Mọi người kiểm tra mới phát hiện bếp đã tắt lửa rồi.
Đường Nhất hận không thể đập chết chính mình, xấu hổ nói: "Tiên sinh, thật xin lỗi. Tôi đã quên kiểm tra xem còn bao nhiêu ga." Vừa rồi hắn quá hưng phấn.
Đường Tư Hoàng nhướng mày nhìn hắn, chỉ vài giây trầm mặc lại khiến bọn Đường Võ có chút kinh hãi, không dám lên tiếng. Đường Tư Hoàng chưa bao giờ bạc đãi đám thuộc hạ bọn hắn, nhưng lúc cần nghiêm khắc thì tuyệt không nương tay. Sai lầm của Đường Nhất hôm nay tuyệt đối không phải cái sai nhỏ. Phải biết, trong tình cảnh tận thế hiện tại, bất kỳ sai lầm nhỏ nào trong ngày thường cũng đều có thể hại chết chính mình, thậm chí là đồng bạn xung quanh.
Trong lòng Đường Nhất hiểu rõ, cũng không có ý ngụy biện cho mình, im lặng chờ Đường Tư Hoàng xử lý.
Đường Miểu kéo tay Đường Tư Hoàng, lúc này Đường Tư Hoàng mới dời ánh mắt đi, lạnh nhạt nói: "Tới đi."
Đường Nhất thầm tự nhắc nhở mình nhất định không thể tái phạm cùng một sai lầm thế này, sau khi Đường Tam đặt một cái giá đỡ trên đống lửa thì nhanh nhẹn bắt nồi lên.
Đường Tam vỗ vỗ vai Đường Nhất, Đường Nhất cười lại với hắn.
Khoảng chừng 20 phút sau, mùi cơm thơm nứt mũi bốc lên tỏa khắp trong không khí. Trên mặt mọi người đều hiện lên ý cười. Đường Nhất cầm lấy chồng chén đã chuẩn bị từ lâu, bới cho mỗi người một chén lớn. Không có đồ ăn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nuốt cơm nóng vào bụng, dạ dày liền cảm thấy thoải mái, cả người cũng dần ấm lên.
Đường Võ lắc đầu thở dài: "Lần này thật sự là thất sách. Tôi quyết định về sau mặc kệ là đi đâu đều sẽ mang theo rau ngâm tiểu thiếu gia và Xuân thẩm làm trên người."
Bọn Trương Vọng nghĩ tới mỹ vị của rau ngâm, không khỏi đều nuốt nước miếng.
Đường Miểu thầm lắc đầu. Lần này mọi người xem như khôn ra một chút.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ầm ĩ.
"Rầm rầm rầm —" sau ba tiếng đập cửa liên tiếp, bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng nói.
"Đám tang thi đều vây ở đây, bên trong nhất định có người."
"Tiên sinh?" Tất cả đều nhìn về phía Đường Tư Hoàng.
Đường Võ lên tiếng: "Dứt khoát đừng lên tiếng, cứ vờ như không có người, người bên ngoài không nghe thấy tiếng thì sẽ rời đi thôi."
Đường Tư Hoàng gật đầu. Mọi người im lặng ăn cơm, ai ngờ vừa ăn được vài đũa, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang lớn.
"Người bên trong mau mở cửa, bằng không, bọn tao sẽ phá cửa!"
Đường Miểu nhíu mày. Lai giả bất thiện
*.
(*: kẻ đến là kẻ xấu, không có ý tốt)Bọn Đường Võ đều không lên tiếng, mau chóng và cơm vào miệng. Đường Miểu thầm thấy buồn cười, cũng tăng tốc độ ăn cơm. Đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm.
Ngoài cửa lại truyền tới một tiếng chấn động, "ầm" một tiếng, cửa bị người bên ngoài phá mở.
Đường Miểu lấy làm kinh hãi. Cửa này là loại cửa cuốn, ai có khí lực lớn đến vậy? Đến khi cậu thấy trong đám người bên ngoài có một người phóng ra hỏa cầu lớn chừng quả bóng bàn, lập tức hiểu rõ. Những người này là dị năng giả!
Tất cả buông chén, cầm đao nhanh chóng đứng lên, cảnh giác nhìn đám người ở cửa.
"Ha ha, được lắm, khó trách không chịu mở cửa, ra là trốn trong này ăn." Một gã béo lùn liếm liếm môi, thèm chảy nước miếng nói, "Lão tử từ chiều hôm qua cho tới tận bây giờ còn chưa uống được một miếng nước đâu."
Nói xong, đám người đi tới, lấy mấy cái bàn lớn chặn cửa lại, sau đó cực "tự giác" bước tới cạnh nồi cơm, đưa tay muốn lấy.
Đường Võ vung một đao tới, suýt nữa trúng tay người kia: "Đây đều là do bọn tôi tìm được, các người muốn ăn thì phiền các người tự đi tìm."
Người trông có vẻ là lão đại cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn hắn: "Người anh em, đừng trách ông đây không nhắc nhở. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn tao là dị năng giả, đối nghịch với bọn tao, chính là muốn tìm chết!"
Đường Võ vẫn không nhượng bộ, cũng cười lạnh: "Vậy sao? Tao trái lại muốn xem xem các người lợi hại đến cỡ nào —"
Lời còn chưa dứt, một hỏa cầu chói mắt đã bay thẳng về phía mặt hắn.
Đường Võ cũng không phải người dễ chọc vào, bật người đá chân vào cái người phóng hỏa cầu tới, hung hăng đạp thẳng vào bụng người nọ. Người nọ đau tới nỗi gập bụng lại, tức giận tới bật cười, vừa há mồm thở vừa ném tiếp một hỏa cầu tới. Đồng bọn của gã thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ.
Đường Nhất và Đường Tam cũng giơ đao xông lên.
Trương Vọng vốn đứng chắn trước mặt Đường Miểu và đường tư hàong, Đường Tư Hoàng thấy ba người Đường Võ không địch lại được, nói với hắn: "Tới hỗ trợ đi."
Trương Vọng lúc này mới giơ đao tham chiến.
Đường Miểu không lập tức tiến lên, vẫn âm thầm quan sát sáu người tự xưng là dị năng giả kia. Ngoại trừ có thể bắn hỏa cầu, còn có một người có thể ngưng tụ ra băng trùy, một người khác có thể tạo ra gió xoáy. Ngoài những cái này ra, khí lực của ba dị năng giả này thoạt nhìn cũng không nhỏ. Tạm thời thì vẫn chưa nhìn ra chỗ đặc biệt nào khác. Ba người còn lại bên đối phương không phải dị năng giả.
"Cha, con cũng tới giúp—" Đường Miểu bước tới trước, lời còn chưa dứt đã bị kéo về.
Một thân ảnh từ bên cạnh cậu lóe lên, Đường Tư Hoàng cũng tiến lên gia nhập cuộc chiến.
Charles và Hắc Uy tức giận rống lên, mỗi con đẩy ngã một người, khẽ gầm nhìn Đường Miểu.
Đường Miểu thoáng do dự nhưng vẫn ra lệnh: "Giết!"
Charles và Hắc Uy gào một tiếng, tức khắc cắn đứt yết hầu hai người kia. Cả hai co giựt một lúc rồi nằm yên không còn nhúc nhích.
Mấy tên dị năng giả thấy thế, trong lòng rùng mình một cái, nhưng bọn chúng ỷ vào bản thân có dị năng, hoàn toàn không sợ hãi, khinh miệt cười, tiếp tục đắc y dùng hỏa, băng và gió công kích.
Băng hệ dị năng giả không ngừng phóng băng trùy về phía Đường Tư Hoàng, băng trùy chắn chằng chịt, Đường Tư Hoàng chỉ có thể không ngừng vung đao chắn lại, nhưng không cách nào tiến lên phản kích.
Đường Miểu thấy thế thì vô cùng sốt ruột, nhưng không gian trong đây quá nhỏ, nếu cậu chen lên giúp đỡ, ngược lại còn làm vướng bận mọi người. May mà Đường Tư Hoàng rất linh hoạt, dù không cận chiến được nhưng cũng không bị băng tiễn của băng hệ dị năng giả làm bị thương.
Đường Võ và Đường Tam hợp lực đối phó với hỏa hệ dị năng giả. Đối phương không ngừng phóng ra hỏa cầu khiến hai người căn bản không tới gần được, chỉ có thể thỉnh thoảng cầm ghế ném qua, ứng phó có chút cố sức. Tóc Đường Võ còn bị cháy xém tới tỏa ra mùi khét.
Trương Vọng, Đường Nhất thì đối phó với phong hệ dị năng giả, lăn mấy vòng dưới đất, trông vô cùng chật vật. Giờ phút này, bọn họ đã chính thức cảm nhận được chênh lệch giữa người thường và dị năng giả, trên mặt không biểu cảm nhưng lòng lại kinh hãi không thôi.
Đường Miểu rất nhanh đã phát hiện tốc độ của mấy tên dị năng giả đột nhiên chậm hơn ban đầu rất nhiều, liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức la lên: "Dị năng của bọn chúng sắp hao hết rồi!"
Đường Tư Hoàng biến sắc, chân trái đạp lên tường một cái, cả người bật lên, chân phải đá ra, vung thẳng vào cằm dưới của tên băng hệ dị năng giả, băng trùy của người nọ lập tức đổi hướng, đập vào tường và trần nhà, vụn băng rơi rào rào xuống đất.
Đường Tư Hoàng một cước giẫm băng hệ dị năng giả xuống đất, dưới chân không chút lưu tình. Bụng của gã khó chịu vô cùng, chỉ một lúc sau mặt đã đỏ bừng.
"Buông..."
Hỏa hệ dị năng giả và phong hệ dị năng giả thấy băng hệ dị năng giả thế mà lại thua dưới tay một người bình thường liền biến sắc, sau khi phóng ra phong cầu và hỏa cầu liền quay người nhảy qua mấy cái bàn chất chồng, chạy như bay bỏ trốn.
"Không cần đuổi theo." Đường Tư Hoàng thấy Đường Võ và Trương Vọng chạy đi vài bước thì trầm giọng ngăn lại.
"Tha mạng, tôi không dám nữa, tha cho tôi!" Băng hệ dị năng giả mặt cắt không còn một giọt máu, gã còn tưởng có dị năng thì có thể muốn làm gì thì làm, không ngờ lại bị một người bình thường đả bại.
Đường Tư Hoàng nhấc chân lên, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
Băng hệ dị năng giả còn tưởng y tha cho mình, lập tức muốn đứng dậy, rồi lại bị Đường Võ một cước đạp mạnh vào ngực.
"Thành thật một chút!"
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm băng hệ dị năng giả, hỏi: "Từ đâu tới? Kích phát ra dị năng lúc nào?"
Băng hệ dị năng giả không dám có nửa điểm do dự, nhanh chóng thành thật trả lời: "Tôi tới từ căn cứ WH. Hôm qua lúc có bão Mặt trời bọn tôi đều bị phơi nắng, hôm nay vô tình phát hiện mình có dị năng. Căn cứ vẫn không chịu mở cửa, chúng tôi không tìm thấy thức ăn nên mới tới đây, không cẩn thận chọc vào các anh. Xin các anh tha cho tôi đi, tôi không có ác ý, chỉ là quá đói nên mới..."
"Những người khác?" Đường Tư Hoàng lại hỏi.
Tuy mặt y nhìn không ra một tia tức giận, nhưng dị năng giả nọ lại có thể cảm nhận được sự đáng sợ của y, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn: "Hai dị năng giả kia là ngẫu nhiên gặp phải, năng lực của bọn họ kém hơn tôi một chút nên mới chấp nhận cho tôi làm lão đại. Ba người bình thường kia là cùng một nhóm với hỏa hệ dị năng giả."
Mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi, tang thi tụ tập tới bên này càng lúc càng nhiều. Mấy cái ghế chặn ở cửa ra vào mắt thấy sắp bị đẩy ra.
Đường Tư Hoàng nói: "Đều ăn hết chưa? Chuẩn bị rời đi."
Một lần trì hoãn này kéo dài tới hơn ba giờ chiều, nếu xuất phát kịp thời thì trước khi trời tối mới có thể về tới căn cứ.
Bọn Trương Vọng vội vàng bưng chén tiếp tục ăn. Đường Nhất thuận tay đưa chén của Đường Võ cho hắn. Mấy người ba miếng thành hai ăn hết cơm, nồi cũng mang theo, số gạo còn lại cũng gói kỹ mang đi. Tối nay không nhất định có thể vào căn cứ, những thứ này sẽ cần phải dùng tới.
"Tha cho tôi đi...tôi không dám nữa..." Băng hệ dị năng giả lạnh run cầu xin tha thứ.
"Đi!"
Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, Đường Nhất và Đường Tam đi đầu mở đường, một cước đá văng cái ghế chặn cửa, đánh bay vài con tang thi, dưới chân cũng không dừng lại, nhanh chóng phóng tới xe của mình. Đường Tư Hoàng và Đường Miểu được bao ở giữa, Đường Võ áp giải gã băng hệ dị năng giả và Trương Vọng cùng nhau bọc hậu.
Mấy con tang thi đuổi theo phía sau bọn họ không bỏ, vài con khác thì bị hai thi thể trong nhà ăn hấp dẫn, nằm rạp dưới đất gặm cắn "mỹ vị".
Sau khi Đường Võ lên xe thì đẩy tên băng hệ dị năng giả ra ngoài, mặc cho gã tự sinh tự diệt.
Hai chiếc xe lao đi nhanh như chớp.
Đường Miểu lúc này mới có cơ hội kháng nghị: "Cha, lần sau đừng ngăn con lại, con không kém hơn mọi người!"
"Ừ."
Thái dương Đường Miểu giật giật vài cái. Cái câu trả lời tùy tiện thế này là ý gì nha?
"Cha, con nghiêm túc đó!"
Đường Tư Hoàng cũng "nghiêm túc" trả lời: "Đối phương sáu người, bên chúng ta tính ra có tám cao thủ, nhiều hơn hai, không cho con ra thì để ai?"
Đường Miểu thất bại thở dài một hơi, cúi đầu nhìn cái thân hình nhỏ nhắn của mình. Được rồi được rồi, cậu tạm thời chấp nhận lời giải thích này. Tới lúc nàp cha mới không xem cậu như con nít nữa đây? Trong lòng cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ tà ác: có phải để cha nhìn kỹ cơ thể rắn chắc của cậu rồi thì cha sẽ tin cậu không?
—————————————
Không, cha cưng sẽ ăn luôn cưng =.,=******************************