Tào Tặc

Chương 477

Sinh mạng là một hạt bụi nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chôn vùi phiêu linh. Còn cuộc đời lại là một cuộc tu hành long trọng, chắc chắn phải hướng lên, phấn đấu không ngừng.

Đây là thời đại anh hùng xuất hiện rất nhiều, còn bọn họ cuối cùng sẽ bị chinh phục, biến thành cát bụi của lịch sử.

Viết ra những câu truyện huyền ảo trong lòng.

Đây vẫn là một giai đoạn lịch sử phấn đấu.

Hoàng Hoa Lâm quả thật đã bị cháy.

Tuy nhiên chuyện này xảy ra hoàn toàn là một điều bất ngờ. Bên dưới lòng đất Hoàng Hoa Lâm có một mỏ than ngầm (cũng chính là mỏ than ruộng Hồng Thủy ở hậu thế). Lượng than đá trong mỏ than không nhỏ, hơn nữa lại không khó khai thác. Năm Kiến An thứ tám, Tào Bằng hỏa thiêu Hoàng Hoa Lâm, làm cho toàn bộ Hoàng Hoa Lâm biến thành đống hoang tàn. Trong đầm lầy ở phía đông rừng hoa cúc, lửa lớn cũng lan đến, hình thành một môi trường khép kín, bất ngờ làm cho lớp than khói ở bề mặt tầng đáy luyện hóa thành cháy sém. Tuy nhiên, số lượng này không nhiều lắm, vì đầm lầy nên việc khai thác than cháy trở nên vô cùng phức tạp. Xét về tổng thể, cách Tào Bằng muốn tinh luyện than cháy trên quy mô lớn dường như không phù hợp thực tế.

Đồng thời, quá trình luyện than và gia công cũng không đơn giản như tưởng tượng.

Hoàng Hoa Lâm sở dĩ bị cháy, có thể nói là một sự trùng hợp rất khó lặp lại. Tuy nhiên, cũng chính vì than cháy nổi lên bề mặt đã khiến Tào Bằng loáng thoáng đoán được, dưới ao Hồng Thủy này rất có khả năng chứa mỏ than ngầm.

Đối với thời đại này, than đá có thể nảy sinh cuộc tấn công như thế nào?

Tào Bằng cũng không đặc biệt hiểu rõ.

Hơn nữa, khai thác mỏ than này như thế nào, cũng là một khó khăn…

Mỏ than ở Hoàng Hoa Lâm này khiến Tào Bằng lờ mờ nảy ra một ý nghĩ, chỉ là ý tưởng này vẫn còn chưa rõ ràng.

Sau khi rời khỏi Hoàng Hoa Lâm, Tào Bằng quay về huyện Hồng Thủy.

Thế nhưng trên đường đi, hắn tỏ vẻ mất hồn mất vía, mấy lần đều suýt nữa đi lạc đường.

Huynh đệ Bàng Đức, còn cả Cảnh Quân càng không dám quấy rầy Tào Bằng. Chỉ có thể dè dặt đi theo, mãi cho đến khi trời tối đen mới đến huyện thành Hồng Thủy.

Huyện Hồng Thủy có quy định cấm ra ngoài ban đêm.

Trên thực tế mãi cho đến đời Tống, cấm đi đêm vẫn luôn tồn tại.

Tuy rằng Tào Bằng đã hủy bỏ quy tắc này nhưng do vị trí của huyện Hồng Thủy và tình trạng kinh tế cũng như điều kiện vật chất hiện giờ của nó nên muốn hướng tới phát triển thương mại hóa vẫn cần một quá trình rất dài, không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được.

Thành thị, từ quân sự hóa, chính trị hóa mà diễn biến thành thương mại hóa đã trải qua ngàn năm.

Tào Bằng tái sinh Đông Hán mới chỉ có chín năm, nhưng tác dụng có được không hề nhỏ.

Muốn hướng Hà Tây diễn biến thành thương mại hóa thì thành phần quan trọng chính là nhu cầu về hàng hóa và vật chất. Mà điểm này vào những năm cuối Đông Hán không thể đạt tới nhu cầu cơ bản. Khi cầu lớn hơn cung, cái mọi người phải làm được trước tiên chính là hoàn thành nhu cầu cơ bản trên các mặt như ăn, mặc, ở, đi lại. Cho nên, con đường thương mại hóa đối với Tào Bằng mà nói, vẫn còn cần một chu kỳ rất dài. Sẽ đưa quá trình tiến hóa nghìn năm chuyển thành hơn mười năm hoặc hai mươi năm, cực kỳ gian nan. Lưỡng Hoài mới bước đầu phát triển, đại vận hà còn chưa xuất hiện, còn vòng kinh tế Đông Nam ở hậu thế vẫn còn trong trạng thái hoang sơ.

Lưỡng Hồ vẫn chưa phát triển thành vùng đất giàu có.

Nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, do con đường tới Thục gian nan nên không thể vận chuyển tới Trung Nguyên thuận lợi.

Sở Quốc đại phu Khuất Nguyên trong 《 Ly tao 》ở thời Xuân Thu Chiến Quốc có nói: lộ mạn mạn hề kỳ tu viễn, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác (con đường phía trước xa xăm dằng dặc, nhưng ta vẫn sẽ đi cùng trời cuối đất tìm kiếm thái dương trong lòng).

Tâm trạng đó, Tào Bằng dường như rất hiểu.

Lý tưởng đầy ắp, hiện thực lại khó khăn. Đường hắn phải đi vẫn còn rất dài, rất dài!

Trở về quận Giải, hắn đứng một mình trên hiên cửa.

Trong sân, có vòng hoa đinh hương tím nhạt, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống khắp sân, nhưng lại không thể chiếu sáng được sự mờ mịt trong lòng Tào Bằng.

Vật chất cực kỳ phong phú, dân số tăng lên nhanh chóng, đây là yêu cầu cơ bản để phát triển kinh tế.

Tuy nhiên với tình hình hiện nay, điều này dường như khá khó khăn. Dị tộc phương bắc vẫn rình rập Trung Nguyên, cái gọi là ‘Đại dung hợp dân tộc’ trong lịch sử đã trở thành một đám mây mù quanh quẩn trong lòng Tào Bằng, không thể tan biến.

Lương Châu phải nhanh chóng ổn định.

Con đường tơ lụa phải nhanh chóng được mở ra…

Cũng cần phải tăng tốc để trấn áp sự xâm lược kinh tế của dị tộc Mạc Bắc.

Theo thời gian trôi đi, cảm giác bức bách trong lòng Tào Bằng cũng trở nên ngày càng mãnh liệt hơn.

Tính thời gian, Mã Đằng chắc đã hành động rồi!

- Công tử, Chân Nghiêu cầu kiến.

- Chân Nghiêu?

Tào Bằng ngạc nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Khương Phố khẽ nói:

- Chính là huynh trưởng của Chân tiểu thư ở Thái phủ.

- A…

Tào Bằng vỗ trán, khuôn mặt lập tức có vẻ xấu hổ.

Người nên đến cuối cùng cũng đã tới rồi.

Hắn đường đường là Thái Thú quận Hà Tây.

Cũng không có lý do gì phải tránh né Chân gia. Hơn nữa, chuyện của Chân MậtMật cũng không liên quan tới ta. Nửa năm qua, ta đều tiếp đãi Chân tiểu thư như thượng khách, không hề có hành động xâm phạm và dâm loạn.

Tuy nhiên, cứ nghĩ tới Chân MậtMật là trong đầu lập tức hiện ra…

- Cho mời!

Tào Bằng hít sâu một hơi, ghìm nén suy nghĩ đó lại.

Hắn xoa mặt, cất bước đi đến phòng khách. Lát sau đã thấy một chàng trai trẻ chưa tới ba mươi tuổi, nơm nớp lo sợ tiến vào.

- Tội dân Chân Nghiêu, xin tới thỉnh tội với Tướng quân.

Chân Nghiêu bước vào phòng khách, vội vàng tiến lên khom mình thi lễ.

- Chân tiên sinh, sao lại thế? Hai chữ tội dân này sao lại nói ra?

Chân Nghiêu xấu hổ, hạ giọng nói:

- Tại hạ vì muốn lánh nạn ở Hà Tây nên phải dùng danh hiệu của Tướng quân, xưng là gia quyến của Tướng quân, mới nhận được nhiều sự quan tâm. Chỉ có điều… Chân gia nay nằm dưới quyền cai trị của Tướng quân, sao có thể không tới tạ tội với Tướng quân?

- Ấy.

Tào Bằng đỏ mặt, vội đỡ Chân Nghiêu đứng lên.

Mấy hôm nay sở dĩ hắn không biểu lộ thân phận chính vì cảm thấy hơi xấu hổ. Thế nhưng chuyện này cuối cùng cũng phải có cách xử lý, hắn cũng hiểu rõ không thể nào tránh được. Chân Mật Mật hiện giờ đang ở Hà Tây, dưới quyền cai quản của hắn, đúng là một sự thật! Cho dù hắn đã để Chân Mật sống ở Thái phủ để tránh hiềm nghi. Nhưng vấn đề là, Thái phủ và quận giải gần sát nhau, cũng rất khó nói rõ tình hình. Tô Song bắt cóc Chân Mật, Tào Bằng không biết tí gì... Nói thế ngươi có tin hay không? Còn ta không tin lắm!

Chuyện này, dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gột rửa sạch được.

Tuy nhiên nếu Chân Nghiêu đã đến, cũng phải nói cho rõ mới được.

Tào Bằng cười gượng:

- Việc của lệnh muội là sai lầm của Tào mỗ. Cả nhà Tiên sinh đến đây, ta đương nhiên phải quan tâm.

Hắn do dự một lát, sau đó hạ giọng nói:

- Chỉ là chuyện này vẫn nên ít người biết sẽ tốt hơn.

Vẫn xin tiên sinh cố gắng trói buộc gia thần, nếu để lộ tin tức, e rằng đều không có lợi với cả Tào mỗ và tiên sinh. Tiên sinh cũng biết, Thế tử của Chủ công nhà ta vì sao mà gặp nạn. Nếu để người khác biết được, tất sẽ có họa sát thân.

Mặt Chân Nghiêu biến sắc, một lát sau cắn răng, khẽ nói:

- Xin tướng quân yên tâm, Nghiêu biết phải xử lý ra sao.

- Tốt lắm!

Tào Bằng gật đầu:

- Từ nay về sau, Chân gia là một phần của Hà Tây, là một trong những bộ tộc Hồng Trạch. Thân phận này, ta sẽ cố gắng giấu cho tiên sinh. Chỉ có điều từ giờ trở đi, Hà Tây không có Chân thị của Trung Sơn, vẫn xin tiên sinh nhớ kỹ điều đó.

Giọng nói lắng xuống, nghe rất nhẹ nhàng.

Nhưng áp lực mang tới cho Chân Nghiêu cũng cực kỳ lớn.

Trường khí của Tào Bằng rất mạnh, đến nỗi khiến Chân Nghiêu kinh hồn bạt vía.

Đã nói tới mức này, Chân Nghiêu đương nhiên cũng rất rõ... Phú quý của Chân gia nhà ngươi, ta có thể bảo đảm! Ta cũng có thể cam đoan sẽ giúp Chân gia có một vị trí nhỏ ở Hà Tây. Tuy nhiên, ngươi phải quên hết những chuyện trước đây mới được. Từ nay về sau, chỉ có Chân thị ở Hà Tây! Bộ tộc Chân thị ở huyện Vô Cực tại Trung Sơn đã tan thành mây khói…

Đây là một phương châm lớn!

Cái chết của Tào Phi nói cho cùng có can hệ to lớn.

Dù cho Tào Tháo tiếp tục tin tưởng Tào Bằng, nhưng nếu biết nguyên nhân của việc này, chắc chắn sẽ có ý nghĩ thù oán.

Cái gọi là phòng bị chu đáo đại khái chính là như thế này.

Tào Bằng phải chuẩn bị tốt việc bị Tào Tháo phát hiện được.

Cũng may Chân Nghiêu trên đường không gây kinh động tới nhiều người lắm, chỉ có Cam Ninh biết.

Mà Cam Ninh chính là người của Tào Bằng, cho nên điểm này, Tào Bằng rất yên tâm. Sau khi cảnh cáo Chân Nghiêu, Tào Bằng liền đổi đề tài. Hắn nói chuyện với Chân Nghiêu, bỗng nhận ra tên Chân Nghiêu này quả thực có chút bản lĩnh. Gã giống Tô Song, là con cháu hào môn ở Trung Sơn nên có khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén trong buôn bán. Tuy nhiên điểm khác biệt là, Tô Song giỏi buôn bán, còn Chân Nghiêu lại giỏi quy hoạch. Xét ở một trình độ nào đó mà nói, hai người có chút trùng lặp nhưng lại có thể hỗ trợ cho nhau. Thương hội của quận Hà Tây mặc dù do Lý Nho giám sát, Tô Song xử lý, nhưng vẫn còn thiếu một vị trí đốc thúc nữa.

Trước đây, trong tay Tào Bằng không có người nào phù hợp.

Trong khi đó, sự xuất hiện của Chân Nghiêu hình như đã bù đắp lại sự thiếu hụt đó…

- Tiên sinh có muốn rời núi, vạch kế hoạch của Hà Tây cho ta không?

Tào Bằng giật mình, giới thiệu qua tình hình ở thương hội Hà Tây cho Chân Nghiêu, rồi sau đó nhìn Chân Nghiêu với ánh mắt cực kỳ mong chờ.

Tô Song đã cướp Chân Mật đi, khiến Chân gia suýt nữa lâm vào cảnh muôn đời không khôi phục được.

Cho nên Chân gia quyết không thể liên kết với Tô Song, trái lại sẽ tìm thời cơ thích hợp để kìm hãm và trả thù Tô gia.

Sự tồn tại này rõ ràng có lợi ích rất lớn cho Tào Bằng.

Đặc biệt trên phương diện điều khiển thương hội của quận Hà Tây, có Chân Nghiêu có thể giúp sức mạnh giám sát của Tào Bằng được tăng cường thêm nữa.

Chân Nghiêu ngẩn ra, lập tức mừng rỡ.

- Chân Nghiêu nguyện quên mình phục vụ công tử.

- Vớ vẩn, khung cảnh tốt đẹp thế này, sao lại nói đến từ “chết” ở đây?

Mấy ngày nữa ta sẽ tới quận Võ Uy, đóng quân ở Cô Tang. Nếu Chân tiên sinh muốn, có thể theo ta tới Cô Tang để phát triển tài nghệ.

- Chân Nghiêu, nguyện sẽ hiến hết sức trâu ngựa cho công tử.

Cho đến lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng Chân Nghiêu mới xem như được giảm bớt một phần.

Tuy nhiên chỉ riêng như thế vẫn không được! Phải từng bước tăng cường quan hệ với Tào Bằng, trở thành tâm phúc của hắn…

Làm thế nào để thực sự vào được mạc phủ nòng cốt của Tào Bằng?

Điều này e rằng phải bắt tay từ tiểu muội! Nhìn vẻ mặt của Tào Công tử nhắc đến tiểu muội ban nãy, xem ra hắn hình như không có ác cảm với tiểu muội. Sau khi trở về phải bàn bạc với mẫu thân để thúc đẩy Chân gia và Tào gia từng bước kết hợp càng sớm càng tốt.

Nghĩ đến đây, Chân Nghiêu đã âm thầm đưa ra chủ ý của mình!

Chân gia đến Hà Tây, cũng không ở lại quá lâu.

Hai ngày sau, Tào Bằng dẫn Bộ Loan và Quách Hoàn, còn có mẹ con Thái Diễm khởi hành rời khỏi huyện Hồng Thủy, đi tới Cô Tang.

Còn Chân gia cũng cùng đi theo Tào Bằng.

Chỉ có điều lần ra đi này, gia thần của Chân gia đã giảm đi một nửa. Không ít người đã ở lại huyện Hồng Thủy, cống hiến ở quận Giải. Nhìn bề ngoài, những gia thần này đã được trọng dụng. Nhưng Chân Nghiêu biết, gã sẽ không còn được gặp lại đám gia thần ấy.

Bọn họ đã dễ dàng tới nương nhờ nhà khác như vậy, cũng chứng tỏ bọn họ không đáng để tin.

Tám, chín người đi theo đều là tâm phúc của Chân Nghiêu, thậm chí còn có hai tộc người Chân thị sẽ trở thành nòng cốt của Chân thị ở Hà Tây. Thỉnh thoảng ngẫm lại, có vẻ hơi tàn nhẫn. Tuy nhiên vì tiền đồ của gia tộc cũng đành phải độc ác một chút.

Tuy nói nếu Chân gia bị sụp đổ thì một Chân thị mới sẽ trỗi dậy ở Tây Bắc.

Giữa được và mất, Chân Nghiêu cũng nhìn thấy rõ.

Lúc gần đi, Tào Bằng chính thức bổ nhiệm Hạ Hầu Lan thay mặt giữ chức huyện trưởng Hồng Thủy, đồng thời ủy nhiệm làm Đô úy Võ Đình, giáo úy thống binh ở Hà Tây. Quân sự ở Hà Tây đều do Hạ Hầu Lan quản lý. Điều này coi như là sự báo đáp cho Hạ Hầu Lan vì suốt tám năm qua đã trung thành và tận tâm đi theo Tào Bằng. Mặc dù chỉ là Giáo úy ngàn thạch nhưng về tính chất lại khác rất nhiều so với trước đây.

Quyền lực!

Quyền lực của Hạ Hầu Lan đã được nâng cao cực độ.

Hà Tây có năm trấn, phía đông bắt nguồn từ Đại Hà, phía tây tới Phượng Minh Bảo, tất cả quy hết về tay Hạ Hầu Lan quản lý.

Đồng thời, Tào Bằng cũng âm thầm bắt đầu thi hành chế độ Phủ binh. Dưới biên chế quân thường trực, từng bước tăng cường xây dựng chế độ Phủ binh. Hà Tây ngũ trấn, binh nông hợp nhất, binh mục hợp nhất, tham khảo binh chế của lão Tần, cùng với sự điều chỉnh của Tào Bằng, Từ Thứ và Bàng Thống, còn cả Lý Nho từng bước thay đổi để tiến dần tới xu hướng hợp lý, có thể thử tiến hành mở rộng…

Còn chế độ Phủ binh này cũng theo tấu sớ Hạ Hầu Lan đảm nhiệm chức Hiệu úy thống lĩnh quân đội, cùng được chuyển tới Hứa Đô trình báo.

Chung quy thì tiếp nhận sự biến đổi binh chế đồng nghĩa với tạo phản.

Chế độ Phủ binh một khi được mở rộng ở Hà Tây, sớm muộn sẽ bị Tào Tháo biết được.

Chủ động tấu lên còn hơn tới khi đó mới bị động. Làm một cuộc thí điểm, chắc Tào Tháo cũng sẽ không phản đối.

Giữa tháng sáu năm Kiến An thứ chín, đám người Tào Bằng quay về Cô Tang!

- Diêm Hành, Thành Công Anh?

Sau khi Tào Bằng đến Cô Tang, liền nhận được tấu sớ của Phan Chương.

Diêm Hành chẳng phải chính là vị mãnh tướng hàng đầu của Lương Châu, từng suýt nữa giết chết chủ nhân của Mã Đằng, con rể của Hàn Toại sao?

Hắn, sao lại tới nhờ cậy ta!

Phải biết rằng, Tào Bằng mặc dù chiếm giữ quận Võ Uy nhưng bề ngoài lại phải nghe lệnh điều khiển của cha con Vi Đoan.

Hơn nữa, nền tảng của hắn ở Lương Châu không vững chắc lắm.

Cho dù là đánh chiếm quận Võ Uy, cũng coi như không ổn lắm…

Ít nhất, trong chín huyện của quận Võ Uy, Tào Bằng vẫn chưa khống chế hoàn toàn. Ba huyện ở phía tây, vì muốn làm dịu tình cảm của các bộ tộc cũ ở Tây Lương nên Tào Bằng cũng không dám dứt khoát thay đổi. Chỉ có thể điều chỉnh trong mức độ nhỏ nhất, tránh kích động tới sự ác cảm của hào tộc Tây Lương đối với hắn. Từ điểm này mà nói, quyền điều khiển của Tào Bằng với Võ Uy còn lâu mới bằng năm huyện của Hà Tây. Đương nhiên, Tào Bằng cũng hiểu rõ điểm này, có một số việc không thể một lần là xong, cần từ từ điều chỉnh.

- Về lý thuyết, Diêm Ngạn Minh nương tựa vào cha con Vi Đoan, chẳng phải càng tốt sao?

Cô Thịnh lệnh mới nhậm chức là Triệu Ngang nghe thấy thế liền bật cười.

- Vi Đoan là Thứ sử Lương Châu, nhưng cũng không đủ để làm người ta tin phục.

Người này có hiền danh nhưng nhát như thỏ đế, hơn nữa cực kỳ hay đố kỵ. Trước đây Tư Không giữ chức Đô úy Tây Bộ, gã xoắn xuýt bên cạnh mãi. Hàn Toại là người nhiều mưu kế, biết tính toán, hiểu rõ nhất tính tình của Vi Đoan. Nếu nói Diêm Hành chủ động tới dựa dẫm, ta cũng không tin.

Rất có khả năng là Hàn Toại đã dặn dò lúc lâm chung, nếu Diêm Hành trực tiếp quy hàng Tư Không, với tình hình hiện giờ của Tư Không, e rằng không thể cho hắn một vị trí dù nhỏ. Hắn ở Trung Nguyên không có nền tảng, chi bằng ở lại Tây Lương dựa vào công tử, cũng có vài điểm thuận lợi.

Lợi thế lớn nhất chính là sau này có thể có người quan tâm.

Tên Diêm Hành này cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên ta lại cho rằng, nếu xét về tài cán thì Thành Công Anh càng cần coi trọng hơn.

- Hả?

Với lời đề nghị của một lão Lương Châu, Tào Bằng sao có thể không coi trọng?

- Vĩ Chương tiên sinh cho rằng, nên sắp xếp cho bọn họ thế nào?

- Diêm Hành, có thể ở lại trướng, không cho đi xa… Còn Thành Công Anh ư! Nghe nói huyện Võ Uy tới giờ vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, không có quân phủ. Thành Công Anh ở Lương Châu đã lâu, quan hệ qua lại với Khương thị rất tốt, sao không để hắn ta làm huyện trưởng Võ Uy?

Tào Bằng tán thành liên tục…
Bình Luận (0)
Comment