Tang Thế Tình Nhân

Chương 307

Đường Hâm phát hiện trong mấy bụi cây xung quanh có rất nhiều người đang ẩn nấp quan sát chiến trường, trong đó có vài người đang tụ tập lại, dường như đang bàn bạc cái gì đó. Hắn vội vàng báo cho Đường Tư Hoàng: "Papa, bên kia có mấy người đang nấp, chắc là vốn đang ở ngoài làm nhiệm vụ. Chúng ta có thể gọi bọn họ lại cùng hành động."

Đường Văn gật đầu liên hồi: "Tiên sinh, người nhiều lực lớn, cộng thêm những người đó thì số lượng bên ta cũng nhiều hơn rất nhiều, là một sự hỗ trợ không nhỏ."

Đường Tư Hoàng gật đầu nói: "Đường Hâm, con dẫn bọn họ tới đây, nhớ tỏ rõ thiện chí."

"Con biết rồi, papa." Đường Hâm ngoắc mấy người sau lưng rồi cùng lên một chiếc xe, cấp tốc chạy về phía bên kia.

Trong rừng cây sau một đống phế tích ở một hướng khác của căn cứ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi râu ria xồm xoàm đột nhiên giật giật tai, trên mặt lập tức lộ vẻ cảnh giác, nói nhỏ: "Tiếng động cơ."

Một người đằng sau hắn cầm lấy ống nhòm từ tay người bên cạnh, bất ngờ bật lên, nhảy thẳng từ dưới đất ra đằng sau cây, thân thể linh hoạt trèo qua trèo lại giữa những chạc cây, khi người ở giữa thân cây thì giơ ống nhòm lên, lập tức trông thấy lá cờ thêu hai loại trái cây cắm trên nóc xe, liền nói với người phía dưới: "Là người của quân đoàn hoa quả, chỉ có một chiếc thôi, chắc không có ý xấu gì."

"Người của quân đoàn hoa quả?" Chu Trường Hưng thoáng suy ngẫm rồi ra lệnh với anh ta: "Nhìn ngọn núi hướng chín giờ xem trên đó có người không?"

Người nọ nhìn theo hướng hắn nói, sau đó vui vẻ báo cho Chu Trường Hưng: "Đội trưởng Chu, anh đúng là đoán như thần, trên núi có không ít người, "cờ hoa quả" giương cao, còn không phải là người của quân đòa hoa quả sao?"

Chu Trường Hưng mỉm cười nói: "Đường bên kia là con đường phải qua khi đi từ căn cứ Đường thành đến căn cứ Kinh đô. Chờ bọn họ tới đi, chắc là muốn hợp tác với chúng ta đó."

Chỉ một lúc sau, xe của Đường Hâm đã đến. Đường Hâm đã nhìn thấy Chu Trường Hưng từ xa, trong lòng cũng nắm chắc phần nào, không giảm tốc độ xe lại mà chạy thẳng tới trước đống phế tích mới thắng xe. Hắn chưa xuống xe vội mà vẫy tay với Chu Trường Hưng trước rồi mới ra hiệu bảo thuộc hạ xuống xe, dẫn bọn họ chạy nhanh tới.

"Đội trưởng Chu, đội trưởng Trịnh, hai người ở đây thật tốt quá."

Chỉ một câu nghe thì đơn giản nhưng thật chất lại là khen Chu Trường Hưng và đội trưởng Trịnh. Lời dễ nghe ai mà chẳng muốn nghe?

Đội trưởng Trịnh tên là Trịnh Dũng Tiến, anh ta đang dẫn dắt Đông Phương đội vào top 10 của căn cứ Kinh đô. Nhưng người này khá là nhỏ tiếng *, cũng không hay giao tiếp với người ngoài, cho nên bình thường rất ít khi gặp được anh ta. Đường Hâm chỉ mới gặp anh ta có một lần, chính là lúc các đội trưởng họp lại ở Đường phủ bàn bạc chuyện thi đấu.

(Nguyên văn là điệu thấp: đại ý là không thích hô hào ta đây tài giỏi, giấu mình, không bộc lộ tài năng khắp nơi cho người ta biết)

Trịnh Dũng Tiến không ngờ chàng trai trẻ tuổi này lại nhận ra mình, lúc này cũng có hảo cảm hơn với Đường Hâm, tuy không nói gì nhưng vẫn gật đầu với hắn.

Trừ Chu Trường Hưng và Trịnh Dũng Tiến, thì còn có những đội trưởng các đội sinh tồn khác nữa. Nhưng có Chu Trường Hưng và Trịnh Dũng Tiến ở đây, bọn hắn không có quyền lên tiếng, mặt khác cũng biết hai người đáng tin cậy nên đều không lên tiếng.

Chu Trường Hưng bông đùa: "Đường Hâm, tôi phải nói là cha cậu tới quá đúng lúc mới đúng, vẫn còn thời gian đúng không?" Quan hệ của hắn ta và Đường Tư Hoàng rất tốt nên đối xử với Đường Hâm cũng như trưởng bối với vãn bối vậy.

"Đương nhiên là còn thời gian." Đường Hâm mỉm cười tao nhã, bình thản, tràn đầy tự tin.

Câu trả lời của hắn lại khiến những người ở đây càng thêm có thiện cảm với quân đoàn hoa quả. Bọn họ sở dĩ ở đây không đi là vì chỗ đóng đô của bọn họ nằm trong căn cứ Kinh đô, hơn phân nửa anh em cũng bị vây trong đó. Nhưng quân đoàn hoa quả gần như đã đi hết, số người còn ở lại căn cứ Kinh đô vì vài việc vặt cũng không tới hai mươi người. Quân đoàn hoa quả đại diện cho căn cứ Đường thành, là một căn cứ khác, dù bọn họ không giúp căn cứ Kinh đô thì cũng chẳng ai nói gì. Thế nhưng, quân đoàn hoa quả lại chọn ở lại, hơn nữa nhìn động tĩnh bên đó thì tuyệt đối không hề nhỏ, không thể không khiến bọn họ thấy cảm kích.

"Hôm nào phải mời ba cậu một chầu mới được." Chu Trường Hưng vỗ vai Đường Hâm.

Đường Hâm nói tiếp: "Vậy tôi thay papa tôi đồng ý trước vậy, đến lúc đó cũng có thể đi theo ké. Đội trưởng Chu, đội trưởng Trịnh, các vị đội trưởng, trước mắt chuyện quan trọng nhất là đối phó với bọn tang thi này. Papa tôi bảo tôi tới mời các vị qua cùng nhau bàn bạc, xem xem nên đánh thế nào."

Chu Trường Hưng và Trịnh Dũng Tiến đều không từ chối. Thứ nhất là không quan trọng, thứ hai là chỗ Đường Tư Hoàng là nơi thích hợp nhất để quan sát tình hình địch.

Trịnh Dũng Tiến dặn một thuộc hạ của mình: "Còn mấy đội sinh tồn khác đang nấp ở bên kia nữa, cậu dẫn người qua gọi bọn họ tới chỗ quân đoàn hoa quả luôn đi."

"Rõ!"

Đường Hâm vui vẻ hỏi: "Đội trưởng Trịnh, theo như anh đoán thì có thể được tổng cộng bao nhiêu người?"

Trịnh Dũng Tiến đáp: "Tất cả mọi người cộng lại tối đa là hai ngàn người. Cũng có không ít người sợ chết thấy không ổn đã bỏ chạy rồi." Nói đến đây, anh ta không khỏi lắc đầu.

Bầy tang thi tấn công vào buổi tối, chín chín phần trăm mọi người đều ở trong căn cứ. Không ở trong căn cứ cũng chỉ có những người tới chỗ xa chưa kịp chạy về.

Hai ngàn đánh trăm vạn, sự tương phản rõ rệt khiến sắc mặt mọi người đều có phần khó coi.

Chu Trường Hưng rất lạc quan, nhìn một vòng chung quanh rồi lạnh nhạt nói: "Đã không thể trốn nữa rồi, chỉ có thể đối mặt. Tỉnh táo lại cho tôi, các cậu cảm thấy thâm trầm đánh tang thi hay hăng hái đánh tang thi tốt hơn? Tóm lại cứ đi trước rồi nói sau."

Tất cả đều thanh tỉnh lại một chút, có xe lên xe, có ngựa lên ngựa, không có thì chạy bằng chân luôn. Tang thi chung quanh đều đã tụ tập lại bên ngoài căn cứ Kinh đô, bên này một con cũng không có, có chạy bộ tới cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ cần lúc nào cũng phải đề phòng các loài chim là được.

Sau khi hai bên hội họp, các vị đội trưởng bắt tay nhau, mọi người đi thẳng vào vấn đề.

Đường Tư Hoàng nói: "Vấn đề đầu tiên chúng ta cần giải quyết là liên hệ với căn cứ, để song phương có thể phối hợp với nhau. Không biết mọi người có ý kiến gì không?" Không có thiết bị thông tin, chuyện đơn giản nhất lúc trước cũng trở nên khó khăn vô cùng.

"Chuyện này quả thật rất quan trọng." Chu Trường Hưng mặt mày ngưng trọng nhìn về phía căn cứ Kinh đô, "Lưới trời của căn cứ đã bị tang thi dị năng tấn công nhiều lần, tuy đã được dị năng giả hệ kim loại tu bổ nhưng cứ như vậy cũng không phải cách."

Trịnh Dũng Tiến nói: "Cách tốt nhất là để dị năng giả tàng hình vào căn cứ, cũng chỉ có họ mới có khả năng vào căn cứ mà không bị thương tổn gì."

"Vào như thế nào?" Tiếu Hồ Lâm lên tiếng, "Cửa vào đã khóa chặt, tường thành lại cao như vậy, dù có thể tàng hình thì muốn vào căn cứ cũng không dễ vậy."

Hắc Lang đội cũng là một tiểu đội độc lập, Hắc Lang thân là đội trưởng, cũng tham gia cuộc họp tác chiến, nhưng vẫn luôn không lên tiếng, nom dáng vẻ dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Thuộc hạ của gã nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, anh đang nghĩ gì vậy?"

Hắc Lang không trả lời. Hắc Lang đội bọn họ trước mắt tuy đang ở căn cứ Đường thành nhưng vẫn chưa tính là người của căn cứ Đường thành. Đây là cơ hội tốt để gã có chỗ đứng ở căn cứ Đường thành, nếu như có thể lập công trong trận chiến này thì hoàn toàn có thể đề nghị với Đường Tư Hoàng xin được ở lại căn cứ Đường thành vĩnh viễn, ít nhất cũng giống với Hồ Đồ đội, làm đồng minh với quân đoàn hoa quả.

Nghĩ tới đây, gã lên tiếng: "Tôi có một thuộc hạ có thể tàng hình tối đa nửa tiếng, còn có thể mang theo một người. Ta có thể cho một dị năng giả hệ thổ đi theo hỗ trợ cậu ta, đào một đường dưới lòng đất để tiến vào căn cứ. Có tin gì cũng có thể để cậu ta truyền đi."

Thuộc hạ của gã cũng khá lanh lợi, người được nhắc tới kia lập tức đi tới đứng cạnh Hắc Lang, thân thiện gật đầu với mọi người.

Đường Miểu không tham gia bàn luận nhưng đầu óc vẫn mau chóng xoay chuyển, tay phải vuốt ve khẩu súng lục. Khẩu súng không ngừng xoay tròn quanh ngón trỏ cậu, đột nhiên bị cậu bắt lấy, hai mắt cũng mở ra.

Đường Tư Hoàng chú ý thấy liền hỏi: "Nghĩ ra cái gì rồi sao?"

Đường Miểu đáp lời: "Ý của đội trưởng Hắc Lang rất hay nhưng tốc độ quá chậm, đi qua trở về phải ít nhất nửa tiếng. Hồi trước mỗi lần phát tin tức chẳng phải dưới góc màn hình đều có người dùng ngôn ngữ ký hiệu để phát tin sao? Tôi nghĩ, có thể nào tìm người biết ngôn ngữ ký hiệu trong căn cứ Kinh đô và chúng ta hay không, song phương sẽ dùng thủ ngữ để truyền tin, có thể nhìn qua ống nhòm."

(thủ ngữ = ngôn ngữ ký hiệu/dấu hiệu = ngôn ngữ của cộng đồng người câm điếc)

Chu Trường Hưng và Trịnh Dũng Tiến đều gật gù. Đây đúng là cách hay. Hai người mau chóng cho người đi hỏi xem có ai biết ngôn ngữ ký hiệu không, lại chẳng tìm được ai cả.

Trần Lập vẫn luôn ngồi cạnh nghe, nghe vậy liền bước tới cạnh Đường Tư Hoàng, lên tiếng: "Tiên sinh, có thể bảo người của căn cứ Kinh đô qua đây. Trong quân đội có không ít nhân tài về phương diện này, bảo bọn họ đưa một người qua là được rồi."

Đường Tư Hoàng nhìn sang Hắc Lang: "Vẫn phải nhờ vào thuộc hạ của cậu đi một chuyến rồi."

Hắc Lang khẳng khái nói: "Không thành vấn đề."

"Như vậy, dị năng giả hệ thổ — "

Chu Trường Hưng còn chưa nói xong đã có giọng một cô gái vang lên từ trong đám người: "Tôi đi!"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang. Khóe miệng Đường Hâm thoáng co rút một cái. Chỉ thấy một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trong đám người sải bước đi tới, rất có phong cách của một nữ tướng. Cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, lại có dáng người của ma quỷ, trước lồi sau vểnh, lung linh hấp dẫn, thế nhưng lại có một gương mặt non choẹt, còn là loại đầu búp bê nữa. (ý là nhìn con nít tới nỗi y như lấy đầu em bé/búp bê gắn lên á:v)

Trịnh Dũng Tiến ho khan một tiếng, đưa tay đẩy cô trở lại đám người, mặt vô cảm nói: "Con bé đùa thôi."

Mọi người đều hiểu ra, thì ra là con gái của Trịnh Dũng Tiến.

Trịnh Dũng Tiến tuy thương con gái nhưng tuyệt không cưng chiều, từ việc anh ta dẫn cô theo làm nhiệm vụ là có thể nhìn ra được. Nếu trong trường hợp khác, Trịnh Dũng Tiến không ngại để con gái ra tay, nhưng một người khác lại là thuộc hạ của Hắc Lang. Hắc Lang và thuộc hạ của gã trông đều rất dữ tợn, nhìn cũng chẳng phải loại người tốt, không biết lai lịch thế nào. Gã không muốn trong tận thế rồi mà con gái còn bị người ta sỗ sàng.

Trịnh Kỳ nhướng mày nói với anh ta: "Nhưng dị năng hệ thổ của con thuộc dạng nhất nhì trong căn cứ Kinh đô, để con đi là thích hợp nhất." Chỉ thấy cô nàng giơ tay lên, cát bụi xung quanh nhẹ nhàng bay lên, đột nhiên biến thành một chú bướm chao lượn giữa không trung, rồi lại bất ngờ hóa thành cái kén dày bao lấy ba lô của cô. Khả năng khống chế đất của cô khiến mọi người xung quanh đều trầm trồ tán thưởng.

Trịnh Dũng Tiến lườm Hắc Lang, không nói gì.

Đường Tư Hoàng chú ý thấy ánh mắt của anh ta, cũng nhìn sang Hắc Lang, mỉm cười với anh ta: "Đội trưởng Trịnh, tôi đảm bảo với anh được chứ?"

—————

Hí hí, có ai biết thân phận của chị Kỳ sau này là gì hơm:3 ~

**********

Bình Luận (0)
Comment