Bữa yến tiệc vừa kết thúc, phong ba lại nổi lên.
Hóa ra, ngay khi Nhạc quan thay y phục, Xích Trung không kìm nổi cơn kích động đã lặng lẽ rời khỏi Thủy Tạ, âm thầm rình coi.
Thật không ngờ Chúc Đạo đang tiểu tiện ở sau Thủy Tạ, bắt được hành động của gã.
Hai người vốn đã không ưa nhau, kết quả là Chúc Đạo xông lên bắt được Xích Trung. Xích Trung thẹn quá hóa giận, quay ra đánh nhau với Chúc Đạo.
Khi hai người còn ở Bá Trọng, đã hiểu nhau quá rõ.
Chính vì thế, hai người vừa đánh nhau, tức thì mọi người đều đi ra khỏi Thủy Tạ xem cảnh hay.
Nhạc Quan giận dữ, đứng bên trong cửa viện, không nói nổi một lời nào. Xích Trung như kẻ điên, liều mạng với Chúc Đạo. Còn Chúc Đạo lại có phần thảm hại, liên tục dịch người tránh đòn. Tuy nói hai người hiểu rõ nhau, nhưng khi Xích Trung nổi điên, Chúc Đạo cũng khó chống nổi, liên tục phải lùi lại phía sau.
Chỉ thấy kiếm quang chớp sáng, tiếng quát lớn liên tục vang lên.
Trần Quần đứng trước cửa Thủy Tạ, mặt mày u ám, chỉ nhìn hai người kia, không nói gì.
-Lão Chúc, Bá Dư, mau dừng tay.
Huyền Thạc lớn tiếng la lên, nhưng hai người kia dường như chẳng nghe thấy gì.
-Trần huyện lệnh, nên làm thế nào bây giờ?
-Cứ để cho bọn họ đánh, xem người nào sẽ đứng vững cuối cùng.
Trần Quần lớn tiếng quát, khiến mọi người tức thì biến sắc. Bọn họ quên mất rằng Trần Quần là Tuy Dương lệnh, còn là Hà Nam doãn cực kỳ bản lĩnh, lại cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu lúc này xảy ra tai nạn chết người, nhất định y sẽ không bỏ qua, không kẻ nào có thể thoát thân nổi.
Nhạc Quan cũng nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn cản.
Lúc này, Xích Trung cũng tỉnh táo lại, vô cùng xấu hổ, không nói lời nào liền nghênh ngang bỏ đi.
Chúc Đạo hừ hừ hai tiếng nhưng vẫn chưa nói gì. Đôi mắt của Nhạc Quan đỏ hoe, dường như nàng bị ủy khuất rất lớn vậy. Nàng tiến lên xin lỗi đám Trần Quần.
Bên ngoài Thủy Tạ, trời lại nổi mưa…
Tào Bằng nằm trên giường, dường như đang ngủ.
Trần Quần cười khổ, nói:
-Nhạc am chủ, xem ra tối nay phải quấy quả am chủ một phen rồi. Hữu Học say rượu, thật không thể đi được, không biết nơi này còn phòng trống không?
Nhạc Quan nói:
-Tiền đường có ba gian sương phòng, chính là nơi nghỉ ngơi của các cư sĩ ghé qua. Chỉ có điều, nơi đó hơi đơn sơ, nếu Trần Tuy Dương không chê thì đừng ngại cùng Tào công tử nghỉ ngơi ở đó. Dù sao, ba gian sương phòng ở tiền đường cũng khá rộng rãi.
-Vậy phiền am chủ!
Trần Quần chắp tay cảm tạ, rồi quay qua đỡ Tào Bằng sang sương phòng.
-Tô Công, còn một chuyện này phải nhờ đến ngươi một chuyến.
Tiệc hết người tan, Trần Quần gọi Tô Uy lại.
Tô Uy sợ hãi:
-Trần Tuy Dương có gì chỉ bảo?
-Ta muốn ngươi báo cho các thương nhân trang sức đứng đầu Tuy Dương, sau buổi trưa đến huyện nha bàn chuyện. Ngươi cũng biết bản quan mới đến Tuy Dương, còn chưa quen ai. Tô Công ngươi ở Tuy Dương này đã lâu, chắc chắn hiểu biết hơn bản quan. Không biết có được không?
Thương nhân trang sức ư?
Tô Uy sửng sốt, vội vàng nói:
-Tiểu dân nguyện cống hiến sức lực vì đại nhân.
Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn. Tào Bằng chợt mở mắt.
Tiền viện hết sức lặng lẽ, khách đều đã đi cả. Tào Bằng đẩy cửa, đi ra sương phòng, lắc mình đi tới cửa phòng bên cạnh.
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng.
-Đại huynh có đó không?
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, cánh cửa phòng được mở ra.
Trần Quần kinh ngạc:
-A Phúc, ngươi làm gì vậy? Sao lại gõ cửa?
Tào Bằng lắc mình đi vào phòng, ngồi xuống.
-Huynh trưởng, ta không tới tìm huynh thì tìm ai được đây?
Trần Quần sợ tới run người:
-Ngươi không đi…
-Đại huynh, huynh hiểu lầm rồi!
Tào Bằng hạ giọng nói:
-Vừa rồi ta giả vờ say, là bởi vì trong bữa tiệc rượu có người nói với ta rằng nàng biết tứ ca của ta chết như thế nào, muốn ta tìm cách ở lại trong am. Huynh không phải nghĩ ta với vị Nhạc am chủ kia có quan hệ mờ ám với nhau đấy chứ?
-Có người biết nguyên nhân cái chết của Chu Công Tán ư? Ai?
Trần Quần tức thì tỉnh rượu.
-Vị tiểu sư trong am, huynh có nhớ không?
-Đương nhiên nhớ rõ, cũng là mỹ nhân bại hoại cả. Chỉ có điều so với Nhạc am chủ, nàng ta có vẻ thiếu chút phong tình. Chẳng lẽ nàng biết chuyện gì đó?
Tào Bằng gật gật đầu, thở dài.
Hắn bưng lên một chén nước ở trên bàn, uống ừng ực.
-Mấy ngày nay, ta luôn nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào đã giết tứ ca. Nhưng ta càng nghĩ, càng không phát hiện ra một manh mối nào cả. Khi tứ ca còn sống, vụ án duy nhất huynh ấy điều tra chính là về người ta thấy rơi h sông ngày ấy. Chuyện buổi tối ngày hôm đó đến nay vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt ta. Ta có thể khẳng định rằng có người rơi xuống nước! Nhưng không hiểu vì sao lại không sống không thấy người, chết không thấy xác. Khi ta rời khỏi Tuy Dương, tứ ca từng hứa chắc với ta nhất định sẽ truy ra ngọn nguồn mọi chuyện, thật không ngờ huynh ấy lại bị hại.
Trần Quần không nói gì, rót một chén nước từ trong ấm đặt trước mặt Tào Bằng.
-Ta luôn cho rằng tứ ca bị giết bằng thuốc độc, vậy nhất định phải có người đầu độc. Nhưng khi ta cẩn thận kiểm tra lời chứng, lại không tìm thấy manh mối đầu độc. Nhà kho bị đốt cháy, tứ ca bị giết bằng thuốc độc, còn có người rơi xuống nước kia nữa. Ta luôn nghĩ xem cả ba chuyện này có liên hệ với nhau như thế nào. Hôm nay, Tuyết Liên báo tin cho ta biết khiến ta ngờ rằng hung thủ chính là một trong những người có mặt ở bữa tiệc rượu hôm nay. Nhưng giờ ta vẫn chưa biết được đáp án, phải chờ Tuyết Liên đến đây đêm nay, nói cho ta biết chân tướng sự việc.
Trần Quần gật gật đầu:
-Vụ án này cần phải nhanh chóng chấm dứt.
-Một lúc nữa, Tuyết Liên đến đây, ta muốn nhờ đại huynh để ý nàng giúp.
-Chuyện này đương nhiên rồi.
Tào Bằng dứt lời, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng động khe khẽ.
Một mũi tên ngắn xuyên qua cửa sổ giấy, phi vào trong nhà, thẳng hướng Tào Bằng.
Cũng may Tào Bằng phản ứng mau lẹ, hắn vội ngả người ra sau. Mũi tên ngắn lao sượt qua Tào Bằng, cắm phập vào thành giường.
Tào Bằng giật mình.
Hắn không nói gì nữa, lao người ra khỏi phòng.
Cửa phòng bật mở, hắn lao người phóng ra. Tào Bằng còn chưa kịp đứng vững, mũi tên thứ hai xé gió bay tới.
Tào Bằng vội vàng né thoát, tung người nhảy qua cửa hiên, vào trong đình viện. Mưa bụi lất phất mù sương, tầm nhìn của hắn bị hạn chế đi nhiều. Tào Bằng mơ hồ nhìn thấy một bóng hình lóe lên trên đầu chái nhà.
-Cẩu tặc, chạy đi đâu?
Tào Bằng lao về hướng đó, thân hình nhanh như chớp.
Hắn đã nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng thiết lưu tinh trong tay.
Một quả thiết lưu tinh rời tay Tào Bằng bay ra, chỉ nghe bên đầu kia của chái nhà vang lên tiếng kêu rên, ngay sau đó có tiếng huỵch, hình như có người ngã sấp xuống. Tào Bằng như con mãnh hổ vừa đến đầu hồi liền nhảy lên, hai tay nắm vào đầu tướng, hấp một tiếng, đứng trên bờ tường. Hắn nhìn ra bên ngoài tường, chỉ thấy trên mặt đất có một cây cung ngắn và một mũi tên ngắn Hồ Lộc.
Ngoài ra, không còn gì khác nữa.
-Tử Phương, có thích khách!
Trần Quần giờ cũng chạy ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng la lên.
Trần Củ và hai gã gia tướng ngụ tại sương phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh tức thì chạy đến, tay cầm đao kiếm, nhanh nhẹn quan sát xung quanh.
-A Phúc, tình hình thế nào?
-Chạy mất rồi!
Tào Bằng vừa nói chuyện, vừa buông người nhảy từ trên đầu tường ra ngoài.
-Tử Phương, nhanh đi tìm xem.
-Lão gia, vậy ngài ở đây…
-Đừng lo cho ta, nhanh ra ngoài giúp Hữu Học đi. Nơi này để bọn họ bảo vệ là được rồi.
Hai gã gia tướng đứng ở cửa, cảnh giác nhìn xung quanh. Trần Củ không dám do dự, mở cửa chùa lao ra ngoài như một cơn gió.
-Tào Bắc bộ, sao rồi?
Tào Bằng ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên cánh cung nhỏ và mũi tên ngắn.
-Tử Phương, có hỏa chiết tử không?
-Có!
Trần Củ tiến lên, đánh hỏa chiết tử đưa cho Tào Bằng.
Mưa phùn lất phất rơi, ánh sáng của hỏa chiết tử cũng rất leo lét. Chỉ thấy trên mặt đất bên ngoài tường có lưu lại dấu chân hỗn độn. Thiết lưu tinh Tào Bằng tung ra bị bùn nước bao phủ một nửa. Hắn đưa cánh cung và mũi tên cho Trần Củ, tiến lên nhặt thiết lưu tinh thả vào túi.
-Người này không cao lắm, thân thể rất linh hoạt.
Tào Bằng lẩm bẩm tự nhủ, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra xa trong bóng đêm vô tận.
Xa xa, núi Bắc Đặng như đầu một con mãnh thú phủ phục trong bóng đêm. Mưa bụi lất phất rơi khiến hắn không thể nhìn rõ con đường phía trước, chứ đừng nói đến chuyện đi tìm kiếm hung thủ. Tào Bằng nán lại một chút rồi cùng Trần Củ xoay người trở về trong am. Nhạc Quan cũng nghe được động tĩnh, khoác áo từ sau viện vội vàng chạy đến. Vừa gặp mặt Tào Bằng, nàng đã vội vã hỏi:
-Tào Bắc bộ không sao chứ?
-Ta không sao!
Gương mặt Trần Quần hơi nhợt nhạt, hiển nhiên y bị bất ngờ. Nhưng thật ra y cũng không đến mức hoảng hốt lắm, cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ đứng bên hiên cau mày.
-Tên kia bị thương rồi!
-Ừ?
-Chỉ để lại cung tên thôi.
Tào Bằng đưa cung và mũi tên ngắn cho Trần Quần rồi cất bước đi vào phòng.
Hắn ngồi bên giường, cẩn thận đánh giá mũi tên cắm trên thành giường kia. Một lát sau, hắn vươn tay, nhổ mũi tên ra.
-Sức mạnh của người này không nhỏ đâu.
-Ngươi dựa vào đâu mà đoán thế?
Trần Quần đi vào, vừa đúng lúc nghe được câu nói của Tào Bằng.
Tào Bằng chỉ vào mũi tên, nói:
-Cung tên ngắn này được gọi là Chá Mộc cung, dùng gân ở cổ trâu chế tạo thành dây cung.
Nói xong, Tào Bằng cầm lấy cây cung ngắn, giương cung ngắm.
-Muốn kéo được dây cung này không có sức kéo trên hai trăm cân thì không thể làm được đâu. Người vừa rồi bắn tên từ đầu hồi, từ nơi đó đến phòng này ước chừng cách sáu mươi bước chân. Cộng thêm tầm bắn đến chỗ này nhiều nhất chừng tám mươi bước chân. Người này bắn xuyên qua cửa sổ, bắn trúng giường mà còn xuyên sâu nửa chỉ như thế này nữa, đủ thấy sức mạnh của người này không hề tầm thường. Đại huynh, người như thế hẳn không khó tìm ra đâu.
-Ồ?
-Gã rất quen thuộc nơi này, nếu không sẽ không thể thoát đi nhanh như thế đâu. Chính vì thế, ta suy đoán người này dù có thể không phải người bản xứ, nhưng ít nhất cũng đã sinh sống ở nơi này nhiều năm rồi. Khí lực mạnh, thân thủ linh hoạt, người không cao, lại am hiểu về cung tên. Đại huynh có thể điều tra theo manh mối này, chắc chắn rất nhanh có thể tìm được người.
Nhạc Quan đứng ở cửa phòng, gương mặt căng thẳng.
Trần Quần gật gật đầu:
-Ta sẽ phái người trở về, hạ lệnh thẩm tra.
Tào bằng ngẫm nghĩ một chút, chợt hỏi:
-Nhạc am chủ, trong am của ngươi có một vị tiểu ni sư hiện đang ở đâu thế?
Nhạc Quan ngẩn ra:
-Công tử nói tới Tuyết Liên ư?
-Đúng vậy.
-Nàng ở sát vách với phòng ta. Nha đầu kia có chuyện lớn như vậy thế mà chẳng có chút động tĩnh gì. Ta đi gọi nàng đến.
Tào Bằng gật đầu, lệnh Trần Củ đi theo Nhạc Quan.
-A Phúc, xem ra chúng ta đã động vào chỗ khó của bọn họ rồi.
-Chắc chắn là như thế, nếu không bọn họ đã không cho người ám sát ta.
Rõ ràng là tên thích khách kia muốn tấn công Tào Bằng. Hai phát tiễn liên tục bắn ra, nếu không nhờ hắn có thân thủ linh hoạt chỉ sợ giờ đã thành người chết rồi.
Càng chứng tỏ đối phương đang rất lo lắng!
Nhưng vì sao bọn họ lại lo lắng như thế?
Tào Bằng tức thì có dự cảm chẳng lành. Hắn vừa cất bước, định ra khỏi phòng đã thấy Nhạc Quan vội vã chạy tới từ hậu đường.
-Tào Công, không thấy Tuyết Liên đâu cả!
-A?
Tào Bằng giật mình, tức thì biến sắc.
Hắn vội vàng lao ra khỏi cửa hiên, quát lớn:
-Mau dẫn ta đi.
Nhạc Quan dẫn đường phía trước, Tào Bằng bám sát theo sau. Đi được hai bước, hắn chợt quay lại, nói với Trần Quần, nói:
-Đại huynh, lập tức triệu tập sai dịch ở huyện nha phong tỏa nơi này.
Trần Quần cũng ý thức được chuyện không hay, vội vàng lệnh một tên gia thần chạy về Tuy Dương, triệu tập người.
Am đường yên tĩnh, không một tiếng động.
Trần Quần chợt thấy sởn cả tóc gáy.
Đầu tiên có người ám sát, rồi sau đó một người biết chuyện bất ngờ biến mất. Y sợ run cả người, không dám dừng lại tại tiền đường, dẫn theo Trần Củ và viên gia tướng kia vội vàng đuổi theo Tào Bằng đi vào hậu đường.
Tiểu viện có ba gian phòng.
Một gian là thiện phòng của Nhạc Quan, một gian có chứa một số sách.
Còn một gian nữa là phòng của Tuyết Liên.
-Lúc đó trời mưa, Tuyết Liên từng nói với ni rằng nàng hơi khó chịu, nên ni cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước. Sau khi tiệc rượu tan, ni cũng cảm thấy hơi say, nên sắp xếp cho lão gia xong liền quay trở về phòng ngay. Mọi người xem, Thủy Tạ còn chưa kịp thu dọn, ta vốn định chờ trời sáng sẽ gọi Tuyết Liên cùng dọn. Nhưng vừa rồi ta vào phòng mới phát hiện phòng của Tuyết Liên không có ai cả. Bạn đang xem tại TruyenGG - truyenggg.com
Nhạc Quan vừa giải thích, vừa đẩy cửa phòng.
Tào Bằng bước vào phòng, chỉ thấy cây ngân chúc (nến) đang soi tỏa cả căn phòng.
Đây là một gian phòng xá rất giản dị, một cái giường, một bồ sách. Ở giữa bức tường chính trong phòng là bàn thờ phật, trên có đặt một bức tượng phật.
Lư đồng trước tượng phật vẫn còn ấm.
Chứng tỏ mới đây chưa lâu, trong phòng có người từng đến.
Phòng rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ.
Cũng không biết vì sao, Tào Bằng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng hắn không rõ rốt cuộc kỳ lạ ở điểm nào, vì thế hắn đi đến bên thư án cạnh giường, cầm lấy cây nên trên bàn.
-Ngươi chắc chắn Tuyết Liên trở về phòng chứ?
-Chính mắt ta thấy nàng đi vào mà.
-Nhưng giường này rõ ràng không có ai nằm cả. Không phải Nhạc am chủ nói nàng không thoải mái sao?
-Chuyện này ni không rõ lắm.
Má lúm đồng tiền của Nhạc Quan lộ vẻ đau khổ, nàng hạ giọng nói:
-Tính tình của Tuyết Liên khá kỳ lạ, ngày thường ngoài chuyện tham bái phù đồ, nàng cũng không nói nhiều lắm. Tuy nói nàng theo ni tu hành, thực ra vẫn là tự bản thân tu hành mà thôi. Ni cũng không bận tâm lắm, thật không ngờ nàng lại…
Khi nói chuyện, đôi con ngươi câu hồn người kia lấp lánh lệ.
Tào Bằng trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng đứng bên án thư…
-Nhạc am chủ, ngươi ra ngoài trước đi. Một chốc nữa, huyện nha sẽ cử người đến đây. Ngươi dẫn bọn họ đi xung quanh điều tra một chút. Bản huyện và Tào bắc bộ muốn nói chuyện. Trần Củ và người của ta đều ở bên ngoài. Ngươi không cần lo lắng.
Dù sao đã quen với Tào Bằng không phải ngày một ngày hai, chỉ cần nhìn hành động của Tào Bằng, Trần Quần liền đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhạc Quan dường như vẫn chưa hoàn hồn nhưng vẫn rời khỏi phòng.
Trần Quần ngồi trước mặt Tào Bằng, nhìn hắn, không nói gì.
Giọt nến theo thân nến chảy xuống…
Tào Bằng tựa như lão tăng nhập định, không nói một lời nào.
Ước chừng một canh giờ qua, Trần Củ dẫn theo mấy chục tên dịch đãi vội vàng chạy tới từ huyện nha.
Trần Quần đi từ phòng ra, chỉ bảo đám dịch đãi tìm manh mối quanh Cúc Hoa am. Mưa đã ngừng rơi, xung quanh Cúc Hoa am đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo.
Bất giác, mặt trời đã hiện lên từ phía chân trời.
Các dịch đãi đều trở về, không thu hoạch được gì.
Tào Bằng ra khỏi phòng, đứng thẳng người trước cửa heien, bước thẳng đến một miệng giếng nước ở góc viện.
Cả một đêm này đã khiến hắn phải mệt mỏi. Tào Bằng tin rằng Tuyết Liên không có liên hệ gì với tên thích khách kia, nếu không nàng đã không lén lút báo với hắn.
Nhưng hiện giờ nàng đang ở đâu?
Sự mơ hồ càng lúc càng lớn lên trong lòng Tào Bằng. Hắn đi đến bên giếng nước, thả thùng gỗ xuống định lấy nước.
Đột nhiên, Tào Bằng ngây dại! Hắn ngây người nhìn tình cảnh trong giếng nước, lòng dâng lên nỗi sợ hãi không hiểu từ đâu…
Một gương mặt tái nhợt nổi lên trên mặt nước. Đôi tròng mắt đờ đẫn nhìn Tào Bằng, dường như vẫn còn thấm đẫm nước mắt. Tào Bằng chạm mắt với đôi mắt kia, chẳng khác nào như hắn đang xuyên không vậy. Thùng gỗ rơi xuống đất, nhanh chóng lăn đi.
Khuôn mặt kia chính là của Tuyết Liên.
Sáng sớm, trời mưa vẫn rả rích.
Cơn mưa nhỏ tí tách làm cả bầu không gian u ám, lòng người cũng trùng xuống. Mùa hè đã không mưa thì thôi, đã mưa là mưa không dứt. Trong cơn mưa liên miên, xương cốt con người như bị đè nén, tứ chi cứng ngắc, vô cùng khó chịu.
Vẻ mặt Tào Bằng vô cùng khó coi, thật giống như tiết trời âm u kia. Hắn đứng đó, toàn thân phát lạnh.
Tất cả những người ở cạnh hắn đều nơm nớp lo sợ.
Ngay cả là Trần Quần cũng không đến nói chuyện với hắn mà chỉ đứng từ cửa hiên xa xa nhìn.
Nhạc Quan ở trong thiện phòng khóc đến sưng cả mắt.
Trong am tự cô tịch này, Tuyết Liên là người bạn duy nhất của nàng.
Hiện giờ, người bạn đã đi rồi, Nhạc Quan hết sức khổ sở. Khi nhìn thấy thi thể của Tuyết Liên, nàng tức thì ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tào Bằng ngồi xổm xuống, vươn tay khép lại đôi mắt trống rỗng của Tuyết Liên.
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận kiểm tra một hồi, rồi đứng lên, chậm rãi đi lên cửa hiên.
-Thế nào?
Trần Quần hỏi.
-Trên người có vết thương, quần áo có chỗ bị rách nhưng vết thương trí mạng là ở sau đầu, dùng độn khí. Vết thương trên người nàng hẳn là do khi bị vứt xuống giếng, bị vách giếng làm trầy da. Thời gian tử vong hiện ta không thể xác định chính xác được nhưng có thể suy đoán tầm giữa giờ tuất và giờ sửu.
Đôi mắt của Tào Bằng rực lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Tuyết Liên chẳng khác nào bị người ta sát hại ngay trước mắt hắn.
Hắn biết rõ lúc ấy, hung thủ rất có khả năng đang ở ngay trong bữa tiệc rượu nhưng lại không có bất cứ sự cảnh giác nào.
Hắn đã không làm tròn bổn phận!
Đây là điển hình cho sự thất trách!
Tào Bằng cảm thấy bản thân quả thực quá sơ suất.
Hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt lại. Một đêm không ngủ, huyệt Thái Dương dường như căng lên, đầu óc hắn cũng rối bời.
Vì sao Tuyết Liên bị giết?
Là ngẫu nhiên hay là do hung thủ cố tình?
Ngày hôm qua, khi Tuyết Liên nói chuyện với hắn, giọng nàng rất nhỏ. Thêm nữa lúc ấy đang có ca múa, ngay cả Trần Quần ở gần hắn nhất cũng không nghe thấy được. Nói cách khác, những gì Tuyết Liên nói với hắn vốn không có người nào biết được. Mà lúc ấy, tất cả mọi người đều chú ý vào vũ đạo của Nhạc Quan, có ai chú ý đến chuyện Tuyết Liên trao đổi với hắn đâu? Tào Bằng nhíu mày, chậm rãi đi xuống bậc hiên.
-A Phúc, ngươi đi đâu vậy?
-Đến xem nhà thủy tạ.
Hắn mơ hồ có cảm giác cái chết của Tuyết Liên có liên quan đến chuyện nàng nói với hắn tối hôm qua.
Trần Quần sai người phong tỏa toàn bộ Cúc Hoa am, rồi bám sát theo sau Tào Bằng đi về phía nhà thủy tạ. Hai người một trước một sau đi vào trong. Tào Bằng dừng chân, nhìn xung quanh đống hỗn độn trong nhà thủy tạ.
Điệu ca múa đêm qua như vẫn còn vang vọng bên tai, từng tiếng huyên náo vẫn còn đâu đây…
Tào Bằng chợt hỏi:
-Đại huynh, huynh có nhớ rõ vị trí của mọi người tối qua không?
Trần Quần cẩn thận nhớ lại một chút, rồi đi đến vị trí ở giữa:
-Hôm qua ta ngồi chỗ này, ngươi ở phía bên tay trái của ta. Ta nhớ rõ bên phải là Viên Huyền Thạc, phía dưới là Trương Nguyên An. Kinh Triệu Xích Bá Dư ngồi bên cạnh Trương Nguyên An, đối diện hắn chính là đồ bỏ đi Chúc Đạo kia. Trên Chúc Đạo hình như là Trương Thái, dưới hình như là Nhữ Nam Trần Bá Đạo. Đối diện Trần Bá Đạo chính là Tô Uy. Nhạc Quan ngồi phía dưới ngươi, lúc ấy ta còn trêu đùa là vị Nhạc am chủ này dường như có tình ý với ngươi…Đại khái là theo thứ tự như thế.
Trí nhớ của Trần Quần rất tốt, chỉ loáng chốc y đã liệt kê ra từng vị trí ngồi của mọi người tối hôm qua.