Tang Thế Tình Nhân

Chương 207

Tuy cảm thấy có lỗi với Xuân thẩm bọn họ, nhưng Đường Miểu đã nghĩ thông suốt. Cậu và Đường Tư Hoàng khó khắn lắm mới đến được với nhau, mặc bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ. Cậu chỉ muốn tùy theo lòng mình ở cùng một chỗ với người mình yêu.

Lúc xuống lầu, Đường Tư Hoàng mẫn cảm phát hiện Đường Miểu đã thay đổi, Đường Miểu hiện tại dường như đã thông suốt cái gì đó, chính thức thả lỏng, nụ cười trên mặt cũng không giống như trước hoặc nhiều hoặc ít mang theo vài phần cẩn thận.

Mặc kệ là vì cái gì mà khiến cậu thay đổi thế này, đối với Đường Tư Hoàng mà nói, đều là chuyện tốt cả. Bởi thế, bên môi y cũng bất giác hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Sự thật chứng minh, bước cờ này của Đường Tư Hoàng quả thật đã ra đúng rồi. Tin tức "Đã xuất hiện tang thi lợi hại hơn" xôn xao truyền đi, hai ngày liên tiếp, bất kể đi đâu đều sẽ nghe thấy tiếng mọi người xì xào bán tán. Ngay cả binh sĩ thủ thành cũng có chút phập phồng không yên. Sau vài ngày rối loạn, tỉ lệ phát sinh cướp bóc đánh nhau lần nữa tăng lên.

Buổi chiều ngày thứ ba, tầng trên căn cứ cuối cùng cũng có động tĩnh — phó quân trưởng quân bộ tuyên bố có chuyện cần phát biểu ở quảng trường giao dịch, lần đầu tiên công khai số liệu dị năng giả trong căn cứ.

"...Theo như trước mắt, căn cứ chúng ta đã có 132 dị năng giả, có hỏa, phong, thủy, lôi dị năng...các loại năng lực thần kỳ. Nhất là, trong căn cứ có 11 dị năng giả không gian, không gian nhỏ nhất có 5 mét vuông, lớn nhất thì 220 đến gần 1000 mét vuông! Có những cao thủ này ở đây, chúng ta không cần phải sợ hãi! Các đồng chí..."

Màn diễn thuyết vẫn còn tiếp tục, người nghe bên dưới đã sôi trào, hưng phấn bàn tán với nhau.

Quân đoàn hoa quả nhìn nhau cười cười ngầm hiểu.

Đường Miểu dùng tay khều Đường Tư Hoàng, "Cha, không phải cha đánh chủ ý kia chứ?"

Đường Tư Hoàng không trả lời, ôm vai cậu, nói với bọn Đường Văn: "Đường Văn, Đường Nhất theo ta, những người khác ở lại tiếp tục nghe ngóng."

Sau khi tách khỏi đoàn người, Đường Tư Hoàng lại phái Đường Văn và Đường Thất đi thông báo cho Tiếu Hồ Lâm 7 giờ sáng hai ngày sau tập hợp, rời khỏi WH thị, chạy tới B thị.

Trở lại biệt thự, Đường Tư Hoàng mới giải thích cho Đường Miểu: "Vật tư của chúng ta quá nhiều, phải bỏ vào không gian mới có thể mang đi. Nếu không nói chuyện không gian cho những người khác, chỉ có thể nói bỏ lại vật tư không cần thiết, như vậy bọn hắn nhất định sẽ không nỡ. Cho nên, ta định nói chuyện không gian cho mọi người."

Đường Miểu đối với Đường Tư Hoàng là tuyệt đối tin tưởng, nói: "Con tin tưởng sắp xếp của cha."

Đường Tư Hoàng nhìn cậu chăm chú một lúc, lẳng lặng cười, ngậm lấy môi cậu mút vài cái, lại hôn lên trán cậu.

Ăn bữa tối xong, mọi người tập trung ở phòng khách họp. Chỉ có Tất Thành là không có mặt. Tất Thành thân là người ngoài, dĩ nhiên không có tư cách tham dự vào kế hoạch lần này. Cho nên việc này ông không biết gì cả. Điểm này đối với ông mà nói có thể không công bằng, nhưng chỉ cần ông trung thực, Đường Tư Hoàng nhất định sẽ đưa ông an toàn đến B thị. B thị so với WH thị thì tốt hơn nhiều, Đường Tư Hoàng lại cho rằng Tất Thành vậy là đã được lợi rồi.

Đường Tư Hoàng vào thẳng vấn đề: "Trong khoảng thời gian này, kỳ thật cũng là cân nhắc thời gian cho các cậu, nếu có người không muốn rời khỏi căn cứ WH, ta sẽ để lại đầy đủ vật tư và vũ khí cho người đó. Muốn tách khỏi thì giơ tay."

Tất cả mọi người đều mặt mang ý cười, tin tưởng nhìn đội trưởng của bọn họ, không ai giơ tay.

Đường Tư Hoàng âm thầm hài lòng. Có thể nói, những người vẫn luôn đi theo y này, cũng là những người có được sự tín nhiệm của y. Biểu hiện của bọn hắn, y vẫn khá là hài lòng. Đương nhiên, nếu có người quyết định ở lại, y cũng sẽ không có ý kiến gì.

Đường Tư Hoàng lại nói: "Mọi người đều biết, chúng ta đã tích trữ không ít vật tư, nhét đầy sáu chiếc xe cũng không chứa đủ. Nhất là còn nhiều dầu ma-dút như vậy, bỏ thì lại tiếc. Một chuyện khác ta muốn nói với các cậu hôm nay là, ta cũng có không gian dị năng..."

Đường Miểu tức khắc quay đầu qua, không thể tin được trừng mắt nhìn Đường Tư Hoàng, há miệng định nói. Đường Tư Hoàng đột nhiên nhét vào miệng cậu một miếng cơm cháy.

"...Không lớn lắm, chừng 120 mét vuông, chưa đo chính xác."

Lời này vừa ra, lại khiến Đường Hâm đã biết chuyện không gian thấy ngoài ý muốn nhìn qua. Không phải Đường Miểu mới là người có không gian sao? Sao lại biến thành papa rồi?

Trong lòng Đường Miểu, cảm xúc cảm động cùng phẫn nộ đồng thời dâng lên, khiến vành mắt cậu lập tức đỏ lên. Còn phải giải thích sao? Dụng ý Đường Tư Hoàng làm vậy tất nhiên là giống như lúc trước nói dối mình có dị năng "Popeye", muốn mọi khả năng có thể nguy hiểm kéo lên người y! Đường Tư Hoàng bảo hộ cậu, làm cậu cảm thấy rất uất ức, nhưng càng nhiều là không cam lòng. Cậu cũng là đàn ông, cũng có thể bảo hộ Đường Tư Hoàng, chứ không phải chỉ có thể trốn sau lưng Đường Tư Hoàng!

Đường Tư Hoàng chú ý tới tâm trạng của cậu, niết niết bàn tay cậu để bên cạnh.

"Tiên sinh, ngài, ngài...nói, nói, nói thật chứ?" Đường Võ lắp bắp hỏi.

Trong nháy mắt Đường Miểu rất muốn la lên, người có dị năng không gian là cậu! Nhưng lý trí đã kịp thời ngăn lại. Chuyện này đã thành kết cục đã định, cậu càng không thể để bại lộ không gian của mình được. Như vậy, nhỡ về sau Đường Tư Hoàng có vì không gian mà gặp nguy hiểm gì, cậu còn có cơ hội bổ cứu. Nhưng vẫn cảm thấy buồn bực không thôi, xụ mặt không lên tiếng. Bọn Đường Văn vốn đắm chìm trong kích động hưng phấn cũng cảm thấy bầu không khí có chút áp lực.

Đường Tư Hoàng thầm thở dài một tiếng, chỉ có thể dỗ nó sau vậy.

"Đương nhiên là thật. Trước khi rời khỏi căn cứ WH, tất cả những chuyện về dị năng đều phải giữ bí mật, nhớ kỹ. Ngày kia trước khi rời đi, ta sẽ thu toàn bộ vật tư vào không gian, tất cả xuất phát với xe rỗng, không được để bất kỳ ai phát hiện chúng ta đi chuyến này rồi sẽ không trở về nữa."

Đường Hâm liếc nhìn Đường Miểu: "Papa lo là người của quân bộ sẽ không bỏ qua chúng ta?" Tâm tình lúc này của hắn có hơi phức tạp, papa và Đường Miểu cãi nhau cũng tốt, nói không chừng sẽ tách ra, nhưng nghĩ tới, vạn nhất hai người tách ra, cả hai đều không vui, hắn cũng sẽ không vui được. Haizz, làm con trai trưởng đã khó, làm anh trai còn khó hơn.

Đường Tư Hoàng gật đầu: "Đúng thế, chuyện mới rồi sẽ càng khiến cao tầng không nguyện buông tha bất cứ khả năng giúp đỡ nào. Bất quá, chỉ cần không để bọn họ phát hiện lần này chúng ta sẽ thật sự rời đi, thì chuyện này không sao cả."

"Nhưng mà..." Đường Văn khẽ nhíu mày, "Bên Hồ Đồ đội thì sao? Chúng ta đi cùng bọn họ, nếu để vật tư của bọn họ lộ ra ngoài, vẫn sẽ làm người ta nghi ngờ chứ?"

"Tiếu Hồ Lâm biết chúng ta có một lượng lớn dầu ma-dút, nói bọn họ chúng ta vứt lại, cậu ta nhất định sẽ không tin, cho nên, chuyện không gian không lừa được cậu ta đâu. Chỉ là, chúng ta chưa từng tiếp xúc với thuộc hạ của cậu ta, nên không thể để bọn họ biết được rốt cuộc là ai trong quân đoàn hoa quả có dị năng không gian. Nên lúc đó ta sẽ để Hồ Đồ đội chạy đi trước với xe trống, sau đó mới qua chỗ bọn họ lấy đi toàn bộ vật tư." Đường Tư Hoàng nói.

Đường Văn gật đầu. Chỉ có thể làm vậy.

Sau khi cân nhắc suy xét cẩn thận từng chi tiết, mọi người chia nhau đi chuẩn bị.

Đường Miểu đứng dậy bước đi, Đường Tư Hoàng theo sát phía sau, một tay ôm lấy eo cậu, hai người không nói lấy một câu, dùng dằng thật lâu.

"Bảo bối, đừng giận nữa."

Hai chữ "bảo bối" vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Đường Tư Hoàng cũng thấy không quen, thầm rùng mình trong lòng.

Đường Miểu buồn nôn đến run rẩy, hung dữ trừng y.

"Bảo bối, ta đây là cân nhắc vì đại cục. Con cũng hiểu mà." Trước lạ sau quen, lại gọi thêm lần nữa, Đường Tư Hoàng cảm thấy hai chữ "bảo bối" này quả thật là cái tên thân mật làm người ta hài lòng.

Nhưng không loại trừ khả năng y cố tình chọc Đường Miểu.

"Cha đó! Bảo bối, con thật sự rất tức giận!" Đường Miểu ăn miếng trả miệng, lại bị chính mình làm cho buồn nôn hơn.

Đường Tư Hoàng bất đắc dĩ tột cùng, nhìn cậu muốn cười mà không được.

"Lần này xem như xong, sau này nếu có chuyện gì, cha phải thương lượng với con trước!" Đường Miểu xụ mặt, cực lực tỏ vẻ mình rất nghiêm túc, "Cha có nghe không? Con nói rồi, con không còn nhỏ nữa. Nếu cha không tin, con có thể chứng minh."

Đường Tư Hoàng nhịn cười. Không phải y xem thường người yêu của mình, nhưng nhìn cơ thể nhỏ nhắn cùng hai cái lúm đồng tiền đáng yêu của người yêu, vô luận thế nào, y cũng không thấy người này và "người lớn" có liên quan gì đến nhau. Có điều, nếu lúc này cười ra tiếng, có thể thật sự sẽ làm người yêu bé nhỏ này bực mình. Kỳ thật y cũng biết, đứa con út này của mình có suy nghĩ rất chín chắn lại tỉnh táo, không giống như một đứa nhỏ 17 tuổi, nhưng nó dù sao cũng xem như lớn lên trong sự quan tâm cùng bảo hộ của y, y đã quen bảo hộ người này rồi.

Về điểm này, hai người nhất định cần một thời gian thích ứng rất dài mới được.

"Chứng minh thế nào?" Đường Tư Hoàng ôm người vào ngực, nhéo nhéo má cậu, cúi đầu hôn chóc một cái.

Đường Miểu thấy mặt ngứa ngứa, nghiêng đầu tránh đi: "Đơn giản thôi. Trên đường tới B thị giết thêm vài con L5 chứ sao."

Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy cánh tay trên lưng siết chặt, đắc y nhếch môi.

Dám cả gan uy hiếp y. Đường Tư Hoàng im lặng thở dài, ý cười bên môi đậm dần: "Kỳ thật muốn chứng minh con không còn là con nít không cần phải phức tạp như vậy, có thể — "

Chỗ nào đó ở bên dưới đột nhiên bị nhéo một cái, khóe miệng Đường Miểu co rút. Cái người này! Tại sao luôn có thể biến một chuyện đứng đắn thành không đứng đắn thế này chứ? Cậu cực kỳ bất mãn với thái độ qua loa của Đường Tư Hoàng, lại không có ý định tranh cãi với y nữa. Đời người còn rất dài, sẽ luôn có cơ hội chứng minh cho cha xem!

Đường Miểu đẩy Đường Tư Hoàng ra, chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng.

Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm theo sát phía sau, đưa tay vuốt mái tóc đen xoăn của cậu.

Hôm giao hẹn, người của quân đoàn hoa quả dậy rất sớm. Nếu bọn họ có thể là nhóm người đầu tiên ra ngoài sau khi căn cứ mở cửa, thì sẽ an toàn hơn. Mọi người không nói gì nhiều mà im lặng bận rộn, chuẩn bị ba lô tùy thân và vũ khí của mình. Toàn bộ những thứ có thể mang đi trong biệt thự, trên cơ bản đều bị Đường Tư Hoàng và Đường Miểu thu vào không gian.

"Đồ đâu?" đường tư hoang một thân chiến phục đen ôm sát người, đưa tay với Đường Tam.

Lúc Đường Miểu thấy Đường Tam đưa cho y cái gì đó có mấy con số tính thời gian, nhất thời khiếp sợ trừng to mắt.

"Cha, đây là bom?!"

"Ừ." Đường Tư Hoàng nói, "Bom hẹn giờ đơn giản, đủ để diệt toàn bộ biệt thự đồng thời không làm những người khác bị thương."

Cha còn suy xét được chu đáo thế này, Đường Miểu quăng cho đường tư hoàng một ánh mắt bội phục.

Đường Tư Hoàng hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, khóe miệng cong lên một đường cong ôn hòa.

Cách giờ mở cửa căn cứ còn năm phút, một hàng bốn chiếc xe của quân đoàn hoa quả nhanh chóng chạy ra từ garage.

*****************************

Bình Luận (0)
Comment