Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 22


Khí thế chỗ hai anh em Sesshoumaru và Inu Yasha ngất trời, đoàn người Kagome càng dời nơi tị nạn, cuối cùng tất cả trốn ở cạnh Fuyuki.
“Hô – bọn họ muốn đánh tới khi nào?” Toutousai lau mồ hôi, không kiên nhẫn nói.
“Sesshoumaru là cái tên cứng đầu vô cùng, sao có thể chấm dứt dễ vậy được?” Fuyuki liếc mắt nhìn Toutousai đang nhàn nhã, hắn hình như quên mất chính bản thân mình là kẻ gây ra trận đánh nhau này thì phải? Vậy mà còn bày cái bộ dạng kia.
“Hình như Sesshoumaru muốn dùng tay để đỡ thiết toái nha, tình huống không tốt chút nào!” Miroku thấy rõ Inu Yasha là kẻ đang thua.
“Chuẩn bị trốn thôi, Inu Yasha muốn thắng là điều không thể, dù sao Sesshoumaru cũng có thể đạt tới Phong Chi Thương mà hắn thì không!” Toutousai nhảy lên lưng trâu, bộ dáng tùy thời mà chạy.
“Ông Toutousai nói cho Inu Yasah bí quyết đi ạ!” Kagome túm tay áo, kéo Toutousai xuống, bất mãn nói.
“Không thể thực hiện được, cho dù Inu Yasha có dùng bí quyết cũng không thể thắng được Sesshoumaru”
Lúc này Inu Yasha vì bảo vệ thiết toái nha mà dùng trán tiếp trảo của Sesshoumaru, hai mắt của Sesshoumaru bị khói làm mất đi thị giác. Fuyuki thở một cái, đó là cái tên ngu ngốc, cái đó không khác gì Inu no Taishou cả, nhìn cũng biết cha con giống nhau, đều ngu! Chó ngu!
“Đừng có bức ta, không bằng dành thời gian mà nghĩ cách nhờ cô ta cứu đi.” Đối với vẻ mặt tức giận của Kagome, Toutousai ném củ khoai lang nóng qua cho Fuyuki.
Fuyuki thấy Kagome nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ đáng yêu thì lắp bắp nói, “Này, Kagome, cô, cô muốn gì?”

“Fuyuki, cô giúp chúng tôi đi”
“Trận chiến của bọn họ làm sao mà tham gia vào hả?” Fuyuki chán nản nói.
Kagome lộ ra vẻ mặt đau thương, buồn bã nói, “Như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kagome, Fuyuki do dự rồi nói, “Không cần lo đâu, mục đích của Sesshoumaru không phải mạng của Inu Yasha.”
“Hả? Thật sao?”
“Ừ” Tuy rằng mỗi chiêu của Sesshoumaru đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà hắn chỉ nhắm vào thân của cây kiếm, đối thủ mà hắn muốn đánh là thiết toái nha.
Là vì muốn đuổi theo ông già của hắn sao? Fuyuki thở dài, theo đuổi sức mạnh mạnh nhất, không tiếc cái gì, chỉ muốn mình giỏi nhất, đó chính là điều ngươi muốn sao, Sesshoumaru? Đối với ngươi mà nói, trừ sức mạnh này ra không còn gì để ngươi muốn theo đuổi sao? Inu no Taishou trước khi chết đã nhờ cô kéo Sesshoumaru ra khỏi suy nghĩ đó, cho nên dù sức mạnh yếu đi vẫn cố ở cạnh hắn, nhưng – thời gian cô ở cạnh hắn không còn nhiều, mà Sesshoumaru vẫn theo đuổi cái ham muốn này. Inu no Taishou, không phải Fuyuki ta không tuân theo hứa hẹn, đến lúc đó, khi tìm cách trở về ta sẽ không vì hắn mà ở lại, loài người như ta, rất ích kỉ.
“Cái đó là…” Toutousai kinh ngạc nói.
Nghe giọng đầy sợ hãi của Toutousai, Fuyuki phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bay tới, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô.
“A?” Chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã cách mặt đất, bay về phía Sesshoumaru.
Trong nháy mắt bị Sesshoumaru ôm vào lòng, Fuyuki nghe được tiếng hét của Inu Yasha “Phong chi thương!”
Đầu óc của Fuyuki trống rỗng, phong chi thương? Có phải cô sắp chết?
Cảm giác người trong lòng vẫn cứng nhắc, Sesshoumaru nhếch môi, ở trong không trung vòng một cái, đưa lưng chịu một đao.
Sesshoumaru không biết mình có cảm giác này từ khi nào, hắn luôn ghét Fuyuki mỗi lúc cô đòi trở về nơi nào đó, ghét cô luôn trốn hắn, ghét cô cùng loài người thân cận. Fuyuki là vật sở hữu của Sesshoumaru hắn, hai trăm năm trước đã vậy, lúc đó hắn có thể để cô tự do, nhưng bây giờ, ngày nào cô cũng muốn rời đi không chút lưu luyến, hắn không thể dung túng cô như vậy nữa. Cho dù phải đánh gãy tay chân cô để cô ở lại, Sesshoumaru hắn cũng không ngại.
“Phanh – phanh –” Phía sau là đao khí bay vào, âm thanh vang lên rất mạnh, tim cũng vì mỗi tiếng mà đạp lên, giống như sinh mệnh đang vây quanh vậy. Đây là sức mạnh của Thiên sinh nha sao?
“Thắng…” Miroku thở nhẹ nói.
“Sesshoumaru chết rồi sao?” Sango không thấy thân ảnh màu trắng của Sesshoumaru, chỉ còn dấu vết của phong chi thương, chần chờ nói.
“Đại khái là vậy, kiếm khí chân chính của thiết toái nha, dù là Sesshoumaru cũng…”
“Hừ! Cái gì mà “Kiếm khí chân chính của thiết toái nha”?” Toutousai khinh thường nhìn Mirouku, sau đó đoạt cây đao từ tay Inu Yasha cẩn thận nhìn rồi nói, “Inu Yasha, ngươi hẳn có cảm giác không chém trúng Sesshoumaru phải không?”
Động tác của Inu Yasha dừng lại nói, “Đúng, lúc kiếm khí của thiết toái nha động thì hơi thở của Sesshoumaru biến mất”

“Hơn nữa, sau này Sesshoumaru sẽ càng khó giải quyết hơn. Vừa nãy lúc thiết toái nha công kích thì thiên sinh nha đã tự động cứu hắn. Nói cách khác, thiên sinh nha đã nhận Sesshoumaru làm chủ nhân” Nhưng mà lý do gì vậy? Tại sao thiên sinh nha luôn ngủ lại thức tỉnh?
“Không phải chứ? Nhưng mà, thiên sinh nha chỉ là một cây đao chữa thương thôi mà!” Kagome khó hiểu nhìn Toutousai.
“A, nhưng mà nó là thanh đao có thể nổi danh cùng với thiết toái nha, cũng là thanh đao của Inu no Taishou sama.”
“Như vậy…” Kagome nghe cũng không hiểu cái gì, “Đúng rồi, Fuyuki đâu? Sao lại không thấy?”
Lúc nãy mọi người mới phát hiện Fuyuki đã biến mất.
“A! Ta nghĩ ra rồi!” Toutousai cười, “Hẳn là nha đầu đó bị Sesshoumaru bắt đi, lúc mà Inu Yasha dùng phong chi thương ấy.”
“Chà ~”
“Chà ~”
“Chà ~”
Kagome, Sango và Miroku đồng thanh.
“Em cũng thấy vậy!” Shippo gật đầu nói.
“Cái đó, Fuyuki không phải…” Bị phong chi thương chém tới sao? Mặt Kagome tái nhợt.
“Đừng lo lắng về chuyện đó, trước khi thiết toái nha đánh tới, Sesshoumaru đã dùng lưng bảo vệ cô bé…” Đem cô bé bảo vệ? Ừm, cái này nghe không giống tác phong của Sesshoumaru chút nào! Cho dù cô bé và Sesshoumaru biết nhau hơn hai trăm năm, nhưng mà dù sao cũng chỉ là loài người yếu ớt, một kẻ ghét loài người như Sesshoumaru sao lại… Chà chà, không lẽ vì muốn cứu cô bé mà làm cho thiên sinh nha thức tỉnh?
“Ôi chao –”
“Ôi chao –”
“Ôi chao –”
Kagome, Sango và Miroku lại đồng thanh.
“Này, hình như em cũng thấy!” Shippo cũng gật đầu.
“Ta cũng không thể tin nổi. Không lẽ…” Toutousai đưa thiết toái nha cho Inu Yasha, vuốt cằm nói, “Không lẽ tên Sesshoumaru kia đã nở hoa đào rồi sao?”

“Ngu xuẩn, cái gì mà nở hoa đào? Không bằng nói cô ta là đồ chơi mà Sesshoumaru thấy thích thú thì hơn.” Inu Yasha thấy mấy kẻ này càng nói thì càng quá, nhịn không được nói.
“Thôi, tóm lại chỉ cần con bé không bị gì là được. Như vậy ta cũng đi đây. Hãy trân trọng thiết toái nha đấy!” Toutousai lại cưỡi trâu rời đi.
Fuyuki bị Sesshoumaru kéo vào lòng, đầu óc trống rỗng, lúc cô định thần lại thì cô và Sesshoumaru đã ở nơi núi cao, tuy rằng rừng cây ở đây đậm rạp, nhưng vẫn nhìn được mặt trời đang xuống.
Vuốt áo giáp của Sesshoumaru, Fuyuki ngồi dậy. Lúc tỉnh dậy thì thấy Sesshoumaru đang nhắm mắt, may mà cô không bị thương, nhưng mà nhìn cái tư thế nữ trên nam dưới này thật sự khiến cô đỏ mặt mà!
Nói tới cái tư thế nữ trên nam dưới này, Fuyuki nhớ tới hình như mình và Sesshoumaru có ba lần thế này thì phải, mà cô vẫn chỉ là một cô gái ngây thơ, dĩ nhiên mặt đỏ như máu rồi.
Fuyuki ngốc nghếch một hồi, cho tới khi ánh mắt Sesshoumaru nhìn thẳng vào cái người nhìn mình chăm chú kia, cô mới thấy tư thế này của mình không ổn chút nào, sau đó đứng dậy.
“A, cái này… Đói bụng không?” Fuyuki xoa mặt, xấu hổ hỏi.
“…” Sesshoumaru im lặng nhìn Fuyuki đang luống cuống, trầm mặt xoay đầu sang một bên, chỉ để cái sườn mặt cho Fuyuki nhìn.
Bị lơ rồi…
Tuy rằng trên mặt Sesshoumaru không chút biểu tình gì, nhưng mà động tác quay đầu này khiến cho Fuyuki hiểu được Sesshoumaru đang nói lên ý nghĩ của mình. Trừng mắt nhìn cái thân ảnh màu trắng kia, cô chán nản nói, “Được rồi, ta biết rồi, ngươi không cần ăn.”
Nhìn thân áo trắng của Sesshoumaru bị nhiễm đỏ, Fuyuki biết hắn bị thương không nhẹ.
“Ta đi tìm thảo dược.”
“Ta không cần dùng thuốc của loài người.” Sesshoumaru lạnh lùng cự tuyệt.
“Biết rồi, ngươi là đại yêu quái! Thuốc của loài người không có tác dụng lớn với ngươi, nhưng mà ngươi cứ coi như là ta đang lấy lòng ngươi đi!” Fuyuki xoay người đi vào rừng, không để ý ánh mắt khó chịu của Sesshoumaru.
Cho đến khi không còn thấy bóng của Fuyuki, Sesshoumaru mới quay đầu nhắm đôi mắt màu vàng lại.


Bình Luận (0)
Comment