiều, nhưng thực tế cũng không phải vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đều có cảm giác là do tự mình đa tình, lòng chợt trống rỗng, rõ ràng trước đó cậu đã thấy mình và cha rất thân cận, ít ra là vô cùng ăn ý.
"Giận ta trước đó không cho xuống xe sao?" Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói.
"Không có." Đường Miểu lập tức phủ nhận.
"Đã trưng cái mặt này ra còn nói không có?" Cho dù là ngữ khí bình thản, Đường Tư Hoàng vẫn có thể tỏ ra ý chất vấn mãnh liệt.
Đường Miểu có chút bực bội, vẫn không nhìn y, im lặng một chốc, rồi vô cùng rõ ràng nói: "Cha, cha sẽ vĩnh viễn không hiểu được, cha đối với con rất quan trọng." Giọng điệu cơ hồ có chút gay gắt.
Đường Tư Hoàng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chăm chú thiếu niên bất giác siết chặt tay hồi lâu, như đang nhìn cậu, lại như lâm vào một suy nghĩ nào đó, sau đó lập tức mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Con đối với ta cũng rất quan trọng."
Đường Miểu ngẩn người, giương mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Thần sắc y vẫn như bình thường. Một câu này thật sự rất êm tai, Đường Miểu không cách nào bỏ qua được vui sướng trong lòng, nhưng đó cũng không phải đáp án mà cậu muốn. Dù vậy, cảm giác áp lực trong lòng đã tiêu tán không ít, vô ý thức nhếch miệng, đưa tay vuốt đầu Hắc Uy cùng đi tới, không nói gì. Tạm thời như vầy cũng không sao, về sau, cậu nhất định sẽ có cơ hội chứng minh thực lực của mình.
Đường Tư Hoàng đi ra ngoài, quay đầu lại nói: "Nếu như đến năm 18 tuổi, con vẫn kiên trì muốn cùng cha tiến thối, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của con."
Đường Miểu hô một tiếng, lòng đầy phiền muộn. Đến lúc cậu mười tám tuổi còn hơn một năm. Cha hứa vậy chẳng khác nào nói suông.
TT.TT"Đi giúp Xuân Thẩm nấu cơm, xế chiều hôm nay tất cả mọi người đều rất mệt, cần ăn một bữa ngon." Đường Tư Hoàng lại nói.
Cho nên, tác dụng chủ yếu của cậu vẫn là nấu cơm
囧? Đường Miểu cảm thấy trên trán của mình khẳng định nổi đầy hắc tuyến, nhưng nhìn Đường Tư Hoàng đứng cạnh cửa dùng ánh mắt thúc giục cậu, vẫn là ngoan ngoãn đứng dậy, mang giày vào.
Đi đến trước mặt Đường Tư Hoàng, cậu nghĩ nghĩ, duỗi hai tay ôm lấy eo y, nghiêm mặt nói: "Cha, cha phải cho con cơ hội chứng minh chính mình."
"Ừm." Đây là phản ứng của Đường Tư Hoàng.
"Ừm" là ý gì? Là cho hay là không cho? Đường Miểu im lặng nhìn y.
Đường Tư Hoàng căn bản không cho cậu bất cứ gợi ý gì, chỉ là hàm xúc không rõ cười cười, vỗ vỗ đầu cậu, lại dùng sức nhéo mặt cậu một cái, sau đó xoay người bước đi.
Đường Miểu ôm mặt không dám kêu một câu oan uổng. Lần này nhéo rất mạnh a, nhất định sẽ đỏ lên. Cậu thật hoài nghi có phải cha có cừu oán gì với mặt mình hay không, cậu hiện tại vẫn còn nhớ rõ hai cái bạt tay trước kia nha, nhất là cái tát thứ hai, thật quá ủy khuất mà.
QAQ~Đường Miểu bất đắc dĩ xoa xoa má, đi tới ghế lô của Xuân Thẩm, trong tay mang theo một cái bao lớn giống như đúc cái lúc trước của cậu. Bất quá trong cái bao này tất cả đều là khoai tây củ cải trắng trong không gian, còn rau quả tươi mới thì không dám tùy tiện lấy ra, ngoài ra còn có chút thịt khô lấy được ở cửa hàng lúc đi cùng Đường Tư Hoàng.
Xuân thẩm chỉnh lý giường trong phòng sửa thành một phòng bếp tạm thời, bình gas nối với một cái bếp gas đôi, một nồi áp suất dùng để nấu cơm, một cái chảo.
Chạy đi bằng xe lửa không cần gấp gáp, Xuân Thẩm làm nhiều thêm vài món, nên cơm tối nay rất phong phú, một nồi cơm trắng, một vịt hầm khoai tây, một thịt khô hầm củ cải trắng, một chậu cải trắng xào chay, một chậu khoai tây sợi chua cay. Cải trắng là loại rau giúp giải nhiệt chống mất nước rất tốt.
Đường Tư Hoàng để Đường Xuân gọi Lý Túc cùng Hồng Thiên qua. Hôm nay lúc lấy dầu hai người bọn họ cũng xuất ra không ít lực. Đường Xuân đem cà-mên bỏ đầy đồ ăn đưa qua cho Đường Võ cùng Tần Cường. Tất cả mọi người hôm nay đã mệt cả ngày, nhất định sẽ ăn không ít. Cho nên, Đường Xuân đặc biệt chuẩn bị cho Đường Võ hai cái cà-mên, một cái đựng cơm, một cái đựng đồ ăn, đều được múc đầy ắp. Tần Cường chỉ có một cà-mên, Đường Xuân tìm cho hắn một cái mâm để bày đồ ăn.
"Xuân thúc, đợi một chút, lúc con cùng cha tới bệnh viện thì tìm được một ít hoa quả ở tiệm quà tặng hoa quả cạnh bệnh viện, thúc cũng mang qua cho Vũ thúc vài trái đi." Đường Miểu gọi Đường Xuân lại, nhanh chóng chạy đi lấy giỏ hoa quả để trong ghế lô đặt vật tư.
Trong giỏ có cam, táo và lê, mỗi người có thể được phân cho ít nhất hai trái. Tần Cường ở cùng Đường Võ, cũng không tốt khi nặng bên này nhẹ bên kia, Đường Miểu cho bọn hắn một người một trái quýt cùng một quả táo to.
Lý Túc cùng Hồng Thiên cảm giác mình chiếm quá nhiều tiện nghi rồi, từ chối ý tốt, chỉ lấy một trái táo.
Bữa tối này, Đường Cửu và Đỗ Tấn xem như một bữa cuối cùng, đều ăn không ít. Khẩu vị Đường Tư Hoàng cũng không tệ, ăn được hai chén cơm. Đường Miểu thả lỏng trong lòng thầm thở ra một hơi.
Sau khi ăn xong, Lý Túc cùng Hồng Thiên trở về ghế lô của mình. Đường Tư Hoàng lại để Đường Văn cùng Đường Võ hai người thay phiên tới phòng điều khiển. Về phần mấy ghế lô bên này, có Charles và Hắc Uy là đủ rồi, còn được việc hơn cả người. Ghế lô của Đường Cửu và Đỗ Tấn chỉ cần khóa cửa lại là sẽ không có việc gì, trước khi nghỉ ngơi, mọi người đều tụ lại ghế lô của bọn họ cùng trò chuyện một lúc.
Đường Hâm cùng Đường Miểu là hai tên thiếu gia nhàn nhã không có việc gì làm, cũng xếp hàng xung phong muốn nhận việc tới phòng điều khiển trực ban.
Đường Tư Hoàng nhìn hai người: "Phòng điều khiển bên kia chỉ cần hai người Đường Văn, Đường Võ là được rồi."
"Tại sao? Cho càng nhiều người thay phiên nhau canh không phải mọi người sẽ càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn sao?" Đường Miểu khó hiểu.
———————————————————
[1] Ghế lô: là loại phòng có các dãy ghế ngồi, như trong các rạp hát, còn trên xe lửa thì các khoang riêng, cao cấp có cả giường nằm***********************************************