Tập Đoản Văn

Chương 2

Sát thủ là người ân oán phân minh.

Sau khi tỉnh lại, hắn hỏi tôi là ai, tôi kể rõ ràng đầu đuôi làm sao nhặt được hắn lại chữa trị, chăm sóc hắn thế nào nói qua một lần, hắn liền bắt đầu gọi tôi là ân công.

Ân công công công, nghe giống như đang gọi một nam nhân vậy. Tôi không quá thích cách xưng hô này, bảo hắn đổi cách xưng hô khác, thế là hắn đổi giọng, gọi tôi một tiếng "Chủ nhân".

Tôi bị dọa lập tức chui vào gầm bàn.

"Xưng hô thế này... hình như không ổn đâu?"

"Ngài cứu ta một mạng, từ hôm nay trở đi, cái mạng này sẽ là của ngài, chẳng lẽ ta không nên gọi ngài là chủ nhân sao?"

Nam nhân nằm trong chăn chỉ lộ ra mỗi cái đầu, dùng ánh mắt vô tội trong suốt mà nghiêm túc nhìn tôi, giọng điệu cứng ngắt dò hỏi.

Tôi ngẫm thấy cũng có chút đạo lý, liền bò từ dưới gầm bàn ra ngoài, phủi phủi mông một cái, ngồi xuống bên giường hắn.

"Ừm, rất tốt... Vậy tạm thời cứ gọi như thế."

"Vâng, chủ nhân."
Bình Luận (0)
Comment