Đặng Phạm mười bốn tuổi, lớn hơn Tào Bằng một tuổi.
Chồng của Hồng Nương Tử - Đặng Cự Nghiệp đã quá tuổi tứ tuần, là một thợ thủ công trung thực. Ông xuất thân bần hàn, cha mẹ mất sớm nên trở thành cô nhi, từ nhỏ đã theo học một thợ thủ công từ Giao Chỉ (Việt Nam) tới, từ đó về sau lấy nghề này để kiếm sống. Cho đến khi gần ba mươi tuổi mới lập gia thất, kết duyên vợ chồng với Hồng Nương Tử và có con trai tên là Đặng Phạm.
Tay nghề của Đặng Cự Nghiệp rất giỏi, mọi người ở tám thôn trong phạm vi mười dặm xung quanh đều tới thuê ông làm. Cuộc sống không quá dư dả nhưng cũng tạm ổn.
Chỉ là cậu con trai Đặng Phạm luôn khiến ông không thể yên tâm.
Không những không muốn nối nghiệp ông mà cả ngày còn lêu lổng chơi bời, ra ngoài đánh lộn với mọi người.
Đặng Cự Nghiệp vì điều này mà đau đầu lo nghĩ.
Đặng Phạm không để đầu óc vào nghề này, muốn nó học làm thợ thủ công là điều không tưởng. Đành phải để mặc nó tự quyết định, chỉ cần nó không đánh lộn, chơi bời là may lắm rồi.
"Cái gì? Bảo ta học võ với cái giống bệnh hoạn đó á?"
Hồng Nương Tử nhận được cái gật đầu của Tào Bằng bèn vui mừng hớn hở trở về nhà thông báo với chồng.
Hai vợ chồng rất vui, đến khi ăn cơm tối liền nói chuyện này với Đặng Phạm. Cứ tưởng nó sẽ mừng rỡ, nào ngờ nó lại nhảy dựng lên.
"Cha, mẹ, con chỉ cần một ngón tay đã đánh chết được tên đó, bảo con học võ với hắn, đúng là nực cười!"
"Đồ hỗn xược!"
Đặng Cự Nghiệp đột nhiên nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào Đặng Phạm chửi mắng: "Bảo ngươi theo học võ, không phải là để ngươi đi đánh lộn. Tào công tử là người thế nào? Đến cả huyện lệnh cũng xưng huynh đệ với hắn, ngươi có tư cách gì mà kén chọn? Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi là muốn tốt cho ngươi… từ ngày mai trở đi, mày hãy sống trung thực cho ta, Tào công tử nói gì, ngươi hãy làm như thế. Nếu ngươi dám trái lời, ta sẽ đánh gãy chân."
"Con không đi!"
Đặng Phạm rướn cổ lên, lớn tiếng từ chối thẳng thừng.
"Cái giống bệnh hoạn đó có bản lĩnh gì? Con theo hắn ta, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?"
Bốp!
Đặng Phạm chưa nói hết câu, Hồng Nương Tử bỗng đứng lên, dang tay đánh vào mặt nó.
"Mẹ, mẹ…"
Hồng Nương Tử tức run người, cắn răng nói: "Sao con lại có thể không nghe lời như thế?"
"Mẹ, con…"
"Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Khi cha lớn bằng con đã có thể nuôi sống bản thân, nhưng con thì sao? Trước đây con hỗn láo, mẹ không quản con là vì mẹ không biết nên quản lý con như thế nào. Thế nhưng giờ đã khác, Tào công tử không phải là người bình thường, tương lai chắc chắn làm nên chuyện lớn. Mẹ không mong con đi học được bản lĩnh gì, chỉ hy vọng con có thể theo Tào công tử, nói không chừng tương lai có thể gây dựng được sự nghiệp… Con trai, hôm nay mẹ nói rõ những điều này với con. Con phải đi… con muốn học võ hay không, mẹ không quan tâm. Mẹ chỉ muốn con theo Tào công tử, đừng lêu lổng nữa, để mẹ có thể yên lòng."
Đặng Phạm thấy Hồng Nương Tử thật sự giận dữ thì cũng thấy sợ hãi.
Nó ngây người ra, vốn bản tính hiếu thuận, nó vội quỳ trước mặt mẹ, "mẹ, đừng giận nữa, con nghe lời mẹ, ngày mai con đi tìm tên họ Tào đó, vẫn không được sao?"
"Là Tào công tử!"
"Đúng, Tào công tử."
Trong lòng thầm rủa: Ngày mai ta đi tìm tên họ Tào đó, đánh cho một trận, để hắn nghe lời ta.
Đến khi mẹ hỏi, ta sẽ nói ta đi rồi… nếu tên họ Tào dám tìm ta gây phiền phức, ta sẽ không tha cho hắn.
Ý đã quyết, Đặng Phạm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thấy con trai đồng ý gật đầu, Hồng Nương Tử và Đặng Cự Nghiệp coi như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai vợ chồng đều coi trọng Tào gia, biết Tào gia chắc chắn gây dựng được nghiệp lớn. Đạo lý lớn thì họ không hiểu lắm nhưng họ biết, theo người nào thì sẽ học ra thế đó! Đi theo Tào Bằng, ít nhất còn tốt hơn chơi bời lêu lổng. Cả hai vợ chồng không giấu được vẻ hân hoan.
Một đêm bình yên, ngày hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đang lạnh lẽo….
Tào Bằng và Vương Mãi cùng nhau chạy tới bờ sông.
Như thường lệ, họ bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể trước.
Qua mấy ngày luyện tập hiệu quả đối với bản thân rất rõ ràng. Ít nhất là ăn nhiều hơn trước, chân tay cũng cơ bắp hơn. So sánh thì hiệu quả của Vương Mãi rõ rệt hơn… Cơ thể rắn chắc hơn trước rất nhiều, cả người phát ra luồng hào khí dũng mãnh. Hơn nữa, cùng với võ công ngày một thâm hậu của hắn, Kim Cương bát thức được luyện thuần thục, nên dưới sự chỉ dạy của Tào Bằng, hắn bắt đầu học Bát Cực giá, còn gọi là tiểu bát cực. Đây là nền tảng của bát cực quyền, cũng là công phu nhập môn thật sự.
Đồng thời, theo đặc điểm của Vương Mãi, Tào Bằng còn để hắn luyện một vài bài tập bổ trợ như ôm cột, dựa cột, đỉnh công quyền bản.
Sau khi chỉ dạy xong luyện công của Vương Mãi, Tào Bằng đứng ở bên cạnh, bắt đầu đánh thái cực.
"Cái này của ngươi gọi là luyện quyền sao?"
Đúng lúc Tào Bằng thấy tâm trạng thư thái thì có người bên cạnh dương dương tự đắc nói kháy: "Với võ công của ngươi, ta bằng một tay cũng có thể đánh thắng được ngươi."
Tào Bằng thu tay lại, quay đầu nhìn liền thấy một cậu bé cao lớn đang đứng dưới bóng cây hòe.
Nếu nói thì vóc dáng của Vương Mãi đã khiến người khác kinh sợ rồi!
Thế nhưng so với cậu bé này hình như vẫn kém hơn chút… bộ mặt hung dữ, lộ sát khí đằng đằng.
Xem ra cũng cao khoảng 1m75, đứng ở đó cũng cao hơn Tào Bằng nhiều. Cậu bé đó bĩu môi, ánh mắt khiêu khích.
Tào Bằng còn chưa nói gì, Vương Mãi đã giận dữ!
"Tên tiểu tử quỷ đó ở đâu ra mà lại ăn nói hỗn xược vậy."
"Đầu hổ ca…"
Tào Bằng vội ngắt lời của Vương Mãi, cười ha ha nói: "Ngươi chính là con trai của Cự Nghiệp thúc hả? Hồng thẩm nói để cậu tới đây cùng luyện võ với chúng ta, sau này mọi người đều là người một nhà, ta là Tào Bằng, đây là Vương Mãi, còn ngươi?"
Đặng Phạm cười nhạt, "cái gì mà người một nhà, nếu không phải mẹ ta ép ta tới, ta không thèm để ý tới giống bệnh hoạn như ngươi."
Tào Bằng cũng không giận dữ, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như thể không nghe thấy lời của Đặng Phạm, tiếp tục nói: "Có điều, tới đây thì phải tuân theo quy định của chúng ta. Thứ nhất, ở đây ta nói phải nghe; Thứ hai, nếu muốn luyện quyền, phải kiên trì, không được nản chí; Thứ ba, nếu không nghe lời ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi."
"Ngươi, không khách khí với ta sao?"
Đặng Phạm cười to: "Tên họ Tào kia, ta không thèm quan tâm trước kia ngươi thế nào, có điều từ giờ trở đi, ở đây ta nói thì phải nghe."
"Ngươi nói thì phải nghe?" Vương Mãi cười nhạt: "Ngươi có bản lĩnh gì mà dám nói mạnh miệng vậy? Ngươi nói phải nghe, đã hỏi ta đồng ý hay chưa."
"Đầu hổ ca, để ta."
Tào Bằng giơ tay kéo Vương Mãi lại, chậm rãi bước lên.
Bước chân hắn từ từ nhưng khiến người khác sợ hãi.
Đặng Phạm nói: "Tên họ Tào kia, ngươi muốn làm gì?"
"Kha kha, giống bệnh hoạn như ta, ngươi sợ gì chứ?"
"Ta đâu có sợ?"
"Không sợ, vậy ngươi lùi lại phía sau làm gì?"
Tào Bằng mặc dù cơ thể không so được với trước đây nhưng suy cho cùng dấu ấn mà kiếp trước để lại vẫn còn.
Kiếp trước, hắn là người chấp pháp, có một sự uy nghiêm riêng có của người chấp pháp. Vì thế, người hắn mặc dù gày bé nhưng chân khí vẫn giữ lại được.
Kiếp này sống lại không lâu, trên tay đã dính nhân mệnh.
Bất giác, Đặng Phạm lùi lại ba bước. Nghe Tào Bằng nói, hắn mới nhận ra điều này, bất giác chợt xấu hổ tới mức tức giận.
"Ngươi muốn gây sự hả!" truyện được lấy tại truyenggg.com
Nói rồi Đặng Phạm co người lao lên.
Tào Bằng không hoảng cũng không vội, chân giẫm thái cực, một tay ép vào người, như lùi lại phía sau hơi nghiêng người tránh cú đánh của Đặng Phạm, tay kia nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương, khóa chặt gót chân, vung tay ra… cơ thể cao lớn của Đặng Phạm phút chốc đã bị vật ngã xuống tuyết, mãi mới đứng được dậy.
Tối qua, sau khi Đặng Tắc trở về, nghe nói con trai Hồng Nương Tử muốn tới thì cũng đôi phần kinh ngạc.
Hắn biết tính tình của Đặng Phạm, cũng biết tên đó là đứa xấc xược…
Vậy nên đã kể lại chuyện của Đặng Phạm cho Tào Bằng nghe, còn lo lắng nói: "A Phúc, tiểu tử đó trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mẹ của nó. Ngày mai nó chắc chắn tới, chỉ là ta đoán, nó sẽ không cúi đầu với đệ. Đệ hãy cẩn thận chút, nhỡ may làm nó tức giận, tên tiểu tử đó nói không chừng sẽ ra tay với đệ."
"Anh rể, huynh yên tâm đi, còn có Đầu Hổ ca mà."
Nói vậy nhưng trong lòng Tào Bằng cũng đã có dự tính khác.
Nhà Hồng Nương Tử đối xử với bọn họ rất tốt, cho dù bà xuất phát từ mục đích gì nhưng tình nghĩa đó phải đáp lại.
Đúng lúc có thể đáp lại chút nhân tình, Đặng Phạm thành thật là được, nếu nó thật sự muốn gây sự với mình, Tào Bằng cũng sẽ không tha cho hắn.
Đừng thấy vóc dáng Tào Bằng nhỏ bé, mấy ngày này luyện thái cực cũng dần nắm bắt lại được một số kỹ năng.
Một con người lỗ mãng, mình mà sợ hắn sao?
Vì thế, lúc Đặng Phạm xuất hiện, Tào Bằng đã có chủ ý của mình.
"Ấy, huynh không tới giúp sao?"
Vương Mãi đang tập trung quan sát Tào Bằng và Đặng Phạm giao đấu. Trong thời gian ngắn, Tào Bằng đã vật ngã được Đặng Phạm. Chiêu khéo léo đó, Vương Mãi cũng đã được lĩnh hội. Bất giác, hắn cũng bắt chước theo các động tác của Tào Bằng.
"Muội dọa huynh sợ phát khiếp!"
Bỗng nhiên có người cất tiếng nói bên cạnh, làm cho Vương Mãi lạnh toát mồ hôi.
Quay đầu lại, hóa ra là Trương Uyển Trinh, không biết từ khi nào đã đứng cạnh hắn.
Cô bé ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trông tràn đầy sức sống hơn so với hai hôm trước. Cô bé tò mò đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng đang đánh nhau với Đặng Phạm. Từ xa, bên bìa rừng, có hai người đàn ông mặc áo đen, hình như là hộ vệ.
"Muội đến từ khi nào thế?"
Vương Mãi nhớ ra Trương Uyển Trinh, hơn nữa cũng nghe thấy hôm nọ khi cô bé rời đi có nói muốn học võ với Tào Bằng.
Vốn cho rằng cô bé chỉ tùy tiện nói, không ngờ thật sự đến…
Vương Mãi tay bóp bóp mũi rồi nói: "Yên tâm đi, tên ngốc đó không phải là đối thủ của A Phúc đâu. Cô đừng thấy A Phúc bé nhỏ thế, lực khí yếu nhé, lúc đánh nhau thật sự, ngay cả ta cũng thấy mất sức. Tên ngốc đó không chống cự được lâu nữa đâu, đợi A Phúc dùng triền ti thủ thì sẽ hạ gục được nó ngay."
"Triền ti thủ?"
Trương Uyển Trinh tò mò hỏi: "Đó là gì thế?"
"Kha kha, ta không nói được… A Phúc nói ta chưa luyện được… muội nhìn đi, lát nữa chắc chắn sẽ dùng."
Đang nói thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đặng Phạm, một lần nữa nó đã bị Tào Bằng nâng lên và ném xuống lộn nhào trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi dùng yêu pháp."
Da thịt Đặng Phạm dày cũng không chịu nổi cú đánh của Tào Bằng.
Lúc này, hắn đã bị Tào Bằng vật ngã gần mười lần, đầu óc quay như chong chóng.
Tào Bằng cười nhạt nói: "Hảo hán, nhanh như thế đã không chịu được rồi à? Ban nãy nói khoác ghê lắm, mấy cú đã không chống đỡ nổi sao? Bản lĩnh như ngươi mà còn dám nói giáo huấn người khác. Ta thấp hơn ngươi, gày hơn ngươi, tuổi cũng nhỏ hơn ngươi, lực khí không bằng ngươi, vậy mà ngươi không đánh nổi cả ta, còn xưng anh hùng gì nữa? Đã thế này, hãy ngoan ngoãn nói một tiếng phục ta, ta sẽ giúp nói với mẹ ngươi, sau này ngươi không cần đến nữa."
"Lão tử ta sẽ xé nát ngươi!"
Đặng Phạm tức giận, mắt long xòng xọc, thở hổn hển đứng đậy, cởi áo khoác ngoài ra, giơ hai tay gào lên: "Lão tử ta hôm nay không đánh chết ngươi không cam."
"Phì, đồ điên!"
Trương Uyển Trinh mặt đỏ bừng nhưng không hề chớp mắt.
Cái vẻ vừa lo lắng, vừa hiếu kỳ lại càng khiến nàng thêm xinh xắn.
Tào Bằng không vội, chậm rãi làm động tác. Hai tay giơ lên cân bằng, khi tới mức ngang nhau thì gập về phía trước, ép trước mắt xuống tới đan điền.
"Đầu hổ ca, hàng ngày đệ bảo huynh đứng trên cột, huynh cứ nói không có tác dụng gì.
Nhìn rõ chưa, đây là hồng nhạn song phi, đệ đã dạy huynh rồi… hôm nay vừa hay giúp huynh hiểu rõ, đây là tác dụng của đứng cột."
Quyền thuật chậm rì rì đó mà thật sự có tác dụng sao?
Vương Mãi trợn tròn mắt, tinh thần tập trung cao độ…
Đặng Phạm phẫn nỗ thét lớn, hai tay làm điệu bộ, uy lực mạnh mẽ. Tuy nhiên thấy Tào Bằng vẫn giữ động tác đó, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, hít ngực cong lưng, nuốt trọn thế tấn công của Đặng Phạm. Còn hai tay khóa chặt hai bàn tay đang ép chặt vào nhau của Đặng Phạm, theo đà đó lùi lại về phía sau một chân, cơ thể Đặng Phạm trong phút chốc bị nhấc bổng lên, rồi ném xuống đất. Không đợi đối phương đứng dậy, Tào Bằng ra tay trước.
Tào Bằng chợt nhấc cơ thể Đặng Phạm từ mặt đất lên, miệng nói một từ kỳ quái, hai cánh tay lại phát lực rồi quật mạnh hắn xuống đất. Ngay từ đầu, Tào Bằng đã nhìn rõ chiêu của Đặng Phạm, lúc này chỉ cần một đòn là được.
Đặng Phạm bị quật ngã tới mức u mê, cơ thể như rớt khỏi giá đỡ, mặt vùi vào trong tuyết, không thể cượng quậy nổi.
"A Phúc, cú đánh hay lắm!"
Tào Bằng bật cười, thở ra một luồng khí đục rồi lùi sang bên cạnh.
Đừng thấy ban nãy như vậy, thực ra suýt nữa đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn.
Nếu tiếp tục đánh nữa, Tào Bằng cũng không biết bản thân mình có thể thắng được hay không… Hắn rướn người lên, cười nói: "Đặng Phạm, phục chưa?"
Khuôn mặt Đặng Phạm vùi trong tuyết, không nói được gì.
"Không phục, chúng ta đánh tiếp!"
"Ta… phục rồi!"
Tào Bằng bật cười, "được, phục là được rồi.
Ngươi không muốn tới đây luyện võ, sau này có thể không cần tới nữa. Phía mẹ ngươi, ta sẽ giúp ngươi che giấu, chỉ cần ngươi đừng gây họa là được."
Nói rồi, hắn quay người, từ từ hướng về phía Trương Uyển Trinh.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Trương Uyển Trinh nắm chặt trước ngực, mặt đỏ bừng bừng, bộc lộ vẻ hưng phấn.
"Tào công tử, bản lĩnh lắm."
"Để cô nương chê cười… ngày lạnh thế này, sao cô nương lại tới?"
Trương Uyển Trinh trách cứ: "sao huynh nói mà chẳng nghĩ gì cả? Hôm đó chẳng phải huynh đồng ý với muội, sẽ dạy muội học võ sao? Hi hi, muội muốn học quyền thuật ban nãy huynh dùng. Sau này huynh trưởng nếu dám bắt nạt, muội sẽ sử dụng chiêu huynh dạy để giáo huấn huynh ấy."
Tào Bằng không khỏi sửng sốt.
Làm ca ca của cô nương ấy, có lẽ cũng là chuyện rất đau khổ.
Cô bé này nhanh nhẹn thế, e rằng chỉ có bắt nạt người khác, người khác muốn bắt nạt cô nương ấy thực sự rất khó.
"Cô nương muốn học, ta sẽ dạy."
Tào Bằng cười: "Chỉ là luyện võ rất vất vả, tới khi cô nương học được một nửa đã kêu khổ, nói không chừng sẽ bị ta xem thường đó."
"Khinh thường?"
"Ừ… chính là ý coi thường."
Trương Uyển Trinh cố nhịn cười, đáp: "Huynh nói chuyện thật thú vị, có điều, ai coi thường ai vẫn chưa chắc chắn đâu."
Đúng lúc này, Đặng Phạm ngồi dậy từ mặt tuyết, giơ tay lên, đần mặt ra. Tới giờ nó vẫn không hiểu nổi, tại sao mình lại thua con khỉ gày đó? Dù là thua Vương Mãi, hắn còn thoải mái hơn.
"Hi, mặc áo vào đi."
Vương Mãi cười ha hả, cầm lấy áo của Đặng Phạm, ném lên người nó.
"Thầy của A Phúc chính là thần tiên…
Ngươi thua hắn không hề oan uổng đâu. Đừng nói là ngươi, nếu ta giao đấu với hắn mà không đề phòng, có lẽ kết quả cũng giống như ngươi.
Được rồi, ngươi đi đi.
A Phúc nói giúp ngươi che giấu thì nhất định sẽ không nuốt lời…"
Đâu ngờ, Đặng Phạm hổn hển đứng dậy.
Thậm chí không thèm để ý tới việc mặc áo, hắn đi khập khiễng tới trước mặt Tào Bằng.
"Tào công tử, ta học võ với ngươi."
Tào Bằng cũng bị giật mình, vội lùi lại phía sau một bước, tiện tay nắm lấy cổ tay Trương Uyển Trinh, kéo cô bé ra phía sau mình để bảo vệ.
"Ngươi muốn làm gì đó?"
Đặng Phạm nói vẻ thành khẩn: "Tào công tử, ta là kẻ xấc xược, lời ta nói ban nãy, công tử đừng để bụng…
Ta, ta muốn học võ với công tử, vất vả thế nào ta cũng kiên trì. Công tử đừng đuổi ta đi, nếu để mẹ ta biết, chắc chắn rất đau lòng."
"Lúc nãy chẳng phải ngươi nói, cú đánh của ta mềm yếu, không muốn học sao?"
"Ta, ta, ta…"
Khuôn mặt Đặng Phạm đỏ bừng bừng, không biết nên nói gì.
Trương Uyển Trinh nép sát sau lưng Tào Bằng, hơi thở mạnh mẽ nam tính tỏa ra, xông thẳng vào mũi khiến trái tim cô cũng đập loạn.
"Tào công tử, không biết không có tội, huynh hãy tha thứ cho hắn đi."
Nàng cất giọng khe khẽ.
Chỉ là hai người ép quá sát, hơi thở trong miệng trong mũi cô lướt trên cổ Tào Bằng khiến hắn không khỏi toát lạnh.
"ừ… được, ngươi hãy đứng dậy đi đã, mặc áo vào."
Sau này mỗi sáng dậy trước giờ Mão rồi chạy chậm tới đây… nhớ rằng, chạy chậm thôi. Giờ mão sẽ tập trung ở đây, quá giờ ta sẽ không đợi đâu."
Đặng Phạm vui mừng, gật đầu lia lịa.
"Yên tâm, ta chắc chắn không tới muộn."
Lúc này Đặng Phạm đã nhìn rõ Trương Uyển Trinh đứng sau bạn Tào Bằng, sắc mặt chợt tỏ ra kỳ lạ.
"Sao thế?"
"À… không sao!"
Đặng Phạm hình như không biết nên mở lời thế nào, vì thế chỉ cúi đầu.
Tào Bằng cũng không để ý, quay ra nói với Vương Mãi: "Đầu hổ ca, huynh hãy dậy hắn ấy một số kỹ năng cơ bản đi."
"Được!"
Vương Mãi đồng ý, bước lên kéo tay Đặng Phạm.
Đặng Phạm quay người, đi theo Vương Mãi…
"Trương cô nương, mạo muội hỏi một câu, cái bễ đó làm thế nào rồi?"
"Hi hi, muội biết huynh sẽ hỏi cái này mà. Yên tâm đi, cái đó thực ra không khó làm, hôm qua muội đã làm xong rồi.
Ban nãy muội đã mang cái bễ đó tới nhà huynh, không ngờ huynh chạy đi luyện võ sớm thế.
Tào thúc phụ bảo huynh về, nói xem cái bễ đó rốt cuộc lắp thế nào. Hi hi, vì thế muội tới đây, đúng lúc thấy huynh đánh võ… đúng rồi, quyền thuật đó gọi là gì? Muội càng ngày càng hứng thú với quyền thuật rồi đó."
Tào Bằng nghĩ giây lát rồi khẽ nói: "Thái cực từ vô cực sinh ra động tĩnh chi cơ âm dương chi mẫu là cơ cấu của động và tĩnh, là xuất phát của âm và dương!"