Tang Thế Tình Nhân

Chương 118

Cứ một mức dây dưa tại nhà ga tận hơn 6 giờ chiều, bọn Lý Long vẫn không muốn thỏa hiệp. Xuân thẩm làm cơm tối, món chính là cơm trắng, món xào là bắp cải xào thịt khô, miến hầm củ cải trắng. Đường Miểu lục lọi đống vật tư đã thu thập trước đó tìm được thịt hộp và cá hộp, phân ra cho mọi người.

Hồng Thiên và Lý Túc lúc lên đã giao ra hơn 50 cân gạo nên vẫn ăn chung với bọn họ. Tần Cường bị nhốt trong một ghế lô để không làm chướng mắt mọi người trên bàn cơm. Phương Cổ cùng Phương Đại thì ngồi ngốc trong ghế lô của mình không bước ra.

Đường Thất sau khi bới đầy một chén cơm thì cố ý đi tới trước chỗ giao của toa một và toa hai bắt đầu ăn. Đường Nhất cùng Đường Tam giảo hoạt cười cười, cũng bưng chén đi qua. Ba người đứng ăn làm mấy người bên kia lớp cửa thủy tinh nhìn mà nước miếng ròng ròng, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng cá vàng ươm mềm giòn cùng khối thịt sáng bóng mỡ.

Ban đêm vẫn không bình yên như trước, đám tang thi không hề biết mệt mỏi lúc ẩn lúc hiện, lang thang khắp nơi tìm kiếm thức ăn; mà vài nhân loại sống sót trong nội thành biết rõ tang thi hoạt động mạnh nhất vào buổi tối, đã sớm tìm chỗ lẩn trốn. Dưới ánh trăng yên bình, nơi nơi đều là những thân ảnh màu đen, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gào rú trầm thấp. Nếu lắng tai nghe kỹ còn có thể nghe được trong góc, tiếng tang thi cắn nuốt, khiến ban đêm lại tăng thêm vài phần đáng sợ cùng kinh hãi.

Nhưng những điều này đều không liên quan tới Đường Miểu, sau khi ăn cơm xong, cậu kéo Đường Tư Hoàng về ghế lô trước, vào không gian rèn luyện một tiếng, rồi bớt chút thời gian đi nhặt trứng gà.

Cậu cứ ngỡ sẽ phải trì hoãn rất lâu ở nhà ga C thị, không ngờ, sáng hôm sau đã có người tới thỏa hiệp. Nhưng ngoài dự kiến của tất cả mọi người, người "thỏa hiệp" lại chính là anh em Phương Cổ cùng Phương Đại.

"Nghe nói hai người có việc muốn tìm tôi?" Đường Tư Hoàng nhìn hai anh em Phương thị, thầm dự đoán ý đồ của bọn họ.

Phương Cổ gật nhẹ đầu, thận trọng nói: "Đúng vậy. Chúng tôi muốn "một mình" cùng Đường tiên sinh nói chuyện bẻ ghi."

Sóng mắt Đường Tư Hoàng khẽ chuyển.

Đường Miểu không khỏi liếc nhìn Phương Cổ nhiều hơn một chút, chẳng lẽ trong tay Phương Cổ có lá bài nào chưa lật?

"Bọn họ đều là thân tín của tôi, bằng không tôi cũng sẽ không mang bọn họ theo." Đường Tư Hoàng trước nhìn một vòng lướt qua mấy người Đường Xuân, khẩu khí vô cùng bình thản, mỉm cười nhìn anh em Phương thị, tựa hồ không hề để ý tới chuyện bọn họ định nói.

Phương Đại kéo tay Phương Cổ, thần sắc có chút lo lắng.

Phương Cổ đè cổ tay cô lại, trầm mặc vài giây rồi khẽ thở dài: "Được rồi. Điều tôi muốn nói chính là, tôi có thể xuống xe bẻ ghi. Nhưng tôi có một điều kiện, trước khi đến B thị, phải cam đoan hai anh em tôi một ngày đủ ba bữa." Người Đường gia có thể hao phí vật tư, nhưng hắn và em gái lại không được. Bọn họ mấy ngày nay vốn không thể liên tục cơm nước đầy đủ, cứ tiếp tục như vầy, chỉ có nước chết đói.

"Ngoài kia có ít nhất 200 đến 300 tang thi, Phương tiên sinh định làm thế nào?" Đường Tư Hoàng không lập tức tỏ thái độ. Thân hình Phương Cổ thon gầy, nhìn thế nào cũng không giống có thể đối phó với hơn 200 tang thi.

Phương Cổ đã đưa ra quyết định nên không chút do dự nói thẳng: "Sau khi nói ra, hy vọng các anh có thể giữ bí mật cho chúng tôi."

Đường Tư Hoàng gật đầu: "Phương tiên sinh vừa rồi cũng nói đây là một cuộc giao dịch, chúng tôi đương nhiên có nghĩa vụ giữ bí mật cho anh."

"Anh!" Phương Đại không đồng ý, chặn lời ngăn cản nhìn Phương Cổ.

Phương Cổ nhìn cô lắc đầu rồi nói: "Hôm qua tôi trong lúc vô tình phát hiện mình có thể...tàng hình, chỉ cần các anh nói vị trí máy bẻ ghi, sau khi tàng hình tôi có thể đi tới chỗ đó. Tang thi sẽ không phát hiện ra tôi." Có được bản lĩnh này, hắn trong lòng rất cao hứng, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Chỉ sợ nếu người của chính phủ phát hiện, hắn nhất định sẽ bị đưa đi làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Nếu không phải liên quan tới an nguy của chính mình và em gái, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ hy vọng nhóm người này sẽ không nổi lên ý gì xấu.

Phương Đại hung hăng liếc hắn, tức giận ôm tay, không mở miệng nữa.

"Tàng hình?" Đường Hâm kinh ngạc nhìn Phương Cổ, không khỏi cười cười: "Anh có phải đã đọc quá nhiều tiểu thuyết không? Đây là thế giới thực nha."

Đường Thất cùng Đường Văn hai mặt nhìn nhau. Tàng hình, thật hay giả vậy?

Đường Miểu tò mò nhìn Phương Cổ. Những người khác không tin nhưng cậu thì tin. Dù sao cậu ngay cả không gian tùy thân cũng có, người khác nếu có dị năng đặc thù gì cũng không quá kỳ lạ.

Đường Tư Hoàng cũng nghĩ tới chuyện đặc biệt xảy ra trên người cậu con út, mặt không hề thay đổi, lạnh nhạt hỏi: "Nếu thật là vậy thì cậu cùng em gái cậu có lẽ cũng không chật vật tới mức như vậy. Tỷ như đồ ăn, sau khi tàng hình có lẽ rất dễ thu thập."

Phương Cổ cười khổ một tiếng.

Phương Đại bất đắc dĩ nói: "Anh tôi chỉ có thể tàng hình được một phút, hơn nữa chỉ có thể tàng hình chính anh ấy. Bằng không, chúng tôi đã tự mình đi tìm căn cứ rồi."

"Có thể xem thử sao?" Đường Văn hào hứng hỏi.

Phương Cổ gật nhẹ đầu. Ngay sau đó mọi người đều trơ mắt nhìn hắn biến mất ngay tại chỗ. Tất cả đều không nhịn được mà trừng lớn mắt. Đường Hâm quơ quơ tay chỗ Phương Cổ đứng, một chút cũng không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhìn về phía Đường Tư Hoàng lắc đầu: "Papa, không có."

Mắt Đường Tư Hoàng lúc này mới gợi lên một tia hứng thú. Y vốn cho rằng tàng hình của Phương Cổ chỉ là để cho người khác không nhìn thấy cơ thể mình, không ngờ được hắn vậy mà có thể hoàn toàn "biến mất".

Quả nhiên, một phút sau, Phương Cổ mới hiện thân, yên lặng nhìn Đường Tư Hoàng: "Đường tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?"

Đường Tư Hoàng liếc hắn một cái, khẽ cong môi. Anh bạn trẻ, cho rằng chỉ cần lá bài này là có thể đàm phán với y ư? Có phải hơi non quá không. Ánh mắt của y như có như không lướt qua mặt đám thuộc hạ.

"Năng lực không tồi, bất quá tạm thời sẽ không dùng tới cậu." Ngoài dự kiến của mọi người, Đường Tư Hoàng cự tuyệt đề nghị của Phương Cổ.

Phương Cổ lập tức khó chịu. Theo hắn, cuộc giao dịch này rõ ràng là hắn lỗ, không ngờ vậy mà Đường Tư Hoàng vẫn cự tuyệt mình.

Đường Miểu ngược lại lại muốn đáp ứng, để sớm ngày có thể tới B thị. Nhưng người làm chủ không phải cậu, hết thảy đều phải xem thái độ của Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng nhìn Phương Cổ: "Còn lâu lắm mới tới B thị, đoạn đường tiếp theo, có thể sẽ còn phải bẻ ghi mấy lần nữa. Tôi đã nói rồi, toàn bộ đàn ông trong đám người sống sót bên kia đều phải xuống xe hỗ trợ. Nếu bây giờ đổi ý, đám người kia sẽ xem việc để người Đường gia ra tay là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên, nếu Phương tiên sinh muốn phụ trách toàn bộ việc bẻ ghi, tôi cũng không ngại đổi ý."

Phương Cổ nhíu mày nói: "Dù sao sau khi tàng hình tang thi cũng không thể làm tôi bị thương, việc bẻ ghi cứ để tôi lo."

Đường Tư Hoàng gật đầu nói: "Được. Trước khi tới B thị, chúng tôi sẽ phụ trách thức ăn cho hai người. Phương tiên sinh đúng là người nhiệt tình, tới B thị rồi tôi sẽ cho hai người hai túi gạo."

Khóe miệng Đường Miểu co rút. Cha dùng cái khẩu khí khen ngợi nói ra câu "Phương tiên sinh đúng là người nhiệt tình" này nghe thế nào cũng thấy không bình thường.

"Cám ơn." Phương Cổ trịnh trọng nói cám ơn, lặp lại lần nữa: "Chuyện này, mong Đường tiên sinh và mọi người dù thế nào cũng phải giữ bí mật giúp chúng tôi."

"Người của tôi đương nhiên sẽ không nói cho ai." Đường Tư Hoàng vươn tay, "Hợp tác vui vẻ."

Phương Cổ cũng vươn tay khẽ siết tay y.

Đường Tư Hoàng phân phó với Xuân thẩm: "Xuân bá, chuẩn bị cho Phương tiên sinh cùng Phương tiểu thư chút thức ăn đi. Xuân thẩm, bà tìm cho họ hai bộ đồ sạch để thay."

"...Cám ơn!" Lúc này bụng Phương Cổ lại đúng lúc phát ra tiếng rột rột, mặt lập tức ửng đỏ.

Những người khác đều làm bộ không nghe thấy.

Đường Tư Hoàng lại nhìn về phía Đường Văn: "Đường Văn, lát nữa cậu tới chỉ cho Phương tiên sinh. Đường Võ, cậu tới phòng điều khiển, lúc nào cũng phải sẵn sàng lái xe đi."

"Không thành vấn đề." Đường Võ cam đoan nói.

Sau khi mọi người rời đi, Đường Miểu thở dài một hơi, nằm ườn ra giường.

"Than thở cái gì?" Đường Tư Hoàng liếc nhìn cậu một cái.

"Cha, cha thấy dị năng của Phương Cổ có quan hệ gì với chuyện Bão Mặt Trời hôm đó không? Là ngẫu nhiên hay tất yếu?" Đường Miểu lật người nhìn y.

Đường Tư Hoàng cười cười: "Hiếm khi con lại nghĩ tới việc gì kỹ như thế."

"Con không phải con nít." Đường Miểu bất mãn nói. Vấn đề này cậu đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cha cũng làm như không nghe thấy.

Quả nhiên, Đường Tư Hoàng vẫn không đưa ra ý kiến.

"Hiện tại chúng ta không thông tin tức, hết thảy suy đoán đều là lãng phí đầu óc. Chỉ cần tới B thị rồi sẽ biết thôi..." Y nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, thấy không có người mới nói tiếp, "Đừng tưởng Phương Cổ có dị năng thì con có thể công khai chuyện của mình. Trừ phi bất đắc dĩ, còn không thì ngàn vạn lần không được để người khác biết sự tồn tại của không gian, hiểu chưa?"

"Con biết. Cha, yên tâm, con hiểu mà." Đường Miểu cười híp mắt nhìn y. Chính vì cậu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề nên mới khá quan tâm tới chuyện dị năng của Phương Cổ. Ít ra cậu và Phương Cổ đều thuộc cùng một loại người khá đặc thù.

Đường Tư Hoàng chăm chú nhìn cậu, chợt giật mình, cúi đầu vỗ đầu Hắc Uy. Hắc Uy bên cạnh y luôn dị thường nghe lời, thấy thế liền híp mắt cọ cọ lòng bàn tay y.

Đường Miểu từ không gian lấy ra hai bịch thịt bò khô, một bịch đưa cho Đường Tư Hoàng. Hai người một người đút Hắc Uy, người kia đút Charles. Bàn tay đưa ra rụt lại, tiết tấu cứ đồng đều như thế, tay cả hai đồng thời dừng lại, rồi lại cùng tiếp tục cho hai chú chó nhà mình ăn.

Đường Miểu ma xui quỷ khiến bốc một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Đường Tư Hoàng, người sau cũng không chút chần chờ cắn xuống, còn cậu ngược lại lại thấy cả kinh.

"Mùi vị không tệ." Đường Tư Hoàng cũng lấy một miếng đưa tới miệng cậu.

Đường Miểu vô ý thức mở to miệng, tay phải lại lấy miếng nữa đưa qua, "Ngon thì ăn nhiều chút."

Đường Tư Hoàng không nói gì, há miệng ăn vào, lại nằm xuống đùi Đường Miểu, sau khi nhai xong thì liếc mắt ra hiệu cậu tiếp tục. Đường Miểu không hiểu sao, không hề thấy tình cảnh này có gì không bình thường, lại càng không muốn cự tuyệt, trên mặt thậm chí còn bất giác nở nụ cười. Lúc Đường Tư Hoàng nhai nuốt, đầu không tránh khỏi tạo vài chấn động nhỏ trên đùi cậu, Đường Miểu thấy mình lại bắt đầu nóng lên rồi.

"Cha, đây là vị mặn, con nhớ còn có vị ngọt nữa. Cha ăn không?"

"Ân."

Hắc Uy ngẩng đầu cả nửa ngày, vẫn không thấy được thịt khô của bọn nó, bình tĩnh nhìn hai vị chủ nhân, rồi yên tĩnh nằm rạp xuống đất chợp mắt. Charles lúc nào cũng bán manh, hai tay luôn dựng thẳng nay rũ xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tiểu chủ nhân mình thích nhất, thấy cậu chỉ không ngừng đút cho đại chủ nhân, đành phải kêu ô ô một tiếng, đầy đáng thương ghé vào nằm cạnh Hắc Uy.

Trong một ghế lô khác, Phương Cổ cùng Phương Đại rất mau đã có được một bữa ăn nóng hổi. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Phương Cổ được ăn no, không chỉ có rau quả, còn có thịt và canh, lúc này mới thấy khôi phục lại tinh thần cùng sức lực, chủ động đề nghị hành động sớm.

Tất cả lần nữa tụ tập lại "Phòng họp", Đường Tư Hoàng cũng phải có mặt để trấn thủ ra lệnh kịp thời cho Đường Văn. Đường Văn đưa cho Phương Cổ một bộ đàm để liên lạc.

Trong tay Đường Văn có đủ loại bản đồ lộ tuyến đường sắt. Xe lửa hiện tại đang ở nhánh đường thứ nhất của nhà ga. Theo chỉ dẫn của bản đồ thì Phương Cổ cần vặn khóa bẻ ghi đổi đường ray qua nhánh hai. Bằng không, đoàn tàu sẽ tiếp tục đi thẳng tới tận CD thị ở phía tây. Phương Cổ phải trong một phút xác định đúng lộ tuyến đường đi, nếu vậy, hắn phải giảm bớt đi rất nhiều việc.

Đường Miểu kỳ thật có cố tình quan sát các thao tác cụ thể, nhưng cậu biết rõ Đường Tư Hoàng tuyệt đối sẽ không đồng ý cho mình xuống xe, nên không mở lời.

Từ cửa sổ có thể nhìn thấy đám tang thi vẫn còn du đãng không mục đích bên ngoài, chứng thực rõ ràng bọn chúng thật sự không cảm giác được sự tồn tại của Phương Cổ. Người trên xe lửa đều thở phào một hơi.

"Tìm được chỗ bẻ ghi chưa?" Đường Văn hỏi.

"Chờ một chút...Đã tìm được."

"Rất tốt.." Mặt Đường Văn hiện lên ý cười, "Ghi đường nằm ở bên trái hay phải?"

"Trái."

Đường Văn lập tức nói: "Cầm chặt cần bẻ ghi dùng sức đẩy về trước, vặn ghi đường tới bên phải là được."

Tất cả mọi người đều bất giác ngừng thở, hơn mười giây sau, trong bộ đàm truyền ra âm thanh nhẹ nhõm của Phương Cổ: "Tốt rồi, có thể lái đi rồi. Tôi lập tức quay lại."

Đường Văn thở phào, nói một câu "Đường Võ, chuẩn bị lái xe", liền xoay người ra ngoài.

"Văn thúc, thúc đi đâu vậy?" Đường Hâm tò mò hỏi.

Đường Văn cắn răng nói: "Tôi muốn đích thân bỏ lại gã Tần Cường kia!"

Không ai có ý kiến. Về phần Tần Cường có thể sống sót rời khỏi nhà ga hay không, thì phải xem vận mệnh của gã rồi. Mặc cho số phận a.

Nửa phút sau, xe lửa chậm rãi rời ga, rồi từ từ tăng tốc.

Trong toa hai, sắc mặt Lý Long âm trầm, không biết đang tính toán cái gì, cảm nhận được xe đột nhiên chuyển động, lập tức lộ ra vẻ vui sướng.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Long ca, xe lửa rời ga rồi!" Một tên trẻ tuổi cạnh gã kinh hỉ nói.

************************************************

Bình Luận (0)
Comment