Tào Tặc

Chương 90

Trong đầu Tào Bằng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Nếu như ta làm như vậy không phải là một cách kiếm tiền sao? Chỉ nhờ Điển Vi chiếu cố, chung quy không phải là kế lâu dài. Thời gian ăn nhờ ở đậu dài quá cũng không tốt. Cũng giống như cha ta, cũng cần phải cần tiền để sắm sửa chút ít.

Ai dám nói dưới trướng Tào Tháo không hề có người tham tài? Ít nhất Tào Bằng chỉ biết một người vô cùng tham lam. Nếu như làm chuyện này thì phải cần sự hợp tác của người này. Dựa vào thân phận của hắn cùng bối cảnh thì hẳn nhiên sẽ không khó khăn. Có điều muốn thuyết phục người này chỉ sợ là không dễ. truyện được lấy tại truyenggg.com

Tào Bằng còn lo lắng suy nghĩ về sau việc làm ăn thuận lợi khó tránh sẽ bị đối phương ngầm chiếm đoạn tài sản. Trong pháp luật xã hội hậu thế, chuyện này nhiều vô kể, không nói gì những năm loạn lạc cuối thời Đông Hán này. Còn những gì đang thấy đây? Tào Bằng không lo nghĩ gì khi nhìn giữa sân đấu khuyển, bọn người với con mắt màu hồng, bọn tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng, bọn nhà quyền quý. Chỉ nhìn bọn chúng là cũng có thể đoán ra chúng nghĩ gì.

Chuyện này cần phải trù tính thận trọng một phen. Tào Bằng mải nghĩ đến nỗi nhập tâm.

- À?

Đúng lúc này, Tào Bằng nghe được bên cạnh Điển Mãn có một tiếng thở nhẹ. Hắn phục hồi tinh thần lại thì thấy Điển Mãn hướng về phía hắn kéo đi, miệng còn lẩm bẩm:

- Thật là xui xẻo, sao hắn cũng ở chỗ này?

- Ai vậy?

Tào Bằng nhìn theo ngón tay Điển Mãn chỉ, thấy cách đó không xa bên cạnh rào chắn của trận đấu khuyển có một người nhìn qua xấp xỉ bằng tuổi của Điển Mãn, đang hò hét vô cùng hưng phấn. Thiếu niên này có lưng rộng, vòng eo to, ánh mắt giống như mãnh hổ. Hắn thấp hơn Điển Mãn một cái đầu nhưng cánh tay rất dài như tay vượn khiến cho cơ thể rất mất cân đối.

Hình như cảm thấy được ánh mắt của Điển Mãn và Tào Bằng, thiếu niên quay đầu nhìn lại. Một đôi mắt dài nhỏ như rắn độc. Hắn nhìn thấy Điển Mãn không nhịn được nao nao, trên mặt tức khắp toát ra một dáng cười quái dị, xoay người đi về phía Tào Bằng Điển Mãn.

Điển Mãn khẽ nói:

- Người này chính là con trai của Hứa Lão Hổ!

Hứa Lão Hổ, Hứa Chử? Vậy thiếu niên này chính là con trai Hứa Chử?

Tào Bằng còn đang nghi hoặc thì thiếu niên đã đi tới:

- A Mãn, gần đây rất ít gặp ngươi. Nghe nói ngươi đang vội giúp cha ngươi rèn đao?

- Hứa Nghi, sao ngươi lại ở chỗ này?

- Nói lời thừa, sao ta không thể tới đây?" Người thiếu niên vừa nói chuyện, vừa đi đến trước mặt Điển Mãn: "Cha ta cho ta một con chó tốt, đã thắng liên tiếp mười ba trận. Haha, nhanh lên, nhanh lên, nó đang thu bộn tiền cho ta.

Xem ra Hứa Nghi cùng Điển Mãn rất quen nhau. Kỳ thực, trước cuộc chiến ở Uyển thành, Điển Vi cùng Hứa Chử có quan hệ rất tốt. Khi đó Hứa Chử mới tìm Tào Tháo nương tựa, nói về tư cách và sự từng trải thì không bằng Điển Vi, nói về cấp bậc quan lại cũng là thuộc hạ của Điển Vi. Cho nên khi ở chung với nhau đều rất hòa hợp. Chỉ có điều sau cuộc chiến ở Uyển thành, Điển Vi sống chết không rõ nên Hứa Chử đã giành lấy vị trí của Điển Vi.

Vậy mà Điển Vi đã trở về, trong lòng hai người như có kim đâm. Dù sao thì Hứa Chử cũng đã thay thế vị trí của Điển Vi. Còn Điển Vi khi trở về thì chưa hề giành giật gì, lại trở thành Hổ Bôn Trung Lang tướng, một lần nữa trở thành thượng cấp của Hứa Chử. Hơn nữa chuyện này còn có rất nhiều yếu tố khác.

Ví dụ như phủ Hổ Vệ của Điển Mãn mặc dù không phải do Hứa Chử thúc ép, nhưng trong mắt rất nhiều người thì đó là do Hứa Chử ép Điển Mãn nhường lại cho mình. Điển Vi cùng Hứa Chử ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đều không thoải mái.

Hứa Nghi chính là con trai độc nhất của Hứa Chử, là một người vô cùng tàn ác. Trước đây, hắn cùng Điển Mãn có quan hệ không tồi, hai người tuổi tác không sai biệt, lại cùng là xuất thân từ lính. Xuất thân của Hứa Nghi tốt còn chức quan của Điển Vi lại cao hơn Hứa Chử, hai bên lại huề nhau, cho nên không phân biệt cao thấp trên dưới. Nói đến việc Điển Vi cùng Hứa Chử đi đến tình cảnh khó xử như bây giờ có rất nhiều nguyên nhân. Trong đó cũng có người đổ dầu vào lửa, cũng có ý ngầm của Tào Tháo. Tào Tháo đối với Điển Vi và Hứa Chử đều rất trọng dụng, nhưng trái ngược nhau, càng lúc càng trọng dụng trình độ của Điển Vi. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tào Tháo dễ dàng để cho Điển Vi một mình trong đám quân cận vệ.

Tào Tháo cần phải có một người có thể kìm hãm Điển Vi. Mà Hứa Chử lại là một lựa chọn thích hợp. Mặc kệ Hứa Chử có bằng lòng hay không, Tào Tháo đẩy hắn lên cao, và cùng hắn chống đối Điển Vi. Chuyện này hắn không thể thay đổi được. Hai người đối lập khiến thế hệ sau cũng bất hòa.

Hứa Nghi vốn rất thân cùng Điển Mãn. Nhưng vì mâu thuẫn giữa hai nhà Điển, Hứa khiến cho Điển Mãn cảm thấy xuất hiện khoảng cách với Hứa Nghi. Đây cũng không thể nói Điển Mãn thông minh nhạy bén hơn Hứa Nghi. Sau khi trải qua một hồi "nỗi đau mất cha", Điển Mãn so với lúc trước trở nên trưởng thành chín chắn hơn, đồng thời bắt đầu học được việc suy xét.

Hứa Nghi đây sao? Danh tiếng của Hứa Chử đang nổi trội, họ hàng Hứa thị cũng khuếch đại hơn. Cho nên hắn không cảm nhận được một phần tâm tư của Điển Mãn.

Giữa sân đấu khuyển, có một con sa bì vết thương đầy người đang kiêu hãnh vểnh tai lui ra. Trên sân cát đất, một con chó chọi sắp chết đang khẽ co giật, miệng rên lên những âm thanh thảm thiết. Máu tươi tẩm đỏ dưới đất, nhìn qua hết sức chướng mắt. Vậy mà xung quanh sân đấu khuyển lại có người reo hò, có người chửi rủa. Bầu không khí càng lúc càng hừng hực.

Tào Bằng nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng. Con người sinh ra đúng là một loài động vật máu lạnh. Một kẻ nhu nhược nho nhã thì ở bên trong cũng ẩn núp một sự tàn bạo thú tính… Chỉ vì sự sung sướng của bản thân mình mà coi thường sự đau khổ của những sinh linh khác. Tào Bằng nhìn con sa bì đấu khuyển kia thì đột nhiên sinh ra một cảm xúc bùi ngùi.

- A Mãn, ta nói với ngươi, con chó của ta tên là Hắc Dứu rất lợi hại đấy, thắng mười ba trận liên tiếp. Ngày hôm nay chắc nó có khả năng toàn thắng. Thế nào, có muốn đánh cược một ván không? Ở chỗ đấu khuyển này, mặc cho ngươi chọn, chỉ cần thắng được Hắc Dứu nhà ta, ta sẽ đưa cho ngươi một con ngựa tốt. Nếu như ngươi bị thua, thì phải tặng ta một thanh đao tốt. Hà, hà, ta cũng nghe nói cha ngươi rèn ra không ít hảo đao.

Nhớ lại lúc trước kia khi Lý Túc khuyên Lữ Bố hàng Đổng Trác từng nói qua một câu như thế này: Lữ Bố, khi là hào kiệt thì yêu thích có được quan to lộc hậu, mỹ nữ kim ngân. Ngoài những thứ đó ra, thứ có thể khiến người động tâm thì chỉ có ngựa quý lương câu và thần binh lợi khí mà thôi…

Ngựa tốt, đao tốt. Nghe ra hình như không có gì thiệt cả. Điển Mãn khó mà không bị động lòng, đảo mắt vòng quanh, ánh mắt hướng nhìn Tào Bằng.

- Vị này chính là…

Hứa Nghi từ đầu còn tưởng rằng Tào Bằng là tùy tùng đi theo của Điển Mãn bởi vì quần áo của Tào Bằng thật sự là rất bình thường. Nhưng khi nhìn bộ dạng của Điển Mãn, hắn tức khắc hiểu được. Cái tên thiếu niên ốm yếu này nhìn qua không phải người thường.

- Tại hạ là Tào Bằng.

- Tào Bằng?

- Hứa huynh vừa rồi nói rất đúng. Bảo đao đều là do cha ta rèn ra.

- Hả?

Con mắt Hứa Nghi lập tức sáng lên.

- Ngươi là công tử Tào đại sư?

Cũng không biết là từ lúc nào, từ Tào Cấp tôn sư đã bị người ta tôn lên là "Đại sư". Kỳ thực hai danh hiệu đó không có gì khác biệt lớn. Có điều "Đại sư" là thượng danh, nghe ra thân thiết hơn một chút. Đồng thời nó cũng đại diện cho một thân phận địa vị đặc biệt. Ví dụ như danh sĩ Thái Ung thời cuối Đông Hán, viết sách nhạc tuyệt luân, học vấn uyên sâu. Vì thế được xưng là Thái đại sư. Cũng không phải là ai cũng có thể có được danh xưng "Đại sư" này. Phải là người nhân tài kiệt xuất, tài năng thì mới có thể xưng là "đại sư." Qua cách xưng hô đơn giản của Hứa Nghi cũng phản ánh thái độ của đại đa số người dân trong Hứa Đô đối với Tào Cấp.

Thời gian đã được bao lâu đâu? Nghe đâu một thanh bảo đao rèn ra có thể chém sắt như chém bùn, còn tương ứng với tinh tú trên trời. Tuy rằng chưa có người nào thấy được ba mươi sáu thiên cương đao, nhưng khắp Hứa Đô ai cũng biết.

Tào Bằng cúi người đáp lễ.

- Hứa huynh, không phải là A Mãn huynh keo kiệt mà vì lần chế tạo thiên cương đao lần này có mục đích quan trọng. Ngay cả A Mãn huynh cũng khó mà có được một thanh. Nếu Hứa huynh không ngại thì chờ sau này cha ta rèn đao xong thì nhất định sẽ tặng Hứa huynh một thanh.

- Thực à?

- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Hứa Nghi lập tức mừng rỡ ra mặt, liên tục gật đầu. Điển Vi cùng Hứa Chử có mâu thuẫn, mà Tào Bằng lại là người bên Điển Vi. Nhưng Tào Bằng thấy rõ, mâu thuẫn này do nhân tố con người gây ra là nhiều. Thực sự cần phải cải thiện mối quan hệ với Hứa Chử. Dù sao thì hắn cũng là đại tướng hàng đầu của Tào Ngụy sau này. Dù cho Điển Vi còn sống nhưng Hứa Chử có bản lĩnh thế nào cũng không thể thay đổi được.

Gặp nhau một chút sao phải một mất một còn? Chuyện của bậc cha chú, sao phải bất đắc dĩ mà liên lụy con cháu. Nhìn ra được Hứa Nghĩ cũng là một người lanh lẹ. Tào Bằng cũng không nghĩ là phải đi kết giao, nhưng không ngờ vì việc nhỏ mà hại đối phương.

- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.

Lập tức một con sa bì đen đi vào trong sân đấu. Hứa Nghi vô cùng phấn khích hoa tay muá chân. Tào Bằng vỗ vỗ cánh tay Điển Mãn, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ:

- A Mãn huynh, chuyện của người lớn, ta không nên tham gia vào. Nếu thế nào thì thế đấy, không có gì phải ngại. Trong lòng Điển thúc phụ cũng rất muốn hòa hợp với Hứa Lão Hổ. Chúng ta chờ xem.

Điển Mãn nhẹ nhàng gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment