Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 15

“Tôi đã từng làm lính đánh thuê bốn năm……” Triệu Nhiên thản nhiên mở miệng, “Đó là quãng thời gian đen tối, thường xuyên đến cả tính mạng cũng không cần. Mỗi lần chiến đấu trong lòng luôn ôm tâm lý liều mạng. Lúc ấy có một thầy thuốc phụ trách chăm sóc bọn tôi, hắn tiêm vào cơ thể mỗi người một loại thuốc gì đó rất kỳ quái. Sau khi bị tiêm, thân thể lập tức sẽ trở nên cực lạnh. Lạnh đến mức con người vô pháp tưởng tượng. Thế nhưng danh hiệu lính đánh thuê cũng không phải tự nhiên mà có, tố chất cơ thể mỗi người chúng tôi đều rất tốt, cuối cùng cũng chịu được qua giai đoạn này. Thế nhưng sau khi cái lạnh qua đi rồi, thân thể lại đột nhiên cực nóng. Cảm giác như trong người có một cái lò lửa đang cháy vậy, thiêu đến lục phủ ngũ tạng muốn sôi lên. Lúc này bắt đầu có người chống đỡ không được, nôn ra máu mà chết. Đội chúng tôi có cả thảy ba mươi người, cuối cùng qua được chỉ còn mười một. Từ đó về sau, tôi phát hiện ra cơ thể mình cho dù có chịu bao nhiêu trọng thương chăng nữa thì đều hồi phục rất nhanh, hơn nữa cả một mẩu sẹo cũng không lưu lại.”

Tỉnh Vân chăm chú nghe Triệu Nhiên nói, nghe đến câu cuối cùng thì giật mình sửng sốt

Nếu Triệu Nhiên nói sẽ không lưu lại sẹo, vậy vết sẹo trên ngực anh là làm sao mà có? Cậu tin tưởng Triệu Nhiên sẽ không nói dối, chuyện này cũng không quan trọng đến mức cần nói dối.

“Nếu đã không lưu lại sẹo, vậy vết sẹo trên ngực anh là ……” Tỉnh Vân không thích giữ nghi vấn trong lòng cho nên cậu thực thẳng thắn hỏi ra. Nếu không hỏi, cậu sẽ rất khó chịu. Đôi lúc cậu có thể cực kỳ cố chấp mà hỏi đến tận cùng.

“Vết sẹo kia là từ rất sớm đã có, vì cứu một người. Tiêm thuốc là chuyện sau đó rất lâu, thế nên sẹo đương nhiên sẽ không biến mất. Mà nhờ nó, cũng nhắc nhở tôi có một số việc không thể quên.” Triệu Nhiên sau khi nói xong những lời này mới phát hiện bản thân đột nhiên nói rất nhiều, không ngờ lại ở trước mặt Tỉnh Vân thao thao bất tuyệt một tràng dài.

“Cứu ai? Chuyện gì không thể quên cơ?” Tỉnh Vân hóa thân thành thiếu niên rắc rối, bám riết lấy Triệu Nhiên hỏi không tha.

Triệu Nhiên nhíu mày, nhấc chai nước rỗng trong tay, mở cửa kính xe ném ra ngoài, “Cậu hỏi nhiều quá.”

“……” Bị anh nói như vậy, Tỉnh Vân ngược lại không biết đáp gì cho phải. Vừa rồi vì đắc ý quên hình, cậu khống chế không được mà một câu lại một câu hỏi tiếp. Giờ bị anh nhắc tỉnh, quả thật bản thân đã hỏi quá nhiều.

Anh nói nhiều như vậy đã là rất đáng quý rồi. Bản thân cậu đến giờ phút này conf chưa nói gì cho anh, mà có khi anh cũng chẳng muốn biết những chuyện liên quan đến cậu.

Tỉnh Vân cười khổ một cái, mang theo một bụng đầy nghi vấn tựa vào ghế xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im.

Bọn họ hai người không nói lời nào, trong xe liền khôi phục yên tĩnh.

Trạm xăng kia vốn dĩ không nằm trên đường đi, cho nên Tỉnh Vân phải vòng đường khác tới. Giờ Mễ Á Tư mới đánh xe trở về đường chính, dựa theo GPS hướng đến nơi bọn họ muốn tới.

Tỉnh Vân nhìn đèn đường chợt lóe ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. Triệu Nhiên cũng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt thế nhưng toàn bộ lại tập trung trên người Tỉnh Vân.

Anh nâng tay trái, sờ lên ngực mình. Vết sẹo kia cách một lần áo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Bản thân năm đó cứu người kia, thế mà hiện giờ dường như vì cái gì cũng không nhớ rõ nữa.

Không đến hai mươi phút, bọn họ dừng xe trước cửa một tiểu khu.

Tiểu khu này nói thế nhưng cũng khá lớn, bên trong phòng ở cũng rất nhiều. Phòng an ninh phía trước lại tối om. Nhờ ánh đèn đường mờ mờ, có thể nhìn thấy trên tấm kính cửa sổ của tiểu khu vẫn còn dính máu.

Bên cạnh phòng an ninh có một tấm bảng, trên đó dán giá cả các mặt hàng trong siêu thị xung quanh. Giống như một hồi đại nạn đối với nơi này không hề có một chút ảnh hưởng.

Bên dưới đèn đường có không ít thiêu thân bay lượn đông đúc, thoạt nhìn thập phần náo nhiệt

Hết thảy đều an bình như thể chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Tỉnh Vân nhớ lại địa chỉ căn hộ người đàn ông kia nhắc tới, để Mễ Á Tư chạy xe đến gần. Bên ngoài cửa vào tiểu khu nhất định sẽ có tấm bảng chỉ dẫn vị trí các khu nhà.

Bọn họ rất nhanh đã tìm thấy một bảng chỉ dẫn.  Trên đường, ngẫu nhiên cũng thấy vài con tang thi đang bồi hồi qua lại.

Khi xe đỗ, không ai đi ra. Mọi người ngồi im, căng thẳng quan sát xung quanh.

Tỉnh Vân nhìn về phía Triệu Nhiên, “Nhà người đàn ông kia ở tầng năm, tôi vào mang vợ con ông ta xuống.”

“……” Triệu Nhiên ngẩng đầu nhìn khu nhà trước mặt, đại khái có mười tám tầng. Chung cư cao như vậy chắc chắn phải có thang máy. Nếu dùng nó sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Chỉ sợ trong này có thể có rất nhiều tang thi ẩn nấp.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhiên nhíu mày.

“Cùng vào đi, nếu vận khí tốt, chúng ta có thể tìm được chỗ nào đó ngủ tạm một lát. Mọi người đều mệt mỏi rồi, ngồi trong xe dù sao cũng không an toàn.” Mễ Á Tư sửa soạn lại ba lô, đeo lên người.

“Vân ca ca….” Chi Khanh dụi mắt, bộ dạng sắp mệt đến chết rồi, lại nhìn về phía Mễ Á Tư, “Mễ ca ca……”

“Ừ, Chi Khanh ngoan. Em phải đi theo anh, nửa bước cũng không được rời, biết chưa?” Mễ Á Tư xoa đầu cậu bé.

Chi Khanh ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, tầm mắt ba người bắt đầu chuyển về phía Triệu Nhiên. Triệu Nhiên diện vô biểu tình, một lát sau mới nói: “Đến thì đã đến rồi, đi thôi.”

Triệu Nhiên đã đồng ý, như vậy không cần dùng dằng ở đây nữa.

Tỉnh Vân đỡ Triệu Nhiên đi phía trước, Mễ Á Tư kéo theo Chi Khanh đi theo phía sau bọn họ.

Cho dù nơi này có tang thi, nhưng ít nhất cũng không bị cắt điện, tình hình có vẻ tốt. Bốn người thuận lợi đi tới cửa thang máy, thang máy đang dừng ở tầng 10, bọn họ ấn nút đi xuống, thang máy liền di chuyển.

9,8,7,6,5,4……

Theo từng tầng chậm rãi rơi xuống, trái tim của bốn người cũng dần dần ép lên tới cổ. Vạn nhất cửa thang máy vừa mở ra, một loạt tang thi ầm ầm kéo ra thì làm sao bây giờ?

3,2,1……

Rốt cục, thang máy cũng đến lầu một. “Đinh” một tiếng, cửa mở ra.

Bốn người nhìn không chuyển mắt vào cánh cửa thang máy, vũ khí nắm chặt trong tay, chuẩn bị tùy cơ ứng chiến. Khi không gian phía sau cánh cửa mở ra, thần kinh mỗi người đều siết lại.

Cuối cùng, khi cửa thang máy hoàn toàn rút hết, nhận ra bên trong không có tang thi, bốn người mới đồng loạt thở phào một hơi.

Tỉnh Vân đỡ Triệu Nhiên vào trước, theo sau là Mễ Á Tư cùng Chi Khanh.

Đi vào thang máy, đợi cánh cửa đóng lại rồi, bốn người mới chậm rãi thả lỏng được một chút. Ít nhất, trong khoảng thời gian lên được tới lầu năm, bọn họ tạm thời an toàn.

2,3,4,5……

Năm tầng cũng không quá cao, không bao lâu, thang máy đã tới nơi.

Vì thế, lại đến thời khắc căng thẳng. Vừa rồi ở bên ngoài thang máy, nếu gặp phải tang thi thì ít ra còn có thể trốn. Giờ đã chui vào bên trong, không gian có hạn, vạn nhất cửa vừa mở ra, bên ngoài vọt tới một đoàn tang thi, như vậy bọn họ căn bản đến chỗ trốn cũng không có

Thế nhưng, đã đến tận đây, lùi lại thì không khỏi cảm thấy vô vị.

Nếu muốn cứu người, vậy thì cứu đến chót đi. Cho dù hai người kia có còn sống hay không căn bản không có cách nào khác xác nhận.

Nín thở ngưng thần chờ cửa thang máy mở ra, tốc độ mở kỳ thật cũng không chậm, thế nhưng với bốn người mà nói, quả thật giống như bị hiệu ứng slow view vậy.

Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, quả nhiên không ngoài sở liệu, trước mặt liền có một con tang thi lao tới.

Cũng may chỉ có một con mà không phải một đám. Tỉnh Vân quyết định thật nhanh một gậy bổ tới, đem tang thi đánh đến đổ rầm trên đất. Xong xuôi, cậu đỡ lấy Triệu Nhiên bước nhanh ra khỏi không gian chật hẹp bên trong. Mà Mễ Á Tư cũng mang theo Chi Khanh nối bước sát sau.

Con tang thi kia vừa vặn ngã xuống ngay cửa thang máy, một nửa thân ở bên trong, một nửa ở ngoài. Mỗi lần cửa thang máy muốn đóng lại, động tới nó lại mở ra. Sau đó lại lặp lại cử động đóng cửa. Mà sau khi cánh cửa thang máy mở đóng được vài lần, mấy con tang thi không biết từ đâu chậm rãi đi ngang qua ……

Bọn Tỉnh Vân đi tới trước cửa căn hộ 503, cửa bị khóa chặt, cậu gõ cửa một hồi, bên trong không có thấy trả lời. Cậu quan sát khóa trên cửa, từ ba lô lấy ra túi công cụ, bắt đầu phá khóa.

Loại chuyện này với cậu mà nói là rất đơn giản, hai ba cái đã mở được đi vào.

Nếu cửa bị khóa thế này, bên trong hẳn không có tang thi! Tỉnh Vân cẩn thận mở cửa ra, ai ngờ còn chưa kịp thấy gì, một cậy gậy đã bất ngờ vung tới. Tỉnh Vân không kịp tránh, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt đứng im chịu trận. Có điều cây gậy kia lại ngoài ý muốn không đáp xuống đầu cậu. Tỉnh Vân mở mắt, chỉ thấy một cánh tay Triệu Nhiên không biết từ lúc nào đã vòng qua, thay cậu đỡ một gậy.

Cây gậy gỗ đập vào cánh tay phải giả của Triệu Nhiên “Coong” lên một tiếng.

Ngay sau đó, một người phụ nữ hét lên, “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Sợ rằng nếu chị ta còn kêu lên nữa thì sẽ gọi tang thi tới, Triệu Nhiên lập tức bịt miệng người phụ nữ, lắc mình vào nhà. Hai người còn lại cũng rất nhanh bước vào trong. Tỉnh Vân ở lại đem cửa khóa cẩn thận, xác định nó không thể mở ra mới bước vào trong.

Không bao lâu sau khi bọn họ vào nhà, mấy con tang thi rì rì đi qua cửa. Lúc ngang qua căn hộ 503, bọn chúng đột nhiên ngừng lại, đứng một hồi, lắc lư lắc lư như muốn nhìn vào trong. Tất cả đều bị Tỉnh Vân đứng sau cánh cửa thông qua lỗ mắt mèo nhìn thấy toàn bộ.

Một lát sau, bọn chúng mới lê lết rời khai.

“Xin hãy yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, là chồng cô nhờ chúng tôi đến tìm cô cùng đứa bé.” Mễ Á Tư mỉm cười lau mồ hôi trên trán, nhìn người phụ nữ giải thích.

Triệu Nhiên buông bàn tay đang bịt miệng chị ta xuống, người phụ nữ lập tức dốc sức há mồm thở phì phò, khuôn mặt vẫn mang theo nghi vấn nhìn bốn người, bất an đứng canhj cửa.

“Chị không tin chúng tôi, vậy chắc chị nhận ra thứ này chứ?” Tỉnh Vân nói xong liền từ trong túi quần lấy ra bức ảnh đã có hơi quăn lại.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy nó liền đoạt lấy, cầm trong tay cẩn thận vuốt ve.

“Chồng của tôi, anh ấy……”

“Tôi rất tiếc, anh ấy……” Tỉnh Vân dừng một chút, không làm sao nói được hết câu, “Có điều hai người không có việc gì là tốt rồi, nếu không chúng tôi quả thật đã đi một chuyến mất công. Chồng chị có hai câu muốn tôi nhắn lại. Đầu tiên, anh ấy muốn nói với chị, [Anh ấy yêu chị]; Thứ hai, nói với đứa bé [Cha xin lỗi, cha không có cách nào nhìn con trưởng thành].”

Tỉnh Vân khi nói những lời này thực bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn. Sau khi cậu nói xong, người phụ nữ kia đã lệ rơi đầy mắt, khóc đến không kiềm chế được, bàn tay đang giữ tấm ảnh run rẩy không ngừng, cả người lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

“Oa oa oa oa oa ~~” Từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng trẻ con khóc, nhìn sang Mễ Á Tư đang cố gắng đỡ người phụ nữ đã không thể đứng dậy nổi bên kia, Tỉnh Vân bất đắc dĩ đi về phía tiếng ồn.

Nếu đứa bé khóc quá lớn, chỉ sợ sẽ gọi tới tang thi.

Cửa phòng ngủ không đóng, vừa bước chân vào đã ngửi thấy mùi sữa, một chiếc nôi trẻ con màu trắng được đặt bên giường, trên đó treo rất nhiều đồ chơi, được một chiếc màn hồng nhạt phủ bên ngoài.

Tỉnh Vân đến gần chiếc nôi. nhìn vào, một đứa bé béo đô đô cả người mặc quần áo hồng nhạt đang nằm, hai tay hai chân quơ loạn, khuôn mặt khóc đến đỏ ửng. Cô bé khóc thương tâm như thể biết cha mình đã không còn trên đời vậy.

Tỉnh Vân cau mày, không biết làm thế nào, bất đắc dĩ khom người ôm bé lên.

Cậu chưa từng bế trẻ con, bất quá cũng có nhìn thấy người ta bế. Dù sao cũng chỉ là hai tay đỡ lấy đầu và mông, hẳn là sẽ không vấn đề đi. Cậu dựa theo hình ảnh từng nhìn thấy trong đầu, đem cô bé kia bế lên.

Đứa bé còn rất nhỏ, thịt múp míp, ôm trong tay cũng không quá nặng, lại rất ấm áp.

Ôm tới gần, mùi sữa lập tức càng thơm.

Tỉnh Vân cảm thấy tư thế bế của bản thân cũng không thực tốt, thế nhưng đứa nhỏ này dường như thực thích cậu. Vừa được Tỉnh Vân ôm, đứa bé lập tức ngừng khóc, dụi người vào ngực cậu, đầu cọ cọ trên áo, tìm kiếm một vị trí thoải mái, nhắm mắt, không bao lâu đã thiếp đi.

Trẻ con chính là vô tư như vậy, không biết cái gì là nguy hiểm, đến tận lúc này vẫn có thể ngủ đến ngọt ngào. Bộ dạng vô tư vô lự này khiến Tỉnh Vân không khỏi có chút hâm mộ.

“Nhìn thế này, cậu thật giống một người cha hiền.” Giọng nói Triệu Nhiên đột ngột vang lên.

Tỉnh Vân hoảng sợ, thiếu chút nữa đã tuột tay làm đứa bé rơi xuống. Cậu xoay người, thấy Triệu Nhiên không biết từ lúc nào đã dựa vào cánh cửa nhìn mình. Khuôn mặt Tỉnh Vân bất giác đỏ lên, cũng không biết vì sao tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ.

“Chị ấy không sao rồi chứ?” Tỉnh Vân nhớ tới bộ dáng khóc đến thương tâm của người phụ nữ kia, có chút lo lắng.

“Không việc gì, Mễ Á Tư an ủi vài câu, giờ đã không còn kích động như lúc trước nữa.” Triệu Nhiên đi vào trong phòng, tới bên cạnh Tỉnh Vân, nhìn cậu ôm đứa bé, “Ra ngoài ăn một chút đi!”

“Ừm.” Tỉnh Vân thật cẩn thận đem cô bé thả lại trong nôi.

Đứa nhỏ lúc bị đặt xuống chỉ giật giật tay chân vài cái, dẩu dẩu môi, sau đó nằm im, ngủ thật sâu.

Tỉnh Vân cảm thấy chắc không sao nữa liền đi theo Triệu Nhiên ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách, Chi Khanh đang ngoạc mồm gặm một miếng bánh mì Tỉnh Vân mang về từ cửa hàng tiện lợi, chắc là do ăn quá nhanh, cậu bé bị nghẹn. Mễ Á Tư vội vàng lấy đổ nước ra, hỗ trợ vỗ vỗ sau lưng.

Người phụ nữ kia ngồi trên một góc sô pha, đôi mắt hồng hồng chăm chăm nhìn tấm ảnh trong tay. Lát sau, vành mắt lại ươn ướt.

Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên cũng ngồi xuống sô pha, nhận mấy gói bánh mì Mễ Á Tư truyền qua, bắt đầu an ủi dạ dày.

“Cám…… Cám ơn các cậu!” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào, vẫn mang theo chút run rẩy, nói mãi mới thành câu.

“Đừng quá đau buồn, chị phải hảo hảo sống để còn chăm sóc đứa bé.” Tỉnh Vân lấy ra một chiếc bánh mì đưa cho người phụ nữ, “Có muốn ăn không?”

Chị lắc lắc đầu, “Nhà tôi vẫn còn, tạm thời có thể cầm cự được.”

Nhà bọn họ thích nhất là cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, mỗi lần đều mua đủ ăn cả tuần. Giờ lại chỉ còn một mình chị, ăn cũng không tốn bao nhiêu.

“Sao? Có đồ ăn sao? Có gì vậy? Có thể cho tôi mượn nhà bếp dùng chút không?” Tỉnh Vân bỗng nhiên thật muốn xuống bếp nấu gì đó cho mọi người.

Mấy ngày nay, bọn họ đều là ăn đồ ăn nhanh, hoàn toàn không được món nào nóng hổi. Giờ vừa nghe thấy có thể nấu ăn, đương nhiên là muốn cải thiện một chút.

Tỉnh Vân từ nhỏ tự lập đã quen, thường xuyên phải một mình nấu cơm. Dần dần, tay nghề cũng được tôi luyện không tồi.

“Cứ tự nhiên.” Nữ chủ nhân đã mở miệng, vậy thì hành động thôi.

Tỉnh Vân đứng dậy, hướng phòng bếp đi tới. Mễ Á Tư, Chi Khanh còn cả Triệu Nhiên đều một biểu tình giật mình nhìn theo bóng dáng rời đi của cậu. Trong đầu nghĩ, cậu biết nấu cơm sao?
Bình Luận (0)
Comment