Tang Thế Tình Nhân

Chương 245

Đường Miểu đỡ Đường Tư Hoàng bị tuột xuống lên, quay đầu thấy y không bị đánh thức thì thả lỏng, quay đầu trở lại nhìn đường, ánh mắt không tự chủ mà đảo qua ông lão cùng thanh niên kia. Hai người này mặc da thú, trên chân cũng mang giày rơm. Điều kiện trên núi đã cực khổ đến vậy sao? Chỉ là, sắc mặt hai người này đều rất hồng hào, có thể thấy không bị thiếu thốn về phương diện ăn uống. Hai người một mình đi vào một ngọn núi lớn thế này, hẳn đều là những thợ săn rất giỏi, lấy tình hình hiện giờ, đây cũng đã là một kỹ năng rất tốt rồi.

Một chốc sau, Đường Miểu đột nhiên nhận ra ông lão và thanh niên nọ rất thạo đường đi, bước chân không hề có chút chần chừ, tựa như đã đi qua con đường này vô số lần vậy. Sau khi quan sát kỹ lưỡng thì cậu phát hiện trên thân cây hoặc nhánh cây ven đường đều có những ký hiệu rất rõ ràng, chỉ là nếu không nhìn kỹ hoặc không quen thì rất khó phát giác.

Kế tiếp đi xuống sườn núi, lại qua hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng thôn xóm. Thôn này không nhỏ, từ bên ngoài có thể thấy được không ít nhà gỗ xếp kế nhau. Đi đến gần, từ ánh nhìn đầu tiên, mọi người chú ý thấy dưới mái hiên treo rất nhiều thịt dã thú, nhẹ nhàng lay động trong cơn gió sớm. Người trong thôn hoặc đang giặt quần áo hoặc chẻ củi, đám trẻ con chân trần chạy bịch bịch xung quanh. Gần như tất cả mọi người đều mặc da thú, thấy ông lão và thanh niên nọ dẫn vài người xa lạ vào thì đều tò mò nhìn sang.

Ông lão cười ha hả nói: "Tôi mang các cậu tới gặp một người trước rồi lại chiêu đãi các vị sau."

Trên mặt ông lão đầy các nếp nhăn, nhưng nụ cười lại vô cùng hiền lành, khiến mấy người nhập ngũ như nhìn thấy người đồng hương quê nhà. Diệp Lâm vội nói cám ơn, bước đến sóng vai cùng ông lão, thỉnh thoảng lại cười nói vài câu. Còn người thanh niên đi cuối vừa nữa kia, không biết từ lúc nào đã đi mất rồi.

Ông lão dẫn mọi người đến trước một căn nhà mái ngói, gõ cửa.

"Sáng sớm...ai đấy?" Người bên trong không kiên nhẫn nói.

"Là tôi, Tiêu lão đầu."

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuôi thanh tú cười cười chào hỏi ông lão, "Ồ, là bác Tiêu sao, hôm nay thu hoạch thế nào?" Người đàn ông có lẽ là vừa mới rời giường, trên mặc một chiếc sơmi cũ màu đen có kích cỡ hơi lớn, bên dưới là một chiếc quần đùi ống rộng nhăn nhúm, chân mang một đôi dép nhựa giá rẻ.

Đường Miểu chú ý thấy vẻ mặt ông lão có chút mất tự nhiên, trong lòng không khỏi bắt đầu xoay chuyển, chẳng lẽ trong đây có gì khả nghi? Cậu chỉ dùng tay trái đỡ Đường Tư Hoàng, còn tay phải thì rũ xuống, chuẩn bị tùy thời hành động. Tình huống bị động hiện tại khiến cậu có chút nôn nóng.

"Sáng nay tôi cùng Tiểu Lực vốn đi gom con mồi về, nhưng lại vô tình gặp phải mấy vị quân nhân lạc đường này, nên đưa bọn họ về đây."

"Quân nhân?" Người đàn ông thanh tú nọ mắt sáng ngời, vội vàng mở cửa ra, lui về sau hai bước, "Mời vào."

Trong sân có một cái bàn cùng ba bốn cái ghế gỗ, hắn ta bảo mọi người chờ một chốc để hắn ta vào kêu người.

Lưu Đông nói với Đường Miểu: "Đặt Đường tiên sinh xuống trước đi." Nhìn Đường Miểu buồn rầu mà cõng người đi cả một đường, chính hắn cũng có chút bội phục đứa nhỏ này.

Tình huống hiện tại thế nào vẫn chưa rõ ràng lắm, Đường Miểu nào dám dễ dàng để Đường Tư Hoàng xuống, chỉ nói: "Hay các anh cứ ngồi đi, dọc đường này đã làm phiền các anh lắm rồi."

Trong lòng cậu thật ra rất sốt ruột, từ hôm qua lúc Đường Tư Hoàng bị thương cho tới giờ, Đường Tư Hoàng gần như không ăn gì cả, nhiệt độ cơ thể không đủ cao, sao có thể dưỡng thương? Cậu hy vọng có thể ở đây một chốc, dù là nửa tiếng hoặc một tiếng, cậu có thể dùng vật tư để đổi lấy ít gạo nấu cháo cho Đường Tư Hoàng.

Lưu Đông lại thấy Đường Miểu khiêm nhường quá mức rồi, lại không thể miễn cưỡng cậu, đành bảo những người khác ngồi, còn hắn thì đứng.

Lúc này, cửa chính "két—" một tiếng mở ra, người đàn ông thanh tú vừa rồi đã đổi một bộ quần áo chỉnh tề hơn, cười nói: "Các vị, vào ngồi đi. Chủ nhà chúng tôi cho mời."

Ông lão thấy mình không còn việc gì cần làm nữa, lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.

Mấy người ở đây bị mấy chữ "chủ nhà" làm cho có chút mờ mịt nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng thì thấy trên ghế có một người đàn ông cao to cường tráng. Tướng mạo người này trông rất khí phách, cực kỳ khách khí mời bọn họ ngồi rồi nói với Đường Miểu: "Người anh em này trên người có thương tích sao? Bị thương thế nào?"

Đường Miểu nói lại những lời trước đó đã nói với ông lão, người đàn ông gật đầu, lúc này mới tự giới thiệu: "Tôi sinh sống trong thôn này, tên Tần Thiên Phúc. Được mọi người tin cậy mà bầu làm thôn trưởng. Các vị có chuyện gì cứ nói với tôi, có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ giúp."

Diệp Lâm lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, biểu hiện dọc đường của ông cũng không tệ, tất cả mọi người nguyện ý tạm thời xem ông như đầu lĩnh, đều quay sang nhìn ông.

Diệp Lâm cười nói với Tần Thiên Phúc: "Chúng tôi là người của quân đội, đến từ căn cứ Kinh đô. Nhưng sau khi vào núi thì không cẩn thận lạc đường, may mắn gặp phải bác Tiêu."

Tần Thiên Phúc cười ha hả, gật đầu nói: "May mà các anh gặp phải ông ấy, Tiêu lão đầu ngay cả trong rừng có mấy con kiến cũng biết. Chỉ là sao các anh lại từ căn cứ Kinh đô tới tận đây? B thị cách nơi này không gần a."

Đường Miểu nghe thấy lời này, trong lòng liền nghĩ "Tiêu rồi", chỉ nghe thấy Diệp Lâm nói: "Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là vào Phi Vọng Sơn đi săn, bằng không cũng sẽ không đi vào một ngọn núi xa lạ thế này."

Ánh mắt Tần Thiên Phúc thoáng biến đổi nhưng gã không nói gì, người đàn ông thanh tú kia lại thất vọng nói: "Đi săn? Tôi còn tưởng quân đội các anh tới đón người sống sót đến căn cứ Kinh đô."

Trong lòng Diệp Lâm lộp bộp một thoáng, biết mình đã để lộ nội tình sớm quá rồi, vội vàng nói: "Đương nhiên, dọc đường gặp phải người sống sót, chúng tôi đều nghĩ cách đưa họ về căn cứ. Chúng tôi nhìn ra, các cậu sống ở đây cũng rất vất vả."

Đường Miểu âm thầm chú ý đến Tần Thiên Phúc, chỉ thấy gã khựng lại một chốc mới tươi cười, thản nhiên nói: "Quen rồi thì thấy cũng không sao. Muốn ra khỏi núi không khó, để tôi cho người đưa các anh ra ngoài."

"Thiên ca." Người đàn ông thanh tú lắp bắp kinh hãi, đứng dậy bước tới bên người Tần Thiên Phúc, đẩy đẩy vai gã.

Đường Miểu sững sờ, đột nhiên chú ý thấy lớp quần áo bên dưới lớp khoác ngoài có màu đen, lập tức hiểu rõ dời mắt đi.

Tần Thiên Phúc liếc người đàn ông thanh tú nọ, không nói gì.

Diệp Lâm dù sao cũng không am hiểu chuyện dò xét tâm tư người khác, chỉ thấy Tần Thiên Phúc không đón chào bọn họ, cũng không nói nhiều, chỉ nói có thể mau chóng rời đi là chuyện tốt, liền gật đầu nói cám ơn.

Những người khác đứng dậy, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Đường Miểu nói: "Thiên ca, cha tôi từ hôm qua đã không ăn gì rồi, tôi muốn mượn nồi và bếp của các anh một chút, với chút gạo, để nấu cho cha tôi ít cháo. Đương nhiên tôi sẽ dùng vật tư để đổi với các anh."

Tần Thiên Phúc vốn định kiếm cớ từ chối, nghe vậy liền do dự.

Bọn Diệp Lâm bị hành động đột ngột của Đường Miểu làm cho rất bất ngờ, không tán thành nhìn cậu. Tất cả bọn hắn đều nhìn ra Tần Thiên Phúc không chào đón bọn hắn, nếu dùng dằng lâu trong này, sợ là sẽ có biến.

"Tiểu Đường, sắc mặt Đường tiên sinh cũng không tệ, tôi thấy chúng ta nên sớm rời đi thôi, vạn nhất kéo dài tới tối thì rất nguy hiểm." Lý Khải khuyên nhủ.

Đường Miểu kiên quyết lắc đầu: "Không được, cha tôi đã lâu không ăn gì rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục." Huống hồ, nếu những người này nguyện ý phối hợp với cậu, dù Tần Thiên Phúc không phái người dẫn bọn họ rời khỏi núi, cậu cũng có cách đưa bọn họ đi.

Tần Thiên Phúc thấy bọn họ không thống nhất ý kiến thì hỏi Đường Miểu, "Cậu định lấy cái gì để đổi?"

Đường Miểu lấy ra hai bộ quần áo gần như mới trong không gian ra, đưa về phía người đàn ông thanh tú kia, "Đây là quần áo của tôi, chỉ mới dùng hai lần thôi. Trước kia lúc mua về, cố ý mua size lớn, anh có thể mặc vừa."

Người đàn ông thanh tú lập tức mừng rỡ, nhìn sang Tần Thiên Phúc, thấy gã gật đầu thì vội nhận lấy, "Phải, trông rất mới, tôi cũng rất thích màu này."

Lý Khải thấy bọn họ đạt thành giao dịch, sắc mặt liền trầm xuống.

Đường Miểu biết bọn họ bất mãn trong lòng, nhưng bọn họ nhất định sẽ không muốn tách khỏi Đường Tư Hoàng, liền trấn an vài câu, "Sẽ nhanh thôi, không kéo dài lắm đâu."

Bọn Lý Khải càng không nguyện để Tần Thiên Phúc biết Đường Tư Hoàng có không gian, chỉ đành buồn bực không lên tiếng.

Tần Thiên Phúc vỗ tay một cái, có một người từ bên ngoài đi vào, thái độ đối với Tần Thiên Phúc vô cùng cung kính.

"Thiên ca, có gì dặn dò?"

Đường Miểu thầm nghĩ: này mà là thôn trưởng gì, hoàn toàn là một sơn đại vương.

Tần Thiên Phúc nói: "Cậu đưa người anh em này tới phòng bếp đi, rồi đưa cho cậu ta một nắm gạo, cậu ta muốn dùng nồi và bếp để nấu cháo."

"Vâng."

Đường Miểu cõng Đường Tư Hoàng đi vào bếp, bọn Diệp Lâm cũng đi cùng, đợi Đường Tư Hoàng ăn xong cháo, bọn họ mới có thể đi tiếp.

Tên dẫn đường phân phó người trong bếp lấy cho Đường Miểu chút gạo, đúng thật là "một chút", còn không đủ để lấp đầy chén. Bất quá gạo này trông cũng không tệ, có lẽ mới thu hoạch năm rồi. Đường Miểu âm thầm bỏ thêm một chút, lại để Đường Tư Hoàng tựa lên ba lô tiếp tục ngủ, cậu thì ngồi xổm trước lò thêm củi nấu cháo.

Bọn Lý Khải nhìn mặt cậu bị khói bếp xông cho đỏ bừng, cảm giác nôn nóng dần tan đi, tất cả đều lâm vào trầm mặc. Nếu là con của bọn hắn, sẽ chờ đợi bọn hắn lúc gặp phải nguy hiểm sao? Nếu cha bọn hắn xảy ra chuyện, bọn hắn có thể không xa không rời như thế này sao?

Người lấy gạo cho bọn họ không rời đi, hẳn là sợ bọn họ trộm đồ trong bếp.

Lưu Đông tiến tới, cầm lấy xẻng đảo cháo trong nồi.

Đường Miểu cười với hắn: "Cám ơn Lưu ca."

"Không cần khách khí." Lưu Đông lắc đầu.

Sau khi cháo chín, Đường Miểu múc hai chén, lấy muỗng quấy lớp trên cùng, chờ cho cháo không còn nóng nữa, mới ngồi xổm bên người Đường Tư Hoàng, nhẹ giọng gọi y: "Cha, dậy, dậy, ăn một chút rồi ngủ tiếp. Cha..."

Đường Tư Hoàng từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy mặt của Đường Miểu thì sững sờ, giọng có hơi khàn khàn, "Sao lại gầy như vậy?"

Đường Miểu buồn cười nói: "Làm gì có? Mới có một buổi tối thôi mà. Cha uống chút cháo đi rồi ngủ tiếp."

Trong lúc múc cháo, Đường Tư Hoàng quay đầu dò xét xung quanh một vòng, hiểu được đại khái tình hình của bọn họ, không nói gì, chậm rãi uống hết cháo, trong lòng thấy có hơi kỳ quái, bọn Diệp Lâm sao lại tốt tính kiên nhẫn chờ y húp cháo như vậy.

Đường Tư Hoàng ra hiệu muốn uống thêm chén nữa, Đường Miểu trong lòng dĩ nhiên thấy vui vẻ, mặt lại tươi cười để lộ hai lúm đồng tiền.

Trong nồi còn dư lại ít cháo, Đường Miểu tính chia ra cho bọn Diệp Lâm, nhưng tất cả đều từ chối. Đường Miểu đành uống hết cháo trong nồi. Đường Tư Hoàng không ngủ tiếp mà tựa người vào ba lô, lẳng lặng nhìn bộ dạng vội vàng của nhóc con nhà y, khẽ cười.

"Cha, con cõng cha, chúng ta đi thôi." Đường Miểu cầm chén uống nước, liếm liếm môi nói.

Đường Tư Hoàng bật cười: "Miểu, ta bị thương vai chứ không phải chân."

Đường Miểu thấy y kiên trì như vậy thì chỉ đành nhượng bộ, đỡ y đứng dậy, sau đó nhấc ba lô hai người lên.

Mấy người còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, hình như là đám người từ ngoài bếp chạy tới.

********************

Bình Luận (0)
Comment