Tang Từ - 余音

Chương 17

Thời điểm ta và Tạ Từ thành thân, đích tỷ đã nhờ người từ Giang Nam gửi đến cho ta một bộ hỉ phục.

Hỉ phục được may từ loại tơ lụa Tô Châu thượng hạng, đường kim mũi chỉ vừa vặn như đo ni đóng giày.

Đêm động phòng hoa chúc, ta hỏi Tạ Từ câu hỏi mà ta vẫn luôn thắc mắc bấy lâu.

"Sao chàng nhất quyết phải cưới thiếp?"

Đôi mắt phượng hẹp dài của Tạ Từ nheo lại nhìn chằm chằm ta, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng từ cặp nến long phụng đang lung linh cháy.

"Tang Tang đúng là quý nhân hay quên, không nhớ rõ A Từ của nhà tá điền trên thôn trang sao?"

Ký ức bất chợt ùa về như tia chớp.

A Từ.

Tạ Từ.

Sau khi ta cùng nhũ mẫu bị đưa đến thôn trang, không bao lâu sau đó, nhũ mẫu cũng được người nhà đón về.

Lúc ấy ta còn nhỏ, lại có kế mẫu bày mưu đặt kế, nên những ngày ở thôn trang chẳng dễ dàng gì.

Mỗi ngày chỉ ăn chút cháo rau xanh, uống nước canh rau nhạt nhẽo.

Ta đói đến mức suýt cắn vỏ cây mà ăn.

Tạ thẩm là vợ của tá điền trong thôn trang, thường nhận làm những việc vặt để kiếm thêm chút tiền sinh sống.

Còn thúc Tạ khi rảnh rỗi sẽ vào rừng săn thú.

Tạ thẩm mềm lòng, thương ta nhỏ tuổi lại không ai chăm sóc.

Nên thường gọi ta đến nhà ăn cơm.

Nhà Tạ thẩm có một nhi tử tên A Từ, là tiểu nam hài chín chắn trước tuổi.

Thường xuyên qua lại, chúng ta trở thành bằng hữu.

Thỉnh thoảng Tạ thẩm trong bữa ăn hay đùa rằng, giá như Tang Tang là nữ nhi của thẩm thì tốt biết bao.

Tạ thúc lúc nào cũng nghiêm khắc ngắt lời, mà A Từ chỉ im lặng gắp thêm vài miếng thịt vào bát của ta.

Hắn vội đến đưa cơm cho ta, ta thì lén lút trộm những cuốn sách cũ không ai xem trong thôn trang cho hắn.

Vì thế chúng ta cùng nhau đọc những câu thơ về trúc mã, cùng thanh mai nô đùa quanh sân.

Nguyện có được tấm chân tình, đến bạc đầu vẫn chẳng chia lìa.

...

Sau đó, A Từ đi học tư thục.

Về sau, Tạ thúc tiết kiệm đủ tiền mua đất, cả nhà họ cũng dọn đi nơi khác.

Mà ta lúc đó chỉ mới bảy tám tuổi, những ký ức đó dần dần bị lớp bụi thời gian phủ mờ.

Nhìn thấy ta ngộ ra, Tạ Từ nâng niu khuôn mặt ta trong tay, giọng nói đầy yêu chiều.

"Phu nhân à, đừng nghĩ nữa, cảnh xuân đáng giá ngàn vàng mà."

Mà ánh trăng của hắn, giờ khắc này mới chính thức thuộc về hắn.

- HẾT -
Bình Luận (0)
Comment