Tang Thế Tình Nhân

Chương 232

Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu không rõ lắm đây là tình huống gì, cũng không có cơ hội chen vào, nên không lên tiếng, đứng nhìn hai bên trao đổi. Đường Tư Hoàng mặt không đổi sắc nhìn người khom lưng chào mình dò xét một lần, như có điều suy nghĩ.

Cố Lâm Phong thoáng dừng một chốc, gật đầu cười nói: "Đã vậy, tôi về phục mệnh trước. Hai người họ giao cho cậu."

Sau khi Cố Lâm Phong rời đi, người nọ nhìn nhìn xe đạp, ôn hòa nói với Đường Tư Hoàng: "Đường tiên sinh, cứ gọi tôi là Tiểu Ngụy. Xin lỗi đã làm trì hoãn thời gian của anh. Đường đi phía trước rất phức tạp, còn phải phiền hai người theo sát một chút."

Sau đó, hắn ta leo lên xe khởi động máy.

Đường Miểu đoán, hơn phân nửa là người do Trương gia phái đến. Cố Lâm Phong hiển nhiên là đại diện cho Cố gia, nên người có thể khiến anh ta lộ ra vẻ mặt kia chỉ có thể là người của Trương gia. Lúc này, lòng hiếu kỳ của cậu càng dâng cao thêm. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hai bên Cố gia và Trương gia cùng đến tìm bọn họ? Cậu càng thấy may mắn vì đã kiên trì muốn đi cùng Đường Tư Hoàng. Nếu Trương gia và Cố gia thật sự không có ý tốt, dù cậu không thể giúp gì nhiều nhưng ít nhất cũng có thể ở cạnh y.

Đi tiếp chừng hơn ba mươi phút, xe quẹo vào một con đường, cuối cùng dừng lại trước một căn tứ hợp viện. Đường Miểu hơi có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ bọn họ sắp sửa gặp một nhân vật lớn ở nơi như thế này. Trước cổng có lính canh vác súng, sau khi Tiểu Ngụy xuất giấy tờ cho binh lính thì được cho qua.

Vừa tiến vào sân trong, Đường Miểu liền có cảm giác không khỏe, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào thì nhất thời cậu không nói được. Tiểu Ngụy dẫn bọn họ tới một tiểu thính, sau khi rót cho bọn họ hai chén trà thì bảo bọn họ đợi một lúc rồi rời đi.

Đường Miểu kề sát Đường Tư Hoàng, nhẹ giọng hỏi: "Cha, sẽ không có việc gì chứ?"

Đường Tư Hoàng nghĩ cậu sợ, nắm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: "Yên tâm, không sao đâu."

Đường Miểu tùy ý dò xét xung quanh, đột nhiên hiểu rõ tại sao trước đó mình thấy khó chịu, căn tứ hợp viện này thật sự quá đơn giản, đặc biệt là đồ dùng trong nhà ít quá thể, đặc biệt là có quá ít đồ nội thất, nói là tiểu thính chứ rõ ràng chỉ có bốn cái ghế và một cái bàn. Trên tường cũng không có bất kỳ bức tranh nào.

Hai người ngồi chờ chừng một tiếng, vẫn chưa có ai đến gặp bọn họ. Đường Miểu bực bội, dù cậu không phải người dễ xúc động, cũng có một loại xúc động muốn ra ngoài tìm người chất vấn một phen.

Đường Tư Hoàng buồn cười, lấy một thanh chocolate trong túi ra bỏ vào miệng cậu. Đường Miểu khẽ hừ một tiếng, bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mặt Tiểu Ngụy treo một nụ cười áy náy, nhanh chóng bước vào.

"Thật ngại, Đường tiên sinh, ông chủ tạm thời có việc. Tôi đưa hai người đến Cố gia trước vậy. Người bên Cố gia chỉ sợ đã chờ đến sốt ruột, hay hai vị đây đi xe của tôi đi, xe đạp cứ để lên nóc xe."

Đường Miểu dù không sỏi đời lắm, nhưng cũng không tin lý do của cậu ta. Việc vị "ông chủ" kia cố ý bảo Tiểu Ngụy đi chặn đường Cố Lâm Phong đã nói rõ chuyện này rất quan trọng, lúc này lại tùy tiện để bọn họ rời đi, bên trong có thể nào không có vấn đề? Bệnh đa nghi sau khi sống lại làm Đường Miểu đổi sắc mặt, âm thầm cảnh giác, nhìn sang Đường Tư Hoàng, lại phát hiện vẻ mặt Đường Tư Hoàng rõ ràng thả lỏng hơn vừa rồi rất nhiều.

Đường Tư Hoàng không để tâm cười cười, khí định thần nhàn đứng dậy, ôm vai Đường Miểu: "Vậy thì phiền cậu. Nếu về sau có cơ hội, Đường mỗ nhất định sẽ tự mình đến chào hỏi ông chủ "Trương"."

Thần sắc Tiểu Ngụy vẫn không đổi, đáy mắt lại lóe lên một tia giật mình, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cười cười không nói.

Đường Miểu vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng cậu hiểu Đường Tư Hoàng, thấy thế liền biết đã không sao nữa, mặt cũng lộ ra nụ cười, nói cám ơn Tiểu Ngụy.

Hai người lên xe, không tới mười phút thì dừng lại. Trước xe là một căn biệt thự tương đối đơn giản. Đây chính là Cố gia. Cố gia là quân nhân thế gia, thường thì hẳn là ở trong quân khu đại viện. Sau khi tận thế bùng nổ, quân khu đại viện bị phá hủy, bọn họ mới chuyển đến đây. Cố gia cũng có cảnh vệ, kiểm tra giấy tờ xong xuôi thì để bọn họ qua. Tiểu Ngụy sau khi đưa hai người đến đây thì rời đi.

Hai người Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng ngồi chờ trong phòng khách một lúc thì Cố Lâm Phong đến, vẻ mặt có phần ngưng trọng, sau khi thấy Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thì nhanh chóng thay đổi lại biểu tình.

"Hai người đã chờ lâu, xin lỗi, cha tôi có việc phải ra ngoài rồi. Để tôi cho người đưa hai người về."

Đường Miểu đã học được vẻ bình tĩnh của Đường Tư Hoàng, trên mặt không có biểu lộ gì, trong lòng lại liên tục lấy làm kỳ lạ. Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Té ra cả buổi trưa cậu và Đường Tư Hoàng đến Trương gia và Cố gia chỉ để nhìn cửa nhà người ta thôi à?

Đường Tư Hoàng vẫn là bộ dáng nói cười vui vẻ như trước, đứng dậy: "Không cần phiền phức, xe đạp chúng tôi để ngoài đó. Đã vậy thì chúng tôi không quấy rầy nữa."

Cố Lâm Phong cảm thấy mình như bị Đường Tư Hoàng nhìn thấu, thầm thở dài một tiếng, cười cười tiễn hai người ra ngoài. Nếu Đường Tư Hoàng thật sự muốn phát triển trong quân bộ, thành tựu e rằng sẽ nhanh chóng vượt qua hắn. Quân đoàn hoa quả sau lưng Đường Tư Hoàng không đáng sợ, đáng sợ chính là bản thân Đường Tư Hoàng. Dù hắn có tiếp xúc với Đường Tư Hoàng thêm vài lần, hắn cũng vẫn cảm thấy trong cơ thể người này ẩn chứa một cỗ lực lượng lớn vô hạn, nếu có người muốn đối nghịch với y, thì mỗi một bước đều nghĩ cho kỹ. Nói một lời bất kính, dù là đối mặt với Trương Vũ Cường, hắn cũng không thấy áp lực thế này. Thế nhưng, kỳ lạ là, một thiếu niên ngây thơ thẳng thắn, thoạt nhìn không có tâm cơ như Đường Miểu khi đứng cùng với Đường Tư Hoàng khí thế cường hãn, rõ ràng không làm cho người ta có cảm giác khó chịu nào.

Cố Lâm Phong tự điều chỉnh lại mình, khi bước đến cửa thì kịp thời kéo suy nghĩ sắp bay luôn của mình lại, đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Sau khi đi một khoảng xa, Đường Miểu không nhịn được nữa hỏi Đường Tư Hoàng.

"Cha, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Về sau phải đề phòng Cố gia, Cố Lâm Phong tốt nhất là bớt tiếp xúc đi." Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói một câu. Chuyện lần này, y cũng không rõ là đã xảy ra việc gì, nhưng có thể khẳng định là, giữa Cố gia và Trương gia đã nảy sinh mâu thuẫn khá lớn, nguyên nhân hơn phân nửa là liên quan đến kết quả thí nghiệm lần trước. Quân đoàn hoa quả, hay nói đúng hơn là Triệu Long trong lúc vô tình đã động vào quân cờ của Cố gia, vừa nãy Trương gia chặn đường Cố Lâm Phong, sau đó lại cho người đưa y và Đường Miểu đến Cố gia chính là đang cảnh báo Cố gia.

Đường Miểu nói: "Chúng ta chỉ là một tiểu đội nho nhỏ, hẳn không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người của Cố gia. Đương nhiên, tương lai khi quân đoàn hoa quả phát triển đến mức độ cực kỳ hưng thịnh thì không nhất định vậy. Còn "lời đồn" cứ kết thúc như vậy sao?"

"Triệu Long có lẽ sẽ nhanh chóng được thả ra, chúng ta mau về trước khi cậu ta trở lại." Đường Tư Hoàng nói.

Đường Miểu gật đầu, hiểu dụng ý của Đường Tư Hoàng: "Diệu kiến! Vậy cũng là một bài học cho anh ta. Cha, vậy cha dùng lực thêm một chút, đạp nhanh lên." Dù sao Triệu Long cũng thật sự có bản lĩnh, trừ phi là tội không thể tha thứ, quân đoàn hoa quả sẽ không dễ dàng vứt bỏ hắn ta.

Đường Tư Hoàng cố ý để cho bánh xe chạy qua một cục gạch vỡ trên đường. Xe đạp xóc nảy một cái, Đường Miểu suýt chút nữa đã té khỏi yên sau, nhanh chóng ôm lấy eo Đường Tư Hoàng, cười hi hi chọc y.

"Cha, đôi lúc cha đáng yêu thật đấy." =..=|||

Thân mình Đường Tư Hoàng thoáng cứng đờ, lắc lắc đầu không nói gì.

Hai người đạp xe đạp đến thẳng tổng bộ. Trần Lập đang huấn luyện cho mọi người. Bọn hắn đã sớm biết chuyện Đường Tư Hoàng và Đường Miểu bị Cố Lâm Phong đưa đi, thấy hai người bình an trở về thì đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Lập lập tức giải tán mọi người, cả đám đều xúm lại.

"Lão đại, anh không sao thì tốt rồi. Chuyện Triệu Long thì sao?" Trần Lập biết các anh em của mình đều sốt ruột, sau khi hỏi thăm Đường Tư Hoàng thì liền hỏi chuyện Triệu Long.

Đường Tư Hoàng tùy ý đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lần lượt đảo qua Trần Lập và mấy người của phân đội, rồi thản nhiên nói: "Triệu Long sẽ nhanh về thôi. Chuyện thế này, tôi hy vọng sẽ không có lần sau. Đội của tôi không cần người không có ý thức đoàn đội."

"Rõ!" Trần Lập nghiêm mặt, lập tức hành lễ chào Đường Tư Hoàng, "Lão đại, cám ơn anh."

Đường Miểu chú ý tới biểu tình cảm kích cùng hổ thẹn của đội viên phân đội, hiểu Đường Tư Hoàng đã thành công thu phục đám người này, tâm tình liền trở nên cực kỳ tốt, ghé người lên vai Đường Tư Hoàng, đề nghị: "Cha, mấy hôm nay thần kinh mọi người đều căng cứng, lại mệt mỏi, hơn nữa Triệu Long trở về là chuyện tốt, hẳn nên chúc mừng một bữa. Không bằng lấy ra chút đồ tốt trong kho ra, để tối mọi người cùng chung vui a?"

"Học ai nói chuyện kiểu đó hả?" Đường Tư Hoàng búng một cái lên ót Đường Miểu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói với xuân bá, tối nay tập trung ăn lẩu ở sân tập."

Đường Miểu buông tay xoa xoa ót, vội vàng tiến tới đấm vai cho y: "Cha anh minh, vừa vặn để mọi người liên lạc chút cảm tình a."

"Cám ơn lão đại!" Người của phân đội cao hứng hô lớn, có mấy người còn cười hắc hắc không ngừng với Đường Miểu.

Đường Tư Hoàng liếc Đường Miểu một cái, đôi chân thon dài nhấc lên, tự mình đạp xe đạp đi."

"Ai, cha, chờ con một chút — "

Lời còn chưa dứt, cánh tay cậu đã đột nhiên bị người ta túm lấy, tung cậu lên không trung.

"Ha ha ha...tiểu thiếu gia, chúng ta liên lạc cảm tình một chút trước nào."

"Này, này — " Tiếng của cậu chìm ngỉm trong tiếng cười đùa của mọi người, không ai nghe thấy.

Đường Miểu ban đầu còn thấy bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh cũng bị vẻ vui sướng của bọn hắn lây nhiễm, cùng vui đùa với mọi người. Họ hiểu người của phân đội đang thấy vui mừng cho anh em của mình Triệu Long, trong tận thế, loại cảm tình cùng xúc động này thật sự rất trân quý. Bất kể là phân đội hay Tam Thủy đội, hay là thành viên nòng cốt của quân đoàn hoa quả, đều tụ tập lại cười đùa với nhau. Giờ phút này, tâm của bọn họ bỗng nhiên sát lại gần nhau thêm một chút.

Vui vẻ một hồi, thẳng đến khi Trần Lập mặt lạnh quát bảo ngừng, mọi người mới nghiêm túc lại.

"Tập hợp!"

"Cộp cộp cộp — " Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng.

Đường Miểu nhấc chân định đi, lại bị người chộp lại. Một gã đàn ông thô lỗ cười ha hả giữ chặt lấy cậu: "Tiểu thiếu gia, đây là vị trí của cậu, cậu không thể làm đào binh nha."

Mấy người xung quanh cũng nháy mắt với cậu.

Đường Miểu dở khóc dở cười. Nghĩ lại, đều là thành viên của quân đoàn, thân cận thêm một chút cũng chẳng phải chuyện xấu, ở lại thì ở lại, mà trên mặt vẫn còn là vẻ bất đắc dĩ vì bị ép buộc, làm Trần Lập cũng phải bật cười.

********************

Bình Luận (0)
Comment