Tào Tặc

Chương 265

Lão phu nhân run tay, đôi mắt chợt sáng rỡ.

Vạn lý hầu mà Tào Tháo muốn nói đến thật ra chính là Định Viễn hầu Ban Siêu năm Vĩnh Bình. Ban Siêu vốn là thư sinh, sau này xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, uy chấn Tây Vực. Có thể nói sức ảnh hưởng của Ban Siêu xuyên suốt cả Đông Hán. Ngay kể cả Tào Tháo cũng vô cùng tán thưởng người này.

Nghe đâu khi Ban Siêu còn chưa xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao từng tìm người xem tướng.

Tướng giả nói:

-Người dáng tựa như hổ, ắt sẽ bay cao bay xa, là tướng Vạn lý hầu.

Vạn lý hầu ban đầu vốn chỉ dùng để phong hầu cho những người ở xa cả ngàn dặm. Sau này, Ban Siêu được phong làm Định Viễn hầu, đô hộ Tây Vực, quả đúng như lời vị tướng giả kia nói.

Vì thế, Vạn lý hầu trở thành danh từ dùng khi nói về Ban Siêu.

Lão phu nhân nhẹ nhàng gật đầu:

-Tào Hữu Học có đại tài, muốn cho Tào thị ở Trung Dương nhận tổ nhận tông, chuyện này ta có thể thảo luận với các lão nhân trong tộc. Nhưng Mạnh Đức, con định dùng hắn như thế nào? Hắn vừa trở về Hứa Đô, cũng được hơn tháng rồi, nếu vẫn cứ để như thế không khỏi có phần đáng tiếc.

Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút:

-Thiên tư của A Phúc không tầm thường, là người có một không hai. Hắn lại tinh thông võ nghệ, văn chương cũng xuất chúng. Theo lý mà nói, hắn có thể đảm nhiệm chức huyện trưởng, nhưng ta cảm thấy người có thiên tư dường này cần gì phải nóng lòng xuất sĩ (làm quan)? Thiên tư càng tốt, lại càng cần được dạy dỗ. Tư chất của hắn tốt như thế nếu không có người chỉ điểm chắc gì đã không bước lầm đường, lạc lối.

Lão phu nhân nói:

-Nếu đã là như vậy, lúc trước Tuân Diễn từng tiến cử Trọng Dư, sao con không đồng ý?

-Chuyện này… truyện được lấy tại TruyenFull.vn

-Nếu đã không đồng ý chọn Trọng Dự, vậy cũng phải tìm một vị lão sư thật tốt cho hắn. Tuy nhiên ta cũng đồng ý nếu để Trọng Dự làm thầy dạy cho Hữu Học, tương lai khó dám chắc sẽ không có phiền toái. Chuyện tìm lão sư này nhất định phải suy xét cho thật cẩn thận, đừng làm hỏng tiền đồ của Hữu Học.

Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút:

-Thật ra trong lòng ta có ưng ý một người.

-Ai?

Tào Tháo trầm ngâm một lát:

-Tổ mẫu nghĩ vị Khổng Minh tiên sinh ở Lục Hồn sơn thì thế nào?

-Khổng Minh tiên sinh?

……

Tào Bằng đặt quyển sách trên tay xuống, nghi hoặc nhìn Tào Chân.

Tào Chân phụng mênh Tào Tháo đến thông báo cho Tào Bằng.

Nào ngờ Tào Bằng vừa nghe đến cái tên Khổng Minh tiên sinh đã hoảng sợ.

Khổng Minh?

Gia Cát Lượng lẽ nào đã đầu phục Tào Tháo rồi?

Một con hồ điệp nhỏ bé như mình không phải quá lợi hại rồi sao? Chẳng ngờ lại có thể khiến Gia Cát Lượng đến đây. Không đúng, Gia Cát Lượng hiện tại chắc cũng chẳng khác hắn là bao. Hiện giờ, y chắc hẳn vẫn đang nghiên cứu học thuật, sao có thể chạy tới bên Tào Tháo, lại còn được Tào Tháo coi trọng nữa?

-Đại ca, người mà huynh nói rốt cuộc là vị Khổng Minh tiên sinh nào thế?

Khổng Minh này không phải là Khổng Minh kia.

Khổng Minh tiên sinh mà Tào Chân nói tên là Hồ Chiêu, là người Dĩnh Xuyên.

Thời kỳ Tam Quốc có hai vị Khổng Minh. Hồ Chiêu chính là một trong hai người đó. Ông sinh vào năm Diên Hy thứ tư, cũng chính là năm công nguyên thứ 161, lớn hơn Gia Cát Khổng Minh hai mươi tuổi. Năm Kiến An thứ tư, Gia Cát Lượng có lẽ vẫn còn chưa đạt được chữ "Khổng Minh" này. Hiện có lẽ gã vẫn đang ở Thủy Kính sơn trang, theo học Tư Mã Đức Tháo.

Còn Hồ Chiêu - Hồ Khổng Minh hiện đã vang danh khắp thiên hạ, là học giả cực kỳ nổi danh thời này.

Hồ Chiêu am hiểu thư pháp, hơn nữa về thể chữ lệ, ông là người có trình độ hết sức uyên bác.

Sau này, khi nói về hai người giỏi thư pháp nhất, người đương thời đều khen ngợi: Chung gầy Hồ phì. "Chung gầy" chính là Chung Phong, "Hồ phì" là Hồ Chiêu. Hai người này một xuất thế, một ẩn thế nhưng đều theo bậc thầy thư pháp Lưu Đức Thăng ở những năm cuối thời Đông Hán. Hai người nổi danh cùng Đan Thuần, Vệ Khải và Vi Đản. Bên cạnh đó, Hồ Chiêu còn am hiểu sử sách. Nói về trình độ sử học của ông, ngay đến Tuân Diễn, người đang trợ giúp Hán đế biên soạn "Hán kỷ" cũng vô cùng ngưỡng mộ. Hán đế từng có lời mời Hồ Chiêu giúp chỉnh sửa, viết sử sách nhưng cuối cùng ông đã từ chối.

Tào Bằng biết Gia Cát Khổng Minh nhưng lại chưa từng nghe qua Hồ Khổng Minh.

Năm nguyên niên Kiến An, Tào Tháo đón Hán đế về huyện Hứa đô, tuyên bố chỉ cần là người tài đều sẽ trọng dụng. Tào Tháo khát hiền tài, lại biết Hồ Chiêu là người đại tài, vì thế từng nhiều lần phái người mời Hồ Chiêu rời núi làm quan, nhưng ông chưa từng đồng ý. Sau này, Hồ Chiêu vì bất đắc dĩ từng đến Hứa Đô gặp mặt Tào Tháo, trần tình rằng: "Hồ mỗ chỉ là một dân phu nơi thôn dã, không biết quân quốc, chỉ quen làm nông, đọc sách; nhập sĩ làm quan vốn là chuyện không thể."

Tào Tháo biết không thể lay chuyển ý chí của người này, đành phải than rằng mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, người không cùng chí hướng y cũng chẳng biết làm sao, rồi đành để Hồ Chiêu trở về quê cũ.

Lúc ấy, Tào Bằng vừa mới tái sinh đến thời đại này, lại luôn ở trấn Trung Dương, đương nhiên hắn chưa từng nghe đến tên của Hồ Chiêu.

Đến khi Tào Bằng đến Hứa Đô, Hồ Chiêu đã chuyển nhà đến Lục Hồn Sơn (phía đông bắc huyện Hà Nam), dần dần lảng tránh tầm mắt của mọi người.

Chính vì thế, hắn lại càng không thể biết đến Hồ Chiêu được.

-Đang yên đang lành, vì sao lại muốn ta bái ông ta làm vi sư?

Tào Bằng nghi hoặc, khó hiểu nhìn Tào Chân, hỏi.

-Đây là ý của chủ công, sao ta có thể biết được? Nhưng ngươi nên vui mừng mới phải. Nếu không phải chủ công phái người đến nhờ Khổng Minh tiên sinh, chưa chắc ngươi đã có thể bái sư, làm môn hạ của ông ấy đâu. Còn nữa, ngươi đi học thì đừng mang theo nhiều tùy tùng. Khổng Minh tiên sinh trời sinh tính thích giản dị, nếu ngươi dẫn tùy tùng đến, tiên sinh sẽ không vui đâu.

Có thể thấy Tào Chân rất hâm mộ người này.

Y cảm thán nói:

-A Phúc, ngươi có thể bái nhập làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh cũng là vận may của ngươi. Chủ công phái người đến nhờ ông ấy, dĩ nhiên là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác nữa là bài Bát bách tự văn kia của ngươi đã khiến Khổng Minh tiên sinh hết sức tán thưởng. Ngươi không biết có bao nhiêu người muốn bái nhập, làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh mà không được đấy. Sao ngươi lại có thể viết ra được Bát bách tự văn như thế chứ?

Trong giọng nói của Tào Chân vừa có sự hâm mộ, vừa có sự ghen tị, lại còn thêm chút cảm xúc khó nói thành lời được.

-Vậy khi nào ta phải xuất phát?

-Chủ công nói qua thanh minh ngươi nên đi luôn.

-Được!

Tào Bằng tiếp nhận danh thiếp trong tay Tào Chân rồi đưa nó cho Quách Hoàn giữ.

Sau đó, hắn chậm rãi đi dạo trong hoa viên cùng với Tào Chân, đi lên một tiểu đình. Hai người cùng đứng dựa vào lan can.

-A Phúc, rất xin lỗi!

-A?

-Lúc trước, ngươi bảo ta đề phòng Lưu Bị, ta lại hiểu nhầm ngươi.

-Không phải ngươi quá lời rồi sao? Chúng ta đời này là huynh đệ, việc gì phải làm khổ mình như thế?

Tào Bằng cười lắc đầu, chợt chuyển đề tài, nhẹ giọng hỏi:

-Nghe nói, lần này các ngươi truy sát Lưu Bị nhưng lại bị thất thế? Không ngờ gã lại có thực lực mạnh đến như thế sao?

Tào Bằng vốn đã muốn hỏi chuyện này từ sớm.

Phải biết rằng binh mã trong tay Lưu Bị hiện tại cũng không nhiều lắm.

Bạch Mạo binh tinh nhuệ đã bị Tào Bằng thanh toán mất một phần ba khi còn ở Thần Đình.

Ba nghìn Hổ Báo kỵ so về sức chiến đấu thì mạnh hơn Bạch Mạo binh rất nhiều. Không ngờ bọn họ không những không thể tiêu diệt Lưu Bị, ngược lại còn bị gã mai phục.

Nghe nói ngay cả Tào Thuần cũng bị thương nhẹ.

Nhắc tới chuyện này, Tào Chân lại nổi cơn thịnh nộ.

Y cắn rắng, hạ giọng nói:

-Không phải chúng ta bất tài, nhưng quả thực tên đại tặc này quá xảo quyệt.

Những lời này sao lại quen thuộc đến vậy?

Không phải chúng ta bất tài, nhưng thực sự bọn chúng quá sức giảo hoạt…Kiếp trước, vô số lần Tào Bằng đã nghe thấy câu nói này, giờ hắn không thể nhịn nổi cười.

-Vậy tại sao chuyện lại thành như thế?

-Tên đại tặc này sau khi chạy ra khỏi Hứa Đô liền thẳng hướng về Thanh Châu, xem ra định tìm nơi nương tựa chỗ Viên Thiệu. Dọc đường chúng ta truy sát, đến Đan Phụ thì đuổi kịp tên gia hỏa kia. Vốn dĩ đã sắp bao vây được gã, nào ngờ lại có một đạo nhân mã phục kích. Chúng ta bị bất ngờ, không kịp đề phòng, đối phương lại cực kỳ dũng mãnh, giết liền một lúc hai mươi ba tên Hổ Báo kỵ, xông thẳng vào trung quân, còn đâm bị thương thúc phụ Tử Hòa. Lưu Bị và Quan Vân Trường - Trương Phi nhân cơ hội đó đánh lén, thế nên chúng ta mới vất vả như vậy. Có trời mới biết dưới trướng của tên đại tặc ấy lại có mãnh tướng như thế.

Tào Bằng không khỏi ngẩn ra.

Theo cách nói của Tào Chân, người đâm bị thương Tào Thuần không phải là Quan Vũ hay Trương Phi.

Thuộc hạ của Lưu Bị ngoài mấy viên đại tướng kia và Quan - Trương ra chỉ còn lại Quan Bình và Trần Đáo mà thôi.

Trần Đáo tài năng ra sao?

Tào Bằng chưa từng được lĩnh giáo.

Nhưng hắn từng gặp qua Quan Bình, biết được bản lĩnh của gã quyết không thể giết được hai mươi ba tên Hổ Báo kỵ còn xông vào trung quân, đâm bị thương Tào Thuần được.

-Là chủ tướng Bạch Mạo binh Trần Thúc Chí sao?

-Không phải!

-Vậy thì là ai?

Tào Bằng càng thêm tò mò, hỏi.

Tào Chân lắc đầu:

-Không rõ lắm. Tên kia xuất hiện rất bất ngờ, bên người có chừng hơn trăm kỵ binh, tất cả đều cưỡi ngựa trắng, mặc áo bào trắng, hết sức hung hãn. Xem cách ăn mặc của bọn họ thì không khác quân Bạch Mã lắm. Nhưng chẳng phải quân Bạch Mã đã bị Viên Thiệu tiêu diệt rồi sao?

Bạch Mạ nghĩa ư?

Tào Bằng vừa nghe thấy thế, chợt giật mình.

-Viên tướng kia trông ra sao?

-Nhìn rất tuấn tú, tuổi chừng hơn hai mươi. Ừ, có cảm giác không khác Tử U lắm, cũng dùng cùng loại binh khí.

Không khác Hạ Hầu Lan lắm ư?

Có một người ở thời hậu thế ai cũng biết đến, ngay cả trẻ em và phụ nữ cũng vậy. Trong đầu Tào Bằng bắt đầu hiện lên một hình ảnh sống động.

Hạ Hầu Lan từng nói Long Lân một trượng hai của gã là dựa theo cây Long Đảm thương dài một trượng hai của người kia làm thành, tiêu tốn của gã một số tiền rất lớn.

Cưỡi ngựa trắng, mặc áo bào trắng, dung mạo tuấn tú, lại còn dùng trường thương Long Lân dài một trượng hai.

-A Phúc, ngươi làm sao vậy?

-A, không có gì.

Tào Bằng gãi gãi đầu, tròng mắt khẽ đảo.

-Đúng rồi, còn vài ngày nữa là thanh minh rồi, tất cả mọi người đều bận rộn rất nhiều việc. Qua thanh minh ta lại phải đi rồi, hai ngày tới huynh bớt chút thời gian, gọi nhị ca và tam ca cùng gặp nhau một chút. Từ khi ta trở về đến giờ, bốn huynh đệ chúng ta không được gặp nhau mấy. Tuy nói mọi người bận rộn nhưng cũng không thể khiến tình nghĩa huynh đệ của chúng ta phai nhạt được. Thế này đi, ngày mốt mời ba vị ca ca đến tụ hội ở chỗ ta.

Tào Chân tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu.

-Vậy ta đi trước.

-Ta sẽ ra cùng với huynh. Huynh trở về quân doanh, ta cũng muốn đến chỗ Điển thúc phụ luyện võ.

Dứt lời, Tào Bằng và Tào Chân cùng đi ra khỏi Tào phủ, lên chiến mã, sánh vai mà đi.

Đến chỗ rẽ trên phố, hai người chợt nghe có người quát to lên Tào Chân.

Hai người cùng ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử giục ngựa đi lên.

-Tử Đan, gần đây ít gặp ngươi quá!

Tào Chân vội vàng đáp lễ, cười nói:

-Hiếu Hưng, đã lâu không gặp.

Tuổi tác của người này ước chừng hai mươi, nhìn qua khá tuấn tú, thần thái phi phàm. Nhìn khí thế này xem ra gã cũng là một viên võ tướng.

Người này trò chuyện với Tào Chân được hai ba câu, rồi cáo từ rời đi.

-Ai vậy?

-Chủng Bình - Chủng Hiếu Hưng.

Tào Bằng thoáng sửng sốt, không biết người này là ai.

Tào Chân nói:

-A Phúc, sau này ngươi có muốn tiếp xúc nhiều hơn với các quan viên trong triều nữa, còn phải để mắt đến bọn người kia nữa. Phụ thân của Hiếu Hưng chính là giáo úy Chủng Tập của Trường Thủy, cũng là một lão thần rất có danh vọng trong triều. Chủng Hiếu Hưng võ nghệ rất khá, lại tinh thông binh pháp, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.

Giáo úy Trường Thủy, Chủng Tập?

Tào Bằng cảm giác cái tên này khá quen tai.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lên lưng ngựa, lát sau chợt nói:

-Đại ca, huynh phải để ý đến Chủng Tập một chút.

-Ồ?

-Một lão thần như thế trong triều, dù có nghe theo lệnh chủ công cũng chưa chắc đã trung với chủ công đâu.

Tào Bằng nhớ rõ trong Y đái chiếu hình như có tên Chủng Tập nhưng còn những ai khác nữa không thì hắn lại không nhớ rõ. Nếu không phải hôm nay Tào Chân nhắc đến, hắn chưa chắc đã nhớ ra. Tuy nhiên, nếu đã nhớ ra Tào Bằng cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm nhắc nhở Tào Chân một chút.

Trải qua sự kiện Lưu Bị, Tào Chân hết sức xem trọng lời nói của Tào Bằng.

Chủng Tập?

Tào Chân vừa nghĩ đến hình ảnh của Chủng Bình, lại chợt suy nghĩ.

A Phúc nói không sai, lão thần trong triều ngoài mặt có thể nghe theo chủ công nhưng chưa chắc trong lòng đã nghe theo. Trước kia, y còn cảm thấy A Phúc có phần hơi đa nghi, nhưng qua chuyện của Lưu Bị, sự đa nghi của A Phúc không phải không có lý. Có lẽ, ta cũng nên chú ý một chút.

Qua hai con phố, Tào Chân và Tào Bằng cáo từ.

Tào Bằng đến nhà Điển Vi tập võ và luyện khí lực.

Hắn dùng cơm trưa tại nhà Điển Vi. Sau bữa cơm trưa mới về nhà, vừa về hắn liền lập tức đi tìm Hạ Hầu Lan.

-Tử U, vị huynh đệ kia của ngươi có tin tức gì không?

Hạ Hầu Lan ngây người ra một chút, chợt hiểu ra Tào Bằng đang nói đến ai.

-Công tử muốn nói đến Tử Long sao?

-Ừ.

-Tạm thời vẫn chưa có tin gì. Nghe nói Công Tôn Toản bị Viên Thiệu tiêu diệt, quân sĩ dưới trướng tản đi khắp nơi. Nói không chừng Tử Long vẫn chưa nhận được tin của ta chăng?

Tuy nhiên gã vừa nói xong, lại tự lắc đầu.

-Không thể thế được. Ta viết thư từ tháng năm năm ngoái, đến nay đã hơn nửa năm, sao gã có thể không nhận được tin được chứ?

Dứt lời, Hạ Hầu Lan nghi hoặc nhìn Tào Bằng, nhẹ giọng hỏi:

-Công tử, sao tự nhiên công tử lại hỏi chuyện này? Có phải người nghe được tin gì rồi không?

Tào Bằng do dự một chút:

-Trước đó vài ngày khi Hổ Báo kỵ truy kích Lưu Bị từng bị một đội nhân mã phục kích ở Đan Phụ. Nghe nói những người đó đều mặc áo trắng, cưỡi ngựa trắng, người cầm đầu dùng binh khí giống với ngươi. Người này giết một lúc hai mươi ba tên Hổ Báo kỵ, còn đả thương tướng quân Tử Hòa. Ta hoài nghi vị huynh đệ của ngươi đã tìm nơi nương tựa chỗ Lưu Bị. Nếu quả thật như vậy, ta nghĩ gã sẽ không tới tìm ngươi đâu.

-Không thể nào!

Hạ Hầu Lan tức thì sửng sốt.

Nhưng ngẫm lại cũng không có gì là không thể cả.

Gã cũng biết huynh đệ nhà mình từ sau trận chiến Giới Kiều đã biết Lưu Bị, sau còn từng hợp tác với Lưu Bị, lại được Lưu Bị hết sức kính trọng.

Nếu quả thực người đó tìm nơi nương tựa chỗ Lưu Bị, cũng chẳng có gì là không thể hết.

Chỉ có điều, mỗi ngày Hạ Hầu Lan đều luôn cam đoan với Tào Bằng như thế, giờ chẳng phải là mất thể diện sao?

Hạ Hầu Lan chưa kịp nói gì, Tào Bằng đã khoát tay chặn lại:

-Thôi đi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình! Nếu gã đã chọn nương nhờ Lưu Bị, thì cứ để gã đi. Vài ngày nữa, ta phải đến Lục Hồn sơn bái sư. Ngươi chọn theo mười tên Hắc Mạo đi cùng ta.

-Đến Lục Hồn sơn ư?

-Đúng vậy, nghe nói ở đó có một vị đại hiền sĩ, hơn nữa chủ công đã tiến cử, ta cũng không tiện cự tuyệt.

Vốn dĩ ban đầu, Hạ Hầu Lan cảm thấy có chút mất mát. Nhưng nghe Tào Bằng nói lần bái sư này là do đích thân Tào Tháo tiến cử, tức thì gã lấy lại tinh thần.

Chuyện này vốn chẳng phải do gã không trung thực.

Nhưng Hạ Hầu Lan đi theo Tào Bằng cũng vì hy vọng có thể lập nên công danh sự nghiệp.

Hiện giờ, Tào Bằng cứ lần lữa không ra làm quan, khiến Hạ Hầu Lan không khỏi có chút lo âu. Nếu quả thật là do Tào Tháo đích thân tiến cử, mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Chuyện này cho thấy Tào Tháo rất coi trọng Tào Bằng, thậm chí còn tận tâm bồi dưỡng gã. Nói cách khác, khi Tào Bằng xuất sư tất sẽ làm thành đại sự.

-Vậy thì ta lập tức đi sắp xếp.

Cứ như thế, thời gian thấm thoát qua đi. Thanh minh qua, đã đến thời điểm cuối xuân.

Nói ra cũng kỳ quái, qua tháng hai giông tố, trời vào cuối xuân vẫn chưa có thêm giọt mưa nào nữa. Tháng ba có một trận mưa rả rích nhưng những trận mưa lúc có lúc không này khiến không ít người đều cảm thấy có phần lo âu. Mắt thấy trời đã vào hạ mà cũng không thể đoán biết được khi nào cơn mưa tiếp sẽ lại rơi.

Nhưng mọi chuyện này đã không còn mấy quan hệ đến Tào Bằng nữa.

Tào Tháo đích thân tiếp kiến Tào Cấp, cũng lệnh gã mang gia phả tới.

Nhưng còn chuyện nhận tổ nhận tông, Tào Tháo vẫn không có hành động gì rõ ràng, cũng chưa từng nói rõ với Tào Cấp.

Chuyện này Tào Bằng cũng không nói với Tào Cấp. Hắn chỉ tăng thời gian đọc sách, học viết chữ của Tào Cấp lên mà thôi. Cũng vì chuyện này, Tào Bằng liền lệnh Hám Trạch chuyên tâm dạy dỗ cho Tào Cấp, lấy Bát bách tự văn làm nền tảng; chỉ sau chừng nửa tháng, Tào Cấp đã học được hơn hai trăm chữ, cũng có thể viết được những chữ đơn giản. Rõ ràng dưới sự chỉ dạy của Hám Trạch, học vấn và cách giao tiếp của Tào Cấp đã tăng cao lên nhiều. Ngay đến Vương Mãnh và Tào tỷ đều nói: Tuyển Thạch ngày một thay đổi, so với khi trước ở Cức Dương đã khác rất nhiều rồi. Sự thay đổi này quả thật rất đáng mừng.

Có lẽ bị Tào Cấp kích thích, Vương Mãnh cũng bắt đầu đọc sách, viết chữ.

So với Tào Cấp, căn bản của y còn tốt hơn, hơn nữa lại đã từng giao tiếp nhiều, chính vì thế Vương Mãnh tiến bộ cũng rất nhanh.

Kể từ tháng ba tới nay, không khí học tập ở Tào gia ngày càng sôi động.

Ngay khi mọi người đang say sưa học tập, bất giác cũng sắp đến lúc Tào Bằng phải đi.

Cũng may giờ hắn không phải đi xa đến tận Hải Tây. Lục Hồn sơn cách Hứa Đô chỉ chừng sáu, bảy ngày đường. Trong lòng Trương thị không nỡ rời xa con, nhưng bà cũng biết lần này bái sư có ý nghĩa vô cùng trọng đại với Tào Bằng. Chính vì thế, mấy buổi tối liền, bà đều không ngơi nghỉ, chuẩn bị quần áo mới cho hắn.

Hộ tống Tào Bằng tới Lục Hồn sơn còn có hai người Bộ Loan và Quách Hoàn.

Ngoài ra, Hạ Hầu Lan còn dẫn theo hai mươi tên Phi Mạo binh đi để bảo vệ Tào Bằng.

Ngày hôm nay, ánh mặt trời soi tỏa, bầu trời xanh ngắt, không gợn chút mây.

Mấy người Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh lưu luyến đưa tiễn, không nỡ rời, nhìn Tào Bằng ngồi lên Chiếu Dạ Bạch, dẫn theo đám người Hạ Hầu Lan, rời khỏi Hứa Đô.

Đây cũng là lần thứ hai hắn một mình đi xa.

Tào Chân, Hứa Nghi và Điển Mãn đưa Tào Bằng ra khỏi Hứa Đô chừng mười dặm, dặn dò hắn bảo trọng rồi chắp tay, từ biệt.

Dọc đường đi, Tào Bằng dần thoát khỏi cảm xúc chia tay buồn bã với người thân. Mắt thấy cảnh xuân sắc phơi phới bên đường, tâm trạng của hắn cũng dần tốt hơn nhiều.

Đêm đó, đoàn người ngủ lại dịch trạm huyện Dĩnh Âm, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ tới Dĩnh Thủy, rồi tới Tuy Dương ở phía bắc, tiếp tục tiến đến Lục Hồn sơn.

Ăn cơm chiều xong, Tào Bằng ở trong phòng đọc sách.

Chợt nghe ngoài cửa, Quách Hoàn hạ giọng nói:

-Công tử, bên ngoài có một người tự xưng là huynh đệ đồng môn của công tử, muốn cầu kiến công tử.
Bình Luận (0)
Comment