Táng Tình Quỷ Tịch Vũ

Chương 3

Editor: Docke

Dù sau nửa đêm hầu như không ngủ được chút nào, nhưng mới đầu giờ dần Mạc Cửu đã rời khỏi giường. Rửa mặt qua loa, liền tới phòng bếp nhóm lửa đặt nước. Lúc này Giới Khổ mới đến, không nói tiếng nào bắt đầu làm tảo trai (bữa chay sáng).

Mạc Cửu cũng không nói nhiều, xoay người đi nấu nước, làm đồ ăn. Ở chùa vài ngày mới biết mấy năm nay hết chiến loạn lại đến thiên tai liên tục không dứt, nơi đây lại hoang vắng, ngôi chùa này căn bản không có hương khói, tất cả đều dựa vào tự cung tự cấp. Các nhà sư trong chùa sau khi tụng kinh buổi sáng xong sẽ ra đồng làm việc.

Trong chùa không có giếng, muốn lấy nước phải ra con suối phía sau núi, tuy không xa nhưng đường lại gập ghềnh khó đi. Mới tưới được nửa mẫu đất (đơn vị đo diện tích = 0,0667 héc ta), Mạc Cửu đã ướt đẫm mồ hôi. Ngồi xổm bên dòng suối, nàng vục đầu vào nước giống như đàn ông con trai, một lúc lâu sau mới hất đầu lên thở dốc. Mồ hôi hòa cùng bọt nước men theo những lọn tóc rối chảy xuống mặt nước, tạo thành từng vòng, từng vòng tròn gợn sóng, làm nhòe đi bóng người trong nước, hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt là mái tóc rối dính bết vào nhau, che kín hơn nửa gương mặt.

Đã bao lâu rồi nàng không được nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của mình? Bất giác, Mạc Cửu đưa tay lên tách những bết tóc.

Cho dù bẩn thỉu đến mức không phân rõ gương mặt, vẫn có thể nhìn ra đường nét thanh tú. Ngón tay khẽ động, như muốn vốc nước lên rửa mặt, lại nhịn xuống. Nếu không đủ bẩn đủ thối, tính cách không đủ cá biệt, cho dù có là nam nhân đích thực thì với gương mặt như vậy mà ở trong quân doanh chỉ sợ cũng bị trêu chọc, kéo theo không ít phiền toái. Cuộc sống thời loạn vốn không dễ dàng, tốt nhất cứ để như vậy đi.

Lặng lẽ thở dài, Mạc Cửu thu hồi ánh mắt, nhúng thùng gỗ xuống suối cho ngập nước rồi xách về.

“Mạc Cửu sư huynh!” Giới Trần cầm cái chổi ngồi trên đống củi đã bổ sẵn, có vẻ như đang đợi nàng.

Mạc Cửu vốn rất thích tiểu hòa thượng vừa giống trẻ con vừa ra vẻ cao tăng đắc đạo này, nhìn thấy hắn khóe môi liền bất giác cong lên.

“Tiểu hòa thương, làm biếng hả?” Đặt thùng nước xuống, nàng với lấy khăn mặt phơi trên thanh củi lau mồ hôi trên trán, lúc bỏ xuống còn thuận tay gõ đầu Giới Trần một cái.

Giới Trần cũng không giận, xoa xoa chỗ bị đau, nói: “Giới Trần không lười biếng.” Đối với việc Mạc Cửu trước sau vẫn không chịu xưng hô theo pháp danh, tuy hắn bất mãn nhưng cũng không biết làm thế nào.

Mạc Cửu cười cười, cầm gáo lên bắt đầu múc nước tưới rau.

“Mạc Cửu sư huynh, chủ trì nói mấy ngày nữa sợ rằng trời sẽ đổ mưa, kêu huynh lúc nào rảnh thì qua sửa lại đỉnh đại điện, để tránh lúc đó nước mưa làm ướt điện chầu, bất kính với Bồ Tát.” Giới Trần buông cái chổi, đi qua, dùng bàn tay nhỏ bé phụ giúp tát nước tưới rau.

Mạc Cửu nghiêng mặt, nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ mà lại rất vụng về của hắn, ánh mắt dịu hẳn đi.

“Tiểu hòa thượng mấy tuổi rồi? Sao còn nhỏ thế mà đã ra vẻ từng trải quá vậy?” Nàng hỏi, câu sau có ý trêu chọc, nhưng không trông cậy tiểu tử đàng hoàng nề nếp kia có thể hiểu ra.

Giới Trần chựng lại, vốc nước mới vừa được vốc lên lại theo những kẽ tay mà rơi trở về thùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn mới đầu chỉ nổi lên những vùng đỏ ửng, rồi sau đó càng ngày càng đậm. Một lúc lâu mới ấp a ấp úng mở miệng: “Giới Trần tám tuổi. Không, không phải đã khám phá hồng trần, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời, mà là… đói bụng…”

Đói bụng… Mạc Cửu bật thẳng người dậy, thoáng chút hoảng hốt. Một câu trả lời thành thật đến cỡ nào a! Năm đó, nếu không phải vì một bữa cơm no, nàng cần gì phải nữ cải nam trang đi tòng quân? Đệ đệ nhỏ tuổi nếu không phải vì bị đói bụng, ăn vụng đồ ăn của con chó nhà địa chủ, thì đâu đến nỗi bị họ thả chó ra cắn chết.

Chết…

Nỗi đau ập đến không kịp đề phòng lại bén nhọn, làm cho mạc Cửu rút một hơi khí lạnh, hạ cong thắt lưng. Vốn tưởng rằng đã quên từ lâu, sao lại dễ dàng bị mấy chữ ngắn ngủi kia gợi lên? Chẳng lẽ là từ trước đến nay đều chưa từng quên? Mà chỉ bị thời gian phủ lên một lớp tro bụi, nàng vô tình không quét tước nên cứ cho rằng mình thật sự đã quên.

“Mẫu thân, mẫu thân nói vào chùa có thể được ăn cơm no. Mẫu thân cùng Giới Trần quỳ ở ngoài cổng chùa một ngày một đêm, phương trượng chủ trì mới đồng ý thu nhận Giới Trần…”

Giọng kể thanh thúy đầy vẻ ngại ngùng của tiểu hòa thượng Giới Trần vang lên bên tai, ánh mắt Mạc Cửu hiện lên một tia màu đỏ. Nàng rũ mắt xuống, cắn răng khởi động thắt lưng, múc nước, hắt nước.

“Có điều, Giới Trần cũng rất chăm chỉ học kinh Phật.” Vẫn cảm thấy động cơ ban đầu của mình không đúng, tuy rằng Giới Trần nhớ kỹ giới luật người xuất gia không được nói dối, thành thành thật thật kể lại nguyên do mình vào chùa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, biện bạch cho mình một câu.

Mạc Cửu không đáp. Giới Trần nhìn nàng một cái, thấy trên sắc mặt nàng lạnh lùng đông cứng, tưởng đang chê mình nói nhiều, lập tức trầm mặc, trong lòng bất an.

Hồi lâu, Mạc Cửu mới đột nhiên thốt ra một câu: “Ta sẽ không để cho đệ phải chịu đói nữa…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra mình đang nói cái gì, lập tức ngưng bặt. Giương mắt lại nhìn thấy đôi mắt to đen sóng sánh ánh nước đầy vẻ cảm động của Giới Trần, không khỏi có chút xấu hổ, biết mình trong lúc hoảng hốt đã xem hắn như đệ đệ của mình, vội đưa tay xoa xoa đầu hắn. Nàng đổi đề tài: “Tưới rau xong ta còn phải đi sửa lại nóc nhà, đệ mau đi quét rác đi.” Nói xong, xách thùng rỗng đi ra sau núi.

Nhìn theo bóng lưng gầy gò nhưng khỏe mạnh của nàng biến mất trong rừng cây, Giới Trần ngồi xổm xuống tại chỗ, hai tay nhỏ bé chống cằm, suy tư đến xuất thần.

Mạc Cửu sư huynh là người tốt – Hắn nghĩ. Tuy cứ luôn không chịu gọi pháp danh của hắn, nhưng mà… chuyện đó, thật ra chuyện đó cũng chẳng sao cả.

“Giới Trần.” Giới Khổ từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm cái chảo, vẻ mặt rõ ràng có chút tức giận.

Giới Trần sợ đến mức nảy bắn người lên, thiếu chút nữa đã đạp phải đám rau dưới chân. Hắn vội vàng thu chân, lảo đảo vài bước, suýt nữa đã té ngã.

“Giới Khổ sư huynh… Đại điện đã quét xong rồi. Giới Trần không, không lười biếng đâu…” Bất an đứng ở trước mặt Giới Khổ, hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình. Đôi tay nhỏ bé dấu sau lưng xoay vặt vào nhau gần thành bánh quai chèo.

Nhìn thấy sư đệ vốn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, lần đầu tiên luống cuống như thế, ánh mắt Giới Khổ hiện lên một tia lo lắng.

“Đi về, sau này không có chuyện gì thì không được phép đến đây.” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp.

Giới Trần kinh ngạc ngẩn đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng Giới Khổ đang bận rộn trong bếp, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút oan ức, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Mấy đêm liền, Mạc Cửu cũng không phải nhìn thấy… người kia nữa, cũng không nằm mơ thấy giấc mơ nào kỳ quái. Đang ngủ mà nghe thấy tiếng sát phạt vang vọng đâu đó, lúc ẩn lúc hiện cũng đã thành thói quen.

Theo sự dặn dò của chủ trì, nàng bỏ ra hai ngày tu chỉnh lại mái ngói trên đỉnh đại điện xong, còn chưa kịp sửa sang những chỗ khác thì trời đã đổ mưa.

Hàng năm, cứ đến ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau (7/7 âm lịch), trời đều đổ mưa dầm dề đến tận cuối tháng. Ngày đó, phương trượng chủ trì đứng dưới mái hiện nhìn màn mưa, nói chuyện với Mạc Cửu đang tu bổ lại bàn thờ trong điện.

Hòa thượng trong chùa có lẽ thật sự là rất cô đơn buồn tẻ, cho nên Mạc Cửu luôn nghe thấy bọn họ tự lầm bầm một mình. Có lẽ cũng không phải là lầm bầm một mình, mà là đang nói cho nàng nghe. Nhưng nàng rất ít khi trả lời, nên thành ra họ cứ một mình lặng lẽ như vậy.

Tiểu hòa thượng Giới Trần không ra hậu viện tìm nàng nữa. Nàng cũng không để ý lắm, cứ làm như lúc đầu mới đến. Nàng và số tăng nhân trong chùa, cùng lắm cũng giống nhau mà thôi.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, tiếng sát phạt mỗi đêm cũng càng thêm rõ ràng. Đôi khi tưởng như thanh tỉnh, lại có thể nghe được. Mạc Cửu bắt đầu có dự cảm không hay, vài lần muốn hỏi phương trượng, nhưng thấy tăng nhân trong chùa đều không có gì khác thường, đành nhịn xuống.

Đêm hôm đó đột nhiên mưa to gió lớn, tiếng sát phạt càng mãnh liệt. Mạc Cửu ngủ không được, trong lòng lại nhớ đến vườn hoa mẫu đơn, vì thế khoác áo đi ra.

Mở cửa, gió mang theo hơi nước tạt ngay vào mặt. Nàng không khỏi rùng mình một cái, chăm chú nhìn, bất ngờ nhìn thấy Thiên Chi Dạ đang đứng ở cuối hành lang, sầu lo nhìn đám mẫu đơn bị gió đánh mạnh đến nỗi hoa lá hỗn độn.

“Năm nay mưa đặc biệt lớn.” Hắn nói, thần sắc ẩn hiện ưu thương.

Mạc Cửu chẳng biết nên trả lời thế nào, bèn không lên tiếng.

“Năm trước chúng đều có thể sống qua giữa tháng…Vì sao ngươi phải ở lại chỗ này?” Thiên Chi Dạ rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Mạc Cửu mà hỏi, đa phần là vui mừng.

Khung cửa mấy ngày liền bị hơi nước thấm vào có chút mềm mủn. Mạc Cửu khép kín áo, bước ra cửa. Lại phát hiện Thiên Chi Dạ vì nàng lại gần mà lui lại vài bước. Hai người vẫn duy trì khoảng cách như lúc ban đầu. Nàng sợ run lên, đứng yên tại chỗ.

“Ta còn chưa muốn chết.” Câu trả lời đơn giản, nhẹ nhàng bâng quơ, lại miêu tả được gánh nặng của dân chúng trong thời loạn thế.

Thiên Chi Dạ không nói nữa. Bóng đêm cô tịch trong nháy mắt quấn quanh người hắn, làm cho biểu tình trên gương mặt hắn có chút mơ hồ. Âm thanh chém giết hòa với tiếng than khóc đâm xé màn mưa, lại càng trở nên rõ ràng.

“Đó rốt cuộc là âm thanh gì vậy?” Cuối cùng Mạc Cửu cũng nhịn không được, biết hắn nhất định cũng có thể nghe thấy.

Tiếng sát phạt, tiếng mưa rơi nổi bật giữa đêm tối yên tĩnh khôn cùng. Mạc Cửu tưởng chừng như mình lại đang đứng trên chiến trường, lách qua những mũi đao mũi kiếm sắc lạnh đang sạt qua bên người. Tay chân bị chém đứt bay ra từ bốn phía, mùi máu tươi đậm đặc tràn ngập ở xoang mũi.

Thật lâu sau, Thiên Chi Dạ mới chậm rãi nói: “Chết mang hận, hồn bất an.” Dứt lời, hắn nâng mi, ánh mắt xuyên qua màn mưa, dừng lại giữa khoảng không xa xôi.

“Nơi này vốn là Hội Phổ kinh. Mấy trăm năm trước từng xảy ra một cuộc chiến cực kỳ bi thảm, sau liền biến thành cánh đồng hoang vu.” Thiên Chi Dạ nói chuyện luôn từ từ chậm rãi, mang theo tư thái sang quý không nói nên lời.

“Những oan hồn uổng mạng không được siêu độ, nhiều năm du đãng như thế, cứ diễn lại cuộc chiến năm ấy một cách vô chừng mực…” Nói đến đây, hắn ngừng lại, nhìn về phía Mạc Cửu. “Ngày mai là mồng mười, vào giờ Tuất ngươi hãy đến đây gặp ta, ta dẫn ngươi đi lấy một thứ.”

Mạc Cửu chỉ ừ, không hỏi là lấy cái gì, cũng giống như nàng không muốn dò hỏi về lai lịch của Thiên Chi Dạ vậy. Có những chuyện, phải biết thì dù không hỏi cũng tự khắc sẽ biết, dò hỏi chỉ tội chuốc lấy phiền toái.

Im lặng nhìn nàng một lát, Thiên Chi Dạ lặng lẽ thở dài, xoay người đi vào giữa màn mưa.

Gió kéo theo mưa mà đến, hơi lạnh táp vào người, Mạc Cửu không khỏi nhảy mũi hai cái. Thấy hắn cứ vậy mà bỏ đi thì cảm thấy mất hứng, cũng xoay người đi trở vào. Về phần những đóa hoa mẫu đơn bị vùi dập giữa mưa đêm không còn giữ được vẻ rực rỡ ban đầu cùng với tiếng phát sạt vốn chưa từng biến mất kia, đột nhiên giống như cũng trở nên không còn nặng nề như trước nữa.

Đến ngày hẹn, khi tiếng chuông ngân vang giữa những tiếng mưa rơi rả rích không ngừng, Mạc Cửu khoác áo tơi (áo đi mưa làm từ lá khô, thường là lá cọ, thời xưa) đội nón trúc, đúng hẹn trở lại hậu viện. Thiên Chi Dạ đã chờ sẵn ở trong phòng.

“Đi theo ta.” Không nói lời dư thừa, Thiên Chi Dạ đứng dậy đi liền.

Mạc Cửu đi vài bước, nghĩ nghĩ, lại quay về phòng dùng giấy dầu bao lấy mấy cây bắt lửa rồi cất vào trong lòng ngực, vác theo đao, bấy giờ mới chịu đuổi theo.

Lúc này chính vào thời điểm vãn trai (bữa chay tối), hai người đi không gặp phải ai, chẳng mấy chốc đã ra khỏi chùa, men theo con đường đá nhỏ hẹp mà lên núi. Đêm đen, mưa càng dày, đường lên núi càng gập ghềnh trơn trượt, vô cùng khó đi. Nhưng Mạc Cửu trước kia ở trong quân đội đã không ít lần mò mẫm hành quân trong đêm mưa, đi theo cũng tương đối thong dong. Nhưng bất luận nàng đi nhanh hay chậm, Thiên Chi Dạ đều đi phía trước cách nàng năm bước, chưa từng để nàng tới quá gần, lại không xa đến mức khiến nàng không nhìn thấy.

Trong lúc hắn bước đi, trông dáng vẻ vô cùng tao nhã tự nhiên, ống tay áo lay động. Nếu là người sống, đang lúc đội mưa mà đi như thế này mà đầu tóc lại không hề dính nhiễm một chút ẩm ướt nào, lúc này mới hiện ra một tia dị thường.

Trong bóng đêm không phân rõ phương hướng, Mạc Cửu chỉ biết tiến thẳng về phía trước, sớm đã lệch ra khỏi con đường núi. Trên đường mỗi khi đi qua chỗ nào nguy hiểm, Thiên Chi Dạ đều quay đầu lại nhắc nhở, cho nên tuy rằng khó đi nhưng cũng không đến mức nguy hiểm.

Ước chừng đi được một canh giờ, theo như đánh giá của Mạc Cửu, có lẽ đã tiếp cận đỉnh núi. Mưa nhỏ dần, ngược lại gió càng thổi mạnh, nhiệt độ giống như đang giữa mùa đông giá rét. Cho dù có áo tơi che phủ, nàng vẫn lạnh đến run người.

“Tới rồi.” Ngay lúc Mạc Cửu bắt đầu cân nhắc xem có phải mình đang làm một chuyện rất ngu xuẩn hay không, Thiên Chi Dạ rốt cuộc hô dừng.

Lúc này, hai người đang đứng ở sâu trong sơn cốc, trước mặt là một hồ nước sâu, phẳng lặng mà lạnh lùng giữa màn đêm u ám vắng vẻ. Mạc Cửu quay đầu, phát hiện vừa rồi bất tri bất giác đã đi xuyên qua một hang động sâu ngòm, không khỏi âm thầm kinh hãi.

“Nhảy xuống đi.” Xoay người, Thiên Chi Dạ nhìn Mạc Cửu. Trong bóng đêm, con ngươi vẫn sáng ngời kiên định, không cho phép ai cự tuyệt.

Mạc Cửu tiến lên trước một bước, ngồi xổm xuống, đưa tay dò thử nước hồ, cảm giác lạnh buốt đến thấu xương.

“Ngươi bị chết đuối à, muốn ta làm kẻ chết thay.” Nàng cười cười, nói. Nàng không phải kẻ ngốc, xuống nước trong đêm đen, có thể nhìn thấy cái gì? Huống chi nước lại lạnh như thế, cho dù không chết đuối cũng bị lạnh mà chết.

“Nếu muốn hại ngươi, ta có cách khác đơn giản hơn nhiều.” Thiên Chi Dạ lạnh lùng liếc mắt lườm nàng một cái, dẫn đầu đi vào trong hồ nước.

Mạc Cửu sờ sờ cái mũi, không do dự lâu lắm. Nàng cởi áo tơi nón trúc, với tay rút chiến đao trên lưng ra, ôm ở trước ngực rồi cũng theo sau bước vào trong hồ nước. Cho dù đã có chuẩn bị trước, nàng vẫn bị nước lạnh kích thích, thiếu chút nữa đã nhảy lại vào bờ. Hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, nàng lặn xuống trầm mình vào trong nước.

Thật bất ngờ, dưới hồ nước lại mơ hồ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục, càng lặn xuống càng rõ ràng hơn. Tuy rằng không mạnh, cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy sự vật, còn hơn lúc ở trên bờ. Thiên Chi Dạ đã ở trong nước, điều khác biệt chính là, hắn vẫn như đang đi bộ trên đất liền, phóng khoáng thong dong, áo bào phất phới.

Quả nhiên, quỷ chiếm lợi thế hơn con người nhiều. Mạc Cửu thầm rủa trong lòng, đẩy nhanh tốc độ.

Mạc Cửu lớn lên ở vùng sông nước, cũng từng chèo thuyền hái sen, xuống nước bắt cá. Kỹ năng bơi lội tất nhiên thuộc vào loại nhất nhì. Nhưng cho dù bơi giỏi, cũng không thể nào lặn ở dưới nước mãi được. Ngay khi Mạc Cửu gần hết dưỡng khí, tính bơi lên mặt nước lấy hơi, Thiên Chi Dạ ở phía trước đột nhiên lùi lại, bước đến bên cạnh túm lấy tay nàng kéo đi.

Mạc Cửu xưa nay vốn rất bình tĩnh, nhưng cũng bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, muốn giãy dụa theo bản năng, nhưng lại cảm giác có một luồng khí lạnh buốt khác hẳn cái lạnh của hồ nước, quấn quít lấy cổ tay mình, hình thành một lực thật lớn túm chặt lấy cổ tay lôi đi, không thể giãy thoát ra được. Nàng phát hoảng, cổ tay khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nắm lấy chiến đao trong tay định bổ tới.

“Đi mau, đừng lãng phí thời gian.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Thiên Chi Dạ, lực đao ở cổ tay thoáng dừng. Chính vào một tích tắc này, toàn thân đã bị lôi xuống.

Không khí trong lồng ngực đã hết, lực nước từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía nàng lập tức trở nên vô cùng đáng sợ. Ánh mắt cay xè, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ. Cho dù bây giờ có bơi lên e rằng cũng không còn kịp nữa, huống chi lại đang bị túm lấy. Mạc Cửu thầm hô một tiếng thôi rồi, đang muốn liều chết giãy dụa lần cuối, nhưng nghe “Xôn xao” một tiếng, lực ép lên đầu bỗng hẫng đi, đúng là đã thoát ra khỏi mặt nước. Trước mắt, bóng tối một lần nữa khôi phục.

Nàng luôn biết không khí vô cùng đáng quý, nhưng chưa từng có một khắc nào cảm nhận được ‘có thể hô hấp là điều tốt đẹp’ sâu sắc giống như hiện tại. Khi nàng chật vật leo lên mặt đất, há to mồm thở dốc, Thiên Chi Dạ vốn đang nắm chặt tay nàng lại thối lui cách xa nàng năm bước.

“Ngươi xoay người sang chỗ khác đi.” Vừa thở dốc, Mạc Cửu vừa lẳng lặng nói với Thiên Chi Dạ đang đứng trong bóng tối chờ nàng bớt giận.

Thiên Chi Dạ không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe lời quay đi.

Mạc Cửu luồn tay vào trong áo, cởi bỏ lớp vải ép ngực. Nếu còn phải lặn xuống nước lần nữa, đối với nàng mà nói, lớp vải đã giúp nàng che dấu đặc thù nữ tính trong nhiều năm qua nay lại trở thành gánh nặng, rút ngắn thời gian lặn dưới nước của nàng. Nếu hắn đã biết nàng là nữ tử, tất nhiên cũng không cần phải che dấu trước mặt hắn nữa.

Lấy từ trong lòng ngực ra một gói giấy dầu, lần mò mở ra, cuộn tấm vải lại nhét vào bên hông xong, nàng mới cầm lấy một cây bắt lửa, thổi lên.

Nơi hai người đang đứng là một kẽ hở nằm giữa hai vách đá lớn. Khe hở không lớn, chỉ vừa đủ cho hai, ba người đứng. Chỗ Mạc Cửu đang ngồi cũng là một tảng đá lớn bị bào mòn cực nhẵn. Thiên Chi Dạ đưa lưng về phía nàng, đứng cách bốn năm bước. Nhìn tới nữa, chỉ thấy một màn tối ám. Trên vách đá hai bên phủ một ít rêu xanh thưa thớt. Đưa tay sờ soạng, trơn trượt dị thường.

“Lạnh chết mất, hắt xì ——” Răng đánh vào nhau lập cập, Mạc Cửu đứng lên, vừa đánh giá bốn phía xem có cất giấu vật gì hay không, vừa đi về phía Thiên Chi Dạ.

Thiên Chi Dạ quay đầu lại nhìn nàng một cái. Thấy nàng bị lạnh đến mức mặt mày tái xanh, ánh mắt hiện lên một chút nhu hòa nhàn nhạt. “Thật xin lỗi!” Dứt lời, lại chậm rãi nhấc chân đi vào trong bóng tối.

Mạc Cửu bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu, không kịp suy nghĩ nhiều, bước chân đã tự giác đuổi theo. Cây bắt lửa duy trì không được bao lâu. Mắt nhìn phía trước, “phù” một tiếng, nàng thổi tắt lửa. Bốn phía lập tức chìm trong bóng tối khôn cùng. Nhìn không thấy, cảm giác liền hết sức rõ ràng: Hô hấp của một người, cái lạnh buốt đến thấu xương, bóng tối hỗn độn. Một khắc đó, Mạc Cửu đột nhiên cảm thấy cô độc và tuyệt vọng hơn bao giờ hết, ép tới mức nàng gần như không thở nổi.

“Không có lối rẽ, cứ lần mò theo vách đá mà đi là được.” Phía trước đột nhiên vang lên âm thanh của Thiên Chi Dạ, vừa lúc xua tan đi cảm giác đáng sợ đang bao trùm lấy nàng.

Mạc Cửu theo lời mà đi. Vách đá trơn mịn, làm cho lòng người thật sự không thể thoải mái được.

“Rốt cuộc thì ngươi muốn ta đi lấy cái gì?” Cuối cùng, nàng nhịn không được đành phải mở miệng hỏi. Cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, chỉ là không muốn bị nhấn chìm trong sự yên lặng đến cực độ này.

Thiên Chi Dạ cúi đầu thở dài, trong bóng đêm có vẻ xa xôi, mà hư vô mờ mịt.

“Minh tỳ.”

Khe đá khi rộng khi hẹp, có những chỗ hẹp tới mức Mạc Cửu không thể không nghiêng mình, khó khăn lắm mới lách qua được. Tuy không nhìn thấy, vẫn có thể cảm giác được càng tiến về phía trước vách đá dưới tay dần dần trở nên khô ráo.

“Minh tỳ là vật có từ thời thượng cổ, bên trong ẩn chứa phù chú thần bí, có thể điều động âm binh” Làm như cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Mạc Cửu, giọng nói của Thiên Chi Dạ thong thả vang lên trong bóng đêm dày đặc, lúc liên tục lúc đứt đoạn nhưng không dừng hẳn.

“Khi ta còn trẻ đã vô tình có được, từng dùng nó chinh chiến sa trường … Sau khi mất, liền cho chôn theo bên cạnh”.

Mạc Cửu a lên một tiếng nhỏ, “Ngươi muốn đem ta đến chỗ ngươi …” Coi như nàng to gan, lúc này cũng không tránh được lạnh toát sống lưng.

Thiên Chi Dạ ừ một tiếng, thản nhiên nói “Đây chính là con đường tắt dẫn thẳng tới mộ thất mà không cần thông qua cơ quan, là do những người thợ xây dựng lăng tẩm lợi dụng địa thế tự nhiên làm ra để chừa cho mình một con đường chạy trốn. Bọn họ đang sống rất tốt, đương nhiên không muốn bị chôn cùng”. Nói đến đây, giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh ung dung, giống như đang kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến mình.

Mạc Cửu lẳng lặng nghe, không thể tả được cảm giác trong lòng là gì.

“Nhưng bọn họ không ngờ rằng, vào những ngày lăng tẩm sắp hoàn công, trong thức ăn của họ đã bị trộn lẫn một loại thuốc độc mạn tính (loại độc cho uống trong nhiều ngày liền với liều lượng nhất định, đến một lúc nào đó mới phát tác). Khi bọn họ đóng cửa mộ từ bên trong, dược tính liền phát tác … Không một ai có thể thoát khỏi sự tính kế của đế vương” Hắn than thở nói ra câu cuối cùng.

Rắc —— Không biết Mạc Cửu đã dẫm phải thứ gì, có tiếng vật vỡ vụn vang lên. Nàng muốn châm lửa lên soi thử, liền bị Thiên Chi Dạ quát bảo ngưng lại.

“Đừng nhìn! Mau theo ta!” Hiếm khi thấy hắn khẩn trương, trong lòng Mạc Cửu ngạc nhiên, nhưng cũng đành từ bỏ ý định.

Không khí trong thông đạo cũng không bức bối, hiển nhiên trước đây những người thợ trong lúc xây dựng đã cân nhắc đến vấn đề thông khí rồi. Các ống dẫn thông khí được thiết kế tương đối khéo léo tinh vi, trải qua mấy trăm năm mà vẫn còn hữu dụng.

“Ngươi biết đó, cả tòa chướng sơn (đỉnh núi cao có tác dụng như tấm chắn) này, kỳ thật chính là lăng mộ của bản … của ta” Thiên Chi Dạ đột nhiên nói, giọng điệu có chút trào phúng.

“Rất lớn”, Mạc Cửu thấp giọng, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút cảm giác thê lương

“Ừ, rất lớn …” Thiên Chi Dạ cười nhẹ một tiếng, mang theo nỗi cô đơn vô tận. “Cẩn thận, áp người vào vách núi bên phải mà đi. Bên trái là vực thẳm. Nếu như ngã xuống, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây cùng ta hưởng thụ không gian rộng lớn này.”

Mạc Cửu giật thót một cái, dừng lại, đưa tay sờ tìm cây bắt lửa dắt ở bên hông. Cổ tay đột nhiên lại bị một lực đạo lạnh băng cuốn lấy, cảm giác giống hệt như khi Thiên Chi Dạ nắm lấy tay nàng ở trong nước vậy.

“Đoạn đường phía trước nếu châm lửa lên, ngươi sẽ chết nhanh hơn” Giọng nói của Thiên Chi Dạ vang lên bên tai, khiến cho Mạc Cửu biết được suy đoán của mình đã đúng.

“Cẩn thận dưới chân” Vừa dặn dò hắn vừa dắt nàng tiến lên phía trước. Mạc Cửu biết hắn không thích ở quá gần mình, nên hàng động này càng thêm chứng thực nơi bọn họ đang đi nguy hiểm đến chừng nào, toàn thân cơ hồ đều căng lên, ra sức đề phòng.

“Vì sao nhất định phải là ta đến lấy?” Nếu hắn có thể cầm tay kéo nàng đi, thì chuyện lấy một vật nào đó tự nhiên cũng dễ dàng, vậy mà lại lôi nàng theo chịu tội, thật sự làm cho nàng – người vốn luôn bình tĩnh, có chút ấm ức.

“Vớ vẩn!” Thiên Chi Dạ đáp lại không chút khách khí, thậm chí còn hơi khinh thường, “Nếu ta có thể tự mình lấy được thì đâu cần chuốc lấy phiền toái mà nhờ đến ngươi?” Hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp. “Linh hồn người chết không thể trực tiếp đụng vào minh tỳ”.

Mạc Cửu ho nhẹ một tiếng, cứ nghĩ đến việc một hồn ma mỗi ngày đều nhìn thấy ngọc ngà châu báu thuộc tài sản của mình khi còn sống mà lại không thể đụng vào, không khỏi cảm thấy có chút vớ vẩn mà buồn cười, mơ hồ còn có chút thương hại. Chính một khắc phân tâm này, dưới chân nàng bỗng dưng hẫng một cái, toàn thân không thể khống chế – rơi xuống. Còn chưa kịp sợ hãi phản ứng, đã thấy tay mình bị giữ chặt, cả người được kéo lên. Chỉ cảm thấy hơi lạnh ập đến người, bên tai nghe được tiếng kêu rên của Thiên Chi Dạ, không khỏi sợ run cả người. Nên, sẽ không phải là vì đã đụng vào người hắn đấy chứ!

“Đứng yên, đừng nhúc nhích” Cảm giác lạnh lẽo biến mất, cổ tay cũng được thả ra. Giọng nói của Thiên Chi Dạ có chút xa vời, tựa hồ còn có chút… suy yếu.

Mạc Cửu rốt cuộc nhịn không được, “phụt” một tiếng thổi cây bắt lửa. Ánh sáng từ cây bắt lửa chiếu không xa, nhưng cảnh tượng nhìn thấy đã đủ làm chân nàng mềm nhũn, gần như không thể đứng thẳng được, phải dựa sát người vào vách đá.

Qua lời Thiên Chi Dạ nàng đã sớm biết bên trái là vực thẳm, nhưng vẫn không nghĩ tới nó lại sâu đến không thấy đáy, toàn là bóng đen chìm nổi, giống như một khoảng không khôn cùng. Con đường nhỏ hẹp không phải thiên nhiên, rõ ràng là dấu vết do con người tạo ra. Hiển nhiên là vì công trình quá lớn, lối đi mở được cũng không rộng rãi, chỉ đủ cho một người đi qua. Trên vách đá vẫn có thể nhìn thấy một hai thanh ngàm chưa mục nát cùng vô số lỗ mộng trống trơn. (‘ngàm’ là đầu thanh gỗ đã khoét thành khấc để đặt cho ăn khớp với đầu thanh gỗ khác. Khi chế tạo đồ gỗ, người ta tra ngàm (phần lồi ra) vào mộng (phần hõm vào)

Quay đầu không thấy đường cũ, phía trước lại càng không rõ lối đi, Mạc Cửu có cảm giác cô độc mờ mịt.

Thiên Chi Dạ đứng ở xa xa, ánh sáng không đủ, nhìn như ẩn như hiện, làm như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Lại đây đi” Hắn nói, trong âm cuối mang theo một hơi thở dài bất đắc dĩ.

“Lần này thực sự bị ngươi hại chết” Mạc Cửu lầm bầm, muốn cử động chân, lại phát hiện cả hai chân đều tê dại, bủn rủn gần như không thể động đậy. Không khỏi cười khổ, liếc mắt nhìn cây bắt lửa đã cháy chẳng còn lại bao nhiêu, biết nếu không nhân lúc nó chưa tắt mà chạy nhanh qua khỏi đây, phỏng chừng chỉ còn nước toi mạng ở chỗ này.

Thở sâu, nàng dựa vào ý chí kiên cường mà lết đi trên đôi chân cứ đòi bãi công, hướng về phía Thiên Chi Dạ đang thong thả bước đi. Có những lúc, nàng quả thật chỉ muốn quỳ rạp xuống đất mà bò đi.

******

Lại là nước.

Khi âm thanh ầm vang của thác nước vang lên bên tai, Mạc Cửu cảm thấy đời mình chưa có lúc nào ghét nước như bây giờ. Vừa thoát khỏi nguy hiểm, nàng đã gần như kiệt sức, nào ngờ cuối đường lại là một thác nước bàng bạc khí thế ác liệt.

Không còn đường!

“Thiên Chi Dạ!” Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi rặn ra ba chữ. Cây bắt lửa trong tay ‘phụt’ một cái tắt ngấm. Bóng tối khôn cùng lại vọt tới nuốt trọn lấy nàng.

“Thiên Chi Dạ!” Lúc này đây, giọng nói trầm thấp của nàng đã nén đầy lửa giận.

“Ta ở trong này”. Tiếng Thiên Chi Dạ ôn hòa vang lên bên tai, làm cho nàng cảm giác được một chút an tâm, “Trên tường đá phía trước ngươi có hai sợi xích sắt, ngươi đã nhìn thấy chưa?”

Mạc Cửu rầu rĩ ừ một tiếng. Trước khi lửa tắt, nàng đã kịp quan sát bốn phía chung quanh. Chưa đầy năm bước trước mặt là một thác nước như dải ngân hà, tuy không rộng lắm, nhưng sức nước lại kinh người. Có lẽ là rất cao, ngoại trừ tiếng rầm rầm trầm đục, không hề nghe được tiếng dòng chảy kết thúc phía dưới. Mà ngay trên vách đá, nơi mà tay nàng có thể với đến được, quả đúng như Thiên Chi Dạ đã nói, có hai sợi xích sắt từ trong vách đá đâm ra, kéo dài đến giữa thác nước mờ mịt.

“Xích sắt này dùng để khởi động các cơ quan trong mộ thất, đầu kia được nối với địa cung nằm giữa sông. Ngươi chỉ cần men theo sợi xích này là có thể vào được tẩm cung của ta”. Thiên Chi Dạ tiếp tục nói.

Mạc Cửu tuyệt vọng, cũng chẳng buồn trả lời. Quay về là tuyệt đối không có khả năng, ngoại trừ đi tới, nàng còn có thể lựa chọn cái gì.

Lẳng lặng nắm chặt thanh đao cắm trên lưng, lại chà xát tay chân đã cứng đơ vì lạnh, nàng không nói lời nào bắt lấy dây xích.

Đã có mấy lần dòng nước mạnh mẽ ép nàng suýt tuột tay, ý niệm duy nhất trong đầu Mạc Cửu lúc đó chính là, sau khi thành quỷ nhất định phải thoải mái hành hung Thiên Chi Dạ một chút.

Cũng may khoảng cách giữa con đường đá nơi vách núi đến đỉnh thác nước cũng không xa lắm, lúc Mạc Cửu giãy dụa đu lên đến đỉnh thác, dòng chảy cũng đã chậm dần. Nàng không nhìn thấy gì, chỉ biết đu thêm một lúc, xích sắt bắt đầu chìm trong nước. Sống hay chết tất cả phụ thuộc vào lúc này! Tim đập mạnh, nàng hít sâu một hơi rồi theo sợi dây xích trầm mình vào nước.

Không giống hồ nước ban đầu, dưới này tối đen không chút ánh sáng. Mạc Cửu hoàn toàn từ bỏ ý định dùng mắt thường để quan sát. Tưởng như đã bơi cả vạn năm, xích sắt trong tay làm như không có điểm cuối, kéo dài đến một không gian vĩnh viễn cũng không có cách nào tới được. Cái lạnh cùng việc thiếu không khí làm cho nàng sắp không thể chịu nổi, hơi thở gần như muốn đình trệ. Nàng có chút hoảng hốt cố gắng bơi lên trên, lại thấy đùi phải bị níu chặt, giống như có thứ gì đó cuốn lấy.

Không phải Thiên Chi Dạ. Mạc Cửu cảm thấy thật sự có thứ gì đó đang bám lấy chân nàng. Cố giãy hai ba lần cũng không thoát ra được, bất đắc dĩ nàng lại phải lặn xuống, vươn tay gỡ. Hình như là rong bèo sống bám trên xích sắt. Nàng không nghĩ nhiều, cố sức gỡ ra, sau đó buông lỏng xích sắt.

Chờ đợi nàng là cái gì, nàng đã không còn thiết tưởng nữa, chỉ biết từ lúc chào đời cho đến nay, đây là việc làm ngu xuẩn nhất. Lại là vì bị một hồn ma uy hiếp, hoặc là, do nàng đã quá khát khao một cuộc sống bình yên!

“Lên đi!” Vừa nhô đầu lên khỏi mặt nước, Thiên Chi Dạ vẫn im lặng hồi lâu nay lại lên tiếng.

Mạc Cửu mở to mắt, không ngờ lại phát hiện trước mắt sáng tỏ. Những tia sáng lấp lánh mông lung, giống như ánh trăng chiếu lên ngọc ấm, êm dịu ôn hòa, hiển nhiên không phải là ánh nắng.

“Ở trong nước nãy giờ còn chưa đủ sao?” Thấy nàng ngẩn người, Thiên Chi Dạ cười khẽ, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Đến khi Mạc Cửu bình tĩnh trở lại, mới phát hiện ra mình đang ở giữa một con đường rộng lớn, hai bên là lối đi bằng phẳng được tạo thành từ việc san cắt những mặt đá, đặt nối tiếp nhau san sát, ngay cả chút khe hở cũng không tìm thấy. Mực nước thấp hơn bờ rất nhiều, căn bản là nàng không nhìn thấy nổi mặt đê.

“Đằng kia có thang” Thiên Chi Dạ đứng ở trên bờ, hất cằm về phía cách đó không xa, cười dài nói. Có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn rất tốt.

Mạc Cửu hung hăng trừng mắt lườm Thiên Chi Dạ một cái, bơi đến chỗ hắn chỉ. Khi phát giác vẫn còn đường sống, sức lực trên người nàng được khôi phục một chút giống như có kỳ tích.

Vất vả leo lên bờ, nàng chật vật nằm trên mặt đất, nhắm mắt thở hổn hển, ngay cả tâm tình đánh giá bốn phía cũng chẳng còn.

“Không phải cô nương muốn nằm đây làm bạn với Dạ luôn đấy chứ?”

Vừa nghe lời ấy, Mạc Cửu giống như bị người đâm trúng, bỗng dưng giật mình, chậm rãi mở mắt, rồi sau đó giống như xác chết sống lại, ngồi dậy thật chậm.

“Ma cũng biết nằm mơ à… Thứ đồ ấy ở đâu?” Nàng lạnh nhạt hỏi, ngẩng đầu lên, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ngơ.

Nơi đây là một đại điện rộng lớn, những cột đá chạm hình rồng cuộn cao lớn đỡ lấy vòm trời hình đỉnh chóp. Những viên dạ minh châu lớn nhỏ được khảm chi chít trên khắp trần điện màu đen như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Một viên dạ minh châu cực lớn tỏa ra ánh sáng lấp lánh được khảm ở chính giữa như mặt trăng tròn. Nguồn sáng trong đại điện chính là đến từ đây.

Cả bốn vách tường đại điện được khắc đầy những bức bích họa sáng lạn, nhìn sơ qua thấy đa phần đều vẽ về chiến tranh, người trong tranh kích cỡ như người thật. Trong đó, nổi bật nhất là một thiếu niên mặc quân trang, tay nắm ngân thương, cưỡi trên lưng con ngựa trắng. Không cần hỏi, đương nhiên là chủ mộ – Thiên Chi Dạ.

Điều làm cho Mạc Cửu giật mình chính là, dòng nước mà nàng mới vừa ngoi lên giống như một con sông đào bảo vệ quanh những tòa thành trì, chia cả tòa đại điện thành hai phần trong ngoài riêng biệt, được liên kết với nhau thông qua tám chiếc cầu bạch ngọc. Chỗ nàng đang đứng là phần bên ngoài, cả khoảng sân rộng lớn đều được lát kín bởi gạch xanh. Chiến xa, ngựa, và cả những pho tượng cung nô thị phó cầm đèn rắc hoa, xếp thành hàng dài từ cửa lăng cho đến giữa cầu ngọc, đều được tạc bằng bạch ngọc. Hai bên, cứ cách hai bước lại có một pho tượng hình người đang quỳ, dường như đang chờ chủ nhân xuất hành. Những pho tượng hình người, ngựa này được chế tác vô cùng sống động, làm cho nàng suýt nữa đã tưởng lầm là thật. Trước mỗi cây cầu đều có hai pho tượng quái thú đầu người mình rắn, khuôn mặt dữ tợn, làm lòng người khiếp sợ.

Phần bên kia hào nước bảo vệ là một kiến trúc cung điện, mái cong châu báu, rường cột chạm trổ, vô cùng đồ sộ. Trước cửa cung là đội thị vệ cầm kích, quắc mắt nhìn trừng trừng, uy vũ khiếp người.

“Ở trong tẩm cung. Đi theo ta”, Thiên Chi Dạ nói. Vừa dứt lời liền vung ống tay áo, bước qua hàng tượng người, đi đến cầu bạch ngọc.

Khi đi qua những bức tượng người đó, Mạc Cửu đột nhiên cảm thấy như có gió lạnh thổi qua, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến Thiên Chi Dạ vốn là một hồn ma, liền bình tĩnh trở lại.

******

Nhờ có Thiên Chi Dạ chỉ điểm, Mạc Cửu không đụng phải bất cứ cơ quan nào đã có thể tiến thẳng vào giữa tẩm cung. Nằm ngoài dự kiến của nàng, trong tẩm cung không hề có quan tài, thay vào đó là một chiếc giường bạch ngọc rất lớn. Màn che bằng lụa mỏng, bàn sách ghế nệm, người hầu kẻ hạ, giống như thật sự có người sống đang ở vậy.

Trên giường, Mạc Cửu trông thấy thi thể của Thiên Chi Dạ. Không phải một bộ xương trắng giống như nàng tưởng tượng, trên người hắn được đắp một tấm chăn phủ gấm thêu hình long phượng, mặc trang phục vương tộc, gương mặt giống như lúc còn sống, thần sắc bình yên như đang ngủ. Tượng người hầu đứng yên lặng ở góc phòng giống như đang chờ hắn thức dậy sai sử. Viên dạ minh châu khảm trên vách đá lẳng lặng chiếu sáng tất cả, đã có mấy trăm năm.

Nhìn Thiên Chi Dạ đang đứng ở đằng xa, trong lòng Mạc Cửu dâng lên một cảm giác cổ quái không nói nên lời. Nàng muốn lên tiếng, lại thấy Thiên Chi Dạ đưa ngón tay lên môi ra hiệu chớ có lên tiếng. Sau đó hắn vươn tay phải, làm động tác như nắm lấy vật gì.

Mạc Cửu nhíu mày, đưa tay giật tấm chăn đắp trên thi thể. Ai ngờ chỉ vừa chạm vào, cẩm tú đã hóa thành tro bụi, không khỏi hoảng sợ.

Thiên Chi Dạ rũ mắt xuống, không nhìn tới.

Giữa những ngón tay dài như ngọc của thi thể đang nắm chặt một chiếc hộp tối đen như mực. Trông bên ngoài chiếc hộp không có gì kỳ lạ, nhưng chính việc tay phải của thi thể nắm chặt lấy nó làm cho nó không còn tầm thường nữa.

Dễ dàng lấy được chiếc hộp từ trong tay thi thể, bất giác tầm mắt nhìn đến gương mặt như đang ngủ say kia, Mạc Cửu lặng lẽ thở dài, đi về phía Thiên Chi Dạ.

Thiên Chi Dạ cầm lấy một viên dạ minh châu trên bàn, xoay người bước ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.

Tuy rằng đường về vì có ánh sáng từ viên dạ minh châu chỉ lối, trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng đối với Mạc Cửu đã sớm bị vắt kiệt sức lực mà nói, vẫn vô cùng hung hiểm. Nhìn rõ được còn mang lại thu hoạch bất ngờ, chính là để nàng nhìn thấy thứ cuốn vào dây xích trong nước không phải rong bèo mà là tóc người, còn thứ nàng đạp phải trên đường là một đoạn xương trắng. Nàng đột nhiên cảm thấy thật may mắn lúc trước đã nhìn không thấy, bằng không, chỉ sợ sẽ càng thêm gian nan.

“Đó chính là thi thể của những người thợ xây lăng” Thiên Chi Dạ nói. Không biết có phải vì đã có ánh sáng hay không, sau khi ở trong địa cung đi ra hắn liền trở nên trầm mặc dị thường.

Mạc Cửu đã dồn hầu hết tinh thần ứng phó với hiểm cảnh, tuy rằng lòng đầy nghi vấn, nhưng cũng không còn tâm trạng để hỏi ở chỗ nguy hiểm và u ám này. Những lời Thiên Chi Dạ vừa nói ra lập tức khiến nàng liên tưởng đến những gì hắn đã kể trước đó. Để bảo vệ bí mật của lăng mộ, những người thợ xây đều bị chôn sống trong địa cung. Họ vốn đã chuẩn bị sẵn một con đường mong có thể chạy thoát, ai ngờ độc tính phát tác, người chết dưới hào nước bảo vệ thành, kẻ ngã xuống vực sâu tăm tối. Chạy được xa nhất, cũng chỉ có thể chạy đến đầm nước, lại không còn sức lực vượt qua chướng ngại vật cuối cùng kia.

Cùng là người nhưng sang hèn khác biệt, kết cục cũng vì thế mà khác nhau. Nhìn bóng dáng thon dài phía trước, trong lòng Mạc Cửu đột nhiên dâng lên một nỗi bi ai cùng phẫn nộ khó hiểu.

Ra khỏi đầm nước, ánh rạng đông nơi chân trời đã hiện, mưa cũng tạnh từ lúc nào không biết.

Thiên Chi Dạ bỏ lại một câu không được mở chiếc hộp ấy, rồi biến mất không còn tung tích.

Mạc Cửu đứng bên đầm nước, lật qua lật lại đánh giá chiếc hộp trong tay. Ngoại trừ nặng trịch, cũng không còn cảm giác gì khác. Nhớ lại một đêm trải qua biết bao nguy hiểm, nàng đột nhiên có chút mất hứng. Đem cất nó đi, mặc áo tơi đội nón trúc vội vàng xuống núi.

Trở lại chùa, thay quần áo xong, liền bất chấp tất cả đặt lưng xuống là ngủ ngay. Mãi cho đến khi có người lay mạnh đánh thức nàng dậy.

“Mạc Cửu sư huynh, Mạc Cửu sư huynh …”

Cố hết sức mới mở được đôi mắt đang còn cay xè, liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng của Giới Trần.

“Sư huynh bị bệnh rồi ư?” Vãn trai đêm qua cùng tảo trai sáng nay đều không thấy Mạc Cửu, Giới Trần cảm thấy bất an. Tìm đến phòng bếp lại chỉ thấy Giới Khổ sư huynh đang nấu nước. Không dám hỏi Giới Khổ, liền vụng trộm mò ra hậu viện, mở cửa phòng thấy Mạc Cửu vẫn còn đang ngủ. Lúc ấy hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, mới hay mình thật sự rất sợ Mạc Cửu rời đi. Nhưng đợi hồi lâu vẫn thấy nàng ngủ say chưa tỉnh, hắn không khỏi lo lắng.

“Bây giờ là giờ nào?” Mạc Cửu xoa cái đầu nặng trịch, ngồi dậy.

“Đầu giờ Thìn” Giới Trần ngồi ở bên giường, con ngươi trong trẻo lộ vẻ thân thiết, không còn lạnh lùng xa cách như lúc thường.

Mới ngủ được có một canh giờ, Mạc Cửu rên rỉ một tiếng rồi nghiêng người dựa vào tường.

“Ngủ quên. Tiểu hòa thượng, có chừa thức ăn lại cho ta không?” Chưa được ăn hai bữa liền, lại phải bôn ba cả đêm, bụng nàng thật sự đã đói đến cồn cào.

Giới Trần giật mình, bỗng nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Mạc Cửu chưng hửng, gãi gãi đầu, lại nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, lúc này mới chậm rãi bò ra khỏi giường. Tùy tiện sửa sang lại quần áo vì ngủ mà nhàu nhĩ, đang định tự mình xuống bếp xem có còn cơm cháo gì không, đã thấy Giới Trần trở lại, trong tay cầm theo một cái chén lớn, bên trên còn gác thêm đôi đũa.

Là một chén cháo rau dại còn ấm. Trong chùa, tất cả chi tiêu thường ngày đều rất túng quẫn, nay lại thêm một miệng ăn là nàng, rau quả cơm nước các thứ đều phải nấu dư thêm một phần. Thật ra vẫn có hòa thượng làu bàu oán thán, nhưng nàng chỉ làm như không thấy.

“Giới khổ sư huynh chừa lại cho huynh đấy” Giới trần nói. Ngừng một chút, lại bổ sung thêm “Giới khổ sư huynh kỳ thật cũng tốt lắm”.

Mạc Cửu cười, cũng không nói gì, nhận lấy bát đũa liền ăn luôn.

“Tiểu hòa thượng, bên ngoài mẫu đơn đã tàn chưa?” Ăn được một nửa, nàng đột nhiên nhớ tới Thiên Chi Dạ. Đêm qua không biết trời mưa đến khi nào. Buổi sáng lúc về nàng mệt mỏi quá, không để ý xem mẫu đơn trong vườn ra sao. Nếu đã rụng hết, cái… hồn ma kia có lẽ sẽ buồn.

“Không có, vẫn nở đẹp mà. Hàng năm đều phải qua tiết Trung Nguyên mới tàn” Giới Trần theo phản xạ định đưa mắt nhìn ra ngoài thăm dò, mới nhớ ra có quy luật như vậy.

“Thật sao?” Mạc Cửu cũng không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment