Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lương Húc đến Cục Công an thành phố.

Thật không may, Phòng Linh Xu không được phép tham gia thẩm vấn —— Ba giờ đêm ngày hôm trước Văn phòng tỉnh truyền đạt chỉ thị, cán bộ tham gia phá án phải từ cảnh ti cấp hai trở lên, tất cả cán bộ xử lý phải là Đảng viên, phải có kinh nghiệm phá án dày dặn.

(*)Cảnh ti: là một trong những cấp bậc thuộc hệ thống cấp bậc của cảnh sát Hồng Kông, thường là người đứng đầu các cơ quan đầu não hoặc chỉ huy của các khu vực.

Vụ án Khúc Giang chính thức được lập hồ sơ điều tra, đích thân Bí thư Tỉnh ủy phê chỉ thị, Văn phòng Công an tỉnh trực tiếp chỉ đạo điều tra. Toàn bộ quá trình điều tra cứ hai tiếng một lần phải báo cáo với Tỉnh ủy và Chính quyền tỉnh.

Bí thư phê chỉ thị không biết có phải là cố ý đổi sang bút đỏ hay không, viết từng câu từng chữ “Thận trọng trong xử lý, nghiêm khắc trong điều tra, các đơn vị bộ ngành toàn lực phối hợp, nhất định phải đả kích phần tử phạm tội hung hăng ngạo mạn.”

Những câu chữ nhỏ hơn ở phía sau thì hướng dẫn chi tiết cho Ban tuyên truyền và các đơn vị báo chí phải “Ngăn chặn tin đồn, thanh lọc dư luận, kiên quyết đảm bảo ổn định trật tự cho Năm văn hóa du lịch Trường An.”

Mức độ xem trọng này khiến cho mọi người đều cảm thấy được khích lệ, đồng thời cũng rất căng thẳng.

Tuy vụ án này vẫn chưa có bất kỳ kết luận gì nhưng hiển nhiên các vị lãnh đạo đã liên kết nó với vụ án Kim Xuyên.

Không thể tiếp tục để xảy ra sự cố.

Hiện tại Phòng Linh Xu hối hận vì mình không vào Đảng, cũng hối hận vì bản thân không biết cố gắng, về nước hai năm nhưng vẫn chưa phải là Đảng viên, cũng không lên được cảnh ti cấp hai.

Hối hận thì cũng đã muộn.

Phòng Chính Quân chỉ nói: “Bố đã bảo con viết đơn xin vào Đảng từ lâu nhưng con cứ trì hoãn, chỉ lo chơi bời.”

Phòng Linh Xu vẫn không cam tâm: “Con không tin, chẳng lẽ làm chân ghi chép cũng phải từ cảnh ti cấp hai trở lên? Cho con làm ghi chép có được không ạ?”

Phòng Chính Quân vỗ lên trán cậu: “Cục Công an là nhà con đấy à? Con còn định kén cá chọn canh? Việc công phải có nguyên tắc, con đi làm việc đi!”

“Con đi làm gì giờ?”

“Tới khu dân cư Thúy Vi với người của Trung tâm để điều tra! Sắp xếp cho con làm gì thì làm nấy, mới ra nước ngoài một cái đã nghĩ là mình giỏi?!”

Phòng Linh Xu ấm ức theo nhóm điều tra đi làm việc.

Một giờ chiều Lương Húc mới đi theo cảnh sát tới Cục thành phố, hắn không khỏi có chút căng thẳng nên vẫn luôn cúi đầu. Vào đến phòng thẩm vấn, cảnh sát phụ trách thẩm vấn sắp xếp cho hắn ngồi xuống, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên thì mấy người trong phòng đều bị làm cho sửng sốt.

—— Trong số các học thuyết về hành vi tội phạm và lý thuyết về động cơ có một loại học thuyết có thể coi là nhảy vọt, tên gọi tắt là “Chân dung tội phạm”. Nó cho rằng những kẻ phạm tội bạo lực thường có đặc tính chung về ngoại hình, chẳng hạn như trán hẹp, gò má cao, hàm ngắn và khoảng cách giữa hai mắt nhỏ —— Mặc dù vậy, vẫn rất khó để kết luận rốt cuộc một tội phạm sẽ phải có dáng dấp như thế nào dựa trên lý thuyết này.

Dù sao trông mặt mà bắt hình dong cũng là không đúng.

Thế nhưng khi mọi người trong phòng thẩm vấn nhìn thấy Lương Húc thì trong chớp mắt tất cả đều vô thức trông mặt mà bắt hình dong. Hắn vừa ngước mắt lên nhìn xung quanh thì trong lòng mọi người đều cùng xuất hiện một ý nghĩ chung: Có chân dung của tội phạm không thì không biết nhưng sợ là thật sự trên đời có khuôn mặt không bao giờ phạm tội.

Lương Húc thực sự không giống như một kẻ giết người.

Chàng trai này có vẻ ngoài quá tốt.

Hắn trông vô cùng đẹp trai mà còn thuộc kiểu ngoại hình ngay thẳng, lương thiện, khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Ban đầu hắn luôn cúi đầu nên bóng của tóc mái che ở trước trán, khí chất đó có vẻ hơi u ám nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì lại để lộ một khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn.

Người cũng như tên, hắn rực rỡ, chói mắt tựa như mặt trời đang lên buổi sáng. Đó là một loại khí thế hùng dũng của đàn ông khi vừa bước vào tuổi trưởng thành.

(*)Chữ “Húc” – 旭 trong “Lương Húc” – 梁旭 có nghĩa là ánh nắng ban mai.

Đôi mắt của hắn rất sáng, là mắt một mí đặc trưng của người Tần, hơn nữa còn là một đôi mắt đan phượng trong sạch, sảng khoái; lông mày cũng là hai hàng mày kiếm cao thẳng mạnh mẽ —— Kiểu gương mặt này thích hợp với dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt sáng ngời nhưng ánh mắt hắn lại có phần u buồn quá mức, ẩn chứa đôi chút thần thái nghiêm túc và ngại ngùng vì câu nệ, điều này càng làm cho người khác cảm thấy hắn thật thà lại tự nhiên.

(*)Mắt đan phượng: mắt số 2 trong ảnh

mắt đan phượng

Mái tóc đen dày của hắn được cắt ngắn và chải gọn gàng rất có kỷ luật, không nhuộm, thoạt trông hơi xoăn tự nhiên và kéo một đường ngay ngắn phía bên tai, chính là kiểu tóc mai như dao cắt mà người xưa ca tụng.

Giống như nhân vật chính diện kinh điển nhất trong phim ảnh, cả nét mặt và dáng vẻ của hắn đều toát lên một sự chính trực và thuần khiết tự nhiên.

Cách ăn mặc cũng gọn gàng và chỉnh tề như vậy, một chiếc áo Polo màu xanh than, một chiếc quần bò mài loại mà sinh viên thường mặc, giày cũng rất sạch sẽ, có lẽ là vừa mới được lau chùi.

Vì để tang bố nên trên cánh tay hắn còn cài một băng vải đen.

Đáng tiếc cho Lương Phong, có một đứa con trai tốt như vậy nhưng trời lại không cho tuổi thọ.

Trong phút chốc mọi người đều không kìm được liếc sang Phòng Chính Quân, rồi nghĩ thầm đáng lẽ không nên để Tiểu Phòng ra ngoài làm việc mà nên để cậu đứng chung với Tiểu Lương này, đó mới thực sự là bướm hoa và đóa sen vừa ra khỏi nước, quá đối lập.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười.

(*)“Bướm hoa” ý chỉ vẻ đẹp rực rỡ, còn “Hoa sen vừa ra khỏi nước” nói đến vẻ đẹp mộc mạc, thuần khiết.

Không phải là lúc để đùa cợt, suy nghĩ viển vông chỉ là chuyện trong chớp mắt. Bất kể Lương Húc có tuấn tú bao nhiêu thì cũng không thể dùng vẻ ngoài để loại bỏ sự nghi ngờ. Mọi người thấy hắn ngồi xuống thì tập trung tinh thần, bắt đầu nghiêm túc thẩm vấn.

Trong những người ở đây chỉ có duy nhất Phòng Chính Quân tham gia vào vụ tranh chấp dân sự trước đó, ông nhìn Lương Húc, Lương Húc cũng nhìn ông không hề né tránh.

Phòng Chính Quân hỏi hắn: “Hậu sự của bố cậu làm xong rồi chứ?”

Lương Húc mím môi, đôi mắt đen đặc của hắn hướng về phía Phòng Chính Quân, trong chốc lát hắn “Ừm” một tiếng coi như là trả lời.

Thư ký bắt đầu ghi chép như thường lệ. Máy giám sát cũng đang mở.

Lương Phong góa vợ, dường như cũng không có thân thích nên có thể hiểu là toàn bộ nghi thức hoả táng, chôn cất đều do một mình con trai ông ta chủ trì lo liệu.

Phòng Chính Quân khẽ gật đầu với hắn: “Chàng trai, vất vả cho cậu rồi. Hôm nay có mấy việc khác muốn hỏi cậu, cậu phải ăn ngay nói thật.”

Lương Húc cũng gật đầu.

Vì vậy sau bước thông báo trước như thường lệ, lại hỏi đáp mấy câu họ tên tuổi tác, cuối cùng họ vào chủ đề chính.

“Lư Thế Cương, cậu biết chứ?”

“Biết.”

“Tại sao lại biết?”

“Con trai ông ta giết bố tôi.”

“…”

Tất cả mọi người bắt đầu cảnh giác, câu trả lời này ẩn chứa trong đó một cảm xúc cố chấp rất rõ ràng.

“Lư Thiên Kiêu là ngộ thương.” Phòng Chính Quân nói.

“À, ngộ thương.” Lương Húc không phản bác, hắn không đợi câu hỏi mà nói tiếp: “Ông ta nói sẽ bồi thường tiền, chỉ như vậy. Bố tôi đã mất rồi. Tòa án còn chưa ra phán quyết.”

Trong khoảnh khắc cả căn phòng yên lặng.

Là một nghi phạm thì rõ ràng câu trả lời này không hề lý trí, cũng quá thiếu sự che đậy, nhưng với tư cách là người nhà của đương sự thì thái độ này lại có thể hiểu được.

Vì thế Phòng Chính Quân lại hỏi: “Trước đây cậu và Lư Thế Cương có từng tiếp xúc với nhau không?”

Lương Húc trả lời ông chẳng cần suy nghĩ: “Không quen biết.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có.”

“Cậu chắc chứ?”

Lương Húc ngước mắt lên, con ngươi của hắn vừa sâu vừa to nên khi nhìn thẳng vào người khác sẽ tạo ra cảm giác áp lực: “Cảnh sát Phòng, tôi từng đến tìm ông hỏi về chuyện của Lư Thế Cương, vậy thì sao?”

Người ngồi bên cạnh tằng hắng một tiếng: “Thái độ cho đúng, chúng tôi hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó. Đây là nghĩa vụ của cậu, cũng là quá trình cần thiết để loại bỏ sự nghi ngờ của cậu.”

Rõ ràng Lương Húc có chút nhạy cảm đối với năm chữ “Loại bỏ sự nghi ngờ” này, hắn quay đầu nhìn người cảnh sát vừa lên tiếng nhưng hắn cũng chẳng nói gì nữa.

Phòng Chính Quân xoa xoa chóp mũi: “Lư Thế Cương là nghi phạm trong vụ án mở đầu của vụ án Kim Xuyên, chuyện này cậu biết không?”

Lương Húc chần chừ một lát rồi trả lời: “Không biết.”

Phòng Chính Quân nhìn chằm chằm vào hắn rồi nhấn mạnh: “Tôi hỏi cậu, Lư Thế Cương là nghi phạm trong vụ án mở đầu của chuỗi án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên, chuyện này cậu biết không?”

Dễ dàng nhận thấy Lương Húc không quen nói dối, hắn tránh né ánh mắt của Phòng Chính Quân rồi chần chừ trong chốc lát mới nói: “Tôi không hiểu cái gì gọi là nghi phạm trong vụ án mở đầu.”

“Cho nên cậu đã biết chuyện này?”

Lần này tầm mắt của Lương Húc đã quay lại: “Đúng, tôi đã hỏi ông.”

“Tại sao lại muốn điều tra thân thế của ông ta?”

“Con trai ông ta hại chết bố tôi.”

“… Là Lư Thiên Kiêu ngộ thương.”

“À.”

—— Cuộc trò chuyện bước vào vòng lặp vô tận, cộng thêm ánh đèn sáng rực trong phòng thẩm vấn khiến trên trán ai cũng ra chút mồ hôi.

“Cậu biết bao nhiêu về vụ án Kim Xuyên?”

“Chẳng bao nhiêu.” Lương Húc nói: “Cũng chỉ là tra trên mạng, nhưng tôi biết ông ta có tiền án.”

Phòng Chính Quân nhìn chằm chằm hắn: “Lương Húc, hồ sơ vụ án Kim Xuyên luôn được coi là cơ mật bị phong toả, cậu có thể xem được ở trên mạng?”

“Baidu một chút là ra, tự các ông có thể tra Baidu.”

“Chúng tôi hỏi cậu thì đương nhiên là đã điều tra, cậu đừng có úp úp mở mở!” Phòng Chính Quân đập bàn: “Chỗ nào trên Baidu nói Lư Thế Cương là nghi phạm vụ án mở đầu ở Kim Xuyên? Cậu tra cho tôi xem! Tra ngay bây giờ!”

Không hiểu vì sao mà mọi người đều cảm thấy giọng điệu này của ông giống như đang oán giận con trai.

Nếu đổi sang một nghi phạm khác thì có lẽ sẽ không có hiệu quả hài kịch như thế này, nhưng Lương Húc trông đơn thuần lại lương thiện làm cho ý định uy hiếp đối phương của Phòng Chính Quân có vẻ hơi buồn cười.

Lương Húc thì lại chẳng sợ: “Trên mạng có thể tra được là một người đàn ông họ Lư. Tôi đã hỏi ông là có phải không thì ông nói là chuyện này không liên quan.”

Lại còn kéo đến trên người Phòng Chính Quân. Phòng Chính Quân thật sự nổi nóng: “Cho nên?”

“Cho nên tôi đoán đúng là thế.” Lương Húc nhìn ông: “Có gì không đúng sao?”

Chẳng có gì không đúng, cậu cực kỳ đúng.

Phòng Chính Quân không còn gì để nói, cũng chẳng biết hỏi gì nữa, trước khi có bằng chứng thì vấn đề này sẽ chẳng thể đi đến đâu.

Nhưng có thể xác định, Lương Húc biết thân phận được che giấu của Lư Thế Cương. Liệu hắn có tìm hiểu về quá trình chi tiết của vụ án Kim Xuyên thông qua các phương tiện khác không? Liệu có dùng thủ đoạn của vụ án Kim Xuyên để tiến hành trả thù vô nghĩa?

Phòng Chính Quân cứ nuốt lại những vấn đề đó trước đã, lúc này không nên đánh rắn động cỏ.

Sau khi ghi chép xác nhận ngắn gọn xong thì Phòng Chính Quân đổi hướng: “Lúc trước cậu tới tìm tôi hỏi Lư Thế Cương là ai, vậy sau đó cậu có đi tìm ông ta không?”

Lương Húc không hề do dự: “Không.”

Phòng Chính Quân gõ gõ bàn: “Lương Húc, tôi lặp lại lần nữa, đây là Cục Công an, nếu như cậu nói dối ở đây thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Lương Húc đưa mắt nhìn xuống, lặp lại một lần: “Không.”

“Tối ngày 27 tháng 8, cậu ở đâu?”

Lương Húc suy nghĩ một lát: “Ở bên ngoài.”

“Nói rõ ràng, chỗ nào?”

“Luôn ở bên ngoài.”

“Tôi cho cậu nói rõ lại lần nữa. Ở đâu? Làm gì?” Phòng Chính Quân nói: “Mười một giờ tối ngày 27, cậu ở đâu?”

Lần này Lương Húc suy nghĩ rất lâu.

“Mấy giờ?” Hắn hỏi.

“Mười một giờ.”

“Không nhớ rõ.” Lương Húc nói: “Có lẽ là lên mạng.”

“Lên mạng?”

“Ra quán net, chơi game.”

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

“Bố cậu vừa mới mất.” Phòng Chính Quân đi tới trước mặt hắn kéo tấm băng đeo tang trên cánh tay hắn lên: “Còn đang trong thời gian để tang mà cậu lên mạng chơi game?!”

Có lẽ Lương Húc cũng nhận thấy cơn giận của ông nên hắn đưa mắt nhìn đi chỗ khác: “Bố tôi không thích tôi chơi game ở nhà.”

Lời này nói ra không đầu không đuôi.

“Sau này tôi cũng sẽ không chơi game ở nhà.” Lương Húc nói.

Dường như mọi người đã hơi hiểu được ý của hắn, vì để tưởng nhớ bố nên không chơi game ở nhà? Rồi chạy ra quán net chơi game?

Đây đúng thật là… Chủ yếu là bố cậu phản đối chuyện chơi game chứ không phải phản đối cậu ở nhà đâu! Cậu đang muốn bố cậu ở nghĩa trang công cộng Cao Kiều tức đến bật mồ sống dậy hả?

Nhưng một giây sau đó, họ lại nín thinh. Bởi vì Lương Húc cúi đầu: “Chú, cháu cũng phải sống… Cháu rất mệt.”

Một tiếng “Chú” này khiến người ta khó chịu.

Vẻ mặt của hắn chẳng phải vô cùng đau buồn mà thay vào đó là một sự mỏi mệt và bất đắc dĩ.

Như vậy là mọi người đã hiểu.

Người trẻ tuổi bất ngờ chịu cảnh tang cha thì tinh thần sẽ căng thẳng đến cực hạn, muốn thả lỏng đôi chút xem ra cũng có lý.

Phòng Chính Quân không nói nữa, ông chậm rãi đảo mấy vòng rồi trao đổi ánh mắt với những người khác.

“Ở quán net nào?”

“… Cao thủ chiến lược, ngay cạnh nhà cháu.”

“Có ai có thể làm chứng cho cậu không?”

“Không biết.” Lương Húc nói: “Cháu luôn ở quán net, suốt cả đêm.”

Nếu như Lương Húc nói thật vậy thì hắn có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, cả nhà Lư Thế Cương đều chết vào khoảng rạng sáng. Nhưng chứng cứ ngoại phạm này mới chỉ là nói miệng.

Các cửa hàng dịch vụ internet luôn yêu cầu phải có chứng minh thư, nhưng từ lâu đã tồn tại tình trạng sử dụng chứng minh thư giả và thay thế nên nhật ký lên mạng không đủ để chứng minh.

Thế nhưng người quản lý việc đăng ký ở quầy lễ tân lại có thể làm nhân chứng mục kích, chắc hẳn quán net cũng có camera giám sát.

Câu chuyện đã trở nên sáng sủa hơn.

Thời gian thẩm vấn còn rất dư dả, bọn họ không thả Lương Húc về mà lập tức thông báo cho các tiểu đội đang điều tra ở bên ngoài: “Tiểu đội 3 đến Cổng Minh Đức tìm một quán net tên Cao thủ chiến lược, trích xuất camera giám sát và hỏi nhân viên trong quán xem họ có từng gặp người này vào buổi tối hôm ấy không. Ảnh đã gửi qua đó rồi.”

Có vẻ như phía bên kia tiến hành không suôn sẻ, khoảng chừng hai tiếng sau đội trưởng Tiểu Đặng vội vàng quay về. Anh ta gọi Phòng Chính Quân ra ngoài: “Đội trưởng Phòng, quán net này không tuân thủ quy tắc kinh doanh, không mở máy giám sát.”

“… Chuyện là thế nào?”

“Chủ quán net sợ tốn điện nên lắp máy giám sát nhưng không mở, tất cả bốn camera trong quán của ông ta đều không hoạt động, khi nào có người đến kiểm tra thì mới mở.”

Phòng Chính Quân tức đến mức đi vòng vòng tại chỗ: “Lại là chuyện của Lưu Thần! Đồn Công an Khúc Giang của cậu ta đúng là vô tích sự! Quản lý được cái chó má gì chứ!”

Rồi hỏi tiếp: “Quản lý trực ban có nhận ra bức ảnh không?”

Sắc mặt của Tiểu Đặng càng xấu hơn: “Hai quản lý trực đêm là một đôi tình nhân, một người trong đó còn là con gái ông chủ, ngày hôm qua đi du lịch với bạn trai thì bị lật xe buýt, cả hai đều gặp nạn.”

“…”

“Vì chuyện này mà quán net không mở cửa, chúng tôi tìm đến nhà ông chủ thì ngay lúc đang làm tang sự. Người đàn ông ấy khóc lóc nói không nên lời, hỏi gì cũng bảo không biết.”

Mẹ kiếp nó chứ, chuyện xui xẻo gì cũng ập đến cùng một lúc. Lương Húc có cái mặt đẹp nhưng mẹ nó lại là Thần Chết đầu thai, ai dính vào cũng chết hết cả.

—— Không đúng, rốt cuộc hắn có từng đến quán net kia không thực chất bây giờ không có ai làm chứng.

Chỉ có thể dùng cách thức chậm chạp nhất, thông qua danh sách người đăng ký của quán net buổi tối hôm đó để dò hỏi từng người xem có ai từng trông thấy Lương Húc xuất hiện ở quán net không, hơn nữa còn ở đó cả đêm.

Phòng Chính Quân cào tóc rồi đột nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Đặng: “Cậu gọi điện thoại là được rồi, giờ mới là mấy giờ, còn chưa làm xong việc sao đã về?”

Vẻ mặt Tiểu Đặng trở nên quái lạ, muốn nói rồi lại thôi.

Phòng Chính Quân không rảnh quan tâm anh ta: “Mấy thằng nhóc các cậu làm việc chẳng chịu cố gắng gì hết —— Nhìn tôi làm gì? Dẫn người của cậu đi điều tra tiếp đi! Sắp xếp kiểm tra một lượt những người lên mạng cùng ngày hôm đó!”

Ông vứt Tiểu Đặng ở bên ngoài rồi quay về phòng, lại hỏi Lương Húc: “Cậu có nhớ ai ngồi cạnh mình không? Là nam hay nữ?”

Dường như Lương Húc hơi lúng túng, một lát sau hắn trả lời: “Cháu không nhớ rõ.”

“Cậu cố mà nhớ đi. Lương Húc tôi cho cậu biết, hiện tại nếu không có ai làm chứng cho cậu thì hiềm nghi của cậu sẽ rất lớn.” Phòng Chính Quân nói một cách khẩn thiết: “Cậu nghĩ lại thật rõ ràng, tối ngày hôm ấy cậu có từng trò chuyện với người khác không?”

Lần này Lương Húc có đáp lại: “Có… Nhưng cháu cũng không biết cậu ta tên gì.”

Cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang, đột nhiên cửa bị đẩy mở.

“Tôi! Tôi có thể làm chứng!”

Tất cả mọi người bất ngờ nhìn ra cửa, Phòng Linh Xu bước vào: “Buổi tối hôm đó cậu ấy ở cùng với tôi!”

Phòng Chính Quân bối rối.

Phòng Linh Xu đi nhanh tới bên cạnh Lương Húc. Lương Húc cũng cảm thấy bất ngờ, cái gương mặt trẻ con mặc đồng phục cảnh sát trước mắt này thật sự hắn chưa thể nhận ra ngay trong phút chốc.

Mặt trẻ con cười hì hì nháy mắt với hắn mấy cái: “Anh giai Master, là tôi nè! Con gà của anh đây!”

_________________________

(*)Cổng Minh Đức: nằm ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây; là cửa phía nam của bức tường thành bao ngoài thành Trường An – kinh đô nhà Tùy Đường; được mệnh danh là “Tùy Đường đệ nhất môn”. Vào cuối thời nhà Đường nó đã bị phá hủy bởi chiến tranh.

cổng minh đức

Hết chương 4.
Bình Luận (0)
Comment