Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 63


InuYasha.600.1441339
Mùi vị Lạc Phi Li vẫn còn trong không khí, đi qua rừng trúc với màng sương mù mông lung thì một tòa cung điện xuất hiện trước mắt. Sesshoumaru nhảy lên tầng tầu của cung điện thì thấy Lạc Phi Li đang thản nhiên ngồi ở hành lang nhìn Sesshoumaru cười như không cười.
“Giao ra!”
“A? Sesshoumaru điện hạ đang nói gì vậy? Muốn ta giao cái gì chứ?” Lạc Phi Li vô tội hỏi.
“Giao Fuyuki ra đây!” Đang nói thì hạ xuống, kiếm áp của Bạo Toái Nha đánh về phía Lạc Phi Li.
Lạc Phi Li nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Sesshoumaru, “A a, đang êm đẹp thì tay vịn đã bị ngươi đánh nát, điêu khắc trên tay vịn kia rất đẹp đấy.”
Nhưng mà bả đao kia cũng nguy hiểm thật! Nếu mà bị chém trúng thì ngay cả Lạc Phi Li hắn cũng thảm luôn. Thoát một lưỡi dao khác của Sesshoumaru, Lạc Phi Li không tính ra tay với Sesshoumaru khiến cho Sesshoumaru vô cùng tức giận. Lạc Phi Li mỉm cười, đừng ở trên đầu sư tử đá, nhìn Sesshoumaru nói, “Về chuyện Fuyuki, ta hẳn đã nói từ đầu rồi mà? Ta nói rồi, cô ấy sẽ trở về, đó là số mệnh.”
“…” Sesshoumaru mân thần, nắm chặt chuôi đao Bạo Toái Nha.
“Đúng vậy, thân là ‘Con của thần’ của bộ tộc thiên hồ, số mệnh của cô ấy sẽ vĩnh viễn ở tòa cung điện này, bảo vệ bộ tộc thiên hồ.”
Vĩnh viễn ở đây sao? Sesshoumaru không tin nhìn Lạc Phi Li.
“Ta không lừa ngươi đâu! Mùi vị của Fuyuki tuy rằng nhạt nhưng ngươi vẫn ngửi được. Từ bên trong tháp đó truyền ra…”
Sesshoumaru thu kiếm đi tới phía tòa tháp cao kia.

“Cho ngươi lời khuyên cuối, tòa tháp đó trừ ‘Con của thần’ thì không ai có thể vào, đó là cấm địa! Đi vào sẽ bị nguyền rủa, ngươi vẫn muốn vào sao?”
“Hừ! Chê cười, Sesshoumaru ta sợ nguyền rủa sao? Ngươi tốt nhất đừng gạt ta, nếu không…” Đôi mắt lạnh băng của Sesshoumaru quét sang Lạc Phi Li, sau đó đi về phía tòa tháp.
“Đại nhân lại gạt người!” Anh từ trong điện đi ra, bất đắc dĩ thở dài. Cái gì mà số mệnh của ‘Con của thần’ chứ? Fuyuki đi vào tòa tháp kia chẳng qua là để hồi báo việc Lạc Phi Li giúp trở thành yêu quái, đáp ứng Lạc Phi Li cởi bỏ phong ấn của tộc nhân mới vào trong đó phá vỡ cấm chết. Có điều tòa tháp đó ngoài ‘Con của thần’ ra thì không ai có thể vào, người khác tự bước vào sẽ bị nguyền rủa “Cứ để hắn vào như vậy không sao chứ?”
“Là hắn tự muốn vào, ta đã khuyên rồi.” Lạc Phi Li bĩu môi.
Nếu không muốn Sesshoumaru vào thì đừng có nói với hắn chứ? Còn cố ý nói Fuyuki vĩnh viễn ở đó không ra mà kích thích hắn nữa! Fuyuki rõ ràng sẽ ra sớm mà “Đúng rồi, đại nhân, lời nguyền kia là dạng gì vậy?”
“Ha, ai biết chứ?”
“…” Cô hiểu được, Lạc Phi Li căn bản tò mò nó là kiểu nguyền rủa gì nên mới tìm người thử. Anh đen mặt lùi về sau mấy bước, rời xa con người nguy hiểm đen tối này.
Theo lời của Lạc Phi Li, đỉnh của tòa tháp kia là một đỉnh đồng nhỏ, dùng kết giới phá cấm chế trên mặt đất, sau đó lại trả về chỗ cũ thì có thể đi. Fuyuki vỗ bụi trên người thở nhẹ một hơi. Không hiểu Lạc Phi Li làm cái quái gì mà cô vừa mới đánh nhau với Mochi xong, chưa kịp hít thở đã bị hắn bắt làm cu li rồi. Nhưng mà lúc rơi xuống đã thấy Sesshoumaru, lúc ấy tuy không bị thương gì nhưng yêu lực cạn kiệt, trong đầu hỗn độn, không biết Sesshoumaru có thấy hay không, Thôi kệ đi, bây giờ phải xứ lí chuyện này rồi tìm Sesshoumaru.
Nghĩ vậy Fuyuki bắt đầu chậm rãi đi xuống, mới xuống thang lầu thì đã thấy bóng dáng của Sesshoumaru.
“Sesshoumaru… Sao ngươi lại ở đây?” Hơi kinh hãi, Fuyuki không biết làm sao mở miệng hỏi.
Sesshoumaru không trả lời Fuyuki, im lặng đánh giá cô, xác nhận cô không có gì thì kéo cô đi xuống dưới.
“Được rồi, nghe ta nói này, tháp bảo này không thể tùy tiện đi vào nếu không sẽ bị nguyền rủa, Sesshoumaru, ngươi nghe chứ?” Fuyuki khẩn trương túm Sesshoumaru hỏi.
Thấy bộ dạng lo lắng của Fuyuki, Sesshoumaru mới mở miệng trả lời, “…Không sao”
Mới vừa đi ra tháp thì đã thấy Lạc Phi Li và Anh đứng ở cửa, Lạc Phi Li nhìn Sesshoumaru với con mắt sáng rực, vội vàng chạy quanh Sesshoumaru mấy vòng.
“Cái gì chứ? Không biến hóa dù chỉ một chút!” Thấy Sesshoumaru đi ra không tổn hại, vẻ mặt của Lạc Phi Li tràn đầy sự thất vọng.
“Vì thỏa mãn tính tò mò của mình mà giựt dây cho Sesshoumaru đi vào à?” Fuyuki tức giận liếc mắt nhìn Lạc Phi Li, “Nếu có chuyện gì thì làm sao đây hả?”
“Này này, đây là thái độ của ngươi dành cho tộc trưởng à? Hơn nữa ngươi xem tên này không có gì… A?” Lạc Phi Li chưa nói xong thì Sesshoumaru đột nhiên biến thành nguyên hình.
“Sess, Sesshoumaru, ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên biến thành bộ dạng yêu quái… Hử? Không lẽ….
“Ồ ồ, đây chính là nguyền rủa của tòa tháp kia!” Lạc Phi Li hưng phấn, đang tính tới xem thì móng vuốt của Sesshoumaru đánh tới, Lạc Phi Li vội vàng tránh né.
“Lạc, Phi, Li!” Fuyuki rút Xuân Vũ ra, lưỡi đao đánh về phía hắn.
“Bình, bình tĩnh một chút, không phải chỉ bị ép biến trở về nguyên hình thôi sao? Chắc có thể biến trở về!”
“Sesshoumaru, có thể chứ?” Fuyuki quay đầu nhìn Sesshoumaru hỏi, một lát sau không thấy động tĩnh, Fuyuki phẫn nộ quát Lạc Phi Li, “Căn bản không thể, ngươi nói nên làm gì bây giờ?”
“Đây, đây….” Lạc Phi Li lùi về sau hai bước, chột dạ nói, “A! Đúng rồi, đi tìm mẹ của Sesshoumaru, Yue ấy, bà ta là yêu quái sống lâu năm, nhất định có biện pháp!”
“Thật sao?”

Là giả! Người trước mắt ngươi sống còn lâu hơn cả Yue, chuyện hắn không biết sao Yue biết được? Anh yên lặng gào trong lòng, mặt không đổi sắc.
“Ừ!” Lạc Phi Li không ngừng gật đầu.
Fuyuki thu đao, do dự leo lên lưng Sesshoumaru, ôm cổ hắn nói, “Sesshoumaru, đi Tây quốc nào!”
Sesshoumaru không động, lạnh lùng nhìn Lạc Phi Li làm cho hắn đứng trong sát khí dày đặc.
“Sesshoumaru? A, không lẽ ngay cả tiếng người cũng không hiểu?”
“Xì” Lạc Phi Li không khách khí cười mà thân thể của Sesshoumaru cứng lại, sát khí trong mắt càng dày hơn “Đi nhanh đi” Lạc Phi Li nhịn cười giả mù sao mưa nói.
Cuối cùng Sesshoumaru vẫn ấn Lạc Trần nói là, bay lên trời, đi tây quốc phương hướng bay đi.
“Anh….” Nhìn thân ảnh màu trắng biến mất ở chân trời, Lạc Phi Li dùng ngữ khi đau đớn gọi.
“Đại nhân?”
“Chúng ta tìm nơi tị nạn đi!” Điện hạ Tây quốc biến thành vậy, không biết sẽ có người kiểu gì tới tìm hắn. Fuyuki phát hiện hắn lừa nhất định sẽ tìm hắn, tóm lại, bây giờ hắn cần trốn.
“……”
Tây quốc, cung điện của Yue.
Yue đi quanh Sesshoumaru vài vàng, vẻ mặt trầm tư.
“Nói cách khác, chỉ có thể thay đổi lớn nhỏ chứ không thể trở thành hình người?” Yue giống như đã biết gì, thở dài hỏi.
Fuyuki ngồi chổm hỗm ở một bên, mong chờ nhìn Yue.
“Sesshoumaru như vậy có cái gì không tốt?”
“Ôi chao?” Yue phu nhân đang nói gì đấy?
“Hay là Fuyuki ghét bộ dạng này của Sesshoumaru?” Con ngươi màu vàng của Yue nhìn về phía Fuyuki.
“Không phải, đương nhiên không phải!” Thật ra bộ dạng này của Sesshoumaru cô còn thấy đáng yêu hơn nhiều, ít nhất khi ôm đống lông kia rất thoải mái.
“Vậy được rồi, quản gì hắn trở về thành người được hay không?” Yue làm như không có chuyện gì nói, “Ta phải đi xa nhà một chuyến, hai người các ngươi ở nhà giữ nhà.” Dứt lời, không đợi Fuyuki có phản ứng thì biến mất.
Sesshoumaru giống như đã đoán trước được Yue sẽ như vậy, không cảm thấy thất vọng, đứng lên, da lông run lên, chậm rãi đi ra ngoài.
“Sesshoumaru….” Fuyuki đi theo ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài thì đã thấy bông tuyết màu trắng bay từ trên trời rơi lả tả xuống, chậm rãi tan rã dưới mặt đất. Đây là trận tuyết đầu năm nay, nhìn dạng này, hẳn là đêm nay sẽ có tuyết đọng lại. Trước kia Fuyuki đã sớm trốn trong ổ chăn không muốn rời khỏi phòng, nhưng bây giờ cô không cảm thấy lạnh lẽo bao nhiêu, hẳn là do biến thành yêu quái nhỉ?

Đêm tới. Fuyuki tắm rửa xong thì dựa vào bên giường Sesshoumaru, nhìn bộ lông trắng toát mới tắm xong chưa kịp khô, hỗn độn chồng lên nhau.
Fuyuki thở dài, cầm khăn lau khô cho Sesshoumaru, do dự một lát, đưa hắn tới giường.
Đây là căn phòng mà Fuyuki từng ở qua, nhưng mà lúc cô rời đi đã thay thành một cái giường lớn xa hoa. Một người ngủ thì rộng, cho nên cho Sesshoumaru ngủ cùng cũng tốt lắm, dù sao bây giờ hắn cũng là một con chó bình thường, Fuyuki không để ý mà ôm hắn ngủ. Hơn nữa, những ngày đông lạnh giá có một thứ gì đó lông xù ôm ngủ thì rất tốt.
Lúc Sesshoumaru bị đỡ lên giường thì có chút từ chối, khi Fuyuki ở trong lòng hắn cọ mấy cái thì cũng dừng lại, tùy ý cô.
Lúc nửa đêm, Fuyuki mơ màng có cảm giác cái gì đó đang quấy rầy mình, hơn nữa cảm giác lông xù đột nhiên thay đổi hình dạng, có chút giống Sesshoumaru lúc ở hình người.
Cái gì đó ướt át bắt đầu từ trán cô, xẹt qua mí mắt, dừng trên môi, chậm rãi liếm khóe môi, Fuyuki tuy có chút phiền nhưng không tỉnh ngủ.
Vừa mở mặt thì thấy con ngươi màu vàng của Sesshoumaru, mang theo cảm giác khác thường, như có ngọn lửa bùng lên, yêu văn trên mặt yêu dã hơn bình thường. Nhìn xuống thì thấy bộ ngực xích lõa (nude ấy :’>) thắt lưng gầy gò, ở trong chăn vẫn cảm thấy được nửa dưới.
Fuyuki nuốt nước miệng, đỏ mặt nói, “A! Sess, Sesshoumaru, ngươi mới biến về?” Nhưng vì sao không mặc cái gì hết vậy?
“Ừ” Giọng nói trầm thấp mang theo khàn khàn không che dấu, cả ngươi đang phủ trên Fuyuki không tính rời đi, ngược lại nhiệt độ trong mắt còn nóng hơn.
“Lời nguyền được giải… Haha…” Fuyuki cười gượng, cố gắng dời lực chú ý của Sesshoumaru.
“….” Sesshoumaru giống như bất mãn với ý đồ của Fuyuki, hơi nâng mày.
Fuyuki muốn khóc, vì sao cô không biết đuôi của Sesshoumaru còn có công dụng như vậy? Tuy rằng nằm ở trên lông nhung rất thoải mái nhưng tư thế bây giờ dù ở trên lông mềm mại cô cũng không thoải mái.
Nhìn thân dưới ủy khuất trừng mắt, không tính giãy dụa lại, mắt Sesshoumaru hiện lên ý cười vừa lòng, giống như ngôi sao sáng trên bầu trời, làm cho Fuyuki thất thần.
Thô bạo hôn một cái, không cho phép cự tuyệt, không do dự mở đôi môi khép kín kia, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong xâm nhập, dây dưa với lưỡi của cô, dùng sức mút lấy ngọt ngào của cô gái ngây ngô này, một lần nữa dùng chân vuốt ve.
Cảm giác của nụ hôn này không giống trước, cái hôn này mang theo cảm xúc mãnh liệt khiến cho Fuyuki nhanh chóng bại trận, trong mắt nhiễm tia tình dục ngây ngô. Bàn tay cách quần áo chạy loạn khiến cả người cô xuất hiện cảm giác tê dại xa lạ, tất cả các giác quan trở nên hỗn độn, mà đêm chỉ mới bắt đầu.





Bình Luận (0)
Comment