Vốn Tào Bằng tràn đầy tin tưởng có thể dựa vào Hạ Tuyển ngăn cản Quan Vũ mười ngày.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện mình quá khinh thường Quan Vũ, hoặc là nói khinh thường sự điên cuồng của Quan Vũ.Trải qua thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi ước chừng hai canh giờ, Quan Vũ lại hạ lệnh khêu đèn đánh đêm,tiếp tục công kích cầu Đông Quan. Giờ Sưu, bóng đêm thâm trầm, dưới cầu Đông Quan âm thanh rung trời, binh Giang Hạ lại phát động tấn công dũng mãnh quyết tử đối với cầu Đông Quan, thư thế quyết đập nồi dìm thuyền thề phải đánh hạ cầu Đông Quan.
Quan Vũ không thể không đấu!
***
Trên Phong Thành Lĩnh là một đống hỗn loạn.
Xác chết lung tung, ngã vào trong vũng máu.
Mã Tắc không biết đã đi đâu, mà quân giới trên Phong Thành Lĩnh đã bị tổn hại gần như không còn.
- Vào ban đêm, không biết quân Tào từ chỗ nào bất ngờ xuất hiện trên Phong Thành Lĩnh, Mã chủ bộ vội vàng ứng chiến, nhưng quân Tào này lại cực kỳ hung ác, hầu như toàn là tinh nhuệ của quân Tào. Huynh đệ trên phong Thành Lĩnh gần như là bị giết hết không còn ai, mạt tướng nhìn thấy Mã chủ bộ đã bị một tướng lĩnh quân Tào bắt sống ở trong loạn chiến. Tuy mạt tướng có lòng cứu viện nhưng trong lúc đó quân Tào quá mức hung hãn, sau khi đánh tan chúng ta thì liền nhanh chóng rút lui trốn vào trong Phong Thành Lĩnh. Mạt tướng từng phái người đuổi bắt nhưng người phái ra một đi không trở lại.
Một gã quân Tư mã bị đánh bại rời khỏi Phong Thành Lĩnh quay về khóc lóc kể lể với Quan Vũ.
Nếu như bình thường, Quan Vũ sẽ không nói hai lời lập tức phái người đi cứu viện. Nhưng lúc này ông đã không còn tinh lực mà quan tâm đến sự sống chết của Mã Tắc.
Trên thực tế, có một dự cảm nguy cơ trước nay chưa từng có khiến Quan Vũ vô cùng căng thẳng.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Mã Tắc bị bắt giữ, cũng không quan trọng!
Quan trọng là phải gia tăng việc phá được cầu Đông Quan.
Mặc dù trả giá tính mạng ngàn người nhưng cũng không quan trọng, giờ khắc này, Quan Vũ đã không màng lo lắng dựa vào Hạ Tuyển ngăn trở bước chân quân Tào.
Việc ông phải làm là mau chóng mang theo người phá tan phòng tuyến cầu Đông Quan và hội hợp với Lưu Bị.
Cho nên, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi, Quan Vũ lại phát động công kích cầu Đông Quan. Binh Giang Hạ càng tạo thành đội cảm tử dưới sự chỉ huy của Quan Vũ mà điên cuồng công kích cầu Đông Quan khiến cho quân Tào đứng trên cầu Đông Quan tăng thêm áp lực, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu không thể ngăn được.
Một dặm, năm trăm mét.
Đối với xung xe mà nói, va chạm trong khoảng cách ngắn này thì uy lực càng nhỏ.
Khi trời gần sáng, cầu Đông Quan đã phát ra gần hai trăm xung xe, chết cũng hơn năm trăm người.
Tuy rằng Tào Bằng vẫn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương và mãnh liệt. Một ngày một đêm, mới chỉ là một ngày một đêm!
Quan Vũ dùng hơn ngàn người đã gần như hao hết xung xe quân Tào.
Tư thế trước mắt, Quan Vũ sẽ không từ bỏ ý đồ. Tới nước này rồi, ông chỉ có thể tấn công mãnh liệt mới có đường ra.Hơn nữa theo thời gian trôi qua, binh Giang Hạ dần dần phát hiện nhược điểm của xung xe, đã bắt đầu chú ý đến vết lõm đường rãnh trên mặt đất mà bắt đầu tiến hành phá hư.
May mắn vẫn còn đường rãnh hơn bốn trăm mét.
Không cần nói nhiều lời, áp lực quân Tào càng lúc càng lớn.
Giờ Mão qua, thế tấn công của binh Giang Hạ đã hòa hoãn, một lần nữa tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Môi Tào Bằng đã khô nẻ bật máu, yết hầu khàn khàn, thậm chí còn nói không ra tiếng. Lưu Thông đưa túi nước qua, Tào Bằng rút nút lọ uống ừng ực, cuối cùng cũng giảm bớt cái khát trong cổ họng. Hắn thở hổn hển đi lên đầu mã tường bên cạnh đầu cầu Đông Quan, tòa mã tường được xây dựng tạm thời lúc này cũng đã bị tàn phá ghê gớm, gần như đã không có tác dụng ẩn thân nữa.
- Đại Đô đốc, xung xe đã không còn nhiều nữa!
- Còn có bao nhiêu?
- Chín mươi bảy lượng...
Lưu Thông lập tức báo ra con số chuẩn xác khiến Tào Bằng chau mày.
Chín mươi bảy chiếc, lúc này mới chỉ là một ngày đêm, nếu cứ theo tốc độ tiêu hao như này, đoán chừng không cần đến trưa thì xung xe sẽ dùng hết hoàn toàn.
Mà binh Giang Hạ không ngừng đẩy mạnh về phía trước khiến cho uy lực của xung xe càng yếu đi.
Vốn một chiếc xung xe ít nhất có khả năng hạ mấy chục người, nhưng hiện tại, một chiếc xung xe thả xuống cũng chỉ có thể hạ được mấy người mà thôi, uy lực đã không lớn như trước. Dưới tình huống này, muốn kiên trì cũng không dễ dàng. Cũng không biết, phía bên Tào Tháo như nào rồi, đã qua sông chưa?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài.
Trầm ngâm một lát sau, hắn chỉ bảo Lưu Thông:
- Mời Hiếu Trực lại đây.
Một lát sau, Lưu Thông dẫn Pháp Chính mệt mỏi lê thân đến đầu cầu Đông Quan.
Lúc đầu là Pháp Chính chỉ huy chiến đấu, tuy nhiên tiếp theo là Tào Bằng tiếp nhận, Pháp Chính bắt đầu quản lý hậu cần, đảm bảo ận chuyển đồ quân nhu, cả một ngày đêm cũng không nghỉ ngơi,nhìn Pháp Chính tiều tụy vô cùng. Y đi tới trước mặt Tào Bằng, trên mặt nở nụ cười chua xót, chắp tay thi lễ.
- Sĩ khí các huynh đệ như nào?
- Sĩ khí vẫn dâng cao nhưng số lượng người chết quả thật là kinh người.
- Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu binh mã?
- Đầu cầu Đông Quan ước chừng có tám trăm người. Công tử, nếu thật sự không được, hay là điều động từ tây quan tới.
Nếu cầu Đông Quan thất thủ, thì Tây Quan cũng mất đi ý nghĩa phòng thủ. Nếu tới tình trạng này rồi, đơn giản đập nổi dìm thuyền quyết tử chiến với Quan Vũ. Dù sao hiện tại Lưu Bị cũng không có khả năng phái ra viện binh, vậy thì việc thủ tây quan cũng không có ý nghĩa. Quân giới và đồ quân nhu của chúng ta rất đầy đủ, nhưng binh lực lại thiếu. Nếu không điều động quân coi giữ Tây Quan tới, chỉ sợ khó mà tiếp tục kiên trì.
Trong tay Tào Bằng tổng cộng có ba nghìn hai trăm người.
Hàng tốt Hạ Tuyển còn có tám trăm ngời nhưng cũng không thể trọng dụng.
Những người đó đối diện với cuộc chiến đấu thảm liệt, căn bản không có khả năng kiên trì. Nếu điều tới cầu Đông Quan,chỉ sợ không có tác dụng gì, ngược lại sẽ khiến trận doanh bên ta rối loạn. Cho nên trận chiến Hạ Tuyển ngay từ đầu Tào Bằng đã không cho phép hàng tốt này xuất trận.
Hắn lệnh thúc cháu Liêu Trung từ trong tám trăm hàng tốt điều động ra ba trăm tốt cường tráng phụ trách duy trì trị an dân cư bờ tây Hạ Tuyển.
Trước đây, hắn dẫn bộ thủ ngự ở Đông Quan có một ngàn binh mã, nửa ngày ác chiến đã chết sáu trăm. Binh mã còn lại trong lúc nhất thời khó mà có công dụng, còn cần phải điều chỉnh. Mà quân coi giữ cầu Đông Quan cũng có một ngàn, hiện giờ cũng đã chết trên hai trăm.
Đây vẫn là dựa vào địa thế cầu Đông Quan cùng với uy lực xung xe.
Từ lúc binh Giang Hạ ngày càng tiến gần tới cầu Đông Quan, ưu thế địa thế đã dần dần giảm bớt, mà uy lực xung xe cũng đã từ từ yếu đi.
Đánh giáp lá cà khó có thể tránh khỏi.
Chỉ dựa vào tám trăm ngàn người thủ ở cầu Đông Quan quả thật là binh lực quá yếu.
Lời Pháp Chính nói rất có lý, lúc này không cần băn khoăn sự an nguy của Tây Quan gì nữa, Cầu Đông Quan thất thủ, toàn bộ Hạ Tuyển cũng khó mà giữ được.
Trầm ngâm một lát, Tào Bằng hạ quyết tâm.
- Lệnh cho Liêu Trung tiếp quản Tây Quan, điều động toàn bộ binh mã Tây quan lại đây.
- Mở kho vũ khí ra, mọi người lấy cung tiễn, trường đao...một khi xung xe mất đi tác dụng thì chắc chắn là phải đánh trực diện. Nói cho các huynh đệ hãy cố gắng kiên trì một chút, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới. Lúc này, chúng ta cũng chỉ có tử chiến, còn ngoài ra không còn cách nào khác.
Quân cứu viện ở đâu?
Ngay cả bản thân Tào Bằng cũng không rõ.
Nhưng sự việc cho tới bây giờ chỉ có thể nói như vậy, nếu không chắc chắn sĩ khí quân tốt sẽ giảm sút.
Hãy cho tướng sĩ quân Tào một hy vọng, bằng không họ khó mà tiếp tục kiên trì. Đương nhiên Pháp Chính hiểu đạo lý này nên gật đầu, khom người lui ra.
Đứng ở trên đầu cầu Đông Quan, Tào Bằng nhìn xuống phố dài, đại kỳ kia đỏ thẫm.
Hán Thọ Đình Hầu, Quan!
Mặc kệ thế nào hôm nay cũng phải có một người chết ở chỗ này.
Không phải Quan Vũ ngươi thì là Tào Bằng ta!
Nghĩ đến đây, Tào Bằng theo bản năng nắm chặt chuôi đao, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người hạ lệnh:
- Lệnh cho toàn bộ cung tiễn thủ tập trung ở bờ tây cầu Đông Quan đợi mệnh lệnh.
- Vâng!
Văn Võ lĩnh mệnh đi.
Nội thương của gã chưa lành nên vẫn không thể tham gia chiến trận.
Nhưng xuất thân nhà tướng vẫn chỉ huy cũng không vấn đề gì.
Giao việc chỉ huy cung tiễn thủ cho Văn Võ thì Tào Bằng cũng yên tâm.
- Đại đô đốc, chúng ta có thể đứng vững không?
Trong lòng La Mông vẫn có chút không yên. Dù sao y vẫn chưa phải La Mông quận Thái Thú trên lịch sử kia mà lúc này chỉ là một thanh niên có tâm huyết, trận chiến Hạ Tuyển là trận chiến mà lần đầu tiên trong cuộc đời y tham gia, cũng là trận chiến thảm liệt nhất mà lần đầu tiên y chứng kiến.
Đối mặt với binh Giang Hạ điên cuồng, trong lòng La Mông có chút thiếu tự tin.
Tào Bằng nhìn y, đột nhiên cười tươi:
- Một đám gà đất chó ngói sao làm gì được ta?
Chính một câu nói này đã khiến La Mông đột nhiên trở nên tự tin vô cùng, chính y cũng không rõ tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Tào Bằng tươi cười rạng rỡ thì cảm giác an tâm lên rất nhiều. Y ra sức gật đầu, không nói năng rườm rà, xoay người rời đi. Tào Bằng nhìn theo lưng y, sau một lúc lâu khẽ thở dài.
Nói thật ra, La Mông, Văn Võ cũng đều là tướng tài.
Nếu có thể qua được điểm quan trọng, điểm quyết định trước mắt, sau này nhất định tương lai rộng mở.
Nhưng có thể chống đỡ được bao lâu? Ngay cả bản thân Tào Bằng cũng không rõ, hiện tại hắn cũng có chút bất an nhưng bề ngoài hắn vẫn phải tỏ ra kiên cường.
Lão Tào, viện binh của ngươi lúc nào mới tới?
Nếu viện binh này mà không xuất hiện kịp thời, ta thật sự khó mà chống cự được nữa...
***
Dựa theo suy đoán của Tào Bằng, ít nhất hắn có thể chống cự được đến khi trời tối.
Trận ác chiến hai ngày một đêm qua đi, nói vậy Quan Vũ cũng đã dốc hết sức lực, đến lúc đó, ông ta cũng sẽ thu binh nghỉ ngơi và chỉnh đốn thì Tào Bằng cũng có cơ hội nghỉ ngơi chốc lát.
Nhưng Tào Bằng lập tức phát hiện là hắn vẫn xem nhẹ sự điên cuồng của Quan Vũ.
Sau khi trải qua thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Quan Vũ liên tục tiến hành công kích cầu Đông Quan.
Mà lúc này đây, Quan Vũ sử dụng thủ đoạn công kích đường dài và ném đá, mục tiêu công kích không phải là cầu Đông Quan mà là mặt đất phố dài.
Những khối từng khối đá thật lớn mang theo lực mạnh khổng lồ trút xuống nổ vang.
Mấy chục khối đá ầm vỡ trên mặt đất, phố dài vốn cực kỳ chắc chắn đã bị đập thành những hố lớn. Rất nhiều nơi xuất hiện vết nứt, ngay cả đường rãnh dành cho xung xe cũng bị hủy theo. Gần giờ Thìn, xung xe đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Từng đường rãnh bị phá hủy lõm vào, uy lực xung xe cũng khó mà phát huy tác dụng. Trận oanh kích kéo dài gần một canh giờ mới kết thúc, Quan Vũ hạ lệnh toàn quân xuất kích. Mấy ngàn binh Giang Hạ hú gào ùa lên dọc theo phố dài bị phá nát, khởi xướng công kích đợt tẫn công cuối cùng tại cầu Đông Quan.
Cùng lúc đó, Tào Bằng hạ lệnh mọi người lui tới bờ tây cầu Đông Quan.
Cung tiễn thủ ngửa mặt lên trời bắn tên, tên gào thét như mưa rơi xuống.
Nhóm binh Giang Hạ xông tới trước bị tên bắn trúng ngã trong vũng máu. Nhưng ngay sau đó phía sau họ lại càng có nhiều quân tốt vọt lên, lướt qua những thi thể đó xông lên cầu Đông Quan.
- Bắn tên!
Văn Võ hét to.
Một loạt mũi tên sắc bén bắn ra lên đầu binh Giang Hạ đang vọt tới.
Lúc này đã không cần nhắm bắn, chỉ cần bắn về phía trước thì nhất định có thể bắn trúng mục tiêu.
Trên cầu Đông Quan trái phải dài chừng ba trăm bước trong phút chốc vang lên những tiếng la hét, binh Giang Hạ dũng mãnh không sợ chết, đối mặt với mưa tên châu chấu mà không hề sợ, vẫn ùa lên.
Quan Vũ khoác trọng giáp, tay cầm song đao đẩy đánh điêu linh, xông lên trước nhất.
Tên phóng tới đều bị ông đánh bay, thấy khoảng cách tại phía tây đầu cầu càng lúc càng gần, quân Tào bắt đầu hỗn loạn.
Đột nhiên Tào Bằng xé bỏ kim quan buộc tóc, một tay cầm thuẫn, một tay cầm đao, bước đi như bay. Chỉ thấy hắn nhảy lướt qua bức tường chán, thả người xuống, trường đao trong tay múa tung, trong miệng rít gào...
- Các huynh đệ, một trận quyết tử chiến chính là lúc này đây.
Khi nói, hắn bay lên bổ đao xuống, một gã binh Giang Hạ giơ trường thương đón chào,lại bị Tào Bằng một đao chém đứt trường thương, thuận thế lôi kéo phá bung bụng của binh Giang Hạ kia. Sau đó hắn nhảy vào trong loạn quân, chân giẫm lên sao Bắc Đẩu, thân hình lóe chớp sải bước mà lên. Tấm chắn che chở cơ thể, cương đao liên tục chém ra giống như mãnh hổ xuống núi, sát nhập và bên trong quân địch như vào chỗ không người.
- Các huynh đệ, lên cho ta!
La Mông cũng không kìm nén được nhiệt huyết, thả người bay ra.
Đầu cầu phía tây, cung tiễn thủ quân Tào cùng hò hét, ném cung nỏ sang bên cạnh, vung đao mà tiến lên.
Trong phúc chốc, song phương đã triển khai đánh trực diện. Binh Giang Hạ chiếm ưu thế về số lượng,không nề hà diện tích cầu Đông Quan, mấy trăm người cùng dũng mãnh xông vào đó, lập tức cầu Đông Quan chật đầy, người khác muốn xông lên cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể đứng ở hai sườn cầu Đông Quan để xem cuộc chiến.
Có một số binh Giang Hạ phát hiện dòng nước Tuyển Thủy dù sâu nhưng không chảy xiết.
Vì thế đã thả người nhảy xuống bơi sang bờ bên kia,
Văn Võ phát hiện ra tình huống này,vội vàng chỉ huy quân tốt bắn tên tới giữa sông. Chỉ có điều với cục diện cuộc chiến đang hỗn loạn, mệnh lệnh của Văn Võ khó mà được thống nhất chấp hành. Không ít quân tốt vội vàng cầm lấy cung nỏ nhưng không có cách nào tạo được sự uy hiếp,dù vậy, binh Giang Hạ vẫn chết khá nhiều, Tuyển Thủy liền biến thành một màu máu, nước sông cuồn cuộn cuốn trôi làn nước đỏ sẫm chảy xuôi về phía nam.
Rất nhanh, binh Giang Hạ đã lên được bờ tây.
Lưu Thông trợn mắt, vung kiếm xông lên, không ngờ bị một gã binh Giang Hạ dùng mâu đâm trúng, chết tại bờ tây...
Máu tươu nhuộm đỏ Tuyển Thủy cũng nhuộm đỏ bờ tây.
Ngày càng nhiều binh Giang Hạ bơi tới bờ tây, cục diện đối với quân Tào mà nói càng lúc càng trở nên khẩn trương.
Trên cầu Đông Quan, La Mông tóc tai bù xù, cả người đẫm máu.
Y không nhớ rõ mình đã giết được bao nhiêu kẻ thù, trên người có bao nhiêu vết thương, chân tay như nhũn ra. Nhưng binh Giang Hạ vẫn không ngừng cuồn cuộn xông đến. Hai tròng mắt La Mông đỏ ngầu, trong miệng liên tục rống giận, đột nhiên, tai nghe có tiếng rống to như sấm, một gã đại tướng mặt vọt tới trước mặt La Mông, đại tướng kia tay cầm song đao, vừa đến đã bổ xuống. La Mông vội đỡ lấy, cả người loạng choạng lui xuống, gan bàn tay vỡ toang. Không đợi y đứng vững, đại tướng mặt đỏ kia đã di chuyển, ánh đao lóe lên, La Mông mở to hai mắt nhìn, trường đao trong tay keng một tiếng rơi xuống đất, ngửa mặt lên trời ngã xuống trong vũng máu.
Ở ngực y xuất hiện một vết đao nhìn vô cùng kinh người.
Máu phụt ra, dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên động lòng người.
- Hằng Nhược!
Tào Bằng nhìn thấy vội la lên.
Hắn nhận ra đại tướng mặt đỏ kia chính là Quan Vũ Quan Vân Trường, hắn đã định muốn tiến lên cứu viện nhưng bị vài tên binh Giang Hạ cản lại, chặn bước chân. Đợi khi hắn giết ra được thì La Mông đã bị Quan Vũ chém chết. Lúc này, khoảng cách giữa Tào Bằng và Quan Vũ chỉ còn vài chục bước, ánh mắt hai người chạm nhau, Quan Vũ cũng vậy, Tào Bằng cũng thế, trong mắt đều lóe lên tia sát khi khiến người khác sợ hãi....
- Tiểu tặc, chạy đi đâu.
Hai gò má Tào Bằng giật giật, đột nhiên rống to:
- Quan Vũ, để mạng lại!
Hai người đồng thời cũng tiến bước về phía đối phương.
Chỉ thấy thân hình Quan Vũ đột nhiên lóe lên, một đao trước một đao sau như đỉnh Thái Sơn ập xuống đánh tới Tào Bằng. Mà Tào Bằng cũng không hề sợ hãi, giơ đao đỡ lấy, tấm chắn cũng giương lên, chỉ nghe một tiếng nổ vang, đao thuẫn giao kích, thế tấn công của Quan Vũ hung mãnh tiến lên, còn Tào Bằng thì liên tục lui ba bước, cánh tay run lên, tấm chắn trong tay cũng bị Quan Vũ chém nứt ra. Tào Bằng như hít phải luồng khí lạnh, thầm than: ‘Thật không hổ là Tướng Khôi Nguyên Tam Quốc (ý chỉ là vị tướng đứng đầu). Cho tới nay, Tào Bằng tự nhận võ nghệ không tầm thường, nhưng hiện tại cho thấy hắn vẫn kém Quan Vũ nửa bậc.
Mắt hổ trợn lên, Tào Bằng hét lớn một tiếng, hai tay nắm đao vọt người lên.
Quan Vũ thì đạp chân tiến lên, trong nháy mắt hai người cùng quấn đấu, đao vân quay cuồng, ánh đao loang loáng, ba thanh đao giao kích không ngừng phát ra cương khí khiến quân tốt bốn phía liên tục lui về sau. Một trận chiến này có thể nói là long trời lở đất. Tào Bằng và Quan Vũ đều sử dụng bản lĩnh toàn thân, chiến cùng một chỗ quyết phải chém chết đối phương. Ngươi tới ta đi trong chớp mắt đã đấu hơn mười hiệp vẫn không phân thắng bại.
Quan Vũ và Tào Bằng là kẻ tử thù quyết giết được nhau.
Nhưng giờ khắc này Quan Vũ cũng không kìm nổi mà thầm khen ngợi đối phương.
“Thật sự là kẻ có võ nghệ cao cường ít ai địch nổi. Ít nhất năm đó ta ở tuổi hắn cũng không có được bản lĩnh như vậy.
Đáng tiếc năm đó Tam đệ lại không kiềm chế được tính tình đi cướp bóc lương thảo của hắn, nếu không huynh trưởng đã có thể mời chào được hắn hiệu lực cho mình.”
Tuy nhiên, tán thưởng chỉ là tán thưởng.
Mâu thuẫn giữa Lưu Bị và Tào Bằng bắt đầu từ năm đó Tào bằng ở ngoài thành Hạ Bì dùng đao chém gãy đại kỳ thì đã trở nên không thể điều hòa được.
Lập trường hai người khác nhau cho nên cũng là nguyên do khiến quan hệ không hề dịu đi.
Càng không cần nói, giữa Tào Bằng và Quan Vũ có mối thù không đội trời chung. Mười mấy hiệp qua đi, thế đao của Quan Vũ đột nhiên biến đổi, đao đao liên kết càng trở nên hung mãnh. Song đao giống như trận bão bổ chém về phía Tào Bằng, đâm, chém, lau, vòng, xiên...chiêu nào cũng nhằm vào nơi yếu hại của Tào Bằng. Mà Tào Bằng tinh thần chấn hưng, gặp chiêu hủy chiêu, đao đến đao hướng trong chớp mắt đã tiếp mười mấy hiệp, dần dần Tào Bằng đã không thể ngăn cản được.
Đột nhiên giữa lúc đó, nghe Quan Vũ hô một tiếng, một đao đã đánh mở đao của Tào Bằng.
Ông cao hơn Tào Bằng, tay dài hơn Tào Bằng, sau khi đánh mở trường đao của Tào Bằng, đao trong tay trái trong giây lát vụt ra chém thẳng vào bả vai Tào Bằng, ngập vào hõm vai Tào Bằng. Tào Bằng đau đớn hét to, khí thế theo đó mà bộc phát, lúc này Tào Bằng cũng nổi cơn cuồng bạo, đơn đao thuận thế lật tay bổ chém, “keng” một tiếng, đao ở tay trái Quan Vũ đã bị gãy thành hai đoạn.
Trường đao trong tay Tào Bằng dù không phải thần binh lợi khí gì, nhưng cũng là bảo đao do Tào Cấp rèn ra, vô cùng sắc bén...
Sau khi chém gãy đao của Quan Vũ, hắn lảo đảo lui về phía sau.
Một gã binh Giang Hạ đâm mâu tới, Tào Bằng một tay quặc lấy cán thương, đơn đao thuận thế quét ngang đã chém binh Giang Hạ kia làm hai đoạn.
Cùng lúc đó, Quan Vũ đạp chân tiến lên, hai tay luân đao bổ tới Tào Bằng.
Phía sau Tào Bằng là lan can cầu Đông Quan, căn bản không thể né tránh. Đột nhiên hắn vứt bỏ đơn đao trong tay, cả người rùn thấp xuống lăn một vòng ra tới trước mặt Quan Vũ, trường mâu trong tay đâm ra, lập tức đâm xuyên qua đùi Quan Vũ. Quan Vũ khoác trọng giáp, không né tránh kịp, ông đau đớn hét to, quay ngược tay về đánh một đao, nhưng lúc này Tào Bằng đã lăn sang một bên.
Thuận tay nhặt một cây trường thương trên mặt đất, Tào Bằng chống thương quỳ trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Quan Vũ thì một đao chém đứt trường thương trên đùi, nhưng một thương này của Tào Bằng đã xuyên qua đùi ông, dù chưa thương đến xương cốt nhưng cũng khiến ông không thể cử động được.
- Tiểu tặc, bản lĩnh giỏi.
Từ lúc xuất thế tới nay, Quan Vũ chinh chiến lớn nhỏ không dưới trăm lần nhưng chưa bao giờ khó khăn như ngày hôm nay.
Cho dù ông có bao nhiêu thù hận với Tào Bằng, nhưng trong nội tâm vô cùng tán thưởng Tào Bằng.
Tào Bằng cũng liên tục thở dốc, nghe Quan Vũ khen ngợi, đột nhiên một sự kiêu ngạo nảy lên trong lòng:
- Nhị tướng quân, thật không hổ là Tướng Khôi Nguyên.
- Tiểu tặc, nay ngươi đã mất đại thế, dù ta ngươi có thâm cừu đại hận, nhưng thấy ngươi có bản lĩnh, ta sẽ cho ngươi đi một cách sảng khoái...
Trong lúc nói chuyện, Quan Vũ nghiến răng đứng lên.
Ngay khi ông chuẩn bị bước đến chỗ Tào Bằng, chợt nghe bên ngoài Đông Quan có tiếng gào thét thảm thiết vọng đến.
- Quân Tào đuổi tới.
- Hổ Si, là Hổ Si đuổi tới...
- Hả?
Quan Vũ nghe vậy chấn động.
Tuy nhiên, ông bất chấp không quay lại phía sau để xem, nghiến răng đánh về phía Tào Bằng.
Ngay trong thời khắc ông hoảng hốt, Tào Bằng đột nhiên tranh thủ cơ hội lăn về sau mấy vòng. Trong lúc lăn, hắn thuận thế lấy hai quả thiết lưu tinh trong túi không nói hai lời đánh về phía Quan Vũ. Quan Vũ múa đao đón đỡ, cũng chính trong khoảnh khắc đó, Tào Bằng đã được Pháp Chính dẫn người tới đoạt trở về. Thấy miếng thịt béo đã đưa lên miệng bị người khác đoạt lấy, Quan Vũ lập tức giận giữ, ông định tiếp tục đuổi theo Tào Bằng, nhưng không ngờ một đội quân Tào từ bên ngoài Đông Quan gào thét vọt vào trong thành.
Quân Tào này thuần một màu đại đao mộc thuẫn, giết nhập vào thành như vào chỗ không người.
Một viên đại tướng đi đầu, chính là Hổ Si Hứa Chử.
Ở sau y là hai viên tiểu tướng theo sát, cầm trong tay song thiết kích, đại khảm đao vung lên không ngừng.
- A Phúc, đừng kinh sợ, chúng ta đến đây!
Cuối cùng quân Tào đã đuổi kịp Quan Vũ...
****
Nhắc đến, quân Tào có thể đuổi kịp là nhờ có Trương Cáp.
Sau khi Trương Cáp được thủy quân Thái Mạo trợ giúp đã dễ dàng vượt qua sông, tuy nhiên y vẫn chưa cường công huyện Ngạc mà phái người vào thành du thuyết Liêu Hóa, người phái đi là Khoái Lan, danh sĩ Trung Lư. Khoái Lan này là tộc chất của Khoái Việt, thanh danh rất nổi, đồng thời lại là đồng hương với Liêu Hóa, có quan hệ khá tốt với Liêu Hóa trước khi Liêu Hóa đầu nhập Lưu Bị, nay Khoái Lan ở trong quân Tào đảm nhiệm chức Trưởng Sử, làm trợ thủ cho Trương Cáp.
Gã vào thành dùng tình lý để thuyết phục Liêu Hóa
Liêu Hóa nghe nói Lưu Kỳ đã chết trận, mà Quan Vũ đã lui về Hạ Tuyển, coi như là y đã tận tình tận nghĩa.
Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ, Liêu Hóa dâng thành đầu hàng. Sau khi quân Tào chiếm được huyện Ngạc, Trương Cáp lập tức nhắc hở hai người Hứa Chử, Từ Hoảng:
- Tào Đô Đốc phụng mệnh đánh lén Hạ Tuyển, binh lực trong tay không đủ, mà Quan Vũ kia như mãnh hổ giam trong lồng, thấy Hạ Tuyển thất thủ chắc chắn sẽ không tiếc tính mạng mà công kích.
Đến lúc đó, Đại đô đốc gặp phải áp lực vô cùng lớn.
Ta muốn tức khắc khởi binh truy kích để tránh cho Đại đô đốc gặp được bất trắc...
Hứa Chử nghe vậy lập tức nóng nảy:
- A Phúc có tình huynh đệ kết nghĩa với ta.
Hiện giờ hắn đang trong nguy hiểm, ta làm thúc phụ sao có thể chết mà không cứu được? Huyện Ngạc đã hàng cần phải tu sửa, ngươi cũng biết ta không giỏi về việc này, không bằng ta cùng với Công Danh truy kích Quan Vũ, còn Tuấn Nghệ đóng giữ tại huyện Ngạc, để Văn Tắc xuất binh công thủ Hạ Trĩ, ngươi thấy thế nào?
Vốn Trương Cáp muốn đích thân đi cứu viện để có thể lôi kéo gần hơn quan hệ với Tào Bằng.
Nhưng Hứa Chử đã nói vậy, hắn cũng không có cách nào phản bác. Vì thế, đành phải đồng ý, đồng thời phái người đi tới Tây Lăng, thông báo Tào Tháo.
Hai người Hứa Chử và Từ Hoảng binh chia làm hai đường, quần áo nhẹ giản đi, đi suốt ngày đêm không nghỉ.
Đợi đến khi bọn họ đến Hạ Tuyển thì chiến sự đã vô cùng thảm liệt. Nếu Hứa Chử đến chậm một bước, nói không chừng lúc này Tào Bằng đã lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Thấy Hạ Tuyển nguy cấp, Hứa Chử cũng bất chấp chờ đợi để hội hợp với Từ Hoảng mà dẫn theo hai người Điển Mãn và Hứa Nghi khởi xướng công kích.
Bởi vì phía đông Hạ Tuyển nay giống như đống hoang tan, không thích hợp mã chiến.
Hứa Chử liền lệnh cho toàn bộ bộ khúc xuống ngựa, bộ chiến gấp rút tiếp viện Tào Bằng. Đội nhân mã này khi gia nhập chiến đoàn đã khiến cho cuộc chiến xảy ra biến hóa lớn.
Binh Giang Hạ đánh đến hiện tại cũng đã như nỏ mạnh hết đà.
Sở dĩ bọn họ có thể kiên trì, hoàn toàn dựa vào một tia hy vọng để chống lại, nhưng truy binh quân Tào đã đuổi đến nơi, thì những binh Giang Hạ này lập tức rơi vào tuyệt vọng!
Đánh ba ngày, chết vô số...
Kết quả vẫn là bị quân Tào đuổi theo.
Có đánh tiếp thì có ý nghĩa gì?
Không ít người trực tiếp vứt bỏ binh khí, hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng.
Quân Tào giống như mãnh hổ tiến đến những đám binh nay, hoàn toàn không coi vào mắt, Hứa Chử đi đầu mắt hổ trợn lên, vung đao trong tay giết binh Giang Hạ tan rã.
- Quân Hầu, chạy đi!
Quan Vũ thấy tình huống như vậy đang định đánh bừa.
Nhưng đã có người ở bên cạnh kéo ông chạy đi.
Lúc này còn đánh cái cái gì? Chạy giết ra còn quan trọng hơn.
Chính diện xung phong?
Binh Giang Hạ đã tan rã, xung phong như nào đây? Mà quân Tào tại bờ tây kia khi biết viện quân đến, trong nháy mắt lập tức hoan hô, sĩ khí tăng cao, anh dũng chiến đấu.Tào Bằng tựa đầu vào lan can, mặt tái nhợt không có chút huyết sắc.
Một danh y và hộ binh tiến đến băng bó vết thương cho hắn.
Tào Bằng lại cố nén đau đớn, hét to với Pháp Chính và Văn Võ:
- Hiếu Trực, phản công, phản công cho ta, đừng để Quan Vũ chạy mất.
Không cần Tào Bằng chỉ bảo, Pháp Chính và Văn Võ cũng biết nên làm như thế nào.
Quân Tào bên bờ tây đang hò hét xông qua cầu Đông Quan, Quan Vũ mang theo người liên tiếp bại lui, đi thẳng lên đầu thành Đông Quan.
Quân Tào chen chúc bao vây chặt đầu thành Đông Quan.
Lúc này, Điển Mãn và Hứa Nghi cũng vọt tới cầu Đông Quan, thấy bộ dạng nhếch nhác của Tào Bằng, hai người cùng bước tới nâng hắn lên.
- A Phúc, ổn chứ?
- Con mẹ các ngươi nếu đến muộn một chút nữa thì đã nhặt xác của lão tử rồi
Sau khi trải qua một trận tử chiến thảm liệt Tào Bằng đột nhiên bùng nổ, chửi ầm lên.
Điển Mãn và Hứa Nghi ngượng ngùng nói:
- Việc này cũng trách không được chúng ta, là Thái Mạo quá vô năng, sau khi công chiếm Sa Tiện, trên đường đi cứ dây dưa kéo dài....Chúng ta đánh hạ được huyện Ngạc thì lập tức tới Hạ Tuyển ngay, ngươi đừng có trách chúng ta, khi nào quay về, ta nhất định xử lý tên Thái Đức Khuê kia.
Thái Mạo!
Tào Bằng giận tím mặt:
- Hừ, con mẹ nó cái tên làm việc thành công không đủ, việc thất bại thì có thừa!
- Quan Vũ đâu?
- Quan Vân Trường lui giữ trên thành Đông Quan, phụ thân đã dẫn thuộc cấp vây khốn hắn.
Tào Bằng nghe vậy cố nén đau đớn và mệt mỏi, nói với Điển Mãn, Hứa Nghi:
- Đi, chúng ta đi tiễn Nhị tướng quân một đoạn đường...