36.
Hắn cứ ngỡ đời mình gặp phải một tên biến thái, cũng có gì đó thú vị.
Ấy thế mà tên biến thái này lại yêu hắn thật lòng.
Nên làm gì, mới khiến đối phương không chôn mặt trên lưng mình – há miệng hổn hển tự thẩm đây?
Vả lại… tại sao tên này còn live stream cảnh tuốt lươn ngay bên tai mình?
Hắn chỉ muốn một giấc ngủ yên ổn thôi mà.
Mệt tim.
37.
“Tay nghề Tiểu Trần không tệ con ạ!”
Đây là lời khen từ mẹ của hắn.
“Tiểu Trần khá ổn trọng, có thể kết hôn”
Đây là lời khen từ bố của hắn.
“… Con xin hai vị.”
Đây là con tim rướm máu đang lên tiếng. Kết quả, người kia sôi sục khí thế bưng chậu nước quỳ xuống rửa chân cho Cung Vũ, hắn giãy dụa một cách bất lực.
Đối phương chẳng quan tâm, cười toe toét ghìm chặt hai chân hắn, “Rửa chân ngủ sẽ ngon hơn đấy.”
38.
Đèn ngủ đầu giường hắt ánh sáng dịu nhạt lên cái đầu đang hạ thấp của người kia, còn thấy được cả một quầng sáng.
Cung Vũ trợn mắt, hắn chỉ cảm giác, tổng tài đột nhiên biến thành một thiên thần vô hại.
Nếu đầu anh ta không thấp như vậy…
Cung Vũ lặng lẽ vung chân, đạp văng anh tổng tài không biết xấu hổ đang chảy nước miếng dán vào chân hắn mà phát mộng xuân.
Đối phương oán giận liếc hắn một cái, ánh mắt tràn ngập mong chờ, với những lời nói chưa kịp thốt ra.
Bất thình lình hắn quay phắt đi, cuộn chặt người vào bên trong tấm chăn.
Thế giới thật đáng sợ.
Hắn cần cố gắng ngủ một giấc, quên đi tất cả những thứ này.
39.
Cung Vũ quay đầu.
Hắn ngủ chập chờn, trước mắt là một vùng tăm tối, hình như có vật thể nào đó từ từ trượt vào trong lòng hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt.
Hắn trừng mắt, chỉ nhìn thấy người bên cạnh đang có hành động lạ, cổ họng phát ra giọng rên khổ sở.
Hắn vươn tay bật đèn ngủ, lạch cạch một tiếng, đèn sáng lên.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi của đối phương.
Người kia có vẻ rất giật mình, miệng mồm kinh ngạc há hốc, nhả ra một mảnh vải màu xanh vốn vừa được ngậm chặt.
40.
Mảnh vải màu xanh…
Chẳng phải là chiếc quần lót chưa giặt hôm nay của mình sao?
41.
“Ngoại trừ ăn cắp quần lót, anh còn làm được gì nữa không?”
Cung Vũ hết sức đau thương nhìn chiếc quần yêu thích nhất của mình, hắn sực nhớ trị giá của nó đến tận 20 đô.
Ôi, tim quá đau.
“… Anh còn biết làm ấm giường.”
Người kia thành khẩn nằm sấp xuống, vểnh cái mông cao lên, soạt một tiếng, quần đã được lột ra hết.
Có ai mau đến cứu hắn! Mắt mù rồi!
42.
Để tránh cho bố mẹ đoán ra những lĩnh vực khó giải thích, Cung Vũ tự đóng gói mình phi về nhà.
(* Hổm rày ảnh ở nhà bố mẹ)Bờ vai mệt mỏi thả lỏng ra, hắn dùng chìa khóa mở cửa.
Sau đó…
Phía bên kia cánh cửa xuất hiện một tổng tài.