Tang Từ - 余音

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm ấy, ta vừa tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Tạ Từ.

Chắc hẳn lại là trèo tường vào.

Ta từng nửa đùa nửa thật nói với hắn, đường đường một Thủ phụ đương triều như hắn, ngày nào cũng ra vào phủ ta.

Để người khác biết chắc sẽ bị chê cười.

Hắn nghe lọt tai,

Từ đó về sau lại thích làm một kẻ đầu trộm đuôi cướp.

Không đi theo lối mòn.

Hắn co chân tựa vào ghế của ta, nhìn chằm chằm dây buộc tóc trong tay, tiện tay nghịch ngợm.

Ta nhìn hắn khẽ mân mê dây buộc tóc, đột nhiên cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt.

Thấy ta bước vào, Tạ Từ vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm ta.

“Thẩm phu nhân hôm nay uy phong thật nha!”

Biết hắn đang trêu ghẹo, nhưng ta vẫn không nhịn được mà cãi lại.

“Tạ đại nhân không có việc bận sao? Sao ngày nào cũng tới phủ ta đi đi lại lại vậy?”

Ta bước lại gần, vốn định kéo hắn đứng lên, lại bị hắn kéo vào trong lồng ngực.

“Nhẫn tâm đuổi ta đi như vậy, nàng thật là không có lương tâm.”

Hắn vừa nói vừa đẩy mặt ta nhìn về phía cửa sổ.

Nơi đó hiện ra hai bông hoa sen trắng, đứng thẳng tắp trong lọ.

Một bông nở rộ, một bông đang e ấp.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn nhẹ nhàng giải thích.

“Trên đường gặp tiểu cô nương bán hoa, cứ nhất quyết đeo bám ta mua hai bông mới chịu.”

“Cũng vì bổn tướng có tấm lòng tốt, nếu đổi lại là kẻ họ Thẩm kia, hừ!”

Ta định đứng lên khỏi người hắn, nhìn cho rõ ràng.

Bàn tay hắn lại giữ chặt eo ta, cảm giác ấm áp từ eo truyền tới.

Trời đất như quay cuồng, chúng ta cùng ngã xuống ghế.

Bàn tay hắn không biết lễ phép, miệng cũng không biết ngại ngùng.

“Ngắm hoa làm gì, bổn tướng còn kém hơn đóa hoa ấy sao?”

Ta không nhịn được liếc hắn một cái, nhưng cũng phải thừa nhận, Tạ Từ đúng là có vẻ ngoài rất đẹp.

Lông mày Tạ Từ như kiếm, đôi mắt như phượng, dáng đẹp như ngọc.

Trên triều hắn sát phạt quyết đoán đã lâu, toàn thân toát lên một loại khí thế sắc bén.

Khác với Thẩm Triệt phong thái ôn hòa như ngọc.

Khó trách khi hắn có danh xưng “Ngọc diện Diêm La.”

“Chú tâm vào.”

Thấy ta thất thần, Tạ Từ trừng phạt cắn nhẹ lên môi ta.

Ta từ cơn đau bừng tỉnh lại, đưa tay vuốt đi những sợi tóc trước trán hắn.

Đối diện với đôi mắt của hắn.

Ta có thể nhìn ra trong đôi mắt ấy đang cuộn trào khao khát mãnh liệt.

Đôi mắt giao nhau, hắn càng thêm mạnh bạo.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, những bông hoa sen trên bậu cửa trong cơn gió lạnh lung lay không kiểm soát. 



Bình Luận (0)
Comment