Từ lúc chưa tới căn cứ Kinh đô, Đường Tư Hoàng hiển nhiên đã nghĩ tới việc tự mình thành lập căn cứ rồi. Sở dĩ ở lại căn cứ Kinh đô lâu như vậy, một mặt là để tiện thu thập những tin tức mới nhất, mặt khác là để tuyển chọn nhân tài về cho mình.
Đường Tư Hoàng chọn ra được ba nơi, là ba thị trấn nhỏ gần căn cứ Kinh đô, dĩ nhiên đều đã tìm hiểu điều tra sơ bộ rồi mới chọn. Ba thị trấn này đều cách căn cứ không xa, cái xa nhất trong đó cũng chỉ tốn không tới nửa tiếng chạy xe. Suy nghĩ ban đầu của Đường Tư Hoàng là phát triển căn cứ mới theo hướng nông nghiệp, đẩy mạnh ngành trồng trọt. Ở căn cứ này, y có thể khống chế hoàn toàn lương thực trong tay, nếu cần những vật tư khác thì có thể lấy lương thực để trao đổi với căn cứ Kinh đô. Thiên tai tận thế này sẽ còn kéo dài rất lâu, chuyện này y cũng đành bó tay, nhưng y có thể vì Đường Miểu mà thành lập một tiểu vương quốc, ít nhất cũng có nơi bình yên thoải mái để cậu thả lỏng trong lúc mệt mỏi.
Mấy người Đường Võ ở lại căn cứ, cũng rất bận rộn. Khi di dời ắt không thể thiếu một lượng xe lớn, bọn hắn phải cho người tới cải tạo lại cho những chiếc xe cần dùng đến.
"Trấn Khai Dương gần đây nhất, chúng ta tới đó trước. Đường Văn cậu dùng dị năng nghe, cố gắng tránh khỏi bầy tang thi." Đường Tư Hoàng nói.
"Rõ." Đường Văn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nghiêng tai lắng nghe, miệng chậm rãi nhai nuốt đồ ăn.
"Cha, tình hình bên trấn Khai Dương thế nào?" Đường Miểu là người lái xe.
Đường Tư Hoàng cắt bánh trứng thành miếng nhỏ, đút cho cậu: "Trấn Khai Dương gần căn cứ Kinh đô nhất, rất thuận tiện cho các giao dịch với căn cứ Kinh đô trong tương lai, đó là một ưu thế. Mặt khác, theo những gì đã khảo sát, gần trấn Khai Dương có một con sông lớn, rất tiện cho việc nuôi thủy lợi. Nhưng mà, địa hình chung quanh trấn Khai Dương quá bằng phẳng, không dễ phòng thủ." Tư liệu trong tay y đều đến từ người khá nắm rõ ba thôn trấn mà y chọn, có đầy đủ những ưu khuyết điểm, cho nên y vẫn muốn tự mình khảo sát mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Đầu tháng sáu, thời tiết cực kỳ oi bức, không khí cũng khá khô hanh. Ánh mặt trời chói chang nhuộm vàng cả mặt đất. Cành lá đong đưa lấp lóe tia sáng. Hai tang thi dị năng nghe thấy tiếng động cơ ô tô, liền phóng ra từ ven đường, lẳng lặng xông tới. Hổ Vương khẽ gầm một tiếng, nhảy bổ tới, sau khi vung vuốt xé đôi một tang thi liền thả người nhảy lên, tiêu diệt một tang thi khác. Kế đến, không cần ai dặn đã móc tinh hạch trong đầu hai tang thi ra. Hiện tại tang thi dị năng càng lúc càng nhiều, nó đã giết được không ít, cũng đã có thói quen moi tinh hạch ra.
Đường Miểu cho xe dừng lại, Đường Tư Hoàng đi tới thu tinh hạch vào, thưởng cho Hổ Vương một cục xương.
Đi thêm một đoạn nữa, Đường Văn đột nhiên mở bừng mắt, nói: "Tiên sinh, không ổn!"
"Chuyện gì?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Văn lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, nhíu mày đáp: "Ở phía trước chừng một trăm dặm có rất nhiều tiếng bước chân. Không biết có phải tang thi hay không nữa, số lượng không nhỏ, ít nhất cũng phải hơn hai trăm người!"
Đường Tư Hoàng không nói nhiều, lập tức đưa tay ra cửa sổ xe vẫy vẫy lá cờ vàng.
"Cha, đi đường vòng?" Đường Miểu khẽ siết chặt tay lái, lên tinh thần chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh.
Hai mắt Đường Tư Hoàng mau chóng lướt qua bản đồ: "Có hai con đường, nhưng phải quay lại một đoạn, hơn nữa, một đường trong đó cần phải qua sông, mà cầu thì đã sập từ lâu, đường còn lại phải băng qua một khu rừng, khả năng bị chim tấn công là rất lớn."
"Vậy giờ sao? Tiếp tục đi?" Đường Miểu giảm tốc.
Đường Tư Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngó quanh một vòng rồi nói: "Đậu lại ở ven đường, để chúng tránh đường."
Đường Miểu nghe theo. Hai chiếc xe phía tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cũng dừng lại phía sau xe họ.
"Đường Miểu, tình hình thế nào?" Đường Hâm hết sức cẩn thận, không xuống xe mà chỉ hơi ló đầu ra rồi lớn giọng hỏi.
"Có thể có đàn tang thi." Đường Miểu ra dấu "yên lặng" với hắn.
Đường Hâm lại truyền lời cho Trương Vọng ở phía sau.
Đường Miểu ấn lên đầu Hổ Vương, Hổ Vương ngoan ngoãn nằm rạp xuống, không lên tiếng.
Cửa ba chiếc xe đóng chặt, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi.
Chừng hai ba phút sau, một loạt bóng người xuất hiện ở phía trước. Đường Miểu giật mình trợn tròn mắt, đó quả thật là một đám tang thi, nhưng có duy nhất một con tang thi đi đầu, là một tang thi dị năng, cách đám tang thi phía sau nó chừng một mét, trông cứ như nó lãnh đạo đám tang thi đằng sau vậy. Trước kia không phải là chưa từng gặp đàn tang thi cỡ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy tình huống này.
"Con ở đằng đầu đó chẳng lẽ là thủ lĩnh tang thi?" Đường Văn không thể tin được lẩm bẩm.
Đường Miểu chú ý thấy có hai tang thi lang thang nhập đàn, lòng càng thấy khiếp sợ, quay sang Đường Tư Hoàng: "Cha, cha nghĩ đây là tình huống gì?"
Đường Tư Hoàng chỉ kinh ngạc vài giây liền bình tĩnh trở lại, phân tích: "Tận thế đã xảy ra được chín tháng rồi, 85% người sống sót cả nước đều đến căn cứ của con người, chỉ có một phần nhỏ là đi một mình hoặc thành lập thành đoàn thể nhỏ. Những đoàn thể này rất dễ bị tang thi tiêu diệt, khi tang thi không còn thức ăn, bọn chúng sẽ theo bản năng đi tìm kiếm nguồn thức ăn mới, tất cả các căn cứ lớn nhỏ một ngày nào đó đều sẽ thành mục tiêu của bọn chúng. Còn con tang thi kia tại sao lại có thể lãnh đạo đám tang thi còn lại, có lẽ là đã tiến hóa, hoặc là đã khôi phục lại trí tuệ, dù sao thì tinh hạch quá hiếm, nhất định là có bí mật gì đó mà người ta chưa biết."
Tốc độ của đàn tang thi kia rất nhanh, chỉ cách họ còn chừng mười mét. Người trong ba chiếc xe đều không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, lẳng lặng đợi bầy tang thi đi qua. Tuy vậy, bọn họ không hề thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị phòng thủ và công kích bằng dị năng bất cứ lúc nào.
Tám mét, bảy mét... một mét...
Ngay khi tang thi thủ lĩnh đi ngang qua cửa xe Đường Miểu, nó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu qua. Nó dừng chân, bầy tang thi còn lại cũng "nghi hoặc" dừng lại. Có vài con khá "thông minh" trong đó cũng nhìn về phía ba chiếc xe đậu ở ven đường.
Tiêu rồi! Đường Miểu thầm kêu không ổn.
"Ô!" Một âm thanh quái dị phát ra từ họng con tang thi thủ lĩnh, hất mạnh đầu về trước. Đó giống như một mệnh lệnh, mấy con tang thi còn lại tức thì động đậy.
"Hổ Vương!" Đường Tư Hoàng hé cửa xe, khẽ hô.
Hổ Vương phi người tàn sát. Charles cũng nhảy ra từ trong xe, gia nhập cuộc chiến. Cùng lúc đó, Đường Miểu khởi động xe, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về trước. Đường Tư Hoàng và Đường Văn cùng quay cửa kính xe xuống, đồng thời khởi động dị năng, tiêu diệt đám tang thi cách đó gần nhất trước tiên.
Hai chiếc phía sau thấy động tĩnh phía trước liền biết không ổn, bám sát phía sau.
"Pằng pằng" mấy tiếng, công kích bằng dị năng lập tức giết chết một đám. Ba chiếc Land Rover như ca nô đạp gió rẽ sóng, xông ra từ giữa bầy tang thi.
Tinh thần lực mạnh mẽ mang tới không ít ưu thế cho Đường Miểu, cậu vừa lái xe vừa điều động dị năng hệ mộc. Hàng bạch dương hai bên đường liền đổ xuống, tạo thành tấm chắn cho chiếc xe cuối cùng. Nhưng Đường Miểu thông qua kính chiếu hậu vẫn thấy được có hơn mười con tang thi có năng lực bật nhảy rất mạnh, nhẹ nhàng phóng qua chướng ngại cây to và tường gỗ, đuổi theo không bỏ. Cậu vô cùng kinh hãi, có ảo giác như mình là chú dê nhỏ bị đám sư tử điên đuổi theo. Hơn mười con tang thi đó, hơn phân nửa là tang thi dị năng.
"Bọn nó vẫn đuổi theo phía sau!" Đường Văn vội hô.
"Tiếp tục chạy, bỏ lại bầy tang thi kia rồi thì không khó để đối phó mười mấy con tang thi này!" Thần kinh Đường Miểu căng chặt, cũng lớn giọng đáp lại. Chỉ vì đám tang thi phía sau nhìn là biết chúng không bắt được thì quyết không dừng lại, tốc độ chạy gần như là bắt kịp Hổ Vương và Charles.
Con đường này tuy là đường xi-măng nhưng lại rất quanh co, ô tô khi thì quẹo trái, lúc lại quẹo phải, lốp xe cọ xát liên tục với mặt đường, hoặc ngắn hoặc dài, khiến cho người nghe không khỏi tim đập nhanh, máu trong người như sôi trào.
Đường Tư Hoàng thấy phía trước có một chiếc xe tải bị lật cản đường, vội cảnh cáo Đường Miểu: "Cẩn thận!"
Đường Miểu đạp thắng gấp, Đường Hâm bị bất ngờ, lập tức bẻ lái sang bên cạnh, nhưng đầu xe vẫn quẹt nhẹ qua đuôi xe Đường Miểu.
Chiếc chạy cuối do Tiếu Hồ Lâm lái, phản ứng khá nhanh, mau chóng đổi hướng để tránh đụng vào xe Đường Miểu, mau chóng lưu loát hạ lệnh: "Đường Thất, Tiểu Giáp, bắt giặc trước bắt vua!"
(bắt giặc trước bắt vua: ý nói muốn thắng địch thì tốt nhất là giết người cầm đầu)Dị năng của hắn là không gian, sức chiến đấu so ra thì khá kém với người có dị năng hệ công kích như Đường Thất và Tiểu Giáp.
"Rõ!" Đường Thất và Tiểu Giáp mau chóng xuống xe, nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ba lỗ và áo khoác đen, chính là con tang thi thủ lĩnh kia.
Tiếu Hồ Lâm và Trương Vọng cũng xuống xe, giết mấy con tang thi chạy đầu. Mấy người Đường Miểu, bác Xuân cũng chạy tới hỗ trợ. Lúc này không ai chú ý tới Đường Miểu, cậu kiểm tra sơ qua, thấy xe tải nào không có tang thi liền theo thói quen "lượm phế phẩm" mà thu chúng vào không gian.
Đường Tư Hoàng đứng trên nóc xe, không gia nhập cuộc chiến mà nhìn chằm chằm tình hình để có thể bổ khuyết bất cứ lúc nào.
Ở đây đều là dị năng giả, kịch chiến gần một tiếng đồng hồ thì đã giết sạch toàn bộ tang thi trừ con tang thi cầm đầu. Con tang thi cầm đầu đó nhanh như chớp moi tinh hạch trong đầu đám đàn em của mình, rồi quay người bỏ chạy.
Đám Đường Miểu nhìn mà choáng váng. Đây mới thật sự là làm bia đỡ đạn cho người ta, mà làm người ta nghẹn họng hơn là "người ta" ở đây lại là đối thủ một mất một còn của bọn họ — tang thi!
Tang thi thủ lĩnh còn chưa kịp moi ra toàn bộ tinh hạch, Trương Vọng và Lý Thái đã móc mấy viên tinh hạch trong đầu ba con tang thi còn lại ra.
Tiếu Hồ Lâm dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, hỏi Đường Tư Hoàng: "Ở ngoài quá nguy hiểm, cậu có tính đổi ý không? Giai đoạn thành lập căn cứ ban đầu ắt không thiếu chuyện công tác ở ngoài một thời gian dài."
"Tình huống này chẳng lẽ không nằm trong dự liệu sao?" Đường Tư Hoàng lạnh nhạt hỏi một câu, rồi nói với mọi người, "Lên xe nghỉ ngơi đi."
Tiếu Hồ Lâm như có điều phải suy nghĩ, cũng quay người lên xe.
Nói là nghỉ ngơi chứ cũng chỉ ngồi nghỉ chừng năm, sáu phút, đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
"Cha, nếu đám tang thi kia đi thẳng về trước, nhất định sẽ tới căn cứ Kinh đô." Sắc mặt Đường Miểu trở nên nghiêm trọng.
Đường Tư Hoàng ừm một tiếng.
Đường Văn an ủi Đường Miểu: "Vũ khí ở Kinh đô rất lợi hại, hai trăm con tang thi này chả là gì đâu."
Đường Miểu nói ra lời kinh người: "Chú Văn, đàn tang thi này không nhất định là đàn duy nhất. Nếu bốn phía căn cứ Kinh đô đều bị tang thi bao vây thì thế nào đây?"
*******************