Cuối đời Đông Hán, đao thủ quả thực đã bắt đầu phổ biến, nhưng đại đa số còn được chế tạo rất thô sơ, chất lượng không cao.
Một chiếc đao tốt có thể nâng sao khả năng chiến đấu lên hai mươi phần trăm.
Vấn đề nằm ở chỗ, chiếc đao tốt này rất hiếm… Điển Vi mang về bao nhiêu "đá huyền thiết" như thế, xem ra là muốn rèn số lượng lớn. Phải biết rằng, đá huyền thiết cũng là "tây vực kỳ ô"mà mọi người vẫn hay nói, là nguyên liệu thượng đẳng để rèn đeo. Điểm này đã được khẳng định, thêm vào đó Điển Vi đã thừa nhận muốn rèn đao, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người quan tâm. Thực ra, cái bọn họ chú ý là ai rèn đao?
Nếu như trên đời thật sự có một người như thế, có thể rèn được số lượng lớn đao tốt trong thời gian ngắn thì chắc chắn đã bị nhân sỹ các nơi lôi kéo.
Tuy nhiên, người này rốt cuộc là ai?
Hiện nay vẫn không ai biết…
Khi Hứa Chử và Hứa Định đang bàn bạc thì có gia nhân tới báo.
"Đại gia, nhị gia, tiểu nhân đã dò hỏi rõ ràng rồi.
Đêm qua Điển Trung Lang đã đưa Tây vực kỳ ô vào thành Ô Bảo… Theo tiểu nhân dò hỏi được, Ô Bảo vốn bị bỏ không, nhưng cách đây chưa lâu đã có một nhóm người tới. Nghe nói là những người cứu Điển Trung Lang. Hơn nữa một người trong số đó hình như là thợ rèn."
"Thợ rèn?"
Mắt Hứa Chử sáng lên.
Hứa Định vội hỏi: "Có dò hỏi được tên thợ rèn đó không?"
"Hình như là họ Tào, tên là gì thì nhất thời tiểu nhân còn chưa dò la ra. Ở Ô Bảo đều là người mà Điển Trung Lang phái đi, bảo vệ rất nghiêm ngặt. Sở dĩ tiểu nhân dò hỏi được là vì cách đây không lâu có người đi vào Ô Bảo giúp người trong đó xây lò. Nghe nói mô hình cái lò đó rất kỳ quái, có điều chắc chắn nó dùng để nung sắt… Mấy hôm nữa tiểu nhân lại nghĩ cách đi nghe ngóng thông tin."
"Họ Tào?" Hứa Định nhìn sang phía Hứa Chử.
Hứa Chử nghĩ giây lát gật đầu nói: "Hình như trong số những người cứu Quân Minh quả thật có người họ Tào. Cũng trách ta khi đó không để ý, giờ không nhớ nổi tên là gì… ca ca, nói vậy, chuyện Quân Minh rèn đao tuyệt đội không phải giả. Tên này đúng là số may mắn thật, không những không chết còn tìm được một trợ thủ rèn đao giỏi. Ca ca, nếu quân Hổ Bôn được trang bị nhiều đao tốt, e rằng Hổ Vệ của đệ chưa chắc đã là đối thủ của quân Hổ Bôn! Làm thế nào đây?"
Hứa Định trầm ngâm không nói.
"Trước tiên làm rõ người họ Tào này tên là gì đã."
Hứa Định khẽ nói: "Buổi diễn võ còn cách một thời gian nữa. Chúng ta từ từ nghe ngóng, xem Điển Quân Minh rốt cuộc có thể rèn được đao tốt hay không!"
Tào Cấp? Tào Cấp là ai? Trong thành Hứa Đô không biết bắt đầu từ khi nào đã truyền tai nhau một cái tên chưa từng nghe nói tới: Tào Cấp.
"… Nói ra thì ta cũng có may mắn được gặp tên Tào Cấp này. Tên đó người cao tám thước, lưng dài vai rộng, đúng là một hảo hán, tướng mạo khôi ngô."
"Tên này lai lịch ra sao?"
"Ta nói ra chắc các ngươi đều không tin. Nghe nói Tào Cấp là hậu nhân của tông sư Âu Trị Tử rèn vũ khí thời Chiến quốc, kỹ thuật rèn đao cực kỳ tốt."
"Mẹ nó chứ!" Một tửu khách nói: "Một tên họ Âu, một tên họ Tào, sao thế được?", "nói ngươi hiểu biết nông cạn, ngươi còn không chịu thừa nhận. Từ thời Chiến quốc đến giờ là bao nhiêu năm? Nói không chừng trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, nên phải đổi sang họ Tào."
"Nghe ngươi nói linh tinh."
Vị tửu khách bị phản bác lại chỉ cười nhạt, phẩy ống tay áo bước đi.
Hắn vừa đi lập tức có người tới ngồi ở vị trí đó, "Nói nói mãi, tên Tào Cấp đó thật sự có thể rèn bảo đao sao?"
"Phí lời, khi Tào tông sư xây lò, cha ta đã tới giúp đỡ. Trở về, cha đã nói với ta, lò sắt mà Tào tông sư xây rõ ràng khác với những người dân thường. Hơn nữa còn có rất nhiều công cụ hiếm gặp, kỳ quái ở đó. Cha ta nói, ở lều lò sắt có đặt nhiều thùng gỗ được đậy cẩn thận, có mùi kỳ lạ sộc lên mũi. Cha ta nói, trong thùng đó đựng bí pháp của Tào tông sư."
"Có chuyện này sao?"
"Không tin ngươi đi dò la đi… hôm xây lò đó không chỉ có mình cha ta?"
"Nhưng ta nghe nói, Tào tông sư không phải là hậu nhân của Âu Trị Tử?" Một tửu khách bước tới nói góp vui.
"Không phải là hậu nhân của Âu Trị Tử, vậy thì ai?"
Tửu Khách cười nhạt: "Ta đã nghe người nói lại, Tào tông sư là con của Ẩn Mặc Cự … nếu không sao rèn được ra nhiều đồ vật lạ vậy."
Hai người đàn ông lặng lẽ uống rượu.
Một chàng trai trẻ trong đó nghe thấy câu này liền thổi phì phì, một hớp rượu phun ra.
Người đàn ông ngồi đối diện với hắn khoảng hơn ba mươi tuổi.
Người ngồi đối diện khắp đầu bị phun đầy rượu nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười gượng kỳ lạ.
"Phụng Hiếu, chúng ta đi thôi."
Chàng trai trẻ ho sặc sụa, vừa cười vừa nói: "Hay quá, ta cũng có ý này."
Hai người ném đồng tiền xuống, đứng dậy bước ra khỏi quán rượu.
"Mấy hôm nay, cái tên Tào Cấp đúng là nổi tiếng!" Người đàn ông lớn tuổi cười, lắc đầu nói: "Xem ra, bên cạnh Quân Minh đã có cao nhân."
"Ừ, Văn Nhược ngươi cũng nhìn ra sao?"
"Cái này ta còn không nhìn ra thì chẳng phải là phí phạm sách thánh hiền sao? Chỉ là, ta thấy Điển Quân Minh làm vậy, hình như không phải để chuẩn bị cho cuộc diễn võ sau này, mà như để khuếch trương thanh thế cho Tào Cấp… Quân Minh không thể nghĩ ra chủ ý như thế này, bên cạnh hắn nhất định còn có người khác. Chi bằng, chúng ta tới gặp Quân Minh, nhân tiện gặp luôn người quân sư cho hắn?"
Chàng trai trẻ đồng ý ngay, tán đồng nói: "Sau khi Quân Minh quay về, chúng ta còn chưa tới gặp hắn. Ta cũng muốn tìm hắn để uống một trận."
Hai người vừa nói vừa bước về phía phủ Hổ Bôn.
"Văn Nhược, ngươi cho rằng Ác Lai và Hổ Si, ai sẽ là người số một trong Túc Vệ?"
"Trước đây ta vẫn coi trọng Hổ Si, nhưng hiện giờ… nếu bên cạnh Ác Lai thật sự có người tài giỏi tương trợ, có lẽ Hổ si chưa chắc thắng nổi."
"Nhưng bọn Văn Cử…"
"Văn Cử nhiều chuyện, sớm muộn tất sẽ xảy ra tai họa. Chủ công đã nghiêm lệnh các bên không được tương trợ, nhưng ông còn cổ động các bên ngăn chặn Điển Vi chiêu mộ Hổ Bôn. Chỉ là hắn không ngờ, Quân Minh không hề dự định chiêu binh ở Hứa Đô, trực tiếp chọn các nhuệ sỹ trong đội nhân mã nên Văn Cử mất nhiều được ít."
Chàng trai trẻ cũng cho là như vậy, gật đầu lia lịa.
Cách cửa phía bắc của Hứa Đô hai mươi dặm có một ngọn núi, tên là Long Sơn.
Dĩnh Thủy từ đây gấp khúc quanh co, hình thành nên một vịnh biển khổng lồ.
Do nước sông hàng năm cuồn cuộn đã mang về rất nhiều phù sa thượng du, bồi đắp nơi này thành cánh đồng rộng lớn cả mấy trăm vạn mẫu.
Có ba vạn mẫu trong đó là do Tào Tháo ban thưởng cho Điển vi.
Có điều, Điển Vi chỉ hưởng thu hoạch trên ba vạn mẫu này, thực tế thao tác là do Điển Nông Hiệu Úy Tảo Chi mà Tào Tháo ủy thác tới phụ trách.
Năm Kiến An thứ nhất, Tảo Chi đề nghị Tào Tháo tiến hành chia cho dân để tăng thêm thu nhập cho triều đình.
Chính lệnh này chính thức được thực hiện đầu năm Kiến An thứ hai, cánh đồng rộng ba trăm héc ta của Điển Vi tương tự cũng bị coi là của chung… Có thể thấy, Tào Tháo rất phản cảm đối với hành vi chiếm dụng đất đai của lũ thế tộc, vì thế trực tiếp thu làm quốc hữu.
Như thế, cho dù những thế tộc đó muốn tiếp tục chiếm dụng cũng phải suy xét xem có vì thế mà động tới sự phẫn nộ của Tào Tháo không.
Điển Vi thì không sao… Thu nhập từ số đất này là bao nhiêu? Hắn chẳng rõ nữa.
Theo tính cách của hắn, đủ tiêu là được rồi! Sản nghiệp thật sự thuộc về hắn vẫn là tòa Ô Bảo được xây dựng dưới chân núi Long Sơn.
Ô Bảo cao sáu trượng, rộng năm trượng, trông kiên cố như một pháo đài quân sự thu nhỏ.
Một khi xảy ra chiến tranh, bách tính quanh núi Long Sơn có thể trốn vào đây lánh nạn.
Nói cách khác, Điển Vi có được tòa Ô Bảo có thể chứa hàng nghìn người, đồng thời cũng gánh trách nhiệm cho an toàn của mọi người quanh núi Long Sơn.
Chính ngọ ngày hôm đó, trong cái lều ở lò rèn của Ô Bảo, không khí đang sôi sục.
"Ẩn Mặc Cự Tử" Tào Cấp đang bận rộn chỉ huy các trợ thủ.
"Hạ Hầu tiếp tục thổi gió, nhiệt độ trong lò vẫn chưa đủ…" Lúc này Hạ Hầu Lan cũng không còn nho nhã như trước, tay nắm chặt thanh đẩy, liên tục đẩy ống bễ thổi về phía lò rèn.
Phù phù phù… Âm thanh lớn phát ra khi kéo ống bễ.
Lửa trong lò bùng lên cao, khiến cho nhiệt độ trong lều bỗng chốc tăng lên rất nhiều.
Tất cả mọi người đều cởi trần, lưng đẫm mồ hôi.
"Hạ Hầu, huynh nghỉ tý đi, để đệ làm cho."
Chu Thương cởi trần để lộ cơ bắp đen xì, mồ hôi bóng nhẫy khiến cơ thể hắn như được đúc bằng sắt, sáng bóng. xem tại truyenggg.com
Hắn chạy lên trước bảo Hạ Hầu Lan tránh ra.
Hạ Hầu Lan thổi gió một hồi xong cũng thấy mệt đứt hơi, thở phì phò.
"Bằng nhi, đổi búa!" Tào Cấp kẹp từ trong lò sắt lôi ra một miếng phôi đao, đón lấy chiếc búa lớn từ tay Tào Bằng.
Chỉ thấy ông xoay tròn búa, cơ bắp khắp người cuồn cuộn di chuyển theo các cử động của ông.
Keng một cái, búa sắt hạ xuống, ảnh lửa tóe lên bốn phía.
Tiếng leng keng leng keng vang lên dồn dập.
Tào Cập rèn hồi lâu, sau đó dát một miếng sắt vào phôi đao, đưa trở lại trong lò.
"Bằng nhi, phía con rèn được mấy phôi đao rồi?"