Tào Tặc

Chương 483

Dưới thành Loan Điểu, Mã Siêu cưỡi ngựa lòng vòng, không ngừng hướng về trên thành mà chửi bới.

Tào Bằng đứng ở dưới bóng râm của kỳ môn, nhìn Mã Siêu giống như bộ dạng chạy trốn, cũng không kìm nổi thầm khen ngợi trong lòng:

- Hay cho một Cẩm Mã Siêu!

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn và Mã Siêu chạm mặt.

Nhưng giống như lúc trước khi ở Hồng Thủy Tập, hắn núp ở một nơi bí mật, lén lút quan sát.

Mã Siêu lúc này so với bộ dạng hăng hái tài năng lúc trước tại Hồng Thủy Tập thật không giống nhau. Tuy rằng nhìn có vẻ vẫn đường hoàng như trước vậy, nhưng hình như ẩn sâu bên trong là khí chất trầm ổn nhiều hơn. Điều này cũng khiến cho Mã Siêu toát lên cảm giác cay nghiệt. Xa xa, binh Tây Lương bày trận chỉnh tề, cao ngạo.Đứng ở trên thành vẫn có thể cảm nhận được sát khí dày đặc kia. Đây cũng là điểm khác nhau giữa Mã Siêu và Mã Thiết. Mã Thiết tuy rằng liều lĩnh, nhưng nhiều hơn là khiến người ta cảm giác lỗ mãng. Còn Mã Siêu không giống vậy, khi ra trận, liền tạo ra khí thế ngập trời.

- Mã Siêu này, quả thật không tầm thường.

Tào Bằng đột nhiên khẽ cười một tiếng, quay người nhìn lại:

- Thế nào? Chư quân có cách nhìn gì không?

Diêm Hành lặng lẽ không nói gì, chỉ có điều nhìn chằm chằm Mã Siêu dưới thành, khớp hàm nghiến chặt.

Mà Từ Thứ vẫn như trước lộ vẻ bình thản, giống như căn bản không hề xem trọng Mã Siêu, trên mặt hiện ra ý cười có chút thản nhiên.

Đến nỗi huynh đệ Bàng Đức Bàng Minh, thì mặt không chút biểu cảm.

- Diêm Ngạn Minh là kẻ nhát gan, có dám cùng với ta đấu một trận?

Đối mặt với sự khiêu khích của Mã Siêu, Diêm Hành hầm hầm giận dữ, quay đầu thỉnh chiến.

Lại thấy Từ Thứ một phen ngăn chặn y lại, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ngạn Minh, hà tất lỗ mãng tức giận? Đừng thấy y bừa bãi vậy, thực ra đã không có kế khả thi. Ngươi hiện giờ nếu đi xuất chiến, đang chính hợp với lòng kẻ dưới này…Ngạn Minh, sau này tất có đại tiền đồ, tương lai của Lương Châu này dựa nhiều vào Ngạn Minh. Cho nên, trừ phi ngươi có mười thành nắm giữ phần thắng, bằng không đừng tùy tiện xuất binh đánh. Thắng thì tốt, nếu như đánh bại, sẽ làm cho thanh danh Ngạn Minh giảm nhiều, làm cho về sau sẽ có nhiều bất lợi.

Từ Thứ nói một phen, lập tức làm cho Diêm Hành tỉnh táo lại.

Y lén lút nhìn dưới kỳ môn, Tào Bằng liếc mắt yên lặng không lên tiếng, trong lòng âm thầm vui mừng.

Những lời này của Từ Thứ rõ ràng là nói cho y biết: Tào Bằng về sau rất xem trọng y ở Lương Châu, khẳng định sẽ có một vị trí nhỏ nhoi.

Lúc đầu, Diêm Hành nghe theo lời trăn trối của Hàn Toại, cùng với Thành Công Anh đến Võ Uy nương tựa Tào Bằng.

Nhưng mà nói thật trong lòng, y cũng không quá tin tưởng đối với Tào Bằng. Không phải hoài nghi năng lực của Tào Bằng, mà là do thái độ của Tào Bắng. Ở giữa y và Thành Công Anh, Tào Bằng dường như càng xem trọng Thành Công Anh, vừa đến đã giao phó trọng trách cho gã.

Có lẽ trong mắt người khác, làm Võ Uy Trường ví giống như lư đày.

Nhưng đối với Diêm Hành ở lại Lương Châu lâu mà nói, lại biết được rằng Võ Uy Trưởng kỳ thực là một việc rất tốt.

Huyện Võ Uy tiếp giáp Tây Khương, mà Tây Khương lại là một nhánh lực lượng cực kỳ quan trọng của huyện Võ Uy. Để Thành Công Anh đảm nhiệm Võ Uy Trưởng chính là nói rõ sự xem trọng của Tào Bằng đối với gã. Nơi đó nhìn có vẻ hoang vắng, lại có thể đạt được quyền lực cực lớn. Huyện Võ Uy tiết chế cũng hoang, có thể nói toàn bộ Tây Khương đều chịu sự không chế của huyện Võ Uy, mười mấy vạn người Khương, đều do Thành Công Anh áp chế…mười mấy vạn người ư! Vậy gần như là nhân khẩu của cả một quận rồi. Võ Uy Trưởng nhỏ bé gần như là quyền lực của Thái thú, còn có gì mà bất mãn nữa? Nếu như có thể Diêm Hành rất nguyện ý đổi với Thành Công Anh, đi huyện Võ Uy nhậm chức.

Tào Bằng dường như rất tôn trọng Diêm Hành.

Nhưng Diêm Hành lại có thể cảm thấy được, giữa Tào Bằng và y, dường như có chút hiềm nghi.

Nay nghe lời nói của Từ Thứ, Diêm Hành liền yên lòng. Y đích xác không có năm chắc được chiến thắng được Mã Siêu…Khoảng cách giữa y và Mã Siêu cũng không cho là quá lớn. Mấy năm trước, y có lẽ có thể thắng được Mã Siêu, nhưng hiện nay, lại có chút nguy hiểm.

Nguyên nhân ư, rất đơn giản!

Sau năm đầu Kiến An, Mã Siêu chinh phạt Đông Tây, chưa bao giờ buông bỏ chiến sự.

Mà Diêm Hành sau khi ở đó, lại chậm rãi theo sự chuyển dời của binh sự, mà đem trọng tâm để trên việc nội chính, sơ suất việc võ nghệ của bản thân. Con đường tập võ này, như là đi ngược dòng nước, không tiến thì lui. Một ngày không luyện trờibiết được, hai ngày không luyện tự mình biết, ba ngày không luyện, người thiên hạ toàn bộ đều biết. Một bên kiên trì bền bỉ, một bên chậm chạp lười biếng, tự nhiên sẽ có sự chênh lệch. Đương nhiên rồi, Diêm Hành thân thủ hiện giờ, cũng không tệ lắm! Ít nhất dưới trướng Tào Bằng, có thể trước ba, ưu thắng Phan Chương. Mặc kệ nói thế nào, cũng coi như là võ tướng siêu hạng nhất, cũng không phải là hư danh.

Tào Bằng khoát tay chặn lại,

- Chúng ta quay về.

- Công tử, Mã Siêu kia nếu cứ ngoan cố…

Cảnh Lâm không kìm nổi hỏi.

- Nếu như y tấn công mạnh, tức không có đầu óc.

Tào Bằng cười cười, nói với Cảnh Lâm:

- Vân Hạc không cần lo lắng, Mã Siêu ở xa tới, dưới trướng của y đa số là người Khương của huyện Trương Dịch, thiện dã chiến mà không thiện công thành, cho nên chắc chắn sẽ không tấn công mạnh.

Nói xong, hắn quay đầu hướng về phía dưới thành mà nhìn thoáng qua.

- Cứ để mặc hắn kêu gào đi.

Tào Bằng đi nhanh hướng về phía dưới thành mà đi, đám người Diêm Hành khẩn trương đi theo.

Cảnh Lâm đứng ở trên thành, nhìn xuống dưới chỗ Mã Siêu, vẻ khẩn trương dần dần biến mất. Đúng vậy, trong tay Mã Siêu không có khí giới công thành loại lớn, muốn công phá huyện thành Loan Điểu, chỉ sợ là phải hao phí nhiều tinh thần. Nay công tử thân đến đốc chiến, sao lại phải lo lắng chứ?

Nghĩ đến đây, Cảnh Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, không chút cảm thấy sợ hãi.

***

Trong công đường của huyện Loan Điểu, Tào Bằng ngồi xuống trong phòng khách.

- Sa bàn được chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?

- Nghiệp đã chuẩn bị xong xuôi.

Từ Thứ dứt lời, khoát tay chặn lại, thấy vài tên đại hán cường tráng, từ bên ngoài bưng vào một sa bàn vuông ba mét.

Trong sa bàn, là địa hình trong vòng trăm dặm của huyện thành Loan Điểu.

Dãy núi, con sông, đồi núi, bình nguyên, có thể liếc qua là thấy ngay…

Tào Bằng sau khi chiếm lĩnh Võ Uy, liền hạ lệnh chế ra sa bàn của các huyện.

Đặc biệt là ưu tiên ba huyện Cô Tang, Thương Tùng, Loan Điểu, hao phí không ít nhân lực và vật lực. Huyện Võ Uy trị hạ bao gồm cũng hoang dã, cho nên nhất thời cũng khó mà tạo ra được sa bàn. Mà các huyện còn lại, tương đối thong thả không hề nóng làm chế tác.

Sau khi hoàn tất chế tác sa bàn của các huyện, đều tập trung ở Cô Tang.

Lần này, Từ Thứ đến trước, mang theo sa bàn của huyện Loan Điểu. Sa bàn này của Loan Điểu, tiêu hao thời gian cả tháng, sử dụng khá nhiều nhân lực. Tào Bằng đến trước sa bàn ngồi xổm, nhìn xuống địa hình Loan Điểu, ngón tay vuốt nhẹ cằm, rơi vào trầm tư.

Mà Diêm Hành, thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy sa bàn.

Thị giác lập thể này tấn công xa hơn so với bản đồ.

Y không khỏi tò mò đi lên phía trước, thì thầm nói riêng với Từ Thứ. Khi biết được sa bàn này được tạo bởi Tào Bằng, Diêm Hành có chút kính nể, liếc mắt nhìn Tào Bằng. Ở y xem ra, có thể người có suy nghĩ diệu tưởng như vậy, ắt không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Có bức sa bàn này, toàn bộ huyện Loan Điểu vừa xem là hiểu ngay, đều nắm ở trong tay, thực rất khéo léo.

- Đây là vùng nào?

Tào Bằng đột nhiên dùng tay, chỉ vào một điểm trên sa bàn, ngẩng đầu lên hỏi.

Từ Thứ theo hướng ngón tay của Tào Bằng, nhìn chữ đánh dấu ba lớn, ngay sau đó lấy ra một quyển sổ, sau khi nhìn lướt qua, lập tức đáp:

- Nơi này gọi là bãi Lư Thủy, trong Lư Thủy này, tiến vào dãy núi Nam Sơn mà dần dần mất hẳn.

- Thế nào?

Tào Bằng lại hỏi.

Câu hỏi không đầu không đuôi này của hắn, khiến cho Diêm Hành có chút hồ đồ.

Đây là những người đã trải qua một khoảng thời gian dài hợp tác, mới có thể tạo nên được sự ăn ý với nhau.

Từ Thứ gật gật đầu:

- Rất tốt!

-Ừ!

Tào Bằng lại cuối đầu xuống.

- Quân sư, công tử mới vừa rồi là ý gì…

Diêm Hành thấp giọng hỏi, lộ ra vẻ hâm mộ. Tấm lòng của vị thủ lĩnh này, sẽ là một tên tâm phúc mới có vinh hạnh này.

Diêm Hành dường như hiểu rõ rồi!

Vì sao Từ Thứ và Bàng Thống lại được Tào Bằng xem trọng.

Rất đơn giản, bọn họ có thể lý giải nhanh chóng ý tưởng cho Tào Bằng, không cần nói năng rườm rà. Thử nghĩ, vì kẻ bề trên, nào có ai không thích phụ tá thông minh? Một câu nói, một ánh mắt, có thể hiểu rõ được ý nghĩ của nhau, tuyệt đối là một loại thể hiện năng lực. Diêm Hành trước kia không cảm nhận được, bởi vì y là kẻ bề trên; mà nay, y dường như có chút hiểu rõ, việc tùy mặt gửi lời này, phỏng đoán được tâm tư quan trọng…phải nghĩ nếu muốn đứng vững gót chân, cái hiểu ngầm này không thể không học được.

Từ Thứ hạ giọng nói:

- Công tử là muốn ở bãi Lư Thủy, thiết lập tiểu trại.

- Ồ?

- Ngạn Minh có thể chú ý đến, bãi Lư Thủy đang ở giữa huyện Loan Điểu và Trương Dịch, dựa vào Lư Thủy, tựa lưng vào Nam Sơn, địa thế rộng rãi, dễ thủ mà khó công. Nếu như thiết lập tiểu trại ở đây, tiến có thể tấn công bên sườn của quân Mã Siêu, lui có thể lấy Nam Sơn che chắn, nhất phu làm quan ải, vạn phu không mở. Ừ Mã Siêu vẫn chưa lưu ý đến nơi này, còn bãi Lư Thủy đến nay chưa có quân đóng giữ. Công tử là đang hỏi khả năng thiết lập tiểu trại của bãi Lư Thủy…ta cảm thấy…đó sẽ không phải là vấn đề quá lớn!

Diêm Hành, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trên sa bàn, hai lá cờ nhỏ màu đỏ xanh, phân biệt rõ ràng.

Màu đỏ tượng trưng cho Tào Bằng, mà màu xanh là tượng trưng cho Mã Siêu…Vị trí của bãi Lư Thủy, đang ở phía bên sườn của quân Mã Siêu, nhìn qua cực kỳ nổi bật.

Tào Bằng suy nghĩ một lát, đứng dậy, ngồi xuống trong phòng khách.

- Nguyên Trực, có thể cảm thấy được điều gì?

Từ Thứ ngẩn ra, chợt như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu.

- Mã Mạnh Khởi lần này công kích Loan Điểu, thực sự là có chút cổ quái…Theo lý mà nói, gã ta đáng lẽ rất rõ, Võ Uy tuy chỉ là phương định, nhưng nếu muốn tấn công, không phải là chuyện dễ. Công tử hiện giờ, kích không đủ mà thủ thì có thừa, gã nếu như mưu đồ Võ Uy, cho dù là chiến thắng, cũng là lưỡng bại câu thương. Nếu như ta là Mã Mạnh Khởi, khi cướp lấy Võ Uy, chẳng thua kém hơn mưu đồ quận Võ Đô.

- Sao lại vậy?

- Võ Đô, địa thế phức tạp, sau lưng dựa vào Hán Trung, bên sườn dựa vào Hoàng Trung.

Mã Siêu và Khương hồ, xưa nay có giao tình…Mà Võ Đô phòng thủ, thì rõ ràng là hư không. Nếu như chiếm được Võ Đô, tiến vào mưu đồ Lũng Tây Hán Dương, tới ba ngoại thành Quan Trung; lui có thể vào Hán Trung, cùng với Trương Lỗ liên thủ, đều ngăn cản địa thế của Hán Trung…

Ta hiểu rồi, Mã Siêu cũng không phải muốn lấy Võ Uy, mà là giả vờ tấn công Võ Uy, thật sự là muốn đánh Võ Đô.

Tào Bằng thần sắc nghiêm tran, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Từ Thứ.

Diêm Hành nói:

- Rất khó để Mã Đằng muốn buông tha Kim Thành?

- Vậy thì không đến nỗi…Gã nếu có thể lấy Võ Đô, ắt sẽ không buông tha Lũng Tây. Nếu như có thể đem Lũng Tây Kim Thành và Võ Đô hợp thành một thể, thanh thế của Mã Đằng, cũng sẽ theo đó mà tăng vọt. Nếu là Tư Không, cũng phải cẩn thận, không dám làm xằng bậy. Gã chính là dùng phương thức hợp tung, liên kết kháng Tào, nếu như làm ổn thỏa, có thể ngồi một nửa ở Lương Châu.

Trong lòng Tào Bằng khẩn trương!

Hắn ngược lại không phải lo lắng đến những cái khác, chỉ có điều nguyên nhân là ở Lũng Tây, có người thân và huynh đệ của hắn.

Nói thật, Mã Đằng nếu không cướp lấy Lũng Tây, chiếm lĩnh Võ Đô, có liên thủ với Trương Lỗ hay không, hắn đều không đặc biệt để ý.

Kế hoạch ‘Hà Tây’ của Lý Nho, đã bắt đầu thi hành.

Tô Song thương hội ở quận Hà Tây, đã trải qua thời gian gần một năm chuẩn bị, bắt đầu hướng về phía Tây Xuyên phát động công kích. Hán Trung, là con đường ắt phải qua Tây Xuyên, giống như cũng là một mảnh đất giàu có và đông đúc. Nếu phải quấy nhiễu kinh tế ở Tây Xuyên, vậy thì Hán Trung cũng tất nhiên không thể không chịu ảnh hưởng đến. Có thể nói, Tào Bằng đã làm tốt việc chuẩn bị cho quấy nhiễu kinh tế của Hán Trung.

Ba năm, chỉ cần ba năm!

Kinh tế của Hán Trung tất nhiên sẽ xuất hiện sự thối rữa…Cho dù là Mã Đằng và Trương Lỗ liên kết, cũng khó mà chống đợ được quá lâu.

Chiến tranh kinh tế, đối với thời đại này mà nói, vẫn là một khái niệm mơ hồ.

Tuy rằng trước đó, cũng có trải qua nhiều trận chiến tương tự, nhưng phần lớn là một loại công kích vô ý thức. Quản Trọng đưa ra kho trống đủ để mà hiểu rõ được khái niệm vinh nhục, đem kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ lần đầu đặt ở trên đài. Mà trong sử ký Tư Mã Thiên, cũng có nhắc đến chút ít vấn đề này. Điều này đã chứng minh mọi người đã biết được tính quan trọng của kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ, nhưng cho dù thủ đoạn tiến hành công kích thế nào, vẫn chưa có một khái niệm hoàn thiện. Tào Bằng đối với việc này, cũng không am hiểu lắm…nhưng vì kiếp trước của hắn, cũng tiếp xúc qua một trường hợp phạm tội kinh tế, cho nên đối với thủ đoạn và thủ pháp quấy nhiễu thị trường này, tương đối quen thuộc nhiều rồi.

Mất đi sự ủng hộ của kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ, Mã Đằng và Trương Lỗ, cũng mất đi việc cùng với chống lại tư bản Trung Nguyên.

Cho nên, chỉ cần có thể làm cho Lương Châu phát triển vững vàng, sớm muộn cũng có thể chiếm thế chủ động. Nhưng Vương Mãnh hiện giờ ở Lũng Tây, Vương Mãi và Thạch Thao, cũng ở Lũng Tây làm việc. Nếu chẳng may Mã Đằng công kích Lũng Tây, bọn họ há chẳng phải đối mặt với nguy hiểm sao?

Mã Siêu, chỉ là một tên mượn danh nghĩa.

Gã chiếm lĩnh Trương Dịch, nhiều hơn nữa là muốn kiềm chân Tào Bằng, đồng thời phân tán sức chú ý của những người khác.

Sau một hồi cân nhắc thật lâu, Tào Bằng nói với Từ Thứ:

- Lập tức phái người hướng về Hán Dương, nói với Dương Nghĩa Sơn chú ý nhiều hơn động hướng của Mã Đằng.

Hắn và cha con Vi Đoan không có quan hệ nhiều lắm, hơn nữa còn hai bên nằm vào phe cánh bất đồng, cho nên không tiện chuyển lời lắm.

Dương Phụ thì khác.

Gã rõ ràng là có khuynh hướng về phía Tào Tháo, đồng thời tự mình làm, cùng với Tào Bằng cũng tiếp xúc qua một chút.

Thông qua cửa khẩu Dương Trác, để cho Vi Đoan lưu ý nhiều hơn, là một con đường tốt nhất. Đồng thời, Tào Bằng còn để Từ Thứ tìm cách tạo mối quan hệ với Vương Mãnh, đểđám người Vương Mãnh cẩn thận với việc tập kích bất ngờ của Mã Đằng. Chờ sau khi sắp xếp thỏa đáng, Tào Bằng mới nhẹ nhõm hơn chút. Không thể để cho Mã Siêu tiếp tục làm bừa ở Loan Điểu…Phải hết sức nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài.

- Ngạn Minh!

- Có mạt tướng.

Diêm Hành tiến lên một bước, chen tay vào thi lễ.

Ngón tay Tào Bằng nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của ghế bành, ánh mắt long lanh, chăm chú nhìn Diêm Hành.

Ánh mắt đó, tựa như hai thanh kiếm sắc, thẳng xuyên qua trong tim của Diêm Hành. Diêm Hành lập tức khẩn trương, nơm nớp lo sợ, không dám nói gì.

Sau một lúc lâu, Tào Bằng nói:

- Mã Siêu, là tai họa ở Võ Uy.

Nếu như không sớm loại bỏ, tất thành tai họa, ta muốn mời Ngạn Minh, thiết lập tiểu trại ở bãi Lư Thủy, không biết Ngạn Minh có nguyện làm vậy không?

Diêm Hành lập tức mừng rỡ.

Đây là Tào Bằng coi trọng y chăng!

- Mạt tướng nguyện đóng quân ở bãi Lư Thủy.

Tào Bằng sắc mặt lắng xuống,

- Ngạn Minh, ta biết ngươi và Mã Siêu có thù không đội trời chung.

Lần này, ngươi đóng quân ở bãi Lư Thủy, quan hệ rất lớn. Hi vọng ngươi đừng lấy thù riêng, mà ảnh hưởng đến việc nước…Lần này, ngươi đóng ở bãi Lư Thủy, là bí mật đi. Nếu như không có mệnh lệnh của ta, không được tự tiện xuất kích, càng không được cho Mã Siêu phát giác ra.

Ta có thể đồng ý với ngươi, thời cơ thích hợp, chắc chắn sẽ cho ngươi báo thù rửa hận, phục đoạt Kim thành. Nhưng lúc này, vẫn phải nhẫn nại. Ngươi nếu như có thể đồng ý điểm này, bên ta có thể phái ngươi đi. Nếu như không thể, cũng chỉ có thể lưu lại Loan Điểu…Ngạn Minh, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng…Còn đây là quân lệnh! Một khi đồng ý rồi, tuyệt không được vi phạm, nếu không…

Tào Bằng nghiêm mặt nặng lời, làm cho Diêm Hành hãi hồn khiếp vía.

Sau một lúc lâu, y nghiến răng nói:

- Xin công tử yên tâm, nếu như Diêm Hành chống lại quân lệnh, công tử có thể lấy đầu của Diêm Hành, tuyệt không oán một câu.

Tào Bằng, lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.

- Nếu đã như vậy, thì nhờ tướng quân vậy!
Bình Luận (0)
Comment