Tào Tặc

Chương 422

Cảnh Quân tính tình nóng nảy, là người luôn làm theo ý mình. Mà đối tượng lần này y phải gặp lại không dễ đối phó như vẻ ngoài. Tào Bằng cũng cao ngạo, hơn nữa hắn đã dám xuất binh, lại làm ra chuyện động trời như vậy... Đốt cháy Hoàng Hoa Lâm? Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn là vì Thạch Khôi mới đốt Hoàng Hoa Lâm sao? Tuyệt đối không thể nào!

Hắn là đang rung cây dọa khỉ.

Ta đánh!

Ta chẳng những đánh Thạch Khôi, ta còn muốn cho tất cả người Hồng Trạch các ngươi đều biết.

Theo tin tức thám báo hồi báo, Thạch Khôi bị Tào Bằng trực tiếp giết chết rồi sau đó mới bêu đầu thị chúng. Nếu hắn chỉ là vì báo thù cho mấy chục quân Hán kia, cũng sẽ không cần huy động nhiều binh lực đến thế, đốt cháy Hoàng Hoa Lâm.

Tào Bằng, ắt sẽ không khiêm tốn như trước kia nữa.

Nếu hắn đã quyết định phải làm chuyện lớn, vậy thì cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

Nếu Cảnh Quân đi …

Thành sự thì ít, bại sự có thừa!

Cho nên, Cảnh Lâm tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tuy nhiên gã cũng không thể từ chối thẳng thừng, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến danh hiệu “ Người đọc sách”.

- Cha, Tiểu Quân không thể đi được.

- Vì sao?

Cảnh Lâm cười khổ nói:

- Tào Bằng tiêu diệt Thạch Khôi, chưa chắc sẽ bỏ qua như vậy. Nếu chẳng may hắn cho rằng chuyện Thạch Khôi gây nên là do cha đứng sau lưng ra chỉ thị thì sao. Cha, người chớ quên, ít nhất trên danh nghĩa, tên Thạch Khôi kia cũng thuộc sự chỉ huy của chúng ta. Con đi lần này, là muốn thám thính tình hình một chút, và muốn tiếp xúc trực tiếp với Tào Bằng. Lỡ như Tào Bằng trở mặt, cha và Tiểu Quân cùng đi, há không phải nguy hiểm hay sao? Con nghe nói Tào Bằng là danh sĩ Trung Nguyên, con đọc qua sách, ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng Tiểu Quân đi rồi, lỡ như chọc giận hắn, vậy thì không dễ trở về đâu.

Những lời Cảnh Lâm nói đã làm Cảnh Khánh cảm động.

Đúng vậy, hai đứa con đều qua đó rồi, nhỡ đâu Tào Bằng trở mặt, chẳng phải là...

- Tiểu Quân, ngươi ở lại!

- Cha, con không tin tên tiểu tử Tào gia…..

Cảnh Quân đương nhiên không phục, lớn tiếng kêu lên.

Cảnh Khánh cả giận nói:

- Trước đây con còn nói tên tiểu tử Tào gia không có lá gan lớn như vậy. Nhưng người ta lại đứng ngay trước mặt chúng ta, diệt cả bộ tộc Thạch Khôi. Người như thế khó đối phó nhất, huynh trưởng con tri thư đạt lễ, còn dễ nói chuyện, con tuyệt đối không thể đi theo.

- Ca ca...

Cảnh Quân muốn Cảnh Lâm ra mặt cho y.

Nhưng Cảnh Lâm lại lắc lắc đầu, vỗ vai y nói:

- Tiểu Quân, nghe lời cha, ở nhà đi. Lỡ như thật sự đánh nhau, đệ còn có thể chiến đấu anh dũng, chu đáo bảo vệ bộ tộc. Ca ca không bằng đệ,cứ để ca ca đi chuyến đến Hồng Thuỷ này.

Cảnh Quân tức đến đỏ mặt tía tai.

- Ca ca, nếu tên tiểu tử Tào gia kia dám làm khó dễ ca, đệ nhất định không buông tha cho hắn.

Cảnh Khánh nói:

- Đại Lâm, chừng nào con xuất phát?

Cảnh Lâm cười, nhìn thoáng ra ngoài:

- Nếu trời đã sáng, việc này không nên chậm trễ, con sẽ lên đường ngay.

- Vậy, đi sớm về sớm.

-----------------------

Phải nói, Cảnh Quân đối đãi với người làm ca ca là gã quả thật không tệ.

Tuy rằng không thể đồng hành, nhưng Cảnh Quân đã đem vật cưỡi y thích nhất là “Thanh Thông Mã”, giao cho Cảnh Lâm. Thanh Thông Mã là một con bảo mã. Năm đó, lúc Lương Nguyên Bích còn chưa phản bội Hồng Trạch, đã tặng mười con ngựa Đại Uyển Tây vực thượng đẳng cho Đậu Lan.

Cảnh gia xưa nay ủng hộ Đậu Lan, cho nên Đậu Lan đã chọn từ trong 10 con ngựa đó chọn ra hai con tặng cho Cảnh Khánh.

Trong đó có một con là ngựa cưỡi hiện nay của Cảnh Khánh. Đó là một con ngựa ô nhưng trên đỉnh đầu lại có một dúm lông màu trắng, cực kì oai vệ, tuấn kiệt. Con còn lại là Thanh Thông Mã, tặng cho Cảnh Quân. Cảnh Quân luôn yêu thích con ngựa này như bảo bối, hôm nay thấy huynh trưởng đi đến đại doanh Hồng Thuỷ rất nguy hiểm cho nên liền đem Thanh Thông Mã cho Cảnh Lâm mượn.

Cảnh Lâm thầm mắc cười, nhưng đối với tâm ý này của huynh đệ, gã cũng có chút cảm động.

Sau khi đợi chuẩn bị ổn thoả, Cảnh Lâm lên ngựa, dẫn theo năm mươi dũng sĩ trong bộ tộc, tiến đến đại doanh Hồng Thuỷ.

Cùng lúc đó, Cảnh Khánh hạ lệnh toàn bộ bộ lạc chuẩn bị lâm chiến.

Hắn lệnh Cảnh Lâm mang theo thư tay của hắn, lập tức chạy tới Hồng Thủy Tập, đem chuyện Hoàng Hoa Lâm nói cho Đậu Lan biết.

Chuyện này không thể giấu diếm được.

Lửa ở Hoàng Hoa Lâm lớn như vậy, các bộ lạc khác sao có thể không nhìn thấy được?

Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có người lại hỏi. Tuy nhiên là chiến hay là hoà, nhất thiết phải nhận được sự cho phép của Đậu Lan.

Dù sao, các bộ lạc đã bắt đầu chỉnh đốn lại, có thể điều động bao nhiêu binh mã đây? Đây vẫn còn là ẩn số.

Cảnh Khánh cũng có chút lo lắng, dù sao khoảng cách của hắn gần với đại doanh Hồng Thủy nhất. Lúc trước Đậu Lan bố trí hắn ở nơi này, hắn còn rất vui mừng. Xét đến cùng nơi đây có địa bàn rộng lớn, người nhiều, chăn nuôi cũng rất tốt, là một sự sắp xếp rất tốt. Nhưng hiện tại, Cảnh Khánh đã cảm nhận được áp lực. Đại doanh Hồng Thủy quá gần âu thoát của hắn! Nếu chẳng may phát sinh xung đột...

Chỉ mong, Đại Lâm có thể tạm thời xoa dịu Tào Bằng.

--------------------

Giờ Thìn xuất phát, đến giờ Thân, Cảnh Lâm đã đến Hoàng Hoa Lâm.

Ngày xưa Hoàng Hoa Lâm um tùm, nay đã biến thành một cánh đồng hoang tàn. Cây cối cháy khét kia vẫn còn đang bốc lên khói đen, rất nhiều nơi vẫn còn lửa, dường như muốn tỏ rõ hôm qua nơi này từng xảy ra một trận chiến cực kỳ ghê gớm...

Cây cỏ đã bị đốt sạch.

Có lẽ lúc gió xuân năm tới thổi qua, nơi này sẽ hồi phục sức sống.

Nhưng Hoàng Hoa Lâm nay đã đi không trở lại, có lẽ trăm năm sau, cũng sẽ không có người nhớ rõ nơi này từng có một khu rừng tươi tốt xanh um. Ghìm ngựa bên cạnh đống hoang tàn, Cảnh Lâm không khỏi cảm thán. Gió thu thổi qua, mang theo sự thê lương, cùng với suy nghĩ trước cảnh tượng tiêu điều này thật khiến cho Cảnh Lâm không khỏi rùng mình.

- Thật sự không còn bất cứ ai còn sống sao?

Trong đám dũng sĩ đi theo, có thám báo đêm qua đã đến trước tra xét.

Nghe được câu hỏi của Cảnh Lâm, thám báo kia vội vã bước lên phía trước, hạ giọng nói:

- Không còn gì cả, tất cả đều bị giết. Nghe nói, Thạch Khôi kia chia làm hai đường, một bộ phận ở lại trong doanh chống cự, gã dẫn người phá vây từ đầm lầy phía đông, dường như là muốn tập kích đại doanh Hồng Thủy. Nhưng quân Hán sớm có chuẩn bị, mới vừa ra đầm lầy, liền bị quân Hán tấn công. Thạch Khôi bị tên Bắc Trung Lang Tướng tự tay giết chết, binh mã mang theo một người cũng không sống sót, toàn quân đều bị diệt. Rồi sau đó, vị Bắc Trung Lang Tướng kia hạ lệnh đốt Hoàng Hoa Lâm. Những người trong doanh trại đều bị chết cháy, cho dù có lao ra đi nữa cũng bị quân Hán bắt làm tù binh, bêu đầu tại chỗ.

Mọi người nghe được, không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Cảnh tượng đêm qua dù không tận mắt nhìn nhưng bên cạnh đống hoang tàn, nghe thám báo thuật lại, bọn họ lại như nhìn thấy mọi chuyện rõ ràng trước mắt.

Bọ ngựa đá xe!

Cảnh Lâm hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra câu này.

Cho dù Hồng Trạch người đông thế mạnh nhưng nói muốn ngăn cản sự tấn công của đại quân triều đình dễ như trở bàn tay, quả thật là có thể không?

Nhớ năm đó, đám người Khương Hà ở Tiên Linh phát triển đến như thế nào, nhân khẩu nhiều hơn Hồng Trạch gấp mấy lần, rốt cuộc chọc giận triều đình, bị Thái Uý Đoạn Cảnh đuổi theo ở núi Phùng Nghĩa, người chết ngựa ngã, máu chảy thành sông, cuối cùng bị triều đình tiêu diệt.

Cảnh Lâm chưa thấy qua trận chiến đấu năm đó!

Trên thực tế, người trải qua trận chiến năm đó còn sống, chỉ có một mình tộc trưởng bộ lạc Lý gia, Lý Kỳ.

Cảnh Lâm từ trước đã nghe Lý Kỳ nói qua, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.

Cho dù người Hồng Trạch đuổi Tào Bằng khỏi Hà Tây, thì sẽ có Lý Bằng, Vương Bằng đến. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù triều đình nay không như xưa, nhưng nếu thật sự hạ quyết tâm thu phục Hà Tây, ai có thể đủ ngăn cản bước chân của triều đình?

Nghĩ đến đây, Cảnh Lâm đành khe khẽ lắc đầu.

- Đi thôi!

Gã vùng dây cương:

- Trời sắp tối rồi, cần phải đến đại doanh Hồng Thủy nhanh.

Nói xong, gã thúc ngựa, giục ngựa phi nước đại, gấp rút hướng đại doanh Hồng Thuỷ lao đi.

Năm mươi người dũng sĩ trước khi xuất phát, khí thế bừng bừng.

Nhưng sau khi bọn họ xem qua đống hoang tàn ở Hoàng Hoa Lâm, ngạo khí trong lòng cũng lập tức biến thành mây khói.

Quân Hán không chấp nhận chịu nhục!

Ánh tà dương, giáng chiều!

Hồng Thuỷ dưới ánh nắng chiều tà, hình như có chút kì dị.

Đại doanh Hồng Thủy đứng sừng sững ở bên bờ sông Hồng Thủy. Trong ánh tà dương, nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm làm cho lòng người không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Toàn bộ đại doanh Hồng Thủy đều dựng bên cạnh sông Hồng Thuỷ.

Phía trước là binh doanh, phía sau là dân cư, thiết kế theo phương hướng Cửu Cung, tổng cộng chia làm chín doanh trại...

Trên đường đám người Cảnh Lâm đi tới, bọn họ gặp không ít thám báo của quân Hán. Tuy nhiên, bọn họ không dám gây rắc rối, mà những tên thám báo này dường như cũng không có hứng thú để ý tới bọn họ. Từ khi đại doanh Hồng Thủy dựng lên tới nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Lâm đến thăm hỏi.

Từ xa nhìn vào, cả đại doanh giống như một con thú khổng lồ, hung mãnh, kéo dài lên phía trên Hồng Thủy.

Khí thế vô biên đó luôn làm người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Ngoài cổng viên môn, đại kỳ Xích Long bay phần phật trong gió cùng với ánh chiều tà. Đại kỳ thật giống như bị một lớp máu huyết bao phủ.

- Người nào đến thế?

Đoàn người vừa mới tới gần viên môn đã thấy một đội quân lính ngăn cản.

Binh lính này đều mặc y giáp sáng loáng, uy thế vững vàng.

Cảnh Lâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng ghìm cương chiến mã, ngồi trên lưng ngựa chắp tay nói:

- Học trò Cảnh Lâm, gia phụ là người đứng đầu Cảnh thị của thảo nguyên Hồng Trạch, Cảnh Khánh. Lâm phụng mệnh gia phụ, đặc biệt đến chào hỏi Tào tướng quân, thỉnh cầu thông bẩm một tiếng.

Cảnh Lâm nói hoàn toàn chính xác ngôn ngữ địa phương, lời nói cũng rất khéo léo.

Từ nhỏ gã đã thích văn hoá Trung Nguyên, lại thêm Lý Kỳ vốn người là Hà Lạc, cho nên Cảnh Lâm luôn quấn quít Lý Kỳ, để hắn dạy gã tiếng Hà Lạc. Trung Nguyên lúc đó đại khái chia ra hai loại tiếng Quan thoại. Một là tiếng Quan Trung, còn lại là tiếng Lạc Dương.

Bởi vì Đông Hán định đô ở Lạc Dương, cho nên tiếng Lạc Dương là tiếng chính.

Cảnh Lâm nói giọng Lạc Dương, khiến cho vẻ đề phòng trên mặt mấy tên binh lính lập tức dịu đi rất nhiều.

- Mời đợi một chút, đợi tôi đi thông bẩm.

Binh lính lui về bên trong viên môn, có người đến thông báo với Tào Bằng.

Tuy nhiên, Cảnh Lâm biết, quân Hán trong viên môn vẫn chưa nới lỏng cảnh giác. Thậm chí sau khi bọn họ lui về viên môn, cung nỏ đều nhắm ngay về phía Cảnh Lâm. Đơn giản chỉ nhìn từ việc nghiêm phòng cẩn mật như vậy, quân Hán không phải là đám quân ô hợp. Những tên Thạch Khôi kiếm chuyện với quân Hán, thật sự là quá không khôn ngoan. Cảnh Lâm càng chắc chắn với ý kiến của mình!

Xuống ngựa ở ngoài viên môn, đám người Cảnh Lâm vừa chờ vừa âm thầm quan sát.

Nhưng gã lại thấy hàng nhóm binh lính ra vào từ hai bên cửa. Hoặc kị binh, hoặc bộ binh, bọn họ ra vào rất có quy tắc, một chút cũng không thấy hỗn loạn. Trong đại doanh có một hàng chòi canh, cung xạ tiễn cẩn thận đề phòng. Bên trong đại doanh lại rất yên tĩnh. Ở ngoài viên môn, Cảnh Lâm căn bản không thể tra xét bên trong rốt cuộc là có bao nhiêu binh mã.

Cảnh Lâm càng xem, càng cảm thấy kinh hãi.

Nếu thật sự muốn giao chiến với quân Hán, cho dù là lực lượng nghiêng về Hồng Trạch, thì thắng lợi này cũng sẽ rất thê thảm!

Quân Hán không thể chịu nhục!

Thiên quân uy vũ...
Bình Luận (0)
Comment