Tang Thế Tình Nhân

Chương 301

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắp đến gần căn cứ, Đường Hâm nhìn thấy một lá cờ khác thấp hơn được đặt bên cạnh quốc kỳ đỏ thắm, tay thoáng trượt xuống, mém nữa làm xe chạy ra khỏi đường lớn.

"Đừng nói với anh đó là cờ đội do em thiết kế!"

Lá cờ kia lấy màu xanh lá làm tông màu nền, bên trên thêu một trái dâu tây to cỡ trứng gà và một trái sầu riêng màu vàng lớn cỡ quả bóng rổ!

67bac2699c09574329b99a4da320e0cd.jpg

Tèn tén ten =]]]]

Đường Miểu nghiêm túc nói: "Anh thì biết cái gì? Trong mắt anh đó chỉ là hai loại hoa quả thôi sao? Quá nông cạn. Dâu tây đại diện cho táo ta, sầu riêng là gậy. Đây chính là phép ẩn dụ về tôn chỉ quản lý căn cứ mới của quân đoàn hoa quả!"

Đã thế sao không thêu trực tiếp táo và gậy luôn? Đường Hâm lắc đầu, không tính vạch trần cậu: "Hừ."

Đường Miểu nhìn bức tường phòng hộ cao sừng sững của căn cứ mới, cảm xúc bỗng dâng trào. Tường vây nằm tiếp giáp với bờ Nam của con sông phía Bắc, cao chừng bốn mét, toàn bộ đều được dựng nên bằng những tảng đá cứng hàn lại với nhau, trông thì thô ráp nhưng lại vô cùng rắn chắc. Cổng lớn vào căn cứ cao như tường thành, bề rộng chừng bốn mét, chia làm hai cánh cửa, một vào một ra. Cổng vào màu đen được thiết kế theo kiểu cổ, nhìn rất có cảm giác an toàn. Bên trên cổng lớn có một chỗ lõm dài chừng một mét, rộng nửa mét, là nơi dùng để treo biển. Có không ít công nhân đang bận rộn trên tường vây, có người nhìn thấy Hổ Vương, Hắc Uy và Charles đứng cạnh xe liền biết ắt hẳn là hai vị thiếu gia đã đến rồi, mau chóng cho người mở cổng ra.

Chiếc ô tô con chạy qua cây cầu ở sông Bắc, tiến về phía treo cờ. Trên đường đi, Đường Miểu nhìn thấy những công trình kiến trúc thừa thãi đều đã bị đập bỏ; đống cỏ dại mọc ở những góc hẻo lánh cũng được nhổ sạch, đất đều được cày xới, đã trở nên tơi xốp. Những công nhân có người đang vác gạch đá, người thì lấy nước, có cả đang cưa vật liệu gỗ, cũng có người đang đào đất, đang hàn thép, trông khí thế xông xáo vô cùng!

Lúc này, có tiếng vó ngựa chạy tới gần truyền đến. Đường Miểu nhìn sang, Đường Tư Hoàng vững vàng ngồi trên một con ngựa nâu đang chạy tới, áo quần phập phồng, trông rất có tinh thần, trong tay y còn kéo theo một con ngựa khác. Đường Miểu vui vẻ, cười rạng rỡ với y, quay sang nói với Đường Hâm: "Đường Hâm, dừng xe."

Đường Tư Hoàng khẽ cong môi, "sh–" một tiếng kéo cương, lập tức nhảy xuống.

"Con nhớ có một con ngựa trắng mà?" Đường Miểu đi qua nâng bờm ngựa, mở miệng đùa.

"Thì có, nhưng bị Đường Võ cưỡi đi rồi." Đường Tư Hoàng thu ô tô con vào không gian, đưa dây cương của con ngựa khác cho Đường Hâm, rồi trở mình lên ngựa, vươn tay với Đường Miểu, "Dẫn hai đứa đi dạo."

Đường Miểu bắt lấy leo lên ngựa, nhanh như chớp "chụt" một cái lên mặt Đường Tư Hoàng. Cánh tay ôm eo cậu của Đường Tư Hoàng siết chặt, giọng khàn khàn kề sát vào tai cậu: "Đã đến rồi thì ở lại căn cứ nhiều thêm vài ngày."

Đường Miểu gật đầu nói: "Ừm, trên đường tới gặp chút chuyện, phải nói lại với cha..." Căn cứ Kinh đô bên kia tạm thời không cần bọn họ phải lo lắng, lúc này chắc Hắc Lang cũng tới rồi, nhất định sẽ báo chuyện bầy tang thi đột kích với lãnh đạo của căn cứ Kinh đô. Chỉ cần căn cứ Kinh đô có đề phòng thì đối phó đám tang thi kia không phải chuyện khó.

Đường Tư Hoàng nghe cậu kể lại sự tình từ đầu tới cuối, cắn tai cậu một cái. Nghĩ đến mà sợ hiển nhiên là có, nhưng quyết định của Đường Miểu không sai, y cũng không thể trách móc cái gì. Người yêu y cũng là một người đàn ông, chứ không phải một chú chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng. Y thầm thì bên tai người trong lòng: "Mặc kệ con làm gì, chỉ cần nhớ rõ con không chỉ có một mình là được. Nếu không có con, tất cả những gì ta làm đều không còn ý nghĩa gì nữa."

Tim Đường Miểu chấn động, siết chặt tay y, mỉm cười nói: "Con biết rồi. Đừng để Đường Hâm nghe thấy đó, anh ấy sẽ ghét con cho coi, ha ha ha..."

Khóe miệng Đường Hâm giật giật.

Đường Tư Hoàng gọi một người đi ngang qua bảo hắn đi tìm Đường Văn, dặn đội dị năng đề cao cảnh giác, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần bảo hộ những công nhân kia. Cho dù Đường Miểu và Đường Hâm đã ngăn lại bầy tang thi kia thì vẫn nên đề phòng, không được chủ quan.

Lực chú ý của Đường Miểu mau chóng bị bức tường cao lớn uốn lượn hút mất.

Đường Hâm cũng vô cùng rung động: "Papa, toàn bộ tường thành đều làm bằng đá sao?"

"Phải." Đường Tư Hoàng thúc ngựa đến gần một chút, "Có điều, tiến độ của lưới trời và tường thành trước mắt chỉ hoàn thành được 70%, qua chừng mười ngày nữa mới xong."

"Tốc độ này đã là rất nhanh rồi." Đường Hâm cảm thán nói.

"Bên kia là tháp quan sát." Đường Miểu hỏi, "Cao sáu tầng sao?"

"Không chỉ thế." Đường Tư Hoàng đáp, "Bảy tầng. Dựa theo đề nghị của con, đông tây nam bắc mỗi nơi một tháp, mỗi ngày hai ca, mỗi ca hai người, lần lượt đứng trực 24/24 bất kể ngày đêm."

Cân nhắc đến việc phía bắc là cổng vào căn cứ, lượng người ra vào về sau là rất nhiều, cho nên ở phía bắc có thêm một tòa tháp quan sát nữa, tổng cộng là năm.

Bốn phía của đỉnh tháp đều là cửa sổ nhôm, thuận tiện nhìn xa, có thể đề phòng sự công kích của chim. Đường Miểu hào hứng vào thể nghiệm, liền phát hiện thiết kế bên trong cực kỳ thú vị, đi lên bằng thang, còn lúc xuống có thể trực tiếp tuột xuống bằng một cột thép trơn trượt. Như vậy, nhỡ có phát hiện tình huống khẩn cấp từ tháp quan sát thì người đi tuần có thể xuống mặt đất bằng tốc độ nhanh nhất.

Đi dạo hết căn cứ mới, Đường Miểu phát hiện Đường Tư Hoàng cho phá đi không ít những kiến trúc vướng tầm nhìn, tổng thể chia căn cứ mới thành ba bộ phận, đi từ bắc sang nam lần lượt là khu hoạt động ngoài trời (kể cả thị trường giao dịch), khu kiến trúc và khu canh tác diện tích lớn. Khu kiến trúc và canh tác cũng dùng tường thành để ngăn cách, chỉ có duy nhất một lối vào. Diện tích khu canh tác cực kỳ lớn, toàn bộ nếu dùng để trồng lương thực thì chuyện nuôi sống vạn người là không thành vấn đề. Đường Tư Hoàng cũng xem sông phía nam nằm trong phạm vi căn cứ, con sông phía nam gần khu canh tác, rất tiện cho việc tưới tiêu. Ngoài ra, bên cạnh lối vào khu canh tác còn có một căn phòng nhỏ, là phòng của người gác cửa.

Đường Hâm đoán ra được dụng ý của Đường Tư Hoàng: "Đây là để phòng ngừa có người muốn tư tàng lương thực."

"Phải." Đường Tư Hoàng cho thằng cả nhà mình ánh mắt tán thưởng, "Chúng ta là địa chủ. Những người khác muốn lương thực thì chỉ có thể mua hoặc dùng lương thực để đổi."

Đường Miểu gật đầu đồng ý, "Phải thế. Quan trọng hơn là vị trí này phải sắp xếp người của chúng ta."

Đường Tư Hoàng hỏi: "Đói bụng cả chưa? Về ăn cơm trước. Nếu có ý kiến gì về căn cứ mới thì có thể nói vào buổi họp tối nay."

Đường Tư Hoàng với tư cách là lão đại căn cứ mới, dĩ nhiên là chiếm được căn nhà tốt nhất, giao thông thuận tiện và vị trí thuận lợi. Có điều, một thôn trấn chẳng thể nào có được nhà ở loại biệt thự là căn nhà hai tầng kiểu Tây, trước có garage, sau có vườn, lầu trên gồm hai phòng ngủ một phòng khách, lầu dưới có bốn phòng ngủ một phòng khách, nên có thể dễ dàng nhận ra được cả khu này có được là do phá những căn cũ và xây mới lại, ba dãy nhà, nhà nào cũng giống nhau như đúc, hơn nữa đều gần như mới toanh. Nội thất bên trong đã bị những người sống sót đến trước đó lấy hết, đồ dùng hiện tại đều là do Đường Tư Hoàng chuẩn bị. Đường Tư Hoàng nói luôn với Đường Miểu là cậu cứ tự do sắp xếp bố trí.

Chỗ này về sau chỉ có năm người Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Xuân và thím Xuân. Những người khác hiển nhiên là có chỗ ở riêng của mình, lấy nhà của Đường Tư Hoàng làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng. Quyền lợi càng lớn thì càng là người được Đường Tư Hoàng tín nhiệm, chỗ ở cũng cách Đường Tư Hoàng gần hơn. Chỉ là đám Đường Văn hiện tại đều chưa có đối tượng, cảm thấy ở một mình thật quá cô đơn nên hiện tại đều ba bốn người ở cùng một nhà, lúc ăn cơm thì vẫn đến nhà Đường Tư Hoàng ăn, về sau khi căn cứ đã đi vào quỹ đạo rồi thì có thể tự mình nấu ăn, cũng có thể đến nhà ăn chung ăn.

Đường Miểu đi tham quan hết từ trên xuống dưới, cảm thấy cực kỳ hài lòng với chỗ ở mới, tuy nhỏ hơn nhiều so với biệt thự họ từng ở nhưng sắp xếp hợp lý một chút sẽ trở nên vô cùng ấm áp.

Đường Tư Hoàng nói với Đường Hâm: "Nếu không có gì bất ngờ thì về sau sẽ ở đây luôn. Căn nhà ở phía đông là của con, sau này có kết hôn thì có thể chuyển sang đó ở. Nếu con không muốn ở cùng bọn ta thì bây giờ dọn qua luôn cũng được."

Đường Miểu nhìn hắn trêu tức.

Đường Hâm mau chóng đáp: "Papa, con ở một mình thì chán lắm. Dù cha với Đường Miểu có thấy con chướng mắt thì con cũng đã quyết ở đây luôn rồi. Chuyện sau này thì để sau này tính đi."

Thím Xuân mỉm cười đi tới: "Tiên sinh, có cơm rồi."

"Tôi biết rồi."

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ chuông không to không nhỏ, gõ ba lần. Đây là tiếng thông báo cho toàn bộ mọi người trong căn cứ, kể cả công nhân là đã đến giờ ăn, công nhân sẽ đến nhà ăn giải quyết bữa trưa. Bọn Đường Văn sau khi nghe thấy đã mau chóng trở về. Người bên bộ tác chiến chia làm hai lượt thay nhau đi ăn cơm, bởi lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác, nhất là vào lúc tường vây và lưới trời vẫn chưa xây xong. Nhân tiện nói luôn, tại vùng trời của khu canh tác, Đường Tư Hoàng không có ý định làm lưới trời do diện tích của nó quá lớn, rất hao phí tài nguyên. Nhưng mà cứ mỗi hai mươi mẫu đất sẽ có một dãy hành lang an toàn rộng chừng một mét, nếu người trồng trọt gặp phải sự công kích của chim thì có thể mau chóng tiến vào hành lang an toàn gần đó, rồi thông qua hành lang này tiến đến khu kiến trúc đã có lưới trời.

Trên bàn cơm có tổng cộng mười hai người, Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Văn, Đường Võ, bác Xuân, thím Xuân, Đường Tam, Đường Thất, Trương Vọng, cộng thêm Trần Lập và Tiếu Hồ Lâm. Đường Nhất và Phùng Dã đều ở lại căn cứ Kinh đô.

Trần Lập thông qua nhiều lần khảo nghiệm thử thách, đã được Đường Tư Hoàng xem như tâm phúc, cho nên gần đây cũng ăn cơm cùng người của Đường gia. Nhưng chuyện Đường Miểu có không gian hiển nhiên là bí mật không thể nói cho anh ta biết được.

Về phần Tiếu Hồ Lâm, hôm trước sau khi cùng Lý Thái Thái, Tiểu Giáp và những thân tín khác ra khỏi "khu tu luyện bí mật" đã cùng Đường Tư Hoàng đến căn cứ mới. Hôm nay sở dĩ hắn ngồi trên bàn cơm này, với thân phận là đồng minh của quân đoàn hoa quả, là do chiều này cần phải họp. Đương nhiên, dù không có họp thì hắn vẫn sẽ dùng cái danh bạn tốt của Đường Tư Hoàng tới ăn ké.

Hiện tại, hắn cảm thấy may mắn sâu sắc vì mình có một người bạn tốt như Đường Tư Hoàng. Với tư cách là đội trưởng một đội sinh tồn, cho tới nay, hắn luôn buồn rầu vì dị năng của mình không phải dị năng loại tấn công. Dù cho dị năng không gian cũng rất tốt nhưng vẫn tính là yếu do lực công kích kém. Nhưng hiện tại đã không còn giống trước, hắn đã khai phát ra được dị năng thứ hai – tan rã, chỉ cần hắn tiếp xúc với thứ gì đó, tâm vừa niệm thì hắn có thể khiến thứ đó tan thành hư vô. Có điều, lúc vận dụng dị năng này với tang thi dị năng thì cần ít nhất mười giây để khởi động, còn đề cao không gian nữa.

Nhưng mà —

Tiếu Hồ Lâm nhìn sang Đường Thất đầy ai oán. Cũng vì khả năng mới này mà mỗi lần Đường Thất nhìn thấy hắn đều trốn rất xa, do sợ bị hắn tan rã mất. Em ấy cũng chẳng ngẫm lại, hắn mà sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó với người mình để tâm sao? =3=

—————

Mỗi lần mà cả Đường gia họp lại là đánh tên mệt nghỉ, gì đâu mà đủ thứ Đường:v

**************

Bình Luận (0)
Comment