Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 5

- Mày...mày hỏi tao...tao á?

- Ừ. Chứ tao tự hỏi tao à?

- Sao...sao tặng... tao?

Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn dở chứng à?

- Ai nói tao tặng mày?

- Thì mày vừa hỏi tao mà.

- Con điên, tao hỏi chung tụi con gái đó. Tưởng bở à?

Hơi bị quê, hôm nay mình hơi dở chứng thì phải, còn tưởng bở nữa chứ. Chết quê quá.

- Nói coi, sao nhìn mặt ngu thế?

Chắc chắn hắn đang muốn châm chọc tôi đây mà.

Chị đây không muốn chấp.

- Ừ thì tụi tao thích những gì tụi mày không thích.

- Con này, hâm à, tao hỏi thật, nói cho tử tế_Hắn hằn học.

Tôi cũng không vừa, cao giọng:

- Không đúng à, bây giờ tao nói tụi tao thích mặc váy, chẳng lẽ tụi con trai chúng mày cũng thích mặc.

- Đồ điên.

Haha, chết chưa, thằng cướp họ cứng họng rồi kìa. Được vậy nói tiếp:

- Chẳng lẽ giờ tao nói tụi tao thích đi giày búp bê, tụi mày cũng thích à?

- Đâu phải cái gì cũng vậy, có những thứ cùng thích mà. Chẳng hạn....

- Chẳng hạn như mày thích con trai giống tao chứ gì? Haha.

- Đồ khùng. Mày....mày... biết vậy tao không hỏi con điên như mày.

Mặt hắn sao méo thế. Sao mà sung sướng zậy hông biết.

- Biết trước mày đã là thánh rồi. Thôi nể tình chúng ta là “bạn bè không ưa nhau” cho lắm, tao nói cho mà nghe. Có nghe hông thì bảo?

Tôi bắt trước câu hỏi của hắn đấy. Giọng điệu có oai hơn chút gì không?

- Nói thử xem_Hắn mong chờ.

- Mày nên mua gì..... đừng hòng tao nói.

- Thôi khỏi nghe nữa, im luôn đi.

Mặt hắn đen xì rồi kìa.

Kakaka, sướng quá, giờ tôi mới biết mình có năng khiếu như vậy, đá đểu cũng được phết, công nhận tôi rất có tố chất. Biết vậy, mọi lần cứ nói tuốt ra, dùng cách nói nhanh thắng nhanh quả là hiệu quả.

Ra về rồi, Phải rủ tụi này đi ăn kem chúc mừng thôi. Tôi đang cất sách vào cặp thì nghe tiếng hỏi:

- Đi ăn kem đi?

- Ừ đi ăn đi tụi mày.

Hả? Tôi chưa nói là tôi muốn ăn kem mà, sao tụi này biết mà rủ hay vậy.

- Con Hân có đi hay không mà miệng há hốc vậy. Không muốn đi à?

Huy thấy tôi không nói gì nên lên tiếng.

Tại tôi đang sốc mà.

- Có. Tao đi, tao đi.

- Bản mặt nó mà không đi. Coi kìa, thèm chảy dãi rồi kìa.

- Giống mày chứ gì?

- Không phải mày đang nuốt nước miến ừng ực à?

- Có mày mới vậy đó.

- Thôi thôi, chú thím cứ cãi nhau hoài. Muốn gì đây? Không đi à?

Mỹ Phương phải lên giọng để ngăn chặn tôi và thằng Nguyên Anh đang muốn ăn tươi nuốt tươi nhau. Thằng này nói tôi trước mà.

- Kệ tụi nó, chúng ta đi thôi.

- Đợi tao.

Đồng thanh tập 1.

- Tao tưởng tụi mày không đi.

Hương mỉa mai.

- Phải đi chứ.

Đồng thanh tập 2.

- Hai đứa mày cũng hợp ý phết ha.

Tôi giơ nắm đấm lên. Tụi nó nín hết.

***

- Kem tới rồi, ăn thôi.

- Mày làm như heo thấy cám thế.

- Bây giờ mày muốn ăn kem không cần đồ múc đúng không? Đúng không?

Để tăng tính thuyết phục, Phương còn đem ly kem làm động tác chuẩn bị đổ trước mặt Tiến.

Thằng Tiến mặt xanh lè, lắp bắp.

- Tao...tao xin, tao xin. Bớt giận.

- Tụi mày im coi, thấy ai vừa đi vào không?_Hương nhắc.

- Người_thằng Huy tiếp lời.

Mà con này cũng hỏi điên này, hỏi gì kì cục. Tự nhiên không không hỏi “biết ai hông”, có chời mới biết.

- Khùng, tao hỏi tụi mày biết người đó hông?

- Thằng nào?_tôi hỏi.

- Người mặc áo xanh đó.

5 cặp mắt nhìn qua.

A, cái bản mặt này quen quá. Tôi thường thấy chắn trước tivi khi tôi xem phim, thường cầm đũa cướp món ngon của tôi, thường nói xàm nói bậy trước cửa phòng chọc tức tôi, thường thấy khi tôi mở cửa phòng kế bên, cái miệng luôn nói xấu tôi. Cái bản mặt anh hai mất dịch.

- Ai vậy mày?_Phương ngắm nghía “áo xanh” rồi hỏi.

- Anh Đăng, đang học ở đại học xây dựng đó. Nhìn đẹp trai hông?

- Mày điều tra à.

- Khùng, anh họ tao học cùng nên biết thôi. Anh này học cũng cừ lắm.

Anh họ đã là gì, bạn chúng mày còn là em gái đấy. Hỏi đi.

- Công nhận anh này nhìn cũng được ha.

- Gớm, xì.

Huy, Tiến và thằng cướp họ nhăn mặt. Không được chú ý tức kìa.

Mà sao không ai hỏi tôi ta, tôi biết rất nhiều đây này. Biết từng miếng ăn giấc ngủ, biết đồ mặc để ở đâu...(nói một hồi cứ như tôi là mẹ ý nhỉ).

- Hình như anh ấy còn có em gái.

Đúng rồi đó, tôi nè. Tôi vênh mặt.

- Người đẹp, tên cũng đẹp nữa.

Lần này thì tôi không cam tâm.

- Gì? Tên vậy mà đẹp. Con trai mà tên đệm Ngọc, Ngọc Đăng, thục nữ quá.

- Ủa, sao mày biết? Tao chưa nói mà? Mày cũng điều tra người ta à?

- Tao là...

- Thôi thôi, tụi tao biết tụi mày am hiểu nhiều rồi, khỏi khai. Ê mà tụi mày nhìn coi, mặt anh đó hình như gặp ở đâu rồi đó_thằng Huy thắc mắc một vấn đề thật là nan giải nha.

- Đúng rồi, nhìn cũng quen, nhất là khi cười.

- Nguyên Anh, tụi mình gặp anh đó lần nào trước đây chưa.

- Chắc tao gặp rồi, từ kiếp trước. Haha.

- Điên!!

Mấy đứa này, quên sự tồn tại của tôi rồi à, tại sao nhìn hoài nhìn mãi, nhìn đến vô duyên mà không nhận ra tôi là em gái với người được chú ý đó. Mà anh tôi có gì đâu mà thích, ở cùng nhà đi rồi biết. Thật là...

- Tụi mày có ăn không, tao ăn hết à?

Tôi đang tức à nha.

- Còn lâu.

Nói rồi tụi bạn lại bắt đầu ăn như lợn. Tụi này đúng là có mắt như mù, thiếu nữ trăng rằm đây, tuy không được xinh đẹp cho lắm nhưng là em gái của ông anh đó mà, vậy mà chúng cũng không nhận ra. Thật là uổng phí.

^^^^

Hôm nay là chủ nhật. Đáng lẽ tôi phải thưởng thức một giấc mộng dài, mà anh tôi tự nhiên lại vào phòng gõ cửa và chỉ để...chào buổi sáng.

Điên, phải nói là tôi rất muốn nổi điên lên đây. Chắc chắn là anh đang muốn chơi tôi vụ lần trước tôi kể tội anh đi chơi đến khuya mới về đây mà. Người vô duyên và hay thù vặt như anh tôi mà tụi bạn tôi cũng khen đấy. Hết nói nổi.

Còn vụ tụi bạn không nhận ra tôi là em anh tôi còn ức lắm, tôi có kể với anh thì nhận được câu “phỉ báng” từ ông anh: “Mày làm gì được giống tao đâu mà tức”

Sao tôi lại không giống ta? Tôi có nước da trắng giống mẹ, thích ăn những món giống ba, đặc biệt tôi có một lúm đồng tiền bên má phải và anh Đăng cũng có. Vậy mà.....haizz....

Ba mẹ tôi đi thăm bà nội rồi, tôi kì kèo mãi mà vẫn không cho tôi đi, nói đợi dịp khác, khi nào cũng đợi hết. Để giờ đây tôi phải ở nhà với ông anh vô duyên này. Đúng là khổ thân tôi.

- Hân ơi, tưới giùm tao mấy chậu hoa của mẹ đi, tao đang bận_Anh tôi nói vọng từ trong phòng ra.

Bận gì chứ, bận online thì có.

Ở nhà còn bị sai bảo, chuyện tưới nước cho cây là việc của anh Đăng, mẹ nói anh phải thân thiện với thiên nhiên. Tôi thấy mẹ thật đúng đắn. Vậy mà giờ ông anh lại bắt tôi làm. Thật không đúng đắn chút nào.

Thôi hôm nay chị Hân này đang rảnh. Ra ngoài sân thôi, các em cây cỏ ơi chị đến đây.

- Ơ Hân, nhà mày ở đây à?
Bình Luận (0)
Comment