Tang Thế Tình Nhân

Chương 266

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Súng phun lửa trong không gian của Đường Miểu hoạt động rất tốt, nhất định có thể tiêu diệt được con tang thi này, nhưng súng phun lửa có gắn theo bình xăng, trọng lượng không nhỏ, lấy nó khỏi không gian rồi cầm lên, mở ra, cả quá trình cực kỳ tốn thời gian. Tuy chỉ có vài giây, nhưng như thế cũng là quá đu đối với con quái vật tang thi này rồi. Vì thế, Đường Miểu và Đường Hâm chỉ có thể cắm đầu chạy như điên đến góc ngoặt của chồng vật liệu xây dựng, nương theo quán tính mà lách vào góc đó, cả hai đồng loạt nổ súng xạ kích.

"Ô ô a a..." Tang thi nháy mắt đã phóng tới ngay trước mặt, đánh vào bên sườn của Đường Miểu.

"Gâu! —" Hắc Uy thấy chủ nhân bị ức hiếp ngay trước mặt mình, tức thì nổi điên lên, cuồng loạn sủa to một tiếng, vội xông ra, phóng người đánh về phía con quái vật tang thi.

"Hắc Uy!" Đường Miểu khẩn trương hô lên. Nếu Hắc Uy thật sự cắn con quái vật đó thì khả năng bị biến thành tang thi sẽ rất cao.

Hắc Uy làm như không nghe thấy, đâm đầu thẳng vào bụng tang thi, tang thi kia không thèm để nó vào mắt, hai cánh tay phải vung lên, đánh văng Hắc Uy đi. Thân hình Hắc Uy vô cùng cường tráng, thể trọng gần 400 cân, lại bị con tang thi dễ dàng đánh văng đi, ngã xuống đất, nó rên lên một tiếng đầy thống khổ, vị trí gần bắp đùi ở chân sau bị cạnh nhọn của đá xi-măng đâm xuyên qua, miệng vết thương bị rạch dài tận một thước, phần thịt lộ cả ra, lưu lại dưới đất một vũng máu.

Hắc Uy lại dường như không hề phát giác ra vết thương của mình, phẫn nộ gầm lên, há to miệng, lần nữa nhảy bổ về phía con quái vật. Bốn cánh tay của con quái vật tang thi vươn ra, đồng thời tóm lấy Hắc Uy, móng tay bén nhọn lập tức đâm trúng chân Hắc Uy. Đúng lúc này, một việc xảy ra khiến Đường Miểu cùng Đường Hâm vô cùng kinh hỉ. Cả người Hắc Uy như phủ một lớp sáng bạc, móng tay con quái vật vốn nên cắm vào đùi Hắc Uy thế mà lại không cách nào tiến vào nửa tấc, mà miệng của Hắc Uy thì cắn trúng cánh tay phải phía trên kia, còn xé toạc luôn toàn bộ cánh tay xuống!

"Là dị năng thạch hóa (hóa đá)!" Đường Hâm hô lên.

Lần tấn công này dường như đã rút cạn toàn bộ năng lượng của Hắc Uy, nó nằm rạp xuống đất, lưỡi lè ra, Đường Miểu thấy rõ phần da mới vừa rồi còn cứng như đá của nó dần dần mềm mại trở lại.

"Hắc Uy, chờ ở đó!" Đường Miểu nghiêm mặt ra lệnh cho nó rồi nã một phát vào con quái vật kia, kéo Đường Hâm chạy như điên về phía lối ra vào nhà kho. Con quái vật quả nhiên gào rú đuổi theo.

"Để anh tự chạy!"

Đường Miểu cũng không kiên trì, buông tay hắn ra: "Nhớ không được cách em quá hai bước!"

Đường Hâm nhìn ra được cậu đã có cách, mau chóng trả lời "Biết!". Chạy đến cửa nhà kho, Đường Miểu để Đường Hâm tạm thời kiềm chế con quái vật tang thi, cậu thì dùng không gian di chuyển một phần đá xi-măng để chặn lại lối vào nhà kho. Con quái vật này dù có mạnh đến đâu cũng không thể đẩy đi nhiều đá xi-măng như vậy được.

Sau khi bịt kín cửa, Đường Miểu lần nữa chạy về phía Hắc Uy, đồng thời hô với Đường Hâm: "Đường Hâm, chạy hướng này!"

"Đường Miểu em đang chơi anh đó hả!" Đường Hâm gần như là chạy một vòng quanh nhà kho, mồ hôi nhễ nhại, bất đắc dĩ oán hận một câu, nhưng vẫn nhận lệnh mà tiếp tục tăng tốc.

Đường Miểu ôm lấy Hắc Uy, ngay khi Đường Hâm chỉ còn cách cậu nửa mét liền túm lấy cổ tay hắn, biến mất tại chỗ. Sau khi tiến vào không gian, cậu còn nghe thấy tiếng gào phẫn nộ của con quái vật kia. Bất quá, cái đó tạm thời chả liên quan gì đến cậu. Mặc kệ vẻ mặt khiếp sợ của Đường Hâm, Đường Miểu thở dốc nằm ra mặt cỏ, dùng tinh thần lực lấy hộp thuốc và bình nước giếng tới, ném cho Đường Hâm.

"Trước hết băng bó cho Hắc Uy đi."

Đường Hâm không hổ là người thừa kế của Đường Tư Hoàng, sau khi làm tượng đá năm giây liền trở lại bình thường, cũng ngồi bệt xuống đất, mở hộp thuốc ra.

"Em tính đối phó cái con kia thế nào?"

Đường Miểu có chút bất ngờ nhìn hắn: "Không ngạc nhiên?"

"Có. Nhưng không quan trọng. Quan trọng là em đã cho anh biết sự tồn tại của nó, về sau có hoa quả gì nhớ phải chuẩn bị cho anh một phần đấy."

Đường Miểu im lặng nhìn trời.

"Con quái vật đó, cứ dùng súng phun lửa là được. Có điều, tốt nhất là đợi đến lúc nó không phòng bị, chúng ta hẵng ra."

"Anh chỉ lo chúng ta biến mất lâu quá, papa bọn họ sẽ lo lắng." Đường Hâm nhanh chóng băng bó kỹ lưỡng cho Hắc Uy, rồi lấy số nước còn lại rửa tay, đứng dậy đi về phía vườn trái cây. Một lúc sau đi ra, mục tiêu thẳng tiến ngôi nhà bằng trúc.

Đường Hâm nhai nho xanh như nhai đậu, nhìn cậu mở cái thứ trông giống hòm thư ở cạnh cửa căn nhà bằng trúc.

"Em đang tìm gì đấy?"

"Coi coi cha có để lại giấy gì không. Không có. Có lẽ papa còn chưa biết được tình hình của chúng ta." Đường Miểu lấy sổ và viết ra, xoẹt xoẹt viết xuống vài chữ, xé mẩu giấy xuống bỏ vào hòm thư, giải thích cho Đường Hâm, "Sau khi cha phát hiện chúng ta biến mất sẽ dùng tinh thần lực lấy giấy ở trong này, thấy giấy rồi thì cha sẽ biết chúng ta không sao."

"Ừm, cách liên lạc thật đặc biệt." Đường Hâm không để tâm lắm nói, hiện tại hắn để ý hoa quả trong tay mình hơn. Ngọt quá! Nhưng trong lòng hắn lại có phần lo lắng, thân cận với người của quân đội quá có phải quá nguy hiểm hay không? Trước kia hắn còn cho rằng, dù trên người Đường Miểu có phát sinh ra chuyện gì huyền huyễn đi nữa, hắn cũng sẽ không thấy có gì kỳ lạ, nhưng hôm nay hắn thừa nhận mình đã đánh giá quá cao trí tưởng tượng của mình rồi. Không gian này thật sự là quá nghịch thiên. Nhỡ mà bị bại lộ......hắn thật sự không dám nghĩ đến hậu quả. Khó trách papa dùng chính mình để giấu cho Đường Miểu. May mà papa cũng có thể sử dụng (khống chế) không gian này, ở một mức độ nào đó, đây cũng có thể xem như là trói buộc Đường Miểu. Đường Miểu dù có biểu hiện thành thục đến cỡ nào, ổn trọng đến cỡ nào, cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Đường Miểu không biết được suy nghĩ của hắn, múc nước rửa mặt, cũng hái xuống một chùm nho xanh. Đưa Đường Hâm vào không gian không phải là quyết định nhất thời, ở chung lâu như vậy cũng đã đủ để chứng minh Đường Hâm là một người con, một người anh xứng đáng, tin rằng cha sẽ ủng hộ quyết định của cậu.

"Chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ tư biết." Đường Hâm tỏ vẻ rất trấn định nhưng trong lòng thì vừa kích động lại vô cùng áp lực.

"Em sẽ không để người thứ tư biết sự tồn tại của không gian, kể cả nửa kia tương lai của anh."

Đường Hâm đảo mắt: "Chỉ cần em bỏ cái suy nghĩ xem con anh như đồ chơi thì thế nào cũng được."

Không nghĩ tới Đường Hâm vẫn còn nhớ rõ câu đùa của cậu, Đường Miểu buồn cười không thôi.

"Có thể nhìn được tình hình bên ngoài không?" Đường Hâm ăn nho xong, lại hái một trái táo, tìm ra cây dao gọt trái cây trong rổ trái cây trên bàn.

Đường Miểu gật đầu: "Con quái vật đó vẫn quanh quẩn ở đó."

Đường Hâm nói: "Chúng ta ăn trước lấp đầy bụng đã rồi tính sau."

"Anh làm?"

Đường Hâm thoáng nghẹn họng, ra vẻ thong dong: "Để hôm khác đi."

Vị đây mới thật sự là một đại thiếu gia chân chính này. Đường Miểu ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: "Trong bếp có sủi cảo tôm với bánh bao xá xíu đó."

Đường Miểu vừa ngồi vào bàn ăn liền cảm giác được chút khác thường của không gian, vội chạy ra mở hòm thư, quả nhiên phát hiện mẩu giấy cậu mới bỏ vào đã không thấy đâu nữa. Đợi thêm một lúc, trong hòm thư trống rỗng bỗng xuất hiện một mẩu giấy mới.

Đường Hâm cắn nửa cái sủi cảo tôm non, nhìn bộ dáng vừa cười cười vừa đọc nội dung trong giấy của cậu mà ê hết hàm răng.

"Papa nói gì?"

"Bảo chúng ta phải cẩn thận, đừng có miễn cưỡng bản thân."

Đường Hâm gật đầu: "Nếu những người khác phát hiện chỗ này bị chắn thì sao? Nói không chừng sẽ đoán được trong hai người chúng ta có người có dị năng không gian, người bình thường không thể di chuyển nhiều đá xi-măng như vậy được."

Đường Miểu nói: "Đó cũng là một vấn đề, sau đó cha sẽ đến. Hiện tại cha rời đi không được."

Đường Hâm tiếp lời: "Chúng ta giải quyết con quái vật đó trước đã."

Tới tận nửa tiếng sau, Đường Miểu mới thấy con quái vật tang thi rời đi. Sau khi mất đi mục tiêu, nó có hơi ngơ ngác, cứ bước đi không mục đích. Bất quá, Đường Miểu lại phát hiện ra một điểm kỳ lạ – sau lưng con quái vật là một người giống y nó như đúc, cậu không khỏi suy đoán hẳn chúng là một đôi song sinh, vừa ra đời đã dính vào nhau, hoặc là sau đó đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho đôi song sinh này kết hợp một cách quái dị như thế.

Hai anh em đổ đầy bình xăng trên súng phun lửa, rồi để Đường Miểu đeo lên lưng, hai người cùng rời khỏi không gian. Hắc Uy thì tạm thời ở lại không ra ngoài.

Đường Hâm thấp giọng nói: "Anh đi nhử nó, em đánh lén từ phía sau."

"Cẩn thận." Đường Miểu cầm lấy vòi phun, chuẩn bị tùy thời ra tay.

"Này!" Đường Hâm giơ đao đánh vào mấy thanh thép, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của con quái vật, chỉ một chốc, bóng dáng con quái vật đã xuất hiện ngay trước mặt hai người. Đường Miểu lách mình trốn ra đằng sau một chồng gạch men.

Đường Hâm vừa chạy vừa đập vào đống vật liệu, con quái vật bám sát phía sau. Đường Miểu lập tức đuổi theo, phóng vòi phun ngay "lưng" nó, bật chốt. Một ngọn lửa tức thì phóng ra thẳng vào cái đầu thứ hai của con quái vật.

Nào biết được, cái đầu thứ hai đó lại không phải đồ trang trí, đột nhiên cướp lấy quyền khống chế cơ thể, né qua một bên rồi đánh về phía Đường Miểu.

"Shit! Damn it!" Đường Miểu nhìn móng của nó mà run cả da đầu, tức giận mắng một tiếng, vội chạy đi, "Đường Hâm, hai cái đầu của nó đều hoạt động được!"

"Cái gì?" Đường Hâm cũng lấy làm kinh hãi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, hô lên: "Trong khi anh thu hút sự chú ý của nó, lúc bọn nó tranh nhau quyền khống chế cơ thể chính là thời cơ tấn công tốt nhất!"

Dứt lời, hắn đánh vào đống thép nhanh và mạnh hơn, nhưng con quái vật dường như đã nhắm trúng Đường Hâm, hoặc là biết rõ sức uy hiếp của Đường Hâm lớn hơn nên hoàn toàn không bị tạp âm do hắn gây ra ảnh hưởng, tiếp tục bám sát sau lưng Đường Miểu. Đường Miểu quay người mở súng phun lửa, lại lần nữa bị nó tránh được.

Đường Hâm đuổi theo phía sau con quái vật, trong lòng có chút sốt ruột, thỉnh thoảng lại nã súng, đáng tiếc, cứ như nhổ lông bò vậy, chẳng để lại chút thương tổn nào cả.

"Khốn kiếp!" Đường Hâm nhìn lỗ máu trên ngực con quái vật, đột nhiên một ý tưởng nảy lên trong đầu, lấy cái dao gọt trái cây khi nãy tiện tay bỏ vào túi áo ra, không chút do dự rạch một đao lên tay mình, máu lập tức chảy ra. Đường Hâm như tự ngược, bóp chặt lấy tay mình.

Bước chân con quái vật quả nhiên thoáng khựng lại.

"Đường Miểu, ngay bây giờ! Tấn công!"

—————

[1] Sủi cảo tôm non 水晶虾饺:

16b17a34c2a8270dab9ac64f3877a5e8.jpg

[2] Bánh bao xá xíu 叉烧包:

34094e4f623ceac6f05d2cddcb688df7.jpg

*****************

Bình Luận (0)
Comment