Tàng Yêu

Chương 54

Thượng

Tiệc tối, nếu là người thì đều nhìn ra được tâm tình của Nghiêm Sát rất tốt. Lúc đầu, có người đánh bạo kính rượu y, y không những không từ chối, mà ngược lại còn hào sảng uống ngay, sau đó, những người có lá gan lớn càng đến càng nhiều, những kẻ kính rượu cũng bắt đầu thay nhau ra trận.

Nghiêm Sát thế nhưng uống hết toàn bộ, uống đến mức sảng khoái, làm cho Giang Bùi Chiêu không khỏi thở dài: “Thật là có tử mọi sự liền thay đổi, ngay cả Lệ vương cũng không thoát được cửa này.”

“Thế nào, hâm mộ sao, vậy còn không nhanh chóng chạy đi kiếm lão bà.”  Dương Tư Khải ngồi bên cạnh hắn, trêu ghẹo nói.

Giang Bùi Chiêu lắc đầu: “Vẫn là quên đi. Thân thể ta thế này, không biết khi nào phải đi gặp Diêm vương, vẫn là không nên phá hỏng cuộc đời của khuê nữ nhà người ta.”

“Bùi Chiêu.” Dương Tư Khải nhíu mi, Giang Bùi Chiêu lập tức nói: “Là tiểu đệ nói sai rồi, tiểu đệ tự phạt một chén rượu.”

“Nếu thân thể ca ca không tốt, thì nên uống ít rượu mới hảo.”  Giang Bùi Chiêu còn chưa kịp cầm lấy chén rượu đã bị một bàn tay bỗng dưng xuất hiện cướp đi, thay vào đó là một tách trà xanh.

Giang Bùi Chiêu sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, trong mắt Dương Tư Khải hiện lên tia sáng, ha ha cười nói: “Lưu Sơn làm rất đúng, ngươi luôn nói thân thể không khỏe, còn uống rượu cái gì, uống trà uống trà.”

Giang Bùi Chiêu cũng ha ha cười theo, sau đó bất đắc dĩ uống hết chén trà kia, cuối cùng tự giễu một câu: “Ai, ta thật sự là mệnh khổ a.”

“Ca ca nên lấy thân thể làm trọng.”  Giải Lưu Sơn rót đầy trà cho Giang Bùi Chiêu, ngữ điệu lộ vẻ quan tâm.

Giang Bùi Chiêu cầm lấy chén trà, thừa dịp uống trà lén cùng Dương Tư Khải trao đổi  ánh mắt một chút, rồi cười cười uống hết trà. Đám người Lí Hưu, Chu Công Thăng có nhiệm vụ tiếp khách, ngồi cùng bàn với bọn họ giả vờ không thấy gì, uống rượu mua vui.

Dường như muốn tránh hiềm nghi, Nghiêm Sát không có ngồi cùng bàn với bọn Dương Tư Khải, mà cùng bộ hạ của mình ngồi chung một bàn.

Rượu quá ba mươi tuổi, nhân vật chính của yến tiệc đêm nay, Lệ vương thế tử Nghiêm Tiểu Yêu đội chiếc mũ lão hổ đáng yêu được vú em Lê Hoa Chước bế ra. Nó vừa xuất hiện, mọi người nháy mắt liền trở nên im lặng.

Nghiêm Sát đứng dậy, thân mình cao lớn lập tức gây cho mọi người một cảm giác áp bách khó có thể nói rõ thành lời.

Chỉ thấy y dùng một tư thế cẩn thận ôm lấy nhi tử vừa mới tỉnh ngủ từ trong tay Lê Hoa Chước, khiến mọi người ngạc nhiên kinh hoàng, tiếng kinh hô vang lên từ bốn phía.

Đây là nhi tử của Nghiêm Sát? Không thể nào. Bộ dáng như gấu của Nghiêm làm sao có thể sinh ra một hài tử xinh đẹp như vậy. Ngay cả Dương Tư Khải, Giang Bùi Chiêu cùng Giải Lưu Sơn đều trợn tròn mắt, bộ dáng đầy vẻ không dám tin.

Nghiêm túc nhìn quét qua mọi người một vòng, Nghiêm Sát ôm thẳng nhi tử, giơ lên: “Đây là nhi tử của ta, Nghiêm Tiểu Yêu, nó sẽ kế thừa vương vị của ta, kế thừa tất cả mọi thứ của ta.”

Mọi người đang ngồi lại sửng sốt lần nữa. Nghiêm Tiểu Yêu. . . Nghiêm Sát tốt xấu gì cũng là một Vương gia, sao có thể đặt tên cho nhi tử như vậy. Bất quá kinh lăng [ngạc nhiên đến ngây người] thì kinh lăng, mọi người vẫn vội vàng đứng dậy: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, chúc thế tử điện hạ an an thái thái [bình an yên ổn], bình bình thuận thuận. [bằng phẳng thuận lợi] ”  Sau đó có người lấy ra  phong bao lì xì rất dày, trong lúc nhất thời, tiền lì xì bay đầy trời.

Nghiêm Tiểu Yêu không chút sợ hãi ngáp một cái, không chỉ không bị gian phòng đầy người này dọa khóc, càng không bị tiếng chúc mừng điếc tai làm kinh hoảng.

Nó quơ quơ hai nắm tay bé nhỏ, làm nhiều việc cùng lúc, cho phụ vương nó hai cái tát tai, sau đó xoay xoay đầu, tìm thấy vú em của mình liền vươn tay muốn ôm.

Nghiêm Sát đem hài tử giao cho Lê Hoa Chước, Lê Hoa Chước ôm hài tử ly khai. Tuy rằng tất cả mọi người không tin Nghiêm Sát có thể sinh ra một hài tử xinh đẹp như thế, nhưng đôi mắt xanh biếc của nó thật sự đã chứng minh cho bọn họ, lão tử của nó chính là Nghiêm Sát.

Sau khi hài tử rời đi, yến tiệc lại một lần nữa đạt đến cao trào. Nhiều người đổ xô đến trước mặt Nghiêm Sát kính y rượu, Nghiêm Sát chẳng hề cự tuyệt ai cả.

“Ai, ai, ai,” thở dài liền ba tiếng, Dương Tư Khải giả vờ phẫn nộ, “Nghiêm Sát nhặt được  bảo bối gì a, cướp được từ đâu một vị nữ tử xinh đẹp sinh hạ một oa oa [em bé] đáng yêu như vậy, ông trời không có mắt, ông trời không có mắt a.”

Giang Bùi Chiêu cũng liên tục thở dài: “Ta phỏng chừng sợ rằng tiểu thế tử chính là hài tử xinh đẹp nhất khắp U quốc, ông trời không có mắt, ông trời không có mắt.”

Lí Hưu ha hả cười nói: “Ta sẽ truyền đạt chi tiết lời nói của An vương cùng thế tử cho Vương gia, để Vương gia giải thích nghi hoặc của nhị vị.”  Giang Bùi Chiêu chính là nhi tử duy nhất của Hằng vương, cũng là Hằng vương thế tử, vậy nên Lí Hưu gọi hắn như thế.

“A, đừng đừng đừng, chúng ta đây là ca ngợi, ca ngợi.”  Dương Tư Khải vội vàng nói.

“Đúng đúng đúng, ca ngợi.”  Giang Bùi Chiêu lập tức chắp tay xin tha, để cho Nghiêm Sát man nhân kia nghe xong, hắn đừng mong còn sống quay về Võ Di.

Giải Lưu Sơn cười xem mấy người họ kẻ tung người hứng, thuận miệng hỏi: “Tiểu thế tử đầy tháng, chuyện lớn như vậy, sao lại chưa từng nhìn thấy công chúa điện hạ?”

Bầu không khí trên bàn nháy mắt trở nên đông lạnh, Chu Công Thăng sắc mặt nghiêm chỉnh, thấp giọng nói: “Công chúa điện hạ thân thể không khoẻ, cho nên không đến dự.”

“Công chúa điện hạ bị bệnh? Không biết có nghiêm trọng hay không !”

Chu Công Thăng nói: “Nghiêm trọng mà cũng không nghiêm trọng, bất quá phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Công chúa thân thể thiên kim, mùa đông Giang Lăng lại âm lãnh, nên bị chút phong hàn!”

“A, là như thế a!” Gương mặt Giải Lưu Sơn lộ vẻ lo lắng, “Lưu Sơn lần này đến đây, đầu tiên là để chúc mừng Lệ vương; thứ hai, cũng là muốn bái kiến công chúa điện hạ. Phụ vương biết mùa đông Giang Lăng giá lạnh, nên bảo ta mang theo vài vật làm ấm thân dâng lên công chúa điện hạ. Không biết An vương cùng thế tử đã đến thăm công chúa hay chưa?”

Giang Bùi Chiêu thở dài: “Đến Giang Lăng sao lại không bái kiến công chúa điện hạ, ngày đầu tiên đến đây ta liền đưa  bái thiếp, bất quá điện hạ đến nay vẫn chưa đáp lời. Một vị ma ma bên người điện hạ nói cho ta rằng điện hạ thân thể không khoẻ, ai cũng không gặp, ai, không thể không tiếc nuối a!”

Dương Tư Khải cười khổ: “Ta cũng vậy. Ngày đầu tiên đến ta liền đưa bái thiếp, công chúa điện hạ cũng nói không gặp. Nghe nói Nghiêm Sát muốn gặp mặt điện hạ cũng không dễ dàng, càng đừng nói chúng ta !”

Giải Lưu Sơn lập tức hỏi: “Nga? Chỉ giáo cho? ”

Lí Hưu “ba” một tiếng, đặt mạnh đôi đũa lên trên bát, ba người nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt lắm. Miễn cưỡng cười, hắn mở miệng: “Hưu vô lễ, mong An vương, thế tử cùng đại công tử không trách!”

Dương Tư Khải phản ứng cực nhanh, giơ chén rượu lên: “A, uống rượu uống rượu, hôm nay chính là ngày vui của Nghiêm Sát, việc bái kiến công chúa chờ dự xong tiệc đầy tháng rồi nói sau !”

“Đúng, uống rượu, đêm nay Công Thăng liều mình bồi Vương gia, thế tử cùng đại công tử, đến, mời !” Chu Công Thăng đứng dậy, kính ba người.

“Mời !” Giang Bùi Chiêu không thèm đụng đến trà xanh, bưng chén rượu lên. Giải Lưu Sơn cũng không hỏi nhiều nữa, giơ chén rượu lên. Không khí trên bàn rượu lúc này mới trở lại bình thường.

Mãi đến giờ tý [23h-1h], yến tiệc mới xem như đã kết thúc. Tất cả mọi người đều uống nhiều, đám người hầu của Lệ vương phủ nâng một nhóm người ra khỏi vương phủ; những kẻ theo chủ tử đến đây, thì tự nâng chủ tử đã uống say nhà mình về. Nghiêm Sát uống nhiều hơn mọi người, y chưa bao giờ say lúc này cũng say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng cùng Nghiêm Thiết mất rất nhiều công phu mới nâng được tòa núi nhỏ là y quay về Tùng viện.

Vào phòng, Nghiêm Sát đang say đến mức bất tỉnh nhân sự đột nhiên mở mắt, bốn Nghiêm liền buông y ra. Hồng Hỉ  đợi sẵn trong phòng lập tức bưng canh giã rượu đến cho y, Nghiêm Sát mồm to uống hết rồi hỏi: “Hắn ngủ chưa?”

“Công tử còn chưa nghỉ ngơi.”

Lục mâu u ám, Nghiêm Sát mang một thân đầy mùi rượu đẩy cửa phòng ngủ, người đang chợp mắt nằm trên giường nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ngồi dậy.

“Sao còn chưa ngủ” Đi đến bên giường ngồi xuống, Nghiêm Sát ấn kẻ vừa định đứng lên ngồi xuống, “Ngủ.”

Nguyệt Quỳnh do dự hỏi: “Đêm nay. . . Không có chuyện gì đi.”

“Không có.” Đắp chăn cho Nguyệt Quỳnh xong, Nghiêm Sát còn chưa định đi ngủ, buông màn xuống, “Ngươi ngủ trước đi.”

“Nghiêm Sát.” Kéo lấy tay áo của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh tựa hồ có chuyện muốn nói. Nghiêm Sát ngồi tựa lưng trên giường, ôm sát người kia vào lòng mình. Mùi rượu nồng đậm trên người y tỏa ra, Nguyệt Quỳnh lấy chăn che mũi, có chút khó chịu hỏi: “Rất nhiều người đến phải không?”

“Ân.”

“Tam vương . . . đều đến đây?”

“Giải Ứng Tông phái đại nhi tử của hắn đến.”

Đôi mắt to hiện lên vẻ sầu lo “Nhiều người đến đây như vậy. . .chắc sẽ có người muốn gặp công chúa.”

Nắm lấy cánh tay đang căng cứng của Nguyệt Quỳnh: “Có.”

“Nếu ngươi không cho bọn họ gặp, sẽ có người nghi ngờ.”

Cách chăn xoa nắn thắt lưng Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát chậm chạp không trả lời, Nguyệt Quỳnh lại hỏi: “Nghiêm Sát, công chúa. . . sinh hạ yêu quái thật, hay là yêu quái giả?”

“Thật.”

Lòng trầm xuống. Tuy rằng đã đoán được, nhưng sau khi nghe xong vẫn rất khó tiếp nhận. “Vậy. . . hài tử đâu?”

“Chôn rồi.”

Tim co chặt.

“Khuê nữ hay là nhi tử?”

“Khuê nữ.”

Thật đau lòng, là một tiểu khuê nữ.

“Nghiêm Sát, không thể không cho bọn họ gặp công chúa.”

Nghiêm Sát không hé răng, chờ đợi.

“Chọn mấy kẻ địa vị cao quý đi gặp công chúa. Không thể không gặp, nhưng cũng không thể cho tất cả gặp. Như vậy vừa sẽ không khiến người khác nghi ngờ, cũng có thể giảm bớt khả năng gặp rắc rối.”

“Thấy công chúa, bọn họ sẽ càng nghi ngờ.”

“Làm sao vậy, tình trạng công chúa không tốt?”

“Nàng điên rồi.”

A? . Nguyệt Quỳnh khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ không dám tin cùng ưu thương.

Nghiêm Sát cau mày nói: “Nàng cho rằng nàng hoài thái tử, kết quả sinh hạ lại là yêu quái, bị dọa điên rồi.”

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, hai mắt nóng ẩm, một lúc lâu sau, hắn nói: “Ngươi, có biết, dịch dung không? Tìm người giả làm công chúa. . . che giấu được lúc này. . . . . “  Hít sâu  mấy hơi, hắn không cho mình thất thố, nhịn nửa ngày, mới lại nói, “Những người bên cạnh công chúa. . . cũng phải tìm người giả dạng, phải cẩn thận. Người đến từ  trong cung, không dễ, lừa gạt.”

Nâng mặt Nguyệt Quỳnh lên, phát hiện đôi mắt hắn hơi đỏ, mặt Nghiêm Sát liền dài ra: “Mới vừa ký khế ước, ngươi đã muốn bội ước?”

“Nghiêm Sát. . . . .” Giọng Nguyệt Quỳnh khàn khàn, “Tìm người hảo hảo chiếu cố nàng, nàng, chính là, một khuê nữ đáng thương.”

“Nàng chết sống ra sao không liên quan đến ngươi.”  Thô bạo lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát rất không cao hứng, lòng thương cảm không nên có càng ngày càng nặng, nặng đến mức Nghiêm Sát muốn dùng thủ đoạn.

“Nghiêm Sát. . . . .” Chịu đựng sự chua xót trong lòng, Nguyệt Quỳnh khẩn cầu, “Tìm người, chiếu cố nàng.”

“Nếu ngươi còn hao tổn tinh thần vì nàng nữa, ta sẽ giết nàng.”

Nguyệt Quỳnh vội vàng rũ mắt.

Qua một lúc lâu sau, Nguyệt Quỳnh tựa hồ đã bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi có biết dịch dung không?”

“Khai Viễn biết.”

A? Nguyệt Quỳnh kinh hãi. Từ đại phu còn có thể biết cái này?

Nghiêm Sát nâng đầu hắn lên, thấy hắn quả thật đã bình tĩnh, mới nói: “Lần này có thái giám thân cận của Cổ Niên từ trong cung đến, người này không dễ lừa gạt, trừ phi là người bên cạnh Cổ Phi Yến, bằng không cho dù tìm người giả dạng thành nàng cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện.”

Nguyệt Quỳnh trầm tư một lát rồi nói: “Công chúa thân phận tôn quý, lại có chút tính tình nữ nhi, không phải ai cũng có thể cùng nàng nói chuyện, thậm chí là gặp mặt. Đến lúc đó để công chúa ứng phó là được, thái độ khinh mạn một chút, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.”  Nói trắng ra là công chúa ngạo mạn vô lễ, cho dù Thừa tướng đương triều đến đây, nàng nói không gặp thì sẽ không gặp, huống chi là một tên thái giám, gặp mặt hắn là đã cho hắn mặt mũi rồi. Đương nhiên, Nguyệt Quỳnh sẽ không nói như vậy.

“Ma ma cùng thị nữ bên người Cổ Phi Yến, phải giả dạng như thế nào mới có thể lừa gạt người khác?”

“Công chúa triệu kiến người khác, hạ nhân không được tùy ý xen mồm, các nàng chỉ cần đứng là được, nhưng mà mặt cùng thân hình không thể khác biệt nhiều. Bốn vị ma ma bên người công chúa là có quyền thế nhất, nhưng cho dù các nàng có nhiều quyền thế ra sao, trước mặt người ngoài cũng phải tỏ vẻ cung kính. Dựa theo quy củ trong cung, khi công chúa triệu kiến người khác, các nàng tuyệt đối không thể tùy tiện ngẩng đầu, trừ phi công chúa hạ lệnh. Dù khi phụng trà cho công chúa, cũng phải cúi đầu, như vậy sẽ lừa gạt được. Ngươi chọn lúc buổi tối cho bọn họ đi gặp công chúa, trong phòng cũng không cần sáng quá.”

“Sáu tỳ nữ.”

“Nếu tỳ nữ có nhiệm vụ bảo hộ an nguy của công chúa, thì bình thường sẽ không xuất hiện, trốn ở chỗ tối, cho nên có thể không cần tìm người giả dạng; nếu là hầu hạ công chúa, đến lúc đó phải đứng phía sau các ma ma chờ sai phái, cũng phải cúi đầu.”

“Hai mươi tên thị vệ.”

Vẻ buồn bực hiện lên trong đôi mắt to, cái này cũng phải hỏi hắn sao? “Trong tay ngươi không thiếu nhất chính là thị vệ. Hơn nữa, bọn họ ở đó hay ở nơi nào, kẻ nào có cơ hội nhất nhất nhìn chứ. Công chúa gả cho ngươi làm Vương phi, ngoại trừ tam vương, khi công chúa triệu kiến người khác không thể vượt quá một nén hương; cho dù là tam vương, bọn họ cũng không thể ở lâu trong phòng công chúa. Hơn nữa khi tam vương gặp công chúa, theo quy củ thì Phò mã ngươi cũng phải ở đó.”

Lục mâu u ám, ngón tay thô ráp khẽ vuốt cằm Nguyệt Quỳnh. “Vậy làm theo lời ngươi nói.”

Đôi mắt to hiện lên vẻ khẩn cầu ”Nghiêm Sát. . . phái người hảo hảo chiếu cố công chúa.”

“Ngươi muốn bội ước?”

“Nghiêm Sát. . . . . “

“Lần cuối cùng, không được tái phạm.”

Người này đáp ứng rồi. Không dám tái phạm, Nguyệt Quỳnh ngậm miệng, trong mắt đầy vẻ cảm kích.

“Ngủ.”

“A, ngủ, lập tức ngủ.”

Đặt người kia lại trên giường rồi đắp chăn cho hắn, Nghiêm Sát xuống giường! “Mau ngủ, không cần chờ ta!”

“Ân.”

Nhìn thấy Nghiêm Sát mang hài đứng dậy, nhìn thấy y buông màn, nghe thấy y rời đi, đôi mắt nhắm chặt của Nguyệt Quỳnh lúc này mới rơi lệ.

Rời phòng ngủ, Nghiêm Sát không có đi nơi khác, mà là đi đến tiểu thư phòng nối liền với phòng ngủ.

Trong phòng đã có người chờ y, Lí Hưu, Chu Công Thăng, hai người này tất nhiên không cần phải nói. Bốn Nghiêm, Nhâm Phữu cùng Từ Khai Viễn sớm được nâng hồi phủ cũng đã chờ lâu.

Bất quá khiến kẻ khác giật mình không phải bọn họ, mà là An vương Dương Tư Khải cùng Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu vẫn còn đang say cư nhiên lại ở đây. Trên người bọn họ đều mang mùi rượu nồng đậm, nhưng đáy mắt lại rất thanh tỉnh, chỉ có Hùng Kỉ Uông là say rượu thật.

Nghiêm Sát ngồi xuống, Dương Tư Khải trêu chọc nói: “Một năm không gặp, Lệ vương thay đổi cũng thật lớn. Vị mỹ nhân nào khiến cho Lệ vương dỗ dành cả nửa ngày như vậy, để bổn vương cùng thế tử đợi lâu.”

Nghiêm Sát không phải người hay nói đùa, trực tiếp vào chủ đề chính: “Xác định Giải Lưu Sơn say?”

Từ Khai Viễn nói: “Trên đũa cùng bát của hắn đều được bôi “hồng hương”, sau giờ ngọ [11h-13h] ngày mai hắn vẫn chưa tỉnh lại. Những người hắn mang đến, Nghiêm Kim đã dẫn người đích thân giám thị, nếu có chút khác thường, bọn họ sẽ dựa theo sự phân phó của Vương gia mà xử trí.”

Thấy Nghiêm Sát không thèm để ý tới hắn, Dương Tư Khải tạm thời chặt đứt ý niệm muốn tìm hiểu trong đầu, nói: “Tên kia không đơn giản. Giữa chừng hắn cố ý đổi bát với Bùi Chiêu.”

Giang Bùi Chiêu cười nói: “Đúng thật không đơn giản. Nếu nói Giải Ứng Tông là một tên cáo già, vậy Giải Lưu Sơn chính là một tiểu hồ ly. Dùng bộ dáng tao nhã vô hại lừa gạt thế nhân. Nếu không phải ta cùng Lí Hưu quen biết trước, chỉ sợ cũng bị hắn gạt.”

“Sao lại kéo thêm ta vào?” Lí Hưu nổi giận, “Hắn sao xứng so sánh với ta!”

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, Lý đại nhân, tiểu đệ lỡ lời, có lỗi có lỗi!” Giang Bùi Chiêu không chút thành ý tạ lỗi.

Thần sắc Dương Tư Khải hơi thay đổi, nói: “Giải Lưu Sơn hỏi đêm nay vì sao công chúa không xuất hiện, Công Thăng nói công chúa thân thể không khoẻ, hắn nhân cơ hội yêu cầu gặp công chúa, còn hỏi ta cùng Bùi Chiêu có gặp qua công chúa chưa. Hai người chúng ta dựa theo lí do đã thương định tốt trước đây mà thoái thác!”

“Nghiêm Sát, chúng ta nhất định phải nhìn thấy công chúa, hơn nữa nhất định phải để cho Giải Lưu Sơn nhìn thấy công chúa!” Vẻ mặt Giang Bùi Chiêu cũng trở nên nghiêm túc, “Nhưng công chúa điên rồi, ngươi phải giấu diếm làm sao đây?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Vương gia, chuyện công chúa phải giấu diếm thế nào?

~~~

Nguyệt Quỳnh ngủ thật sự không yên, những cảnh tượng lung tung trong mộng của hắn lần lượt thay đổi. Có người sờ lên mặt hắn, sờ lên thân thể hắn, đại chưởng thô ráp khiến da hắn đau.

“Nghiêm Sát. . . . .  !” Không cần tỉnh lại, hắn đã biết là y.

Đại chưởng thô ráp dừng một lát, sau đó ôm lấy hắn. Hắn xem như tìm được một cái cây đang trôi nổi, tay trái có thể cử động vội nắm chặt đối phương, sợ bị bỏ lại.

“Mau ngủ!”

Là y đã trở lại, trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Đại chưởng dao động trên người hắn, quỷ quái trong giấc mộng của hắn liền rời đi, chỉ còn lại bóng đêm tĩnh lặng.

Một tay ôm Nguyệt Quỳnh, vạt áo Nghiêm Sát bị đối phương nắm chặt. Không chút ôn nhu vuốt ve đối phương, một lúc lâu sau, người nọ mới thu tay, dần dần buông ra, ngủ say.

Lục mâu sáng lấp lánh, nếu lúc này có người kính Nghiêm Sát rượu, y nhất định sẽ không cự tuyệt ai cả.

~~~

Trong thư phòng, đưa tay vuốt cằm, Lí Hưu buồn bực nói: “Vương gia khi nào thì để ý đến quy củ trong cung?”

Giang Bùi Chiêu cũng buồn bực: “Ta nghĩ rằng các ngươi đã sớm thương lượng xong, chẳng lẽ không phải?”

“Không phải!” Lí Hưu cũng không rõ, “Hôm qua Vương gia còn phân phó ta cùng Công Thăng, nói nhất định sẽ có người yêu cầu gặp công chúa, bảo chúng ta nghĩ đối sách!”

Dương Tư Khải thuận miệng nói: “Nói không chừng tối hôm qua hắn ngủ, trong mộng có cao nhân chỉ điểm!”

Chu Công Thăng thần bí cười cười: “Đừng đoán nữa, Vương gia đã trở về, chúng ta cũng nên đi. Miễn cho người khác phát hiện!” Những người khác gật gật đầu, quả thật cần phải đi.

Từ sau viện rời đi, Lí Hưu ở trên đường nhỏ giọng hỏi: “Công Thăng, ngươi đoán là ai?”

“Ngoại trừ hắn, còn có ai lén bày mưu tính kế cho Vương gia?”

“Nga — ta sao lại quên mất hắn?” Lí Hưu gõ gõ đầu mình, “Hắn còn biết quy củ trong cung? Thực làm cho người ta giật mình!”

Chu Công Thăng thở dài thật sâu: “Ta hiện tại có chút yên tâm. Hắn lo lắng cho Vương gia, còn thay Vương gia phân ưu, vậy chứng tỏ hắn đã để ý đến tấm lòng của Vương gia, một ngày nào đó hắn sẽ thích, thậm chí là yêu Vương gia!”

“Đúng vậy, chúng ta cũng không phải lo lắng cho Vương gia!”

“Vương gia cũng coi như khổ tận cam lai!”

“Hy vọng hắn có thể sớm yêu Vương gia, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt hơn!”

“Đúng vậy!”
Bình Luận (0)
Comment