Tang Thế Tình Nhân

Chương 236

Đường Tư Hoàng nói: "Muốn ăn cái gì? Ta đi hái."

Đường Miểu bước đến trước mặt Đường Tư Hoàng, hai tay đặt lên vai y, ngửa đầu hôn hôn cằm y: "Ăn cha trước được không a~?"

Đường Tư Hoàng cười bí hiểm, vòng tay ôm lấy cậu, "Rất sẵn lòng, giờ thì — "

"Ăn cơm trước." Đường Miểu cười nịnh nọt, "Muốn ăn trứng tráng hẹ, súp trứng nấu bó xôi, trứng tráng khổ qua với trứng chần nước sôi!"

Đường Tư Hoàng nhìn thức ăn trên bàn: "Ta hâm lại đồ ăn."

"Con đi hâm cơm." Đường Miểu tích cực nói.

Hơn mười phút sau, cậu nếm một đũa trứng tráng khổ qua, sau khi khựng lại một chốc thì cầm đũa gắp điên cuồng, như có một bão thổi qua, thức ăn trên bàn rất nhanh đã bị cậu quét sạch sẽ. Cuối cùng, được đỡ ra sofa không thể động đậy.

Chính Đường Tư Hoàng cũng chưa kịp nếm miếng nào.

"Thích ăn? Về sau có cơ hội sẽ làm nữa cho con ăn."

Đường Miểu thống khổ ngồi thẳng người, trên mặt vẫn còn ý cười, nghiêm trang nói: "Cha, tay cha là để làm việc lớn, về sau, mấy chuyện nhỏ như nấu cơm gì đó cứ giao cho con."

Cậu thật sự không nỡ nói với Đường Tư Hoàng, y làm trứng tráng hẹ quá ngọt, khổ qua trong trứng tráng khổ qua vẫn chưa chín, súp trứng lại quá mặn, trứng chần nước sôi bị quá lửa thì rất đắng.

Đường Tư Hoàng chống cằm nhìn cậu chăm chú một lúc, trong mắt tràn ngập ý cười, chỉ có thể nói ra hai chữ: "Đồ ngốc."

Không còn thời gian để hai người đùa giỡn nhau, cả hai ra khỏi không gian, để Charles dẫn đường, chuẩn bị ra khỏi rừng cây.

Đường Miểu nhìn bộ dáng vui vẻ của Charles chạy phía trước, nói: "Cha, cha có thấy Charles trở nên kiêu ngạo rồi không?"

"Là trở nên sáng sủa hơn." Đường Tư Hoàng sửa lại.

Charles tất nhiên không hiểu hai chủ nhân của mình đang nói cái gì. Khứu giác của nó giờ nhạy hơn trước kia, linh hoạt lủi trái chui phải trong rừng cây, giống như nơi này chính là sân khấu của nó, thỉnh thoảng còn vui sướng kêu một tiếng, tiến thẳng về phía mục tiêu.

Nửa tiếng sau, Đường Tư Hoàng xuyên qua khe hở giữa các nhánh cây thấy được Land Rover của bọn họ, bọn Lưu Cương vậy mà không rời đi, còn tụm năm tụm ba ngồi gần đó, dường như đang chờ cái gì đó. Đường Miểu nhẹ giọng gọi Charles về. Charles rất lanh lợi, không cần phân phó mà đã tự giác nằm xuống, được Đường Miểu thưởng cho một miếng thịt bò khô.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng bước ra, Lưu Cương thấy hai người, mặt liền lộ vẻ tươi cười nghênh đón.

"Đường tiên sinh, Tiểu Đường, rốt cuộc cũng đợi được hai người. Chúng tôi vẫn luôn lo lắng không biết hai người có xảy ra chuyện gì không, may mà đều bình an vô sự."

Đường Tư Hoàng nói: "Cảm tạ Lưu đội trưởng đã ở đây chờ chúng tôi. Xem ra mọi người thu hoạch cũng không tệ, chúc mừng." Tầm mắt y đảo qua xe của Hồng Nhật đội, trên nóc xe có cột khá nhiều con mồi, có thể nói là thắng lợi trở về. Lưu Cương sở dĩ nguyện ý ở đây chờ bọn họ, một mặt là vì lo lắng, mặt khác là vì đã thu hoạch tương đối nhiều, không ngại trì hoãn một chút. Nhưng Lưu Cương bằng lòng chờ bọn họ là sự thật, điểm này, đã là vô cùng đáng quý.

Đường Miểu chú ý thấy Hồng Nhật đội rõ ràng thiếu đi mấy người.

"Ha ha, chúng ta đi cùng nhau, đương nhiên phải chờ rồi." Lưu Cương không nhìn thấy Charles, trong lòng có một dự cảm không ổn, nhưng sợ động vào chuyện thương tâm của hai người nên không hỏi nhiều, "Vậy bây giờ chúng ta lên đường trở về?"

Đường Miểu gật đầu, ân cần hỏi: "Chú Lưu, đội các chú không phải còn thiếu vài người sao?"

Vẻ mặt Lưu Cương trở nên buồn bã, thở dài một tiếng: "Có hai người bị tang thi cắn. Tôi không ra tay với bọn họ được nên cho bọn họ chút vật tư, để bọn họ rời đi rồi."

"Trong núi này cũng có tang thi?" Đường Miểu có phần bất ngờ.

Lưu Cương đáp: "Ừ, có lẽ là chạy từ thôn trang bên kia núi. Ai, đừng nhắc tới nữa, chúng ta mau trở về căn cứ thôi."

Đường Miểu nói: "Chúng tôi còn phải đi tìm chó của mình. Chú Lưu, mọi người đi trước đi. Vừa khéo chúng tôi có chút đồ, tặng cho chú." Cái cậu đưa cho Lưu Cương chính là một cái đèn pin nhỏ, tuy dùng bằng pin nhưng mang theo rất thuận tiện, vào thời khắc mấu chốt cũng có thể phát huy công dụng.

"Cám ơn nhé!" Lưu Cương thấy Đường Tư Hoàng không có ý phản đối liền vội vàng nhận lấy, lúc này mà còn khách khí thì người thiệt thòi là hắn, có cơ hội thì phải biết nắm bắt. Lưu Cương là người thông minh.

Sắc trời đã sẩm tối, nếu không chạy về căn cứ kịp, có thể hôm nay sẽ phải ở ngoài. Lưu Cương lại khuyên Đường Tư Hoàng và Đường Miểu vài câu, thấy không thể lay động liền thôi. Hồng Nhật đội nhanh chóng lên đường trở về.

Chờ khi bọn hắn đi rồi, Đường Tư Hoàng lại kêu Charles thử đi tìm hai đội viên bị biến thành tang thi của Hồng Nhật đội kia, cư nhiên thật sự tìm được. Bất quá, lúc tìm được, bọn hắn đã biến thành tang thi rồi. Trước đó, con người sau khi bị tang thi cắn thì khoảng mấy tiếng mới bị biến dị, nhưng giờ chỉ một lúc thôi mà đã có biến đổi rồi.

Sức mạnh của hai tang thi này cũng không mạnh lắm, hai người Đường Miểu nhanh chóng chế ngự chúng, dùng dây trừng trói lại. Đây là lần đầu tiên Đường Miểu giày vò "người" như thế, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nhưng ngẫm lại, hiện tại chúng đã không còn là người, hơn nữa, nếu nước giết thật sự có hiệu quả, ngược lại còn có thể cứu bọn họ, vì thế cũng bình thường trở lại.

Lúc trở lại trại nuôi heo thì đã gần bảy giờ, trời cũng sắp tối đen. Hai cha con vẫn chưa an tâm lắm về Charles, tắm rửa xong thì kiểm tra lại một lần từ trên xuống dưới, không phát hiện thấy điều gì dị thường. Hơn nữa, Charles vẫn luôn rất tràn đầy năng lượng, hai người lúc này mới thấy yên tâm, suy đoán tình huống động vật có dị năng cũng giống như con người.

Ăn một bữa tối đơn giản, hai người một chó đi tới nơi tập trung khá nhiều tang thi, liên tiếp bắt tang thi về cho uống nước giếng. Đường Miểu rất muốn lấy nước giếng tắm cho chúng, hiệu quả có khi rõ ràng hơn, nhưng Đường Tư Hoàng kiên quyết không đồng ý. Tuy y đáp ứng cho Đường Miểu nghiên cứu tang thi, nhưng cũng chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Đường Miểu thôi, tuyệt đối không chấp nhận được cho cậu tiến thêm một bước nữa.

Đường Miểu lên án y không có tinh thần khoa học gì cả.

Đường Tư Hoàng buồn cười, cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc, đột nhiên nở một nụ cười ôn hòa, tao nhã nhượng bộ: "Con muốn tắm cho tang thi, cũng không phải không được. Nhưng chỉ trừ phi con qua được khảo nghiệm của ta."

"Khảo nghiệm gì?" Đường Miểu tuy thấy việc tắm cho tang thi rất thiết yếu, nhưng nếu thật sự muốn cậu đối mặt với mấy cơ thể xấu xí lại lạ lẫm này, cậu nhất định không làm được. Cậu chỉ là không thích tính thỉnh thoảng độc tài của Đường Tư Hoàng nên mới cố ý phản đối y. Ưm, hay là thời kỳ phản nghịch của cậu tới rồi nhỉ?

Mỗi chuồng heo trong trại nuôi heo đều dựng khung chắn một nửa, để thuận tiện việc cho ăn. Lúc này, Đường Tư Hoàng đang ngồi trên lan can khung chắn, dưới khung chắn còn có chút thứ dơ bẩn đã khô. Nhưng những cái này không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý của Đường Tư Hoàng, một chân chống đất, hai tay khoanh trước ngực, cười thản nhiên nhìn Đường Miểu, chậm rãi nói ra: "Tắm cho ta trước. Nếu con có thể làm được, ta cho phép con tắm cho chúng."

Đường Miểu nghĩ tới hình ảnh giọt nước chậm rãi chảy xuống phần ngực để trần rắn chắc của Đường Tư Hoàng, tay cậu cũng theo đó mà chà lau mỗi một chỗ trên cơ thể Đường Tư Hoàng, xoang mũi đột nhiên nóng lên. Cậu vội vàng bụm mũi lại, nhanh chóng dời mắt đi, giống như hiện tại Đường Tư Hoàng đã hoàn toàn khỏa thân rồi vậy: "Được rồi, con chỉ là nói chơi thôi."

Đối diện bọn họ, là bảy tám tang thi bị trói chặt, miệng há to, thỉnh thoảng phát ra tiếng "Ô ô". Hai người này cũng hay thật, trong tình cảnh thế này mà còn lòng dạ tán tỉnh nhau.

"Thật sao?" Ngữ khí Đường Tư Hoàng vô cùng tiếc nuối.

Thái dương Đường Miểu co rút, đeo bao tay lên, khẳng định: "Thật."

Đường Tư Hoàng khẽ cười bước tới cạnh cậu, cũng đeo bao tay, một tay múc một gáo nước, tay kia dùng sức bóp chặt hai má tang thi ép nó há miệng, đổ nước vào. Việc này yêu cầu người đổ nước phải có khí lực lớn, bằng không, nhỡ tang thi giãy dụa, rất dễ cắn trúng người đó.

Tất cả tang thi đều bị "ép uống" hai gáo nước lớn, Đường Tư Hoàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Trong không gian có mấy cái thùng dầu không, đổ đầy nước giếng đi rồi cho chúng vào ngâm." (cho tang thi ngâm nước......._.|||)

"Ý kiến hay!" Hai mắt Đường Miểu sáng rực.

Hai người nói làm liền làm, bận bịu tới tận mười giờ hơn.

Sáng hôm sau, hai người lần nữa đút nước cho tang thi, còn đổi nước trong thùng thành nước mới. Sau đó, hai người đi ăn bữa sáng, ra ngoài săn bắt, tiếp đó lại trở về quan sát tang thi.

Ba ngày liên tục như thế.

Nhưng kết quả lại khiến Đường Miểu vô cùng thất vọng. Tám con tang thi trừ việc răng trắng hơn thì không có bất kỳ biến hóa nào.

Đường Tư Hoàng không bất ngờ lắm. Sự thần kỳ của nước giếng là thật, nhưng cũng không phải linh đan diệu dược gì.

Đường Miểu mất mát một chốc rồi trở lại bình thường, thoải mái nói: "Như thế cũng tốt. Nếu nước giếng thật sự có tác dụng, thì loại trách nhiệm này cũng quá nặng rồi, con gánh không nổi."

Đường Tư Hoàng thoáng giật mình rồi nở nụ cười. Người yêu y lại trưởng thành thêm rồi. Chúa cứu thế vĩ đại thật đấy nhưng người đó luôn phải sống mệt mỏi hơn bất kỳ ai. Y hy vọng bọn họ có thể mãi mãi sống một cuộc sống giản đơn mà hạnh phúc.

"Về thôi, con quên rồi sao? Hắc Uy sắp sinh rồi."

"Đúng ha!" Đường Miểu hưng phấn đứng thẳng người, "Tính tính thời gian thì chính là trong khoảng mấy hôm tới!"

Đường Tư Hoàng lẳng lặng cười, cầm lấy súng định giải quyết tất cả tang thi.

Đường Miểu đè cổ tay y lại, ngượng ngùng nói: "Cha, nói không chừng để thêm một thời gian nữa mới có kết quả, không bằng chúng ta để chúng ở đây vài ngày, mấy ngày nữa lại đến xem, nếu vẫn không có biến hóa gì thì hẵng xử lý được không?"

Đường Tư Hoàng không sao cả mà gật đầu. Mấy con tang thi này bị trói rất chặt, không thể nào ra ngoài hại người, lưu lại vài ngày cũng không sao.

Bọn họ ắt hẳn cần phải trở về, mấy ngày mà bọn họ rời đi, trong căn cứ đã xảy ra một chuyện lớn. Chuyện này hơi có chút liên quan đến Đường Miểu.

Đương nhiên, cả Đường Miểu và Đường Tư Hoàng hiện tại vẫn chưa biết chuyện này, hai người tuy đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về căn cứ, nhưng dọc đường có giết vài con tang thi, lại thuận tay săn một chút thú hoang, kéo dài không ít thời gian, đợi đến khi sắp tới gần căn cứ thì đã sắp đến giữa trưa.

Mọi người trong Đường gia đều đứng ngồi không yên, khổ nỗi lại không cách nào liên hệ với Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đang ở ngoài, chỉ có thể ngồi chờ ở nhà.

"Đại thiếu gia, không bằng phái vài người ra ngoài tìm xem?" Đường Văn nói.

Đường Hâm bình thản nói: "Không cần. Lúc papa rời đi cũng không nói là muốn đi đâu. Văn thúc, thúc bảo Đường Nhất và Đường Tam đứng ở cổng căn cứ đi, nhất định phải ngăn papa và Đường Miểu trước khi họ tiến vào."

"Cậu cứ yên tâm." Đường Văn vội vàng ly khai.

Lúc này, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu cách căn cứ không đến 2 dặm.

*************************

Bình Luận (0)
Comment