Tang Thế Tình Nhân

Chương 173

Chỉ thấy trông từ xa, mười vạn tang thi như một cơn thủy triều, không nhanh không chậm tiến tới mục tiêu căn cứ từ phía nam, khoảng cách không tới trăm mét. Tầng ngoài cùng căn cứ có một lớp lưới điện, nhưng tang thi quá nhiều, lưới điện vẫn bị tông ngã xuống đất. Tia lửa văng ra khắp nơi không thể ngăn được bước chân của chúng, tang thi sau đạp lên thi thể tang thi trước, dần dần thông qua cửa thứ nhất. Ngửi thấy mùi thịt người nồng đậm, đám tang thi hành động càng thêm nhanh nhẹn, phát ra tiếng gầm rống, lũ lượt tiến tới.

Đám tang thi này có thể không ảnh hưởng gì tới người trong căn cứ, nhưng những người tị nạn bên ngoài thành lúc này đã hoàn toàn rối loạn, bỏ chạy thúc mạng, tiếng thét chói tai nối nhau vang lên, tiếng trẻ con nức nở cùng tiếng hét của mọi người chồng lên nhau, liên tục, khiến lòng người phải hoảng sợ. Có người chạy tới phía đông và phía tây, hy vọng mình sẽ không bị tang thi ép thành sủi cảo, có vài người thì liều mạng chạy về phía cửa lớn căn cứ, điên cuồng đập cửa. Đáng tiếc, cánh cửa này vốn chế ra là để phòng ngừa sự trùng kích của tang thi, vô cùng cứng rắn, sao có thể dễ dàng bị đẩy vào? Người bên trong đương nhiên cũng không mở cửa, nếu sơ suất để tang thi lẻn vào được căn cứ, như thế thì toàn bộ căn cứ có khả năng sẽ thật sự xong đời. Rất nhanh đã có tang thi nhào tới, một phát túm lấy, một ngụm cắn xuống, tham lam gặm cắn "thức ăn", bộ dáng hung tợn làm người ta thấy mà phải kinh hãi.

"Sao lại có nhiều tang thi tụ tập lại như vậy?" Đường Nhất không thể tin được kinh hô một tiếng.

Đường Văn trầm giọng nói: "Tang thi cũng cần thức ăn, tìm thức ăn là bản năng duy nhất của chúng. Khi bọn chúng không tìm thấy thức ăn ngoài căn cứ, hiển nhiên sẽ đi tới những nơi có nhiều người."

"Cha, trong đó cũng có không ít L2, L3!" Sắc mặt Đường Miểu hơi tái, xoay người lại báo cáo, nhất thời kích động, chân suýt nữa đạp vào khoảng không, lá cây héo rũ "rào rào" rơi xuống, làm người bên dưới giật nảy mình.

"Còn không xuống!" Đường Tư Hoàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, nghiến răng nói.

Đường Miểu cảm thấy lửa giận của cha mình đã sắp tới cực hạn rồi, vội vàng nhanh nhẹn từ trên cây đi xuống, tự giác đi tới trước mặt Đường Tư Hoàng, đầu cúi thấp trưng ra bộ dáng vô cùng nhu thuận. Mấy người Đường Văn vốn đang lo lắng vì tình hình bên ngoài, thấy thế liền muốn cười nhưng không dám.

"Có phải con muốn ta đánh con không?" Đường Tư Hoàng bị Đường Miểu làm cho tức giận không nhẹ.

Đường Miểu thấy y tức giận tới mức tay khẽ động, còn tưởng y muốn tát mình, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cánh tay trái của y, hai mắt vô tội chớp chớp, vội vàng nói: "Phụ thân, nhi thần biết sai rồi!"

Lại bắt đầu bán manh rồi. Đường Hâm khinh bỉ liếc cậu.

Đường Tư Hoàng quả thật bị làm cho tức giận không thôi, cố nhịn xuống, nhưng vẫn không được, nâng cánh tay phải được tự do lên vỗ một phát lên trán cậu.

Đường Miểu vội vàng che trán lại, nghiêm mặt khuyên: "Cha, đánh vào đầu rất dễ làm người ta bị ngốc."

Đường Tư Hoàng cười như không cười, tức giận nói: "Thế đánh đòn thì sao? Hửm?"

Đường Miểu cả kinh, vô thức che mông lại. Cậu có thể nói cho Đường Tư Hoàng là mình đã hơn hai mươi rồi không? TTATT

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh, mọi người liền quay đầu nhìn binh sĩ trên tường vây. Đường Miểu phát hiện thấy trên đầu tường có vài cái nỏ cỡ lớn, mỗi lần phóng có thể cùng lúc bắn ra mười mũi tên. Người bắn tên không ngừng lắp tên vào, bắn đi. Đường Miểu không khỏi kinh ngạc mở to mắt, lập tức hiểu rõ. Hiện tại hơn phân nửa nhà máy công trình quân sự đã ngừng sản xuất, trong thời gian ngắn không có khả năng đi vào sản xuất, đạn dược có hạn, nên vũ khí thời cổ đại hiển nhiên phát huy tác dụng. Loại nỏ kia là nỏ cầm tay, áp dụng phương pháp tổ ba người luân phiên bắn tên, mỗi tổ có thể bắn ra mười mũi tên. Trí tuệ của người xưa thật sự làm người ta kính nể.

Đường Võ lắm mồm nói một câu: "Nghe nói là do bên trên thấy chúng ta chém trúc làm nỏ mới nghĩ tới đó."

"Tiên sinh, lại có người kích phát dị năng!" Thanh âm Đường Thất đột nhiên truyền tới từ bên trên.

Đường Miểu ngẩng đầu lên, không biết hắn đã leo lên cây từ lúc nào, trong tay là ống nhòm vốn nằm trên cổ Đường Tư Hoàng.

Bên cạnh có không ít người sống sót khẩn trương chờ đợi kết quả trận chiến, nghe thấy lời Đường Thất đều lập tức nhìn qua, còn có người không đợi được mà hỏi là dị năng gì.

Đường Thất không để ý tới bọn họ, vẫn cầm ống nhòm nhìn ra ngoài, đợi Đường Tư Hoàng hỏi mới đáp: "Dị năng hệ hỏa. Ách, người đó rất lợi hại, một quả cầu lửa lớn diệt được năm tang thi...ai~, đáng tiếc."

Đường Thất tiếc nuối quay đầu lại: "Tang thi thật sự quá nhiều, anh ta vẫn bị chúng cắn."

Mọi người lâm vào trầm mặc, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, mặt lộ ra vài phần bi ai.

Đường Tư Hoàng ngẩng đầu nhìn binh sĩ ghé vào đầu tường xạ kích, thần sắc mỗi người đều rất ngưng trọng, dù y không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cũng đoán được tình hình khá xấu. Nhưng cái Đường Tư Hoàng lo lắng không phải đám tang thi — tang thi bên ngoài có nhiều thì cũng có hạn, dù phải mười người đối phó một tang thi thì cũng diệt được. Cái y lo lắng là, tiêu diệt hơn 10 vạn tang thi, phải hao ít nhất mười vạn viên đạn. Lượng đạn dự trữ trong căn cứ có đủ để bọn họ tiêu hao nhiều đến vậy trong trận đại chiến này không? Cứ thế này, sẽ bất lợi cho sự phát triển lâu dài của căn cứ. Y như đã thấy được hình ảnh căn cứ bị tiêu diệt.

Nỗi lo lắng của Đường Miểu không khác Đường Tư Hoàng lắm. So với việc đứng ở đây, cậu càng hy vọng có thể ở đầu tường vây đối phó tang thi, ít nhất có thể vì quân đội mà tiết kiệm được vài viên đạn. Nếu như có ngày dùng hết đạn trong căn cứ, bị tang thi bao vây, như vậy chẳng phải người trong căn cứ sẽ bị vây chết trong căn cứ sao? Nhóm người sống sót có súng trong căn cứ rất ít, phần lớn toàn là vũ khí lạnh như đao, ná cao su, cung và nỏ các loại. Nếu có thể huy động những người này thì chẳng phải có thể tiết kiệm càng nhiều đạn sao? Đã có chỗ ở ổn định trong căn cứ, cậu đương nhiên không hy vọng căn cứ gặp chuyện không hay.

Đáng tiếc, không biết bên trên rốt cuộc là nghĩ thế nào mà không cho bọn họ tham gia.

Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Về thôi."

Đường Miểu là người đầu tiên hưởng ứng. Bây giờ đứng đây cũng chả giúp được gì.

Chỉ để lại Đường Xuân ở đó chờ kết quả, những người còn lại trở về biệt thự trước. Tâm trạng mọi người đều rất trầm trọng, rất rõ ràng, người ngoài thành chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Đó chính là hai mươi vạn người còn sống sờ sờ trước mắt!

Ngồi ổn định, Đường Văn nhìn Đường Tư Hoàng, lập tức nói: "Tiên sinh, ngài xem chúng ta có nên tìm cách trà trộn vào quân đội không? Thế cũng dễ nghe ngóng chút tin tức nội bộ. Tỷ như trận đánh hôm nay, nếu chúng ta có người trong quân đội, đợi đến lúc chấm dứt thì ít nhất có thể biết được đám tang thi rốt cuộc đã tiến hóa đến trình độ nào, tỉ lệ tiến hóa là bao nhiêu. Như thế, trong lòng cũng có thể chuẩn bị trước."

Mấy người Đường Võ nhao nhao gật đầu. Kỳ thật ngay từ đầu khi tới căn cứ, bọn họ đã nghĩ cứ dứt khoát vào quân đội là được, không chỉ thu thập được tin tức nhanh hơn người thường, hơn nữa dưới tình huống bình thường binh sĩ chỉ cần thủ thành, không cần làm nhiệm vụ, sống tốt hơn là liều chết liều sống bên ngoài nhiều. Bất quá sau khi Đường Tư Hoàng phân tích cái hại khi vào quân đội, bọn hắn mới bỏ đi ý niệm này.

Đường Tư Hoàng lên tiếng: "Các cậu nghĩ quá đơn giản, nhìn tình hình và cách quản lý của căn cứ hiện tại, có thể thấy cao tầng căn cứ vẫn còn chưa thật sự hiểu được tình trạng trước mắt. Nếu bọn họ ý thức được thì cũng sẽ không như bây giờ. Vào quân đội chẳng khác nào ký hợp đồng tự bán mình, muốn trở ra chỉ sợ không dễ dàng." Nếu Đường Miểu không có không gian, sau khi vào căn cứ, y nhất định sẽ sắp xếp cho vài ba thuộc hạ vào quân đội, thậm chí còn sẽ nghĩ cách tiến vào tầng lớp quản lý. Nhưng trên người Đường Miểu có một bí mật lớn nghịch thiên như vậy, một khi bị quân đội và chính quyền biết được, hậu quả sẽ rất khó lường, Đường Miểu nhẹ thì trở thành công cụ của căn cứ, nặng thì tính mạng khó giữ. Hai kết quả này y đều không cho phép xuất hiện, y sẽ không bất chấp mọi thứ mà mạo hiểm.

Đường Miểu đại khái cũng đoán được lý do Đường Tư Hoàng không muốn tiếp xúc với quân đội và chính quyền, lặng lẽ nắm chặt tay Đường Tư Hoàng, lộ ra hai lúm đồng tiền với y. Đường Tư Hoàng khẽ siết tay cậu rồi buông ra.

Đường Hâm không ngốc, cũng nhìn ra được papa luôn tránh tiếp xúc với quân đội và chính phủ. Về phần nguyên nhân, hắn đương nhiên cũng hiểu được.

Phùng Dã có hơi mờ mịt: "Tình trạng và cách quản lý của căn cứ? Có vấn đề gì sao?" Tuy căn cứ có hơi rối loạn nhưng trong tình cảnh mạt thế hiện tại thì cũng có thể xem như không tồi. Hơn nữa, chuyện giết người cướp của trước mạt thế không phải cũng có sao? Hắn không thấy có gì đáng lo cả.

Đường Văn được Đường Tư Hoàng chỉ điểm, dường như hiểu được một chút, vẻ mặt suy ngẫm.

"Ý papa là, cao tầng căn cứ khi đối phó với tang thi luôn rất bị động, cho rằng trong căn cứ cũng không thật sự an toàn." Đường Hâm phân tích.

Những người khác cả kinh.

"Sao trong căn cứ cũng không an toàn?" Đường Thất giật mình nói, "Phòng thủ của căn cứ chúng tôi đã sớm thấy, tường vây cũng đủ dày, tang thi muốn đột phá tiến vào tuyệt đối không dễ dàng."

Phùng Dã gật đầu phụ họa.

Đường Miểu cười nói: "Không phải ý này. Ở một mức độ nào đó mà nói, thì căn cứ quả thật an toàn. Nhưng các anh đừng quên, chúng ta ở trong căn cứ cũng chẳng khác gì bị bao vây trong này. Bên ngoài càng nguy hiểm, tài nguyên trong căn cứ sẽ càng ít, ví dụ như lương thực, đạn dược chẳng hạn. Chờ khi tất cả đều hết, dù tang thi không vào thì chúng ta cũng sẽ bị vây chết."

"Được rồi, đây đều không phải vấn đề chúng ta cần quan tâm." Đường Tư Hoàng thấy Phùng Dã dường như vẫn còn thắc mắc, lập tức cắt lời, nhàn nhạt nói, "Dù bên trên có làm sai thì cũng không có chỗ cho chúng ta nhúng tay vào. Để ý tốt bản thân là được rồi." Những thủ hạ được y lưu lại này, đều là người khôn khéo. Y cũng không hy vọng bọn hắn thảo luận quá nhiều, bằng không, bọn họ sẽ phát hiện y bài xích quân đội và chính quyền.

Tất cả đều trầm mặc, hiện tại cũng chỉ có thể đợi Đường Xuân mang kết quả cuộc chiến về.

Đường Miểu về phòng mình lấy laptop ra, tiếp tục đánh nhật ký.

Cuộc thảm chiến kéo dài liên tục tới hơn 4 giờ chiều, tâm tình mọi người lại càng trầm trọng.

Đường Miểu cũng không bất ngờ lắm với chuyện này, tang thi không có trí tuệ, dù biết có người đối phó mình, bọn nó cũng không bỏ chạy, chỉ biết tiếp tục xông tới, đuổi tận giết tuyệt "thức ăn" phát hiện được mới bỏ qua. Lúc Đường Xuân nói cho mọi người trận chiến đã chấm dứt, thì tất cả đều minh bạch, người sống sót bên ngoài chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều, dù không chết, chỉ sợ cũng biến thành đồng loại của tang thi.

Còn về báo cáo thương vong, bên trên không có khả năng công khai ra.

*********************************

Anh Hoàng trọng vk khinh thuộc hạ qué:3 ~~~

Bình Luận (0)
Comment