Đường Miểu khóc không ra nước mắt. Kỳ thực ở ngoại thành có chợ buôn bán gia cầm gia súc, các loại gà, vịt, ngỗng, heo, bò, dê đều có. Nhưng mọi người đều biết, ngày nay các khu vực đều có camera giám sát, cậu lại muốn mua rất nhiều gia súc gia cầm, căn bản rất bất tiện, có khả năng làm bại lộ không gian của cậu. Ban đầu, ý định của cậu là mở một nông trường rồi trên danh nghĩa mua số lượng lớn gia súc, gia cầm, sau đó đưa đến một vùng nông thôn hẻo lánh, rồi lại chuyển vào không gian, thuận tiện có thể ở nông thôn thu thập một ít hạt giống, cây ăn quả, hoa quả khô các loại.
Nếu Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm đi cùng, cậu làm sao sử dụng không gian đây? Chuyện không gian thật rất khó giải thích, cậu còn chưa tìm được cơ hội thích hợp nói với Đường Tư Hoàng đâu. Về phần Đường Hâm, sau này rồi tính.
“Quyết định như vậy đi.” Tuy ngữ điệu cùa Đường Tư Hoàng có vẻ bình thản, nhưng ngữ khí lại không cho phép phản đối.
Đã không thể thay đổi quyết định của cha, Đường Miểu chỉ còn cách thay đổi kế hoạch, nghĩ nghĩ nói: “Như vậy, ngày kia chúng ta xuất phát, ngày mai vừa vặn có thể chuẩn bị tất cả vật dụng cần thiết. Con sẽ phụ trách chuyện đó.”
“Có thể, chuyện công ty cũng cần an bài một chút.” Đường Tư Hoàng ý vị thâm trường mà nhìn cậu một cái.
Đường Hâm vui vẻ, cũng không dị nghị gì, chỉ có điều nhìn thấy trong mắt tiểu đệ hiếm khi xuất hiện một tia tính toán, có điểm buồn cười, lại có chút…đáng yêu. Gặp quỷ rồi! (ò_óˇ)
Hôm sau, sáng sớm Đường Miểu mang theo Charles cùng Hắc Uy ra ngoài, lại nói, từ sau lần cậu mang Hắc Uy vào không gian chơi đùa, nó đối với cậu thân cận hơn rất nhiều. Cậu đoán nguyên nhân có thể là do khí chất của cậu cùng không gian tương thông mà ra. Đường Miểu mua cái gì đó, không cho bất cứ ai xem, sau đó một mực trốn trong phòng tra tư liệu, cũng không cho bất cứ ai vào, chỉ nói là bí mật.
Đường Hâm ngày càng hiếu kỳ với việc Đường Miểu đang đánh chủ ý gì, nhưng với tư cách là một người có tu dưỡng, cũng không hề có ý nghĩ đi rình xem, chỉ là đối với kế hoạch của tiểu đệ hiếm thấy có vài phần chờ mong.
Lại là một đêm tràn ngập ác mộng, Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm theo yêu cầu của Đường Miểu 6h đã rời giường. Bởi vì là mùa hè, ban ngày rất nóng nên hai người đều muốn xuất phát sớm nhất có thể.
Đường Tư Hoàng vừa ra khỏi phòng, Đường Miểu bước tới, cười híp mắt mà đưa cho y một cái túi giấy lớn. Đêm qua quên đưa mất tiêu.
“Cha, mặc bộ này đi.”
Đường Tư Hoàng không nói gì thêm, trở về phòng thay quần áo. Đường Hâm cũng đồng dạng, vừa ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng lại Đường Miểu đẩy trở vào. Chỉ chốc lát sau, Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm một trước một sau bước ra. Đường Tư Hoàng mặc một bộ thể thao màu đen tay dài, là đồ may sẵn. Một thân đồ thể thao làm Đường Tư Hoàng như trẻ thêm mấy tuổi, ngoại nhân nhìn vào có khi còn tưởng y là sinh viên. Bọn người Đường Xuân nhìn mà sững sờ, mấy người hầu gái nhìn mà đỏ mặt. Trên người Đường Hâm là bộ thể thao đồng dạng nhưng là màu xanh da trời.
Đường Tư Hoàng nhìn thấy người đã chuẩn bị ổn thỏa ngồi trên ghế sô pha, con ngươi lóe sáng một thoáng. Tiểu nhi tử của y đầu đội nón kết màu đen
(giống giống như snapback ấy), như thêm vài phần thanh thuần sạch sẽ, chân mang giày, mặc một bộ đồ xanh lá, thân hình mảnh khảnh, nhìn qua tư thế rất hiên ngang.
“Tốt”, Đường Hâm lập tức cảm thấy bất mãn, “Chính mình ăn mặc đẹp trai như vậy, em cố ý phải không?” (╰_╯)
Đường Miểu âm thầm nghĩ: em chính là cố ý đấy, nhưng đương nhiên không biểu hiện ra mặt, ra vẻ vô tội nói: “Chỗ nào cố ý? Em biết rõ cha thích màu đen, anh thích xanh da trời mới chuẩn bị như vậy, không phải sao?” Trang phục màu xanh lá là để cậu thuận lợi “tác chiến trong rừng”.