Tào Tặc

Chương 467

Lại bị lừa!

Trong giây phút Bàng Minh ngã xuống dưới đất cùng với chiến mã, trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ.

- …. Khương Phố, chạy mau

Y hét lớn một tiếng, sau đó cả thân người thoáng chốc đã rơi vào trong hố. Cũng may là Tào tướng quân không muốn đẩy họ vào con đường chết, nếu trong bẫy kia mà còn có vài cái cọc nhọn, móc sắt gì đó thì Bàng Minh tuyệt đối sẽ đi đời nhà ma.

Mà đám người Khương Phố ở phía sau hắn, đang chạy vội tới, chợt nghe ầm một tiếng, dưới tấm lụa trắng, xuất hiện một cái hố bẫy thật lớn. Bóng dáng khôi ngô của Bàng Minh, cả vật cưỡi cũng không thấy, bên tai chỉ vọng lại tiếng kêu ầm ĩ của Bảng Minh.

- …. Khương Phố, chạy mau

-... Tướng quân……….

Khương Phố vội vàng kìm chiến mã lại. <!--Ambient video inpage desktop-->

Gã thật ra đã dừng lại, nhưng không ít binh của Tây Lương vẫn đang xông lên.

Chiến mã đừng bên cạnh hố bẫy, kỵ sĩ trên ngựa, lại theo quán tính, bị hất ngã vào bên bên trong hố.

Bàng Minh thảm nhất, ở phía dưới nhất.

Ở trên rơi xuống một người, hắn phải chịu thêm một phần tác động.

Cũng may mắn là hắn cường tráng, nếu không hắn sẽ giống như một cái sủi cảo trong hố bị người ta đập vào, có thể khiến hắn bị đập đến sống dở chết dở.

Nhưng mà cứ như vậy, Bàng Minh cũnng không thể động đậy.

Chỉ nghe trên mặt đất truyền đến tiếng mõ vang. Từ hai bên đột nhiên xuất hiện hai đội cung tiễn thủ.

Một bên năm trăm người, tạo thành năm nhóm tiễn trận. Hướng tới binh Tây Lương bên cạnh hố bẫy bị bao trùm chính là hai đội viễn trùm.

Một bên năm trăm người, hai bên chính là một ngàn người.

Hai đợt tên của Tào Công bắn ra ngoài, gần hai ngàn chiếc.

Lần này Bàng Minh không mang bao nhiêu binh mã, chỉ dẫn theo một nhóm, bốn trăm người mà thôi.

Nhưng chỉ có mười mấy người rơi vào bẫy, còn là ba trăm người kia, thậm chí còn không đủ cho bọn cung thủ kia nhắm vào.

Ngay từ đầu Khương Phố còn định chuẩn bị liều chết ra cứu Bàng Minh.

Nhưng tên kia như mưa, tiếng kếu thảm thiết của binh lính bên người Tây Lương hồi hồi không dứt. Khương Phố cũng suýt nữa bị mũi tên của tên Tào Công kia bắn trúng, nhìn thấy binh lính Tây Lương lần lượt rơi đầu, hắn biết nếu mình ở lại thì chỉ có một con đường chết. Chỉ đành cắn răng, thúc ngựa hướng về Cô Tang mà chạy thoát. Vốn là định tập kích doanh trại. không ngờ lại bị người ta gài bẫy, từ lúc ra khỏi thành đến tháo chạy … Thậm chí còn không đến một nén nhang. Phía sau quân Tào cũng không đuổi theo, chỉ là nhìn về hướng Tây Lương cười ha hả.

Khương Phố nghĩ thầm: trận này quả thực không đánh mà bại

---------------------------

Ngoài cửa viên môn Tào doanh, trong tay binh Tào cầm dây thừng móc câu, đứng bên hố bẫy, bắt những binh lính Tây Lương rơi trong đó ra, trói chặt bằng dây thừng.

Những binh lính Tây Lương lúc nãy còn nói mình xui xẻo. Sau khi từ trong hố bẫy đi ra, trong lòng ai cũng tự nhủ là mình may mắn, đồng thời sắc mặt trắng bệch. Phía trước hố bẫy này, không còn một binh sĩ Tây Lương nào còn sống. tất cả đều giống như một con nhím vậy, ngã vào trong vũng máu. Chính là sau hai đợt che đậy đó, ít nhất cũng có hơn một trăm người bị trúng tên chết, còn về những binh lính Tây Lương còn sống, không trúng tên còn đỡ… một khi trúng tên, vậy thì sống không bằng chết.

Những tù binh này, sau khi được cứu trở ra nhìn thấy những binh lính Tây Lương bị trúng tên kia, thê thảm ra sao.

Lúc ấy liền có người nói:

- Còn không cho bọn hắn sảng khoái ra đi.

Nói là nói như vậy, ai có thể ra tay đối với đồng đội mình? Chỉ có thể nhìn người bị thương kêu rên trong đau khổ rồi chết đi.

Bàng Minh bị người dùng móc câu kéo ra, còn muốn giãy dụa một chút.

Chỉ thấy một thanh niên đi lên, hai tay khoác lên trên vai của hắn. Cũng không biết động tác trên tay hắn là như thế nào, chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, cánh tay Bàng Minh đã bị đối phương bẻ gãy. Ừ phải giãy dụa, nhưng không có sức lực giãy dụa.

Bàng Minh tức giận đến chửi ầm lên:

- Tào Hữu Học, ngươi cũng làm Thượng tướng, chỉ biết dùng những quỷ kế này, có dám đấu với ta một trận…

-... A, sao lại là ngươi?

Một tiếng trẻ con, từ trong đám người vọng lên.

Quay về phía âm thanh phát ra, Bàng Minh liếc mắt nhìn thấy một thiếu niên có vẻ là có huyết thống Hung Nô, cầm trong tay một cây đoản côn, trong thắt lưng giắt một thanh dao găm, vừa đúng lúc theo dõi hắn. Khuôn mặt của Bàng Minh kia nhất thời đỏ bừng..

Tại sao tên tiểu từ này cũng ở đây?

Thiếu niên đó, chính là Thái Địch.

Lúc trước ở Lư Thủy Loan, hắn chỉ thấy qua Bàng Minh.

Câu thường nói của mọi người: lời nói con nít không kiêng dè, nhưng trong lúc này, lời con nít không những không sợ hãi mà còn làm tổn thương người, còn lại tổn thương rất sâu nữa là khác.

Tên kia há miệng kinh ngạc, khiến cho Bàng Minh xấu hổ vô cùng.

Tại sao lại là ngươi?

Lão tử bị một đứa trẻ xem thường.

-... Thái Địch, ngươi biết hắn?

Ở phía sau Thái Địch, một thanh niên gầy yếu, mở miệng hỏi nói.

Tên thanh niên này nói giọng Lương Châu chính gốc, khiến cho Bàng Minh không khỏi ngẩn ra.

Thái Địch nói:

- Quân sư, lúc ở Lư Thủy Loan, người này bị tiên sinh bắt được một lần…. không ngờ thằng nhãi này không biết xấu hổ, không ngờ còn muốn đến đánh lén. Hừ, lần này tiên sinh không ở đây, cũng không thể thả hắn ra, quả thực đúng là đồ sói mắt trắng….

-... Ha ha ha…….

Thanh niên không khỏi mỉm cười.

Không chỉ có là thanh niên đang cười, còn có thanh niên vừa rồi bẻ cánh tay Bàng Minh cũng cười.

-... Tiểu Địch, không thể nói như vậy được.

Hai quân giao chiến, mỗi người vì chủ của mình, làm sao có thể nói hắn là sói mắt trắng? Cùng lắm chỉ là không biết tốt xấu, loại ngu xuẩn không biết thời điểm.

-... Ừ, ngu xuẩn

Bàng Minh mặt đỏ bừng, nóng lên.

Nhưng những lời nhục nhã đối phương lại làm y cảm thấy phẫn nộ.

Đơn giản, y không hề để ý tới đối phương, mà là lớn tiếng gào thét

- Tào tặc, Tào Bằng! Có dám quyết một trận tử chiến với mỗ gia.

Thái Địch dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn chằm chằm Bàng Minh.

Cậu cười nói:

- Người cao to, ngươi phí sức rồi… tiên sinh hiện giờ không ở trong doanh!

Ngươi cho là các ngươi rất thông minh sao? Tiên sinh và quân sư đã sớm đoán được, các ngươi có khả năng sẽ phái người phá vây… dương đông kích tây. Ngươi có biết hay không, tiên sinh là đại gia binh pháp, các ngươi diễn trò xiếc này, tiên sinh đã sớm biết, và giải thích qua với ta. Ta nghĩ hiện nay, tiên sinh hẳn là đã ngăn chặn đám người phá vây của các ngươi, hì hì, có tiên sinh và quân sư ở đây, màn kịch của các ngươi, sao có thể che giấu được chứ? Nói cho ngươi biết, cho dù là các ngươi có thể xông ra đi nữa thì cũng có Long tướng quân, Hạ Hầu thế phụ và Phan thế phụ chờ các ngươi., cho dù có cánh cũng khó mà có thể bay khỏi

Bàng Minh giật mình lạnh toát.

-... Các hạ, không phải Bàng Sĩ Nguyên?

Thanh niên không kìm nổi mỉm cười,

- Ngươi nghe khẩu âm của ta, giống với Bàng A Sửu của Kinh Châu đúng không?

-... Ngươi là…..

-... Tại hạ Giả Tinh, tự Thoái Chi.

Gia phụ Giả Hủ Văn Hoà Công, cũng là người Cô Tang. Mỗ nay bái Tham Quân Trung Lang Tư Hà Tây ớng, dưới trướng của công tử

Tham quân Trung Lang Tướng, chức vụ giống như tham mưu trưởng

Trung Lang tướng quân thật sự khác biệt rất nhiều, chủ mưu của Tào Bằng, là hai người Bàng Thống và Từ Thứ. Nhưng ở ngoài mặt, lại là Giả Tinh. Bởi vì hắn là quân sư của triều đình bổ nhiệm cho Trung Lang Tướng, Bàng Thống và Từ Thứ là thiếu một cái tên chính thống. Tuy nhiên, giữa ba người, không có mâu thuẫn và xung đột lợi ích nào…..

Chuẩn xác mà nói, Giả Tinh chính là đại diện của Tào Tháo, gã là người của Tào Tháo.

Mà Từ Thứ và Bàng Thống, mới là tâm phúc Tào Bằng. Đối với điểm này, ba người đều rất biết rõ, cho nên ở chung cũng rất hòa hợp.

Giả Hủ sao?

Bàng Đức nghe nói qua!

Kia cũng tính là một vị danh sĩ Cô Tang.

Thật nực cười, mình còn tưởng rằng kế đã đạt được… nhưng lại không biết, người ta mặc dù ở ngoài thành, nhưng nhất cử nhất động bên trong thành, đều đã bị khống chế.

Không đúng!

Nói như thế đến, huynh trưởng ta nguy rồi……

--------------------------

Lúc Bàng Minh tỉnh ngộ, Bàng Đức cũng đã bị bao vây.

Sau khi hắn rời khỏi Cô Tang, giơ roi đánh ngựa, hướng tới huyện Thương Tùng phi như bay. Thương Tùng, Loan Điểu, đều là quận dưới sự quản lý củaVõ Uy.

Huyện Loan Điểu ở tây nam Cô Tang mà Thương Tùng thì ở đông nam Cô Tang. Phía sau nó dựa vào Trường Thành, nói 1 các chuẩn xác thì là giống như một cửa ải của quận Võ Uy. Từ quận kim thành đến quận Võ Uy nhất định phải đi qua quận Thương Tùng.

Từ Cô Tang hướng phía đông nam, cần qua núi Thiên Thê.

Bàng Đức không dám có một chút trễ nãi, không ngừng giục ngựa đi vội.

Vòng qua núi Thiên Thê đó là quan đạo, có thể thẳng đến Thương Tùng. Khoảng cách với Cô Thịnh càng ngày càng xa, Bàng Đức mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, chợt nghe một tiếng mõ thanh dồn dập.

Từ góc núi Thiên Thê xuất hiện một đám binh mã trang phục kì lạ đuổi theo.

Bạch Đà binh thuần 1 màu, mình đeo áo giáp. Kỵ sĩ trên Bạch đà ai cũng khoác một cái áo khác lông cừu màu trắng, chuyển động theo gió núi

Gần hai trượng trường mâu, mâu lưỡi kỳ dài, ở dưới trăng ánh lên hào quang.

Trên lưng Bạch Đà, còn mang theo đại đao chín thước. Một đoàn quân lạc đà kỳ lạ ngăn cản đường đi Bàng Đức, ba trăm chi trường mâu hàn lấp lánh. Tư thế kia, chỉ cần Bàng Đức dám động đậy, đội quân bạch đà này, sẽ không chút do dự nghiền nát hắn.

Bạch Đà binh!

Bàng Đức nhận ra đội quân lạc đà này ….

Đừng nói là quận Võ Uy, chỉ sợ toàn bộ Lương Châu, cũng chỉ có vị Thái Thú Hà Tây kia mới có một đội quân trang bị xa hoa kỳ quái như vậy. Đối với sự sành điệu của Tào Bằng, không chỉ là Bàng Đức không thể Câu đồng, cho dù tướng lãnh cả quận Hà Tây này, cũng hơi có chút chịu không nổi. Ngươi nói ngươi tổ chức thân quân, dùng cái gì không tốt, không ngờ chạy đi dùng lạc đà làm vật cưỡi…

Hơn nữa còn cố chấp dùng lạc đà màu trắng.

Một con lạc đà trắng, gần bằng giá của hai con ngựa tốt Đại Uyển

Được rồi, ngươi dùng bạch lạc đà thì thôi, cả kỵ quân cũng phải là giáp trụ màu trắng, mặc giáp trụ màu trắng choàng gia…

Thằng nhãi này thậm chí không tiếc tiêu xài số tiền lớn, trên những trường mâu thượng vẽ loạn ngân đào.

Cả vỏ đao, cũng phải làm màu bạc.

Nói chung, trên chiến trường rất ít có người dùng màu trắng. Một là không phải là điềm tốt, hia là bắt mắt quá mức.

Giống như con Trảo Hoàng Phi Điện của Tào Chương, Tào Tháo vô cùng yêu thích.

Nhưng chưa bao giờ nguyện ý cưỡi Trảo Hoàng Phi Điện trên chiến trường…. vì sao?? Mục tiêu của Bạch Mã rất rõ ràng!

Đứng ở đó, mọi người đều biết ngươi là ai!

Đương nhiên, cũng có cái loại ngông cuồng cố chấp không sợ chết này, ví dụ như như Bạch Mã Nghĩa Tùng của Công Biệt Khởi,,,,,, hiện giờ, lại chạy ra một chủ nhân còn cố chấp hơn với Công Tôn, Tào Bằng! Hơn nữa hắn càng quá đáng, Bạch Mã Nghĩa Tùng Công Biệt, làm nêntoàn là ngựa; Bạch đà binh của Tào Bằng ngươi tất cả đều dùng lạc đà. Nhưng, Tào Bằng thuộc cái loại trong đại sự có thể thương lượng, còn việc nhỏ ai cũng không cần nghĩ đến chuyện khuyên bảo. Ta thích, ta vui, các ngươi muốn thế nào thì được thế đó.

Không chỉ có như thế, cả Bàng Thống và Từ Thứ, hiện tại cũng bị buộc sử dụng Bạch đà.

Bàng Đức vừa thấy Bạch Đà binh xuất hiện, thì biết là không xong rồi!

Bạch Đà binh nếu ở đây, thì rõ ràng Tào Bằng cũng ở đây…. tính toán của Mã Thiết, đã bị đối phương xem thấu.

Nếu Tào Bằng dám rời khỏi đại doanh, nói cách khác, trong Tào doanh tất có mai phục.

An Bình nguy rồi!

Nghĩ đến đây, Bàng Đức không nói tiếng nào, đẩy ngựa đã muốn chạy đi.

Lại nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến:

- Lệnh Minh, nếu đến đây, sao vội vã trở về như vậy?

Trên đường đến, xuất hiện một đội binh mã.

Cũng may, đội binh mã này khá bình thường ít nhất bọn họ là cưỡi ngựa tới.

Số lượng người không tính là nhiều, khoảng cỡ trăm người. một người thanh niên cầm đầu, sư hổ thú phía dưới, cầm trong tay Hoạ Can Kích, trên mặt mang nụ cười ấm áp như gió xuân, hướng với Bàng Đức nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu,

- … Lệnh Minh, đã lâu không gặp…

Không thể đổi cách nói khác sao?

Bàng Đức kia làm gì có tâm tình mà dây dưa với Tào Bằng vào lúc này …. không nói lời nào, rút đao xông đến Tào Bằng.

Mà trên mặt Tào Bằng, nụ cười vẫn không thay đổi. Thấy Bàng Đức xông đến, hắn cười to nói:

- Đã sớm muốn cùng Lệnh Minh đánh một trận thư hùng, chọn ngày không bằng tình cờ, hôm nay ngươi và ta ngay dưới chân núi này, phân thắng bại. Lệnh Minh, ăn ta một kích. ….

Ta và ngươi rất thân thiết sao? Rất quen thuộc sao?

Ngươi kêu thân thiết như vậy, có cửa à.

Trong lòng Bàng Đức buồn bực sắp chết đi. Lúc trước chính là một câu kia của ngươi: Lệnh Minh… đã khiến ta ở Long Giả thành chịu bốn năm cực khổ. Mẹ ngươi… ức hiếp người quá đáng, bố hôm nay đường cùng rồi liều mạng cái mạng này với Tào Hữu Học ngươi!

Hổ Bào Đao ở trong tay Bàng Đức, giống nhau bừng tỉnh sinh mạng, đao ảnh xuất ra thật huyền dịu, thật mạnh.

Lúc trước, lúc Tào Cấp đang thiết kế Hổ Bào Đao, ở trên còn muốn làm một cơ quan nhỏ. Khi người cầm đao dùng sức múa đao, Hổ Bào Đao sẽ phát ra âm thanh chói tai giống như mãnh hổ đang rít gào. Đây cũng là Hổ Bào Đao lai lịch sử nhất.

Bàng Đức cầm trong tay Hổ Bào Đao, hoàn toàn không có lưu tay.

Đại đao bay lượn, thế vô cùng mạnh mẽ; mà Tào Bằng cũng không hề sợ hãi, Họa Can Kích khua kích vân quay cuồng, chiêu nào cũng như muốn lấy mệnh.

Từ sau khi Tào Bằng đạt tới tiêu chuẩn võ tướng siêu hạng nhất, còn chưa có ai thật sự cùng hắn đánh một cách thống khoái.

Đám người Hạ Hầu Lan Phan Chương từng liên kết so chiêu với hắn, nhưng đúng là vẫn còn có điều e dè. Mà Tào Bằng cũng chưa hề thi triển hết toàn lực. Năng lực chính mình hiện giờ cuối cùng đến mức nào? Hắn cũng không rõ lắm… tuy nhiên, Bàng Đức là mãnh tướng có tiếng trong Tam Quốc... Võ công tuyệt đối vượt hơn chín mươi. Hơn nữa, tuối tác hắn đúng lúc đang ở hướng đỉnh cao, cho nên có thể làm tiêu chuẩn để kiểm tra một chút võ nghệ của mình như thế nào.

Bạch Đà binh, và Phi Mạo đối đuốc.

Ánh lửa chiếu rọi dưới chân núi Thiên Thê, chỉ thấy trong ánh lửa kia, hàn quang chớp động, sát khí kinh người.

Đao kích chạm vào nhau sinh ra dòng khí, không ngừng khuếch tán mở ra, khiến cho Bạch Đà quân và Phi Mạo không thề không lùi ra hai bên

Bàng Đức, thi triển ra sở học suốt đời.

Mà Tào Bằng, cũng không có chút nao núng, đánh rất kịch liệt, cả vật cưỡi cũng không ngừng phát sinh xung đột. Sư hổ thú không ngừng hướng tới công kích chiến mã Bàng Đức. Thật đúng là trời sinh dị chủng, sư hổ thú một khi nổi tính thì chiến mã bình thường khó có thể chống lại. Ngay từ lúc đầu, Bàng Đức dựa vào Hổ Bào Đao đánh cùng Tào Bằng đã không phân biệc được cao thấp.

Nhưng nếu chiến đấu kéo dài, vật cưỡi kia của y, có thể dần dần không chịu được.

Sư hổ thú chính là đứng đầu trong loài ngựa, cả đá cũng mạnh, vừa đụng vừa cắn, chỉ trong chốc lát, vật cưỡi Bàng Đức đã bị sư hổ thú đánh cho thương tích đầy mình, không ngừng gào thét. Bàng Đức tuy muốn bảo hộ nhưng lại bị Họa Can Kích của Tào Bằng ngăn chặn gắt gao. Y tự thân khó bảo toàn, làm sao có thể lo cho vật cưỡi được chứ. Hai người đánh mấy chục hiệp, ngựa Bàng Đức rốt cục chịu không được, sau khi bị sư hổ thú lấy cả thân mình chạm mạnh, hai chân mềm nhũn, thở phì phì rồi quỳ rạp xuống đất.

Hổ Bào Đao bay ra xa.

Bàng Đức nằm trên mặt đất, trong đầu trống rỗng.

Bên tai, vọng lại tiếng vó ngựa, Tào Bằng phóng ngựa xông lại, Họa Can Kích giơ lên cao, đâm ra một kích.
Bình Luận (0)
Comment