Tang Thế Tình Nhân

Chương 166

Tất cả trầm mặc một lúc, Trần Lập còn chưa kịp nói gì, binh lính kia đã nhanh như chớp rút súng ra, nhắm ngay đầu mình, súng vang "đoàng" một tiếng, máu tươi văng ra. Người lính nọ té trên đất, mặt lại mang theo nụ cười thoải mái nhàn nhạt.

Đường Miểu siết chặt lấy tay Đường Tư Hoàng, liền bị y nắm lại khẽ siết như trấn an rồi mới buông ra.

Ba người của Tiểu Cường đội mặt đầy bi ai cùng khủng hoảng, bọn họ biết biến thành tang thi là một chuyện rất kinh khủng, nhưng vì từ đó tới giờ vẫn có thể thoát khỏi nguy hiểm nên chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người mình, lúc này, bọn họ mới thật sự cảm giác được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng khi cận kề cái chết.

"Đội trưởng...giết tôi đi." Một người trong đó bi thương nói.

Mục Hải lắc đầu: "Ba người các cậu đi đi."

Một nam nhân bên B thị quay đầu qua, nhìn chằm chằm Mục Hải, mặt hiện rõ vẻ không đồng ý: "Ba người bọn họ nhất định sẽ biến thành tang thi, thả bọn họ chẳng khác nào lại tăng thêm ba người uy hiếp đến nhân loại."

Mục Hải mặt không đổi sắc nhìn gã: "Vậy sao? Đợi trời sáng rồi tôi sẽ giết thêm 6 tang thi nữa."

Người nọ lập tức á khẩu không trả lời được.

Mục Hải và thuộc hạ của hắn nhanh chóng mở cửa ra, để ba người bị thương kia rời đi. Ba người quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi chạy đi thật xa.

Trần Lập lạnh nhạt nhìn mấy người trước mắt, bước tới trước, ánh mắt lạnh lẽo: "Các người là người bên B thị sao? Vậy tôi muốn thỉnh giáo một chút, các người tại sao lại tới vào lúc này, mà không phải trước lúc trời tối hay sau khi trời sáng?"

Người nam nhân có vết chân chim ở khóe mắt mới mở miệng vừa rồi nhíu mày: "Đây cũng không phải kết quả chúng tôi muốn, nếu không phải đội trưởng của chúng tôi bệnh nặng quá phải cần thuốc thì chúng tôi cũng không vội tới tụ họp với các anh như vậy."

"Bệnh nặng?" Ánh mắt Trần Lập quét qua, dừng lại ở một nam nhân đang được hai nam nhân khác dìu đi. Dò xét từ trên xuống dưới, "Anh ta bị bệnh gì? Cũng bị tang thi cắn?"

"Đương nhiên không phải." "Vết chân chim" trừng mắt một cái với hắn, "Đội trưởng chỉ là bị cảm nên phát sốt, trên đường đi bọn tôi bỏ đi một chiếc xe, hộp thuốc cũng quăng mất, nên mới muốn tới tìm các anh xem có thuốc hạ sốt không. Đương nhiên là dùng vật tư khác đổi lại."

Sắc mặt Trần Lập hơi hòa hoãn một chút, cũng không muốn chọi cứng với viện nghiên cứu B thị bên kia, ra hiệu với thuộc hạ. Một thuộc hạ lập tức lấy ra hộp thuốc hạ sốt.

"Vết chân chim" tiếp nhận, rồi lấy hai bao giấy vệ sinh vẫn còn nguyên trong ba lô ra.

"Dùng cái này đổi được không?"

Trần Lập gật gật đầu.

Thứ như giấy vệ sinh là một vật phẩm quý hiếm như rượu và thuốc lá, vì là tài nguyên không thể tái chế được, dùng rồi là không còn nữa. Nên rất ít người có thể dùng. Lúc trước khi lần đầu tiên Đường Miểu nghe thấy có người dùng lá cây chùi mông thì cười vật vã chừng hai ba phút, cực kỳ thấy may mắn mình có một cái không gian, giấy vệ sinh trong đó hoàn toàn đủ để bọn họ dùng.

"Bên trên có phòng, lên rồi nói sau." Trần Lập nói.

"Vết chân chim" gật đầu, phân phó hai thuộc hạ đã giải quyết ba người bị cắn lưu lại ở tầng một gác đêm, sau đó cùng những người khác nâng đội trưởng của mình theo mọi người lên lầu.

Trần Lập, Đường Tư Hoàng và Mục Hải mỗi người đều lưu lại một đội viên để gác đêm.

Đến tầng hai, "vết chân chim" đút thuốc cho đội trưởng của mình trước, đỡ hắn nằm xuống giường, sau đó hai bên mới chính thức làm quen. Đội mà B thị phái qua là một tiểu đội người sống sót, tên là tiểu đội Hy Vọng. "Vết chân chim" là đội phó của đội - Nghiêm Đào, người sinh bệnh là đội trưởng Phương Lễ. Đội bọn họ lần này tới hai mươi người, hiện tại chỉ còn lại mười lăm.

Không cần thiết phải nói nhiều, song phương trực tiếp lấy tư liệu ra trao đổi.

Tư liệu do Hạ Trà Trà giữ, hiển nhiên cũng do cô tiếp nhận, vội vàng mở ra xem, sau đó đưa cho Trần Lập, mọi người thay phiên nhau xem.

Nghiêm Đào kinh ngạc liếc nhìn bọn họ.

Trần Lập giải thích ngắn gọn đây là điều kiện để hộ tống tư liệu. Nghiêm Đào sắc mặt vui mừng, nghĩ về rồi bọn họ cũng phải yêu cầu viện nghiên cứu cho bọn họ quyền được xem tư liệu này.

Khi tư liệu đến tay Đường Tư Hoàng, Đường Miểu cũng qua xem chung. Có một vài thuật ngữ chuyên môn phức tạp bọn họ không hiểu lắm nhưng vẫn xem được kết luận cuối cùng. Virus tang thi đích thực có liên quan tới bão Mặt Trời, cũng thật sự có tiến hóa, trước mắt vẫn chưa tìm được nguyên nhân, cũng tạm thời không có thứ thuốc nào chữa được, nhưng tin rằng trong tương lai, nhất định có thể tìm được phương pháp giải quyết, vì cho tới hiện tại, trừ con người thì các loài thực vật và động vật khác đều không bị bão Mặt Trời ảnh hưởng. Từ điểm khởi đầu này, rất có khả năng tìm được cách phòng ngự hay cách chữa trị nào đó.

Đường Miểu thở dài, có chút thất vọng. Trận chiến này xem ra vẫn còn kéo dài rất lâu.

Không còn chuyện gì nữa, sau khi trời sáng, tất cả ăn một bữa sáng đơn giản xong thì tạm biệt đối phương, xuất phát tới điểm đến của mỗi người.

Trước khi đi, Đường Miểu trong lúc vô tình thấy được sắc mặt của Phương Lễ, có một dự cảm không tốt lắm. Hắn ta quả thật đang sốt, nhưng nhìn bệnh trạng thì lại không đơn giản chỉ là sốt do cảm.

Bất quá, giao tình hai bên không sâu, cậu dù có nói thì bọn họ cũng không tin. Cứ thế mà tạm biệt.

- Hết quyển 2 -

Quyển 3: Nguy cơ tiến hóa

Bình Luận (0)
Comment