Tang Thế Tình Nhân

Chương 170

"Đường Miểu, em đang viết gì đấy?" Đường Hâm đang chơi đấu địa chủ với Đường Võ, Phùng Dã. Thẻ chơi là củ lạc, chúng vốn được trữ để gieo hạt vào năm tới, bây giờ bị bọn hắn lấy ra chơi, cũng không biết năm sau còn có thể nảy mầm được không. Mỗi người được chia 20 củ lạc, Đường Hâm bị thua tới hiện tại chỉ còn hai củ. Hắn là cao thủ game online, nhưng đấu địa chủ thật sự không phải thế mạnh của hắn.

"Nhật ký, chừng vài thập niên sau đổi thành "tập hồi ký", nói không chừng còn có thể xuất bản á." Đường Miểu không ngẩng đầu lên trả lời.

Bọn Đường Văn cười rộ lên.

"Ý kiến này được đó." Đường Văn tán thành, "Mà nói tới cái này, chính phủ có lẽ cũng có người ghi chép lại chuyện này, vài thập niên sau đây sẽ là một sự kiện lịch sử nổi tiếng đấy. Chỉ là cái "sự kiện lịch sử" này thảm trọng hơn nhiều so với dĩ vãng."

"Aii~, tiểu thiếu gia, nhớ viết sự tích giết tang thi anh dũng của chúng tôi vào luôn đấy. Đợi sau này quốc gia khôi phục lại, có lẽ còn có thể dựa theo bản nhật ký này của cậu mà dựng thành phim hay kịch truyền hình đó." Đường Thất cười hì hì nói, thuận tay ra một bài "thuận tử" lớn hơn Đường Hâm.

Đường Miểu ho nhẹ một tiếng, có hơi xấu hổ. Tuy trong nhật ký cậu cũng có ghi vài sự kiện chủ yếu, nhưng càng nhiều hơn là kinh nghiệm khi đi cùng Đường Tư Hoàng và tâm tình của bản thân. Cậu nghĩ, về sau nếu có thời gian cậu có nên viết tách nhật ký của mình với bản ghi chép các sự kiện đặc biệt ra hay không nhỉ?

""Cha hoàn toàn không kén ăn, tôi luôn thấy rất bội phục, nhưng thật không ngờ cha lại sợ ăn khổ qua"..."

Đường Tư Hoàng bất thình lình nói một câu, Đường Miểu cả kinh, nháy mắt phản ứng lại, vội vàng đưa tay đóng laptop, không nói gì mở to mắt nhìn Đường Tư Hoàng.

"Cha." Đường Miểu rũ mắt lén liếc y.

"Vô tình thấy." Đường Tư Hoàng vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhướn mày nhìn cậu, ngữ khí có chút nguy hiểm, "Cái gì gọi là "sợ ăn khổ qua"? Chỉ là không thích."

Đường Miểu cười gượng hai tiếng: "Con sửa ngay." "Đùa giỡn" Đường Tư Hoàng trong viết lách là lạc thú của cậu nha.

Bọn Đường Văn cũng nhịn không được cười phá lên.

Tuyết rơi liên tục ba ngày ba đêm vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng. Tuyết lớn như vầy không biết lại có bao nhiêu người chết đây. Hơn nữa, tuyết rơi dày như thế rất khó khăn cho những người muốn ra ngoài, với những người có kho dự trữ phong phú như bọn họ còn dễ nói, nhưng những người ăn bữa nay lo bữa mai thì không thể không ra ngoài giết tang thi, hoặc thu thập vật tư. Thời tiết lạnh băng như bây giờ cũng ảnh hưởng rất lớn đến tang thi, gần đây ngoài căn cứ chỉ có thể thấy rải rác vài con, có không ít con bị vùi dưới tuyết. Dù muốn ra ngoài giết tang thi thì thu hoạch cũng rất nhỏ. Còn thu thập vật tư thì phải tới những nơi xa hơn, dù có xe thì chạy trên con đường đầy tuyết thế này cũng vô cùng nguy hiểm.

Từ khi đến căn cứ, Đường Tư Hoàng mỗi ngày đều sẽ giao cho những người ở nhà không làm nhiệm vụ một nhiệm vụ nhỏ, đó là tới nhà ăn công cộng một chuyến, không phải tới ăn cơm, mà là để xem tình trạng thức ăn mọi người ăn ở nhà ăn công cộng. Thông qua điểm này có thể suy đoán tổng thể về tình hình dự trữ lương thực của căn cứ. Phải thừa nhận, Đường Tư Hoàng là một người rất thông minh.

Mấy ngày nay Đường Nhất và Phùng Dã mỗi ngày đều thay phiên nhau tới nhà ăn công cộng, phát hiện thức ăn ở đó hiện tại đã đổi thành mỗi phần ăn chỉ có hai cái bánh bao và một chén canh. Không còn cơm trắng nữa. Từ điểm này, tuy không thể khẳng định trăm phần trăm tình hình dự trữ lương thực của căn cứ không ổn, nhưng ít ra đã nói rõ cao tầng của căn cứ đã cảnh giác với trời đông giá rét này.

Thất tình lục dục * của con người, một dục trong đó là thèm ăn. Người chưa từng trải qua đói khát có thể vĩnh viễn cũng không biết đói khát là loại cảm giác khủng khiếp đến cỡ nào, dạ dày giống như bị một bàn tay vô hình moi ra hết mọi thứ trong đó vậy. Một hai ngày uống nước còn có thể gắng gượng được, nhưng tới ngày thứ ba sẽ trở nên khó chịu được. Huống hồ hiện tại trời còn lạnh thế này, cảm giác vừa đói vừa rét đó có thể bức người ta phát điên, thậm chí là bức chết. (*: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)

Không có thức ăn, vài người tránh trong nhà dần ra ngoài, tâm ôm hy vọng may mắn tìm kiếm khắp nơi, nếu thật sự không tìm thấy thứ gì có giá trị thì chỉ có thể ra ngoài căn cứ. Thế nhưng lúc này, tang thi bên ngoài rất ít, con đường vì tuyết rơi đã nhiều ngày cũng trở nên không an toàn. Mọi người dù đói cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về, không thể không ở lại căn cứ nghĩ cách khác.

Còn biện pháp khác sao? Bọn họ đã không có đủ điểm, cũng không có đủ vật tư để đổi với người khác. Hơn nữa bây giờ, ai cũng không biết tuyết sẽ rơi tới lúc nào, dù có dư lương thực, ai lại đem đổi nó đi chứ?

Bất đắc dĩ, bọn hắn đành thừa dịp vài hộ gia đình không cảnh giác lẻn vào trộm, thậm chí là cướp từ trong tay bọn họ... Nếu có thể, chẳng ai muốn trở thành người xấu cả, nhưng cuộc sống đã bức bọn hắn phải làm như thế. Vì sống, bọn hắn không còn cách nào khác. Vì vậy, mấu chốt đạo đức của mọi người cứ thế mà dần hạ xuống.

Thời gian này căn cứ bắt đầu rối loạn, thỉnh thoảng sẽ có một cuộc bạo động nhỏ, ba, năm người chạy trốn trên nền tuyết, đuổi theo mấy tên trộm hoặc cướp, lăn lộn dưới đất ẩu đả đánh nhau. Lúc này đã không còn ai quản bọn họ làm cái quái gì nữa, trời lạnh thế này, các binh sĩ có thể kiên trì mỗi ngày tuần tra hai lần đã rất không dễ dàng, dù mấy "chuyện nhỏ" như thế xảy ra nhiều hơn thì họ cũng chẳng muốn quản nữa.

Đương nhiên, vẫn còn một số người có khí phách, cảm thấy khinh thường việc trộm cắp, bọn họ dựa vào chính sức mình đi ra ngoài căn cứ, đi xa hơn để giết tang thi hoặc thu thập vật tư. Dù đi đốn củi cũng đổi được vật tư, trong căn cứ khẳng định có người không có củi đốt. Nhưng những người này phần lớn hoặc là chết cóng trong tuyết, hoặc vì phản ứng chậm chạp mà chết trong miệng tang thi. Tang thi chỉ vì buốt nên hoạt động mới hơi chậm chạp, nhưng chúng không hề sợ lạnh, nên vẫn sẽ du đãng bên ngoài. Người thành công, chỉ là số ít.

Mặt khác, cũng có một số người, ví dụ như các tiểu đội sinh tồn, bọn họ có khí lực, có vũ khí, đội ngũ cũng khá lớn, không sợ hãi rời khỏi căn cứ tiếp tục sưu tập vật tư hoặc giết tang thi, ngẫu nhiên cũng khải hoàn trở về, nhưng bọn họ lại đánh giá thấp sức mạnh của đám dân chạy nạn. Còn chưa về tới cửa căn cứ, một nhóm lớn dân chạy nạn đã như không sợ chết đổ ào tới, liều mạng giành giật, dù tay bị chém một đao cũng như không cảm nhận được đau đớn. Tra tấn do đói khát còn hơn cả đau đớn trên thân thể, lương thực là thứ duy nhất mà mắt bọn họ có thể thấy. Tiểu đội nào lực lượng cường đại thì còn có thể may mắn đào thoát; sức yếu hoặc do dự mềm lòng, chỉ sợ sẽ phải nếm đau khổ trong "cuộc chiến" này. Có người đã từng mềm lòng, sau khi chịu giáo huấn thì những lần sau không còn ngần ngại nữa mà trực tiếp vung đao giết hết những ai dám cướp đồ của mình.

Đương nhiên, cũng không thiếu mấy tên cường hãn, bọn hắn vô cùng thoải mái rời khỏi căn cứ, xử lý tang thi cực dứt khoát, tiêu sái mang đống vật tư về, cũng không chút do dự đá bay hoặc chém giết những dân chạy nạn chạy tới cướp vật tư của bọn hắn, sau đó an toàn về đến nhà, thư thái hưởng thụ thức ăn mình mang về.

Trong căn cứ vốn có cướp bóc, giờ có luôn giết người. Dù sao phía trên đã không để ý tới sống chết của bọn họ thì bọn họ cần gì phải làm theo kế hoạch của bên trên chứ?

Trận tuyết đầu tiên này tựa như cột mốc đánh dấu sự biến đổi tình thế, cũng là cột mốc đánh dấu sự thay đổi của nhân tâm.

Quân đoàn hoa quả tuy không xếp hạng nhất trong căn cứ nhưng không ai dám bỏ qua thực lực của bọn hắn. Trong trận tuyết này, bọn hắn cũng trở thành mục tiêu của vài người không sợ chết.

Trong đám dân chạy nạn có không ít người có đầu óc, dùng "mềm" trước. Phái đi mấy nữ nhân và trẻ con, để bọn họ dùng sức gõ cửa cầu giúp đỡ. Đứa nhỏ ba tuổi oa oa khóc lên, quả thật có thể làm người ta mềm lòng, đặc biệt là khi tiếng khóc rõ to kia dần dần suy yếu, giống như có người đập mấy phát búa vào ngực vậy.

Đường Miểu mềm lòng nhưng lý trí cậu không hề thả lỏng. Mặc kệ sau lưng những nữ nhân và mấy đứa bé đó có người sai sử hay không, hiện tại nhượng bộ chỉ càng mang thêm nhiều người tới. Thời buổi bây giờ, không ai đủ khả năng làm từ thiện cả.

Xuân thẩm nghe tiếng trẻ con khóc bên ngoài liền rơi nước mắt. Bà và Đường Xuân vẫn chưa có con, chỉ vài giây đã bị đả động. Từ khi vào căn cứ, bà luôn phụ trách dọn dẹp vệ sinh và nấu cơm, dù ra ngoài thì cũng có mấy người Đường Xuân đi cùng mua chút đồ hoặc đi dạo, gần như chưa từng thấy vẻ thối nát của tận thế, lúc này nhịn không được lên tiếng.

"Đường Xuân..."

Bà vừa mở miệng, Đường Xuân liền hung hăng trừng một cái, ngữ khí nghiêm khắc: "Im ngay. Bà giúp được bây giờ thì giúp được cả mùa đông không? Bà giúp được một đứa thì giúp được toàn bộ tụi nó sao?"

Sắc mặt Xuân thẩm lập tức cũng trở nên khó coi, dù bà có sai thì cũng không thể hung dữ mắng bà ngay trước mặt nhiều người như vậy chứ. Bà cũng có lòng tự trọng, cần mặt mũi vậy.

"Xuân bá, đừng dọa Xuân thẩm như thế. Xuân thẩm không nghĩ thông thì bác từ từ nói để thím ấy hiểu là được rồi." Đường Văn vỗ vai Xuân thẩm, không tán thành nhìn Đường Xuân. Xuân thẩm là một người phụ nữ tốt, mấy người Đường Văn luôn rất kính trọng bà, luôn xem bà là trưởng bối. Từ sau khi xảy ra tận thế, nếu không phải có Xuân thẩm chiếu cố nhà cửa, quản hết chuyện giặt giũ phơi đồ nấu nướng may vá, mấy đại nam nhân bọn họ không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Sau đó, Đường Văn quay qua Xuân thẩm, nhẹ giọng giải thích: "Xuân thẩm, cửa này không thể mở được. Hai bên trái phải chúng ta đều có "hàng xóm", nói rõ lúc trước cũng bỏ ra không ít mới vào được. Nhưng mấy nữ nhân bên ngoài tại sao không đi nhà bọn họ mà cứ chạy tới trước nhà chúng ta? Hiển nhiên là có ý đồ, biết chúng ta là quân đoàn hoa quả, có vật tư khá nhiều. Cửa này mà mở ra, ngay sau đó nhất định sẽ có càng nhiều người xông vào. Dù những nữ nhân đó không bị người sai sử, thím cho họ một bữa, họ sẽ muốn thêm bữa nữa, thím nói xem có nên cho hay không?"

Xuân thẩm sống ở Đường gia nhiều năm như vậy, cũng không phải là người ngu xuẩn, Đường Văn vừa nói thế thì bà liền hiểu, trở nên khẩn trương nói: "Không thể mở cửa." Nhưng sắc mặt vẫn có chút buồn bã, vì đứa nhỏ ngoài cửa vẫn còn khóc, tiếng khóc như mèo con, từng tiếng nức nở truyền vào khe cửa, nghe vô cùng đáng thương.

Đường Hâm đùa: "Xuân thẩm, không sao đâu. Nếu thím thích trẻ con thì đợi một thời gian nữa khi điều kiện tốt hơn, để Văn thúc bọn họ mau chóng cưới lão bà, sớm sinh con cho thím chăm sóc. Đến lúc đó chỉ sợ thím bận tới không có thời gian thôi."

Mọi người nhịn không được cười rộ lên, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, hiện tại mỗi ngày đều chém chém giết giết, nào ai có lòng dạ mà đi lấy vợ sinh con. Đến lúc đó còn phải chiếu cố thêm cho hai người nữa, ai làm được chứ?

Nữ nhân bên ngoài kiên trì không ngừng đập cửa, nhưng gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ai ra mở cửa, các cô cuối cùng cũng hết hy vọng, lớn tiếng mắng chửi, muốn khó nghe cỡ nào thì khó nghe cỡ ấy.

Đường Miểu nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cậu là lần đầu tiên chứng kiến thấy có người "chửi thề" * lợi hại như thế, không hề trùng lặp luôn. Ò.Ó!!!

(* Nguyên văn: Quốc mạ ( 国骂): Câu chửi toàn dân "Con mẹ nó...", ý ở đây là những câu chửi mà mọi người thường dùng ấy)

*************************************

Bình Luận (0)
Comment